Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy đi tới trước bàn, lấy ống trúc xanh biếc đưa lại gần ngọn đèn dầu.
Ngọn lửa mờ nhạt bao quanh lấy ống trúc, chỗ tiếp xúc nhanh chóng chuyển sang màu vàng.
Tròng mắt của hắn hơi híp lại, không lập tức lấy ống trúc ra, mà tiếp tục dùng ngọn đèn dầu để thiêu đốt.
Màu vàng quanh thân trúc nhanh chóng biến thành màu đen, bên trong đã xuất hiện các đóm lửa nhỏ, và một ít khói bốc lên, giống như muốn cháy lên vậy.
Thẩm Lạc thấy vậy liền lấy ống trúc ra, thổi tắt những đóm lửa nhỏ ở trên đó, mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Ống trúc xanh biếc này, xem ra chỉ là vật tầm thường.
Hắn lập tức tự cười chính mình.
Lần này hắn ra ngoài, không chỉ được như ý nguyện tìm được vô danh Thiên Thư, vô tình lấy được bảo hộp có khả năng thu nhỏ đồ vật, Tiểu Hóa Dương Công còn đạt đến viên mãn. Nay bản thân lại muốn có thêm bảo vật khác nữa, không khỏi quá mức tham lam.
Trong lòng thẩm Lạc âm thầm khuyên bảo bản thân một phen, nhưng vẫn có chút không cam lòng mang ống trúc vứt bỏ, chỉ đành bỏ nó vào trong hộp đá.
Sau đó hắn trở lại trên giường khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy vô danh Thiên Thư, bắt đầu tiếp tục "Vuốt ve"...
Trong mấy ngày kế tiếp, Thẩm Lạc đóng cửa cả ngày không ra, để nghiên cứu vô danh Thiên Thư, khi thi tinh thần mỏi mệt liền ngồi xuống dưỡng thần, sau khi khôi phục lại cứ tiếp tục đọc sách. Thỉnh thoảng, hắn lại gọi Tiểu Tam Tử đưa một chút thức ăn, để lấp đầy bụng rồi lại tiếp tục.
Dưới sự nỗ lực không ngủ không nghĩ cảu hắn, rốt cuộc tại giữa trưa ngày thứ năm, đã đọc xong nội dung của nửa bộ vô danh Thiên Thư.
Một ngày nọ, Thẩm Lạc ngồi xếp bằng trên giường, tuy trên mặt râu ria xồm xàm, tràn đầy vẻ mỏi mệt, nhưng đôi mắt hết sức sáng tỏ, hưng phấn dị thường.
Đúng như lúc trước hắn đã đoán, trong vô danh Thiên Thư ghi chép lại một môn pháp quyết tu luyện, so với Tiểu Hóa Dương Công tinh thâm huyền diệu hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Nó chính là một môn Tiên gia công pháp đúng nghĩa.
Phương pháp tu luyện của bí quyết này lại không có tên, căn cứ quy tắc chung thứ nhất kể lại, thì tổng cộng có mười tám tầng, có thể tu luyện từ Luyện Khí kỳ một mạch đến Độ Kiếp thành Tiên.
Ngoài ra cũng nhờ đó, hắn mới biết rõ tất cả các cấp độ tu Tiên trước khi Độ Kiếp thành Tiên. Nó theo thứ tự là Luyện Khí kỳ, Tích Cốc kỳ, ngưng hồn thời kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Đại Thừa kỳ và Chân Tiên kỳ.
Bên trong Vô danh thiên thư cũng không giải thích cặn kẽ về sáu cảnh giới này của bạch ngọc sách, chỉ nói một ít chuyện đơn giản. Như khi một người tu luyện đến chỗ tinh thâm, không chỉ có thọ nguyên lâu dài, còn sở hữu đại thần thông mạnh mẽ, thậm chí muốn hô phong hoán vũ hay di sơn đảo hải cũng không phải không được.
Nếu ai may mắn đạt đến tầng cuối cùng là Chân Tiên kỳ, thì có thể chân chính phi thăng thành Tiên, cùng nhật nguyệt đồng huy, thiên địa đồng thọ.
*nhật nguyệt đồng huy, thiên địa đồng thọ: ý là trường tồn cùng trời đất, mãi sáng như mặt trời và mặt trăng
Tuy rằng trên sách chỉ có rải rác vài câu, nhưng Thẩm Lạc vẫn cảm giác được nhiệt huyết sôi trào.
Những năm này hắn không chỉ một lần đọc được những lời miêu tả về "Tiên Nhân" trong kì ván dị chí, nhất là chuyện xưa kể về những người hàng yêu trừ ma, thay trời hành đạo, làm bản thân mê mẩn không thôi. Nhưng tiếc là bản thân mình lúc trước gầy yếu, không làm gì được, muốn sống như người bình thường cũng là hy vọng xa vời, nên việc tu Tiên chỉ là si tâm vọng tưởng.
Thế nhưng hôm nay lại khác, Tiểu Hóa Dương Công ngoài ý muốn viên mãn, khiến thể chất hắn thay đổi thật lớn, tuy rằng trước đây bị Âm khí phụ thể làm cho Nguyên Khí hao tổn không cách nào hoàn toàn bù đắp, nhưng ích ra đã có tư cách tu luyện công pháp của Tiên gia.
Nhưng điều đáng tiếc là, quyển sách này đã bị xé đi một nửa ở đằng sau, phía trước chỉ ghi lại có chín tầng khẩu quyết của công pháp, nếu có tu luyện toàn bộ cũng chỉ đạt đến ngưng hồn kỳ.
Đối với việc này, Thẩm Lạc cũng không cảm thấy thất vọng.
Vì căn cứ vào lời kể trong sách, dịch tại bạch ngọc sách kết hợp với tin tức mà lúc trước hắn cùng Bạch Tiểu Thiên nói chuyện, thì tu Tiên chính là việc nghịch thiên. Nên mỗi tầng tu luyện đều khó khăn dị thường, gỉa sử tư chất không tốt hoặc là ngộ tính không đủ, dù chỉ là trụ cột căn bản nhất Luyện Khí kỳ cũng không đạt được. Như Xuân Thu Quân có khoảng một trăm người đệ tử, cũng chỉ có ba người chính thức bước vào cảnh giới này, đạt được Pháp lực đấy.
Mặc dù Thẩm Lạc khát vọng với cảnh giới cao thâm ghi lại trong vô danh trên thiên thư, nhưng cũng không mơ tưởng cho rằng mình có thể dễ dàng đạt tới. Hắn có thể đạt tới Luyện Khí kỳ, gia tăng thêm sáu mươi năm thọ nguyên, đã đủ hài lòng.
Còn nếu vận khí không tệ, có thể đạt đến cao hơn cảnh giới, cũng rất tốt.
Hơn nữa hắn trải qua lần tầm bảo này, đối với những việc phát sinh trong mộng cảnh mà gối ngọc mang lại, đã không còn nghi ngờ.
Vậy thì ngàn năm sau đó tương lai thế giới!
Nói cách khác, chỉ còn mấy trăm năm, ma kiếp sẽ phủ xuống...
Thẩm Lạc suy nghĩ môth chút, rồi thở dài.
Mọi thứ về tương lai đều còn rất xa xôi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Hiện giờ mình tốt nhất vẫn nên tu luyện bộ vô danh Thiên Thư đã, mấy việc khác sẽ tính sau .
Sau khi Thẩm Lạc tính toán xong, bèn lấy quyển sách bỏ lại hộp đá, lại mang hộp đá giấu ở dưới gối đầu, rồi mới nằm lên trên giường ngáy o..o...
...
Không biết qua bao lâu, thẩm Lạc từ trong ngủ mơ chậm rãi tỉnh dậy, mệt nhọc suốt mấy ngày đã hết sạch, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.
Thẩm Lạc xuống giường hoạt động tay chân, mở cửa sổ ra.
Bên ngoài trời là một mảnh đen kịt, xuyên thấu qua cây cối và cành lá tươi tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng trăng tròn đang hạ xuống phía Tây. Ngoài cửa sổ trong sân, ngoại trừ ngẫu nhiên có âm thanh của côn trùng kêu, thì hầu như mọi thứ đều yên tĩnh, có lẽ lúc này đã là nửa đêm.
"Chẳng lẽ ta đã ngủ trọn vẹn một ngày rưỡi?" Thẩm Lạc thầm nghĩ, quay người đi tới bên giường.
Giờ phút này đêm dài vắng người, đúng là thời điểm tu luyện tốt nhất.
Thẩm Lạc thò tay vào dưới gối lấy ra hộp đá, nhét vào trong ngực, rồi sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Nghĩ lại thì phương thức tu luyện của vô danh pháp quyết có chút kỳ lạ,vừa mới bắt đầu liền cần ngồi xuống tại hồ nước, hoặc là dòng suối nhỏ để tu luyện.
Nhưng đây cũng không phải là việc khó gì đối với hắn, cách bên ngoài trấn không xa có một dòng suối nhỏ, lúc trước từng đi ngang qua.
Thẩm Lạc đi dọc theo hành lang rồi ngoặc vào, đến chỗ bờ tường viện.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể dường như không có sức nặng. Cả người nhảy cao hơn một trượng, tay phải tại trên tường khẽ chống, liền nhẹ nhàng rơi vào một cái trong hẻm nhỏ ở bên ngoài. Đây đúng là địa phương mà mấy ngày trước đây, hắn thí nghiệm Phù Lục vào buổi tối.
Thẩm Lạc quay đầu lại, nhìn bức tường, khóe miệng hơi nhếch lên.
Từ khi Tiểu Hóa Dương Công viên mãn, khả năng nhảy lên của hắn cũng tăng lên đáng kể. Nhưng đáng tiếc mình chưa từng học qua bất cứ loại khinh thân chi thuật nào, nếu không vượt qua tường viện nho nhỏ này cũng không cần dùng tay.
Hắn một chút phân biệt phương hướng, nhanh chóng hướng hẻm nhỏ một đầu lao đi, sau một lát liền rời đi thị trấn nhỏ, đi vào bên ngoài trấn trong vòng ba bốn dặm chỗ một giòng suối nhỏ phụ cận.
Này dòng suối nhỏ từ bên ngoài trấn lượn quanh đi mà qua, chỉ có ba bốn trượng rộng, nước chất có chút thanh tịnh, bên trong dài khắp thủy thảo.
Thẩm rơi vào trên giòng suối nhỏ tìm một chỗ vắng vẻ khu vực, bỏ đi quần áo, vẻn vẹn mặc một cái côn quần áo.
Hắn đang muốn xuống nước, ánh mắt đảo qua bả vai trong nháy mắt, mãnh liệt trừng lớn hai mắt, không nháy mắt thẳng tắp nhìn qua.
Lúc trước cái kia màu đỏ sậm dấu răng chỗ, dấu răng dĩ nhiên không thấy tung tích, thay vào đó, rõ ràng là một cái chén ăn cơm lớn nhỏ màu đen Khô Lâu đồ án!