Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 12



Trong lúc Chu Mạchđang suy nghĩ xem chuyện vui khác là chuyện gì thì Tôn Thị đã không chờđược nữa mà nói ra : "Vợ lão đại có thai, hơn nữa đại phu còn nói mạchtượng lần này của nàng là nam tử! Cám ơn trời đất!". Bà ta nói xongkhông quên chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng không ngừng nóibồ tát phù hộ.

Chu Mạch nghe xong cũng không có cảm giác gì,trong lòng nàng là nam hay nữ đều không có sự phân biệt, huống hồ hiệntại nàng muốn mang thai cũng không có cơ hội. Nhưng nàng không cẩn thậnlại phát hiện đệ muội Hứa thị bên cạnh khi nghe lời bà bà nói xong thìcúi đầu, Hứa thị sinh Triệu Băng cũng đã hai năm, ở nông thôn tại cổ đại này con cái cách nhau một tuổi rưỡi là chuyện thường thấy, mà cho đếnlúc này bụng Hứa thị vẫn không có nửa điểm tin tức.

"Tuy đại phumà chúng ta mời đến là có tiếng trong mười dặm tám tấc, nhưng để chochuẩn xác hơn nữa, buổi chiều hôm nay đã để Bá Tuyền đi trấn trên mờiTriệu Bán Tiên, ngày mai ông ta sẽ đến đây, cho ông ta khám cho vợ lãođại, nếu ông ta cũng nói như thế, sẽ làm cho chúng ta yên tâm hơn!". Tam thẩm bên cạnh cũng không nói gì, tựa như đứa trẻ trong bụng Lí thị làcháu trai của chính mình.

"Nga. Vậy chúc mừng đại tẩu! Đúng rồi, đại tẩu đâu? Sao không thấy tẩu ấy dùng cơm." Chu Mạch hỏi.

"Nói đến đây, đại tẩu của con cũng thật là không nhạy bén gì cả, chuyện nhưvậy mà gần bốn tháng mới cảm thấy không thích hợp, hôm nay buổi chiềunương bảo nàng khiêng tiếp lúa mạch năm ngoái với nương, kết quả là nàng vừa mới bắt đầu dùng sức khiêng thì bụng liền đau, lại thấy ra máu. Làm nương sợ muốn chết, liền nhanh chóng bảo nàng đi vào phòng nằm nghỉ,may mắn ông trời có mắt đại phu khám qua nói không có chuyện gì, cháunội bảo bối của ta." Tôn Thị vui mừng đến nỗi không kềm chế được.

Chu Mạch cũng không mở miệng hỏi nữa, xem ra một mình mẹ chồng nàng ngồi ởchỗ này lầm bầm lầu bầu cả đêm đoán chừng cũng không có vấn đề gì, vìthế liền vùi đầu ăn cơm, bà bà làm cơm so với cơm đại tẩu làm ăn ngonhơn một chút.

Bỗng nhiên, Tôn Thị dừng lại vẻ mặt hớn hở, nhìnchằm chằm hai nàng dâu trước mặt nói: "Đúng rồi, đại tẩu các ngươi mangthai, là trưởng tử đích tôn của Triệu gia chúng ta, trong khoảng thờigian này bất kể việc gì cũng đều không thể cho đại tẩu các con làm, vềsau việc nhà hai người các con thay nhau gánh vác; giặt quần áo, nấucơm, quét rác, cho heo ăn, cùng những chuyện khác trong nhà thì hôm nayhai người các con chia nhau làm đi."

Chu Mạch cùng Hứa thị vừanghe đều nhíu mày một cái, nhưng lại không nói đồng ý hay là phản đối.Tôn Thị nhìn thoáng qua Chu Mạch: "Vợ lão nhị, con lớn tuổi hơn cho nênviệc giặt quần áo nấu cơm con đảm nhận, thế nào?"

Nghe mẹ chồngnói, Chu Mạch thiếu chút đứng lên chửi má nó, nàng thầm hít sâu vài cái, miễn cưỡng mỉm cười hỏi Tôn Thị: "Bà bà, xin hỏi nấu cơm cần mấy canhgiờ? Giặt quần áo cần mấy canh giờ? Mà quét rác cho heo ăn phải mất mấycanh giờ?"

"Một ngày ba bữa, buổi sáng nửa canh giờ là đủ, giữatrưa cùng buổi chiều một canh giờ cũng đủ rồi. Giặt quần áo cả nhà mỗingày một lần nhiều nhất là nửa canh giờ. Quét dọn nửa canh giờ, cho heoăn cũng mất nửa canh giờ." Tôn Thị đáp, nhưng khi bà trả lời xong lạicảm thấy có gì đó không đúng, bà luôn cảm thấy việc giặt quần áo nấu cơm tương đối vất vả cho nên mới muốn phân cho Chu Mạch làm, lại không nghĩ rằng nếu dựa theo thời gian tính toán của bà, Chu Mạch căn bản là hoàntoàn không có một chút thời gian nghỉ ngơi. Mà như thế thì vợ lão tam rõ ràng được lợi nhiều hơn, tuy rằng bà cố ý thiên vị, nhưng hôm nay lạiđang ở trước mặt người ngoài bà cũng cảm thấy bà đã cho mọi người thấyđược bản thân bà là dạng người không công bằng. Đặc biệt là hai ngày nay lúc bà đi ra ngoài xém chút đã bị người ta đánh, bà cũng không muốnngày mai đi ra ngoài lại bị người ta ở sau lưng mắng bà là mẹ chồng ácđộc.

Nghĩ đến đó, bà nhịn không được giật mình một cái: "Chúng ta phân công không thể chỉ nhìn thời gian, còn phải xem việc đó nặng nhẹthế nào nữa, không bằng như vậy đi, vợ lão nhị nấu cơm cho heo ăn, vợlão tam giặt quần áo quét dọn nhà." Nói xong lại vỗ bàn một cái, nóitổng kết một câu: "Ừ, quyết định như vậy đi!"

Chu Mạch nghe xongtuy trong lòng vẫn còn rất tức giận, nhưng nàng biết hôm nay cho dù nàng tranh cãi như thế nào đi nữa cũng sẽ không có kết quả tốt hơn so vớikết quả này, vì thế tuy trong lòng căm giận nhưng cũng không nói gì,trên mặt lại không có một chút tươi cười.

Mà Hứa thị bên cạnhnghe an bày như thế, lại tỏ ra một bộ dáng thẳng thắn thành khẩn, giốngnhư an bày như vậy là phi thường hợp lý, bộ dạng này của nàng làm ChuMạch càng thêm tức. Đang trong lúc nàng tức giận bất bình, bà bà đạinhân lên tiếng: "Vợ lão tam, con đi phòng bếp lấy cho nương chút dấm."Hứa thị lên tiếng ‘dạ’ rồi đi ra ngoài.

Thấy Hứa thị đã ra khỏiphòng lại thêm xác định tiếng nói của bà nàng ta không nghe được, lúcnày Tôn Thị mới mở miệng nói với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, con cũng đừngtrách nương bất công, mấy ngày trước nương đã đưa cho con sáu mươi văntiền, nương chưa từng cho đại tẩu cùng đệ muội của con tiền. Chuyện nàycon đừng nói cho hai nàng biết. Lại nói, từ lúc Tiểu Thúy ra đời cho đến nay trong nhà cũng không có đứa con trai nào được sinh ra, nương vớicha con đều rất sốt ruột. Con cho đệ muội con làm ít một chút, để nàngcó thể mau chóng hoài thai, chúng ta cũng không làm mất mặt với tổtiên."

Chu Mạch nghe xong xem như đã hiểu, không ngờ nàng lại bịngười ta dùng tiền mua sức lao động như thế. Hơn nữa bà không cho nhómnàng dâu tiền cũng không có nghĩa là không cho con trai bà tiền. Bây giờ nàng đang trong tình thế là không thể giúp cho Triệu gia khai chi tándiệp, cho nên họ mới dùng đến sức lực của nàng. Nghĩ đến những điều nàyChu Mạch cười với mẹ chồng.

"Nương, những chuyện như thế con đềuhiểu. Để cho đại tẩu an tâm sinh đứa nhỏ, để cho đệ muội an tâm hoàithai, những chuyện này thân là con dâu Triệu gia con nên làm. Nhưngnương à, người cũng biết, làm nhiều việc như thế, thì phải tốn quần áo,tiền lần trước nương cho, con đã mua hai bộ quần áo cho Đông Nhi cũngkhông còn lại bao nhiêu, bản thân con thì vừa tiếc lại không có tiềnmua, con đang muốn sửa lại hai bộ quần áo rách để mặc lại đấy ạ." Nóixong nàng cũng không nhìn mẹ chồng, chỉ nghiêm túc ăn cơm.

TônThị sau khi nghe xong hồi lâu mới có phản ứng, vừa định nói Chu Mạchđừng có tham lam, liền nhìn thấy Hứa thị cầm dấm chua đi đến, vội vàngngậm miệng lại không nói.

Hứa thị thấy mặt bà bà bực bội mà đoánthầm trong lòng, chắc chuyện phân công lúc nãy nhất định đã làm nhị tẩukhông vui, nhưng cho dù không vui, nhị tẩu cũng sẽ không dám chọc cho bà bà tức giận. Nhưng nàng bỗng nhớ lại, khoảng thời gian gần đây nàng cảm thấy hành vi của Chu Mạch có chỗ không đúng cho lắm nhưng lại khôngbiết chính xác là chỗ nào, nhị tẩu thực sẽ có năng lực chống đối bà bà.Bất quá chuyện này cũng không đến lượt nàng quản, dù sao bản thân nàngđược lợi, nàng mới không cần nhiều chuyện đâu. Nhiệm vụ chủ yếu của nàng lúc này là phải nhanh chóng có thai, chút nữa về phòng phải nói TriệuThúc Hà nỗ lực một chút. Nàng nghĩ đến tình trạng của Lí thị bây giờ,trong lòng không chỉ căm giận mà còn không thoải mái. Vì thế cũng ngồilẳng lặng ăn cơm.

Vì thế bầu không khí rất kỳ quái, vừa rồi cụcdiện căng thẳng mà lúc này Chu Mạch cùng Hứa thị chỉ lặng lẽ ăn cơm làmcho bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, cũng may tam thẩmlà người tương đối có kinh nghiệm, đứng ra hoà giải mới đem bữa cơmkhông tính là yên tĩnh này trôi qua một cách yên bình.

Buổi tốilúc trở về phòng ngủ, Đông Nhi không biết đã ngủ từ lúc nào, còn khôngbiết đã nằm mơ thấy cái gì, còn phát ra tiếng cười hắc hắc, Chu Mạchnghe xong trong lòng cũng ấm dào dạt. Con người khi còn sống, không phải đều cầu nguyện có thể được sống vui vẻ hay sao. Vì thế nàng ngắm nhìnĐông Nhi, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve.

"Con bé mới vừangủ không được bao lâu, cô không muốn đánh thức con bé thì đừng có chạmvào." Tiểu cô Triệu Thu Diệp - Chu Mạch cho rằng đã ngủ bỗng cất giọngnói chuyện với nàng.

Chu Mạch nghe xong mỉm cười một chút: "ThuDiệp, chúc mừng cô. Có được tình nhân. Tôi mới nghe tam thẩm nói Ngô Sơn Phong kia rất xuất sắc."

Triệu Thu Diệp xấu hổ khẽ cáu một chút: "Nhị tẩu! Cả tẩu cũng đến trêu chọc tôi!" Đây là lần đầu tiên từ lúcChu Mạch tỉnh lại nàng ta gọi nàng là nhị tẩu.

Chu Mạch nghe xong cười thầm, kỳ thực tiểu cô này chẳng phải xấu xa gì, chẳng qua là tínhtình có tranh cường háo thắng một chút. Một cái tiểu cô nương tính tìnhmạnh mẽ cũng sẽ không thể cố ý giở trò xấu, lần trước nàng ta làm nhưvậy với nàng phỏng chừng là sợ nàng cướp đi người trong lòng của nàngta.

Đang trong lúc Chu Mạch suy nghĩ, Triệu Thu Diệp đứng lên đitới ngồi kề bên nàng nói: ‘Nhị tẩu, tôi biết lần trước là tôi khôngđúng, kỳ thực trong lòng tôi rất rõ tẩu sẽ không cùng nam nhân khác cócái gì, nhưng người trong lời đồn kia lại là Ngô Sơn Phong’ khi nàng nói đến cái tên này thì vẻ mặt lại ngại ngùng, mắc cỡ đem những lời còn lại nói ra miệng.

"Càng để ý thì phản ứng càng mạnh mẽ, huống chingười kia lại là người trong lòng của muội, muội sẽ không nhịn được màmiên man suy nghĩ. Nha đầu ngốc, ta đều biết. Nói ta không trách muộikhông chừng muội cũng không tin, lúc đó quả thật ta có chút giận muội,bất quá sau này đã quên hết. Nữ nhân chúng ta sống ở trên đời này vốn đã không dễ dàng, không cần thiết phải làm tổn thương bản thân." Chu Mạchvỗ vỗ tay Triệu Thu Diệp an ủi nói.

Triệu Thu Diệp nghe xong màcảm thấy ngỡ ngàng, tuy rằng nàng đối với nhị tẩu có thể nói là hiểu màcũng có thể không hiểu, nhưng nàng biết nhị tẩu đã tha thứ cho nàng.Nhưng nàng vẫn không nhịn được tò mò nói: "Nhị tẩu, nói thật, tôi cảmthấy tẩu sau lần bị thương này đã thay đổi rất nhiều, không còn khó ởchung nữa. Sau khi nhị ca đi lính, tẩu căn bản đều không quan tâm đếnai, chỉ biết vùi đầu làm việc. Hiện tại tẩu trở nên thật rạng rỡ, cũngrất biết cách nói chuyện."

Chu Mạch nghe xong cũng chỉ cười cười, nếu ngay cả nàng cũng không tự yêu bản thân mình, thì người khác làmsao biết yêu thương nàng thế nào. Về sau nàng sẽ hảo hảo yêu bản thân,yêu thân thể này.

Hai người còn nói chuyện đại tẩu Lí thị mangthai, nói chuyện hai tháng sau sẽ tổ chức lễ thành thân của Triệu ThuDiệp. Triệu Thu Diệp vài lần muốn mở miệng nói về chuyện của nhị caTriệu Trọng Sơn, nhưng nghĩ đến đêm nay thật vất vả mới hòa thuận đượcvới nhị tẩu, thật vất vả nhị tẩu mới trở nên vui vẻ một chút. Cho nênnàng đều nhịn xuống, nàng sợ sau khi nói xong nhị tẩu của nàng có thểtrở về cuộc sống như đầu gỗ lúc trước.

Thấy nàng một bộ dáng muốn nói lại thôi, Chu Mạch cũng có thể đoán được nàng muốn nói chuyện cóliên quan đến nàng, nhưng nàng không thể đoán được đó là chuyện gì, hiện tại nàng có nghe hay không nghe thì đối với bản thân nàng mà nói đềukhông có quan hệ. Hai người tán gẫu cho đến khi cảm thấy buồn ngủ liềnđều tự lên giường ngủ.

Tuy rằng rất mệt, nhưng khi nằm ở trêngiường, Chu Mạch lại thế nào cũng không ngủ được, nhớ lại nhiều chuyệnđã xảy ra sau khi nàng đến nơi này, đặc biệt hôm nay nàng giống như conquay xoay vòng vòng cả ngày, nhưng lại không có được kết quả mà nàngmuốn. Nàng vốn tính toán xem có thể mua Phúc Lâm khách sạn với giá haimươi hai hay phải mua với giá cao hơn, nếu cao hơn thì nàng có thể mượntiền ở nhà mẹ đẻ cùng Lưu tẩu tử một chút để xoay sở, tin tưởng rấtnhanh có thể kiếm được tiền lời.

Nhưng hôm nay lại cùng ông chủTào bàn bạc không thành, cẩn thận ngẫm lại cho dù bàn bạc thành côngnàng cũng không có tiền xoay sở. Nhà mẹ đẻ thì có hai căn phòng bị dộtmưa, cho dù nương của nàng có đồng ý đem hòm tiền cho nàng, nàng cũngkhông thể lấy. Mà quan hệ của nàng cùng Lưu tẩu tử, mượn mấy đồng lẻ thì có thể, nếu mượn nhiều một chút nàng cũng không mở miệng được, lại nói, cho dù bản thân nàng có thể tự mình làm ra tiền, nhưng là ở trong cáinhà này, nàng làm sao có thể lấy ra mà dùng được đây. Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân trong nhà này, phỏng chừng sau này có thể nàng phải sốngcuộc sống theo đuôi người khác, hai chị em bạn dâu, một thì như diễnviên kịch, một thì thâm tàng bất lộ, chỉ có bản thân nàng giống như thật sự không có hi vọng gì. Nàng nhịn không được trong lòng thở dài, trằntrọc ngủ không yên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv