"Thật có lỗi, việc quan hệ sinh tử gia phụ, tiểu nữ vừa mới thất thố, xin Thẩm đạo hữu chớ trách." Mã Tú Tú lập tức ý thức được cử chỉ không ổn, gương mặt ửng đỏ nói.
"Mã cô nương quan tâm người nhà, là chuyện thường tình thôi mà." Thẩm Lạc nói như thế.
"Đa tạ Thẩm đạo hữu thông cảm." Mã Tú Tú cám ơn một tiếng.
Nàng cầm Ức Mộng Phù, tựa hồ vội vã trở về, rất nhanh cáo từ rời đi.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn thân ảnh nàng này đi xa, lúc này mới quay người, chầm chậm đi đến một hướng khác.
. . .
Phía đông Trường An thành, Thường Lạc phường.
Gần chạng vạng tối, phường thị đèn hoa mới lên, chiếu rọi cả con đường một mảnh đỏ ửng, trong tửu quán lầu các hai bên đường phố truyền đến trận trận tiếng nhạc khí tấu minh cùng tiếng chén cụng ly, vẫn như cũ phi thường náo nhiệt.
Trong ngõ phố nhỏ bé, từng dãy chợ đêm tiệm ăn cùng quán nhỏ nhao nhao bày ra, trên nồi đồng đang nấu bên đường bốc lên hơi khói ấm trắng, khắp nơi truyền đến âm thanh tạp nhạp.
Trong lúc Thẩm Lạc đi lại, tâm tư một mực trôi ở bên ngoài, trong đầu của hắn lặp đi lặp lại cảnh tượng ban ngày chiến đấu cùng long hồn, trong lòng cảm thấy biệt khuất và phiền muộn, nếu lấy cảnh giới và thân thủ hắn trong mộng cảnh sẽ không rơi vào tình trạng địch không nổi như vậy.
Nghĩ vậy, hắn muốn mau chóng tăng thực lực lên, suy nghĩ càng thêm nóng bỏng.
Chỉ là Nhị Nguyên Chân Thủy đã tiêu hao hết, muốn dựa vào vật này tiếp tục tăng lên cảnh giới không thể nào làm được, chỉ có thể suy nghĩ lại những biện pháp khác.
"Thịt dê nấu canh, canh dê nóng hổi, nhuyễn hồ hồ thịt đây. . ." Lúc này, tiếng rao to hỗn tạp trong một cỗ mùi thơm nồng đậm bên đường, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Thẩm Lạc đã sớm vượt qua Tích Cốc kỳ, vậy mà lần đầu tiên bị động đến con sâu thèm ăn, ngồi trong tiệm ăn bên đường, ăn một bát canh dê nóng hôi hổi, ăn như gió cuốn.
Ven đường tiểu thương cùng khách quen bọn họ miệng đông miệng tây tán gẫu, có người nhắc đến loạn tượng yêu ma quỷ quái tầng tầng lớp lớp kéo đến gần đây, phần lớn cảm khái Trường An thành cũng không an ổn.
Có người phàn nàn thế đạo không tốt, có người tự an ủi có quan phủ chiếu ứng, có người kể lại thấy Thần Tiên đánh nhau, nhưng không quan hệ nhiều đến dân thường bọn họ, các loại tâm tư thuyết pháp đều có.
Thẩm Lạc chỉ yên lặng nghe, không xen vào nói gì, trong lòng cũng bùi ngùi mãi không thôi, đợi đến trận ma kiếp kinh thiên kia giáng lâm, sinh linh thiên hạ này nào còn ai không đếm xỉa đến?
Ăn uống no đủ xong, hắn thanh toán sổ sách, đứng lên ợ một cái thỏa mãn, rời quầy hàng trở về chỗ của mình.
Trong lòng Thẩm Lạc đã quyết định, bắt đầu tu luyện Huyền Âm Khai Mạch Quyết, thử mở pháp mạch mới, từ đó tăng lên tốc độ tu hành.
"Đan dược chân thủy dù sao cũng là ngoại vật, chỉ có cải thiện tư chất, mới thật sự là tiền đồ." Thẩm Lạc thở dài nói.
Lúc trước đã biết một phần Đại Khai Bác Thuật, trong mộng lại tu luyện Huyền Âm Khai Mạch Quyết, có kinh nghiệm làm cơ sở, hắn nhiều ít vẫn có chút lòng tin, có thể khai mạch thành công.
Cho dù không thể một lần thành công, cũng có Đại Khai Bác Thuật chữa trị hao tổn tĩnh mạch cùng huyết nhục thương tích, phong hiểm trong phạm vi có thể khống chế, huống chi bây giờ trên người hắn còn có thánh dược chữa thương Nhũ Linh Đan.
Đan này danh xưng chỉ cần không chết, cho dù còn một hơi cuối cùng, cũng có thể cứu người sắp chết trở về, cũng chữa trị bất luận thương thế gì, có thể nói là một kiện lợi khí bảo mệnh.
Quay lại biệt viện, Thẩm Lạc trở về phòng, bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống.
Điều tức một lúc lâu, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một bình sứ màu đỏ đặt ở trước người, sau đó lại lấy ra túi càn khôn kia, nắm trong tay.
Dù Thẩm Lạc hiểu rõ cách vận hành Huyền Âm Khai Mạch Quyết, đã sớm nhớ trong đầu trăm ngàn lần, nhưng lúc thực hiện vẫn có chút lo lắng, nhất định phải chuẩn bị vạn toàn.
Chỉ thấy hắn vung tay lên, miệng túi càn khôn từ từ mở ra, một sợi khói đen từ đó bay ra, ngay sau đó thân ảnh Quỷ Tướng Ngưng Hồn kỳ hiện lên.
"Tham kiến chủ nhân." Quỷ Tướng vừa mới hiện thân, liền ôm quyền về phía Thẩm Lạc.
"Không cần đa lễ, hôm nay bảo ngươi đi ra, là có chuyện muốn ngươi hỗ trợ." Thẩm Lạc khoát tay một cái nói.
"Nguyện vì chủ nhân máu chảy đầu rơi, xin cứ việc phân phó." Quỷ Tướng không ngồi dậy, tiếp tục nói.
Người quân ngũ thường đa trọng tín nghĩa, một khi thu phục được, thường rất trung thành, hiển nhiên Quỷ Tướng này cũng không ngoại lệ.
"Ta muốn luyện một môn bí pháp, cần mượn dùng âm sát khí trên người ngươi, có thể sẽ tạo thành chút tổn thương với ngươi. Bất quá sau đó ta sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho ngươi." Thẩm Lạc nói.
"Chuyện chủ nhân, muôn lần chết không chối từ, nào dám cầu bồi thường gì." Quỷ Tướng không chậm trễ chút nào nói.
"Tốt, một hồi ngươi chỉ cần ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chuyện khác không cần để ý tới." Thẩm Lạc nói.
"Vâng." Quỷ Tướng ôm quyền nói.
Nói xong, nó khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt ở trên gối, như pho tượng không nhúc nhích tí nào.
Thẩm Lạc thấy thế, hai mắt ngưng lại, ánh mắt rơi vào bắp chân của mình.
Trở lại hiện thực lần thứ nhất thử Huyền Âm Khai Mạch, hắn không định nhúng tay vào thập nhị chính kinh, mà dự định giống như trong mộng cảnh, thử bắt đầu từ trên đầu bàng chi kinh mạch của Âm Khiêu mạch kia.
Dù sao đây là lần đầu hắn dùng « Huyền Âm Khai Mạch Quyết » thành công mở ra pháp mạch, trên mạch này phạm sai lầm nhiều nhất, cũng góp nhặt kinh nghiệm nhiều nhất, có thể tránh rất nhiều sai lầm không cần thiết.
Nhìn một lát, hai ngón tay Thẩm Lạc như đao bắt đầu khắc hoạ trên bắp chân của mình, không bao lâu đã có một mảnh phù văn pháp trận huyết sắc với hoa văn phức tạp hiển hiện trên đó.
Thẩm Lạc nhìn huyết châu nhỏ bố trí trên đó như nghĩ văn, thỏa mãn gật đầu nhẹ, trong miệng nhẹ tụng Huyền Âm Khai Mạch quyết, điểm một cái về phía Quỷ Tướng cách trước người không xa.
Trên đầu ngón tay hắn chợt bắn ra một đạo bạch quang, đánh vào trên thân Quỷ Tướng.
Toàn thân Quỷ Tướng run lên bần bật, hai mắt lật một cái, miệng vô lực mở ra, một cỗ sương mù màu đen nồng đậm từ trong miệng nó phun ra ngoài, chảy tới Thẩm Lạc.
"Tựa hồ không giống với âm sát khí trong Lục Trần Tiên cho lắm." Thẩm Lạc chần chờ nói.
Ngày đó trên Lục Trần Tiên chảy ra âm sát khí, chính là ngưng thực từ tia sáng đen đặc kia, cũng không phải là sương mù màu đen như trước mắt.
Thẩm Lạc hơi nhíu mày lại, cũng không suy nghĩ nhiều, dẫn sợi hắc vụ đậm đặc kia rơi xuống phía bắp chân của mình.
Trong nháy mắt sương mù bao trùm ở bắp chân, lập tức như ác quỷ ngửi được mùi huyết thực, không cần Thẩm Lạc dẫn dắt đã điên cuồng chui vào trong đó. Chỉ là phù văn trên đùi Thẩm Lạc rất nhanh sáng lên ô quang, ngăn cỗ âm sát khí này ở bên ngoài thân.
Ngay sau đó, sương mù màu đen dung nhập vào pháp trận bắt đầu vận chuyển lại, một cỗ cảm giác như sâu kiến cắn xé lại tê dại đau nhức lập tức cuốn tới, khiến cho lông mày Thẩm Lạc không khỏi nhíu chặt.
Mặc dù hắn không lạ với cảm giác này, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn bình tĩnh.
Bất quá rất nhanh, hắn liền ổn định tâm thần, dù sao giờ phút này chính là quan khẩu nghĩ văn phệ mạch, nhất định phải bảo trì mạch đập không ngừng, dẫn dắt nghĩ văn kết hợp với âm sát khí, không thể mảy may phân tâm.
Nhưng sau một lát, một cỗ đau đớn bén nhọn đột nhiên cuốn tới, bàng chi kinh mạch này vẫn bị gãy mất.
Thẩm Lạc chịu đựng đau nhức kịch liệt, vội vàng vận chuyển Đại Khai Bác Thuật, khẩn cấp chữa trị đầu kinh mạch kia.
Chờ đến sau khi chữa trị xong, lại bắt đầu tiếp tục điều động âm sát khí, lần nữa thử mở mạch này.