Nghe được lời ấy, mọi người đều là thấp giọng thở dài, sĩ khí như rơi xuống đáy cốc, trong lúc nhất thời không một ai nói gì, bầu không khí có chút đè nén.
"Đã như vậy, mọi người hãy tách ra đi, nhiều người tụ tập cùng một chỗ sẽ trở thành mục tiêu cho yêu ma nhắm đến." Tên đại hán râu quai nón vẫn luôn đi theo Lộc Ung, nhìn thoáng qua Bạch Tiêu Vân, lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Một người nam tử trung niên có cặp mắt hõm sâu thần tình sa sút, đang cúi đầu, nghe lời ấy, lập tức bất mãn nói: "Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, thân là tu sĩ Bạch ngọc tất nhiên có thể riêng phần mình trốn đi, nhưng những dân chúng kia biết làm thế nào?"
Sau lưng nam tử trung niên đó là một chi tiểu tộc từ trong nội thành Kiến Nghiệp, đều là nhất mạch cốt nhục cuối cùng của nhà gã. Nếu mọi người thật sự phân tán, bằng tự thân gã, tuyệt đối không có khả năng tự bảo vệ mình, chớ nói chi còn mang theo nhiều tộc nhân như vậy.
"Trần Xuyên đạo hữu, việc đã đến nước này, cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe. Bây giờ tình trạng thế nào, tất cả mọi người đều là Nê Bồ Tát qua sông bản thân còn khó lo, nếu như ngươi còn chờ mong mọi người có thể bảo vệ tộc nhân ngươi, không khỏiquá mức ích kỷ chút?" Lộc Ung nghe vậy, mở miệng nói ra.
"Lộc tiền bối, lời ấy nếu như là người khác nói, ta đúng là không cách nào phản bác, nhưng từ miệng ngươi nói ra, ta liền không thể không nói mấy lời." Trần Xuyên nghe vậy, đáy mắt hiện lên vẻ cực kỳ phẫn nộ, nói ra.
Lộc Ung nghe vậy, nhăn mày lại, híp mắt nhìn về phía gã.
Trần Xuyên thấy thế, khí thế lập tức yếu đi ba phần, nhưng không có lùi bước, tiếp tục nói:
"Lúc trước tất cả mọi người kính ngươi là tiền bối, đối với ngươi kính cẩn hiếu kính như tổ tiên, không phải vì hy vọng ngươi ở thời điểm nguy cấp, có thể che chở mọi người vài phần? Ngươi cũng từng hứa hẹn như vậy. Thế mà lúc trước tại bên trong Kiếm Môn Quan, ngươi đã làm những gì?"
Lời vừa nói ra, không ít người ở xung quanh đều nhìn về phía Lộc Ung, bọn họ đều là lúc trước đi theo y, có rất nhiều người của các tiểu gia tộc. Trong lòng bọn họ cũng có nghi hoặc giống vậy, tại thời điểm tộc nhân mình bị tập kích, vì sao không thấy Lộc Ung xuất thủ cứu giúp gì cả?
"Ngươi nói lời này là có ý gì? Nếu không có Lộc tiền bối phá mở cửa thành, để cho mọi người có thể trốn đi, thương vong của chúng ta có lẽ càng nhiều hơn ." Đại hán râu quai nón lập tức phản bác.
"Rõ ràng nhận ân huệ của người khác, còn không biết cảm kích, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?" Mấy người lúc trước tụ hợp cùng Lộc Ung ở một chỗ, cũng thay nhau phụ họa nói.
Khóe miệng của Thẩm Ngọc và đám người Bạch ngọc sách Bích đều là nhịn không được cong một cái, lộ ra nụ cười mỉa mai.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, lúc trước nếu không phải Thẩm Lạc leo lên đầu tường bài trừ kiếm trận, giải trừ pháp trận cấm chế trên tường thành, thì Lộc Ung làm sao có thể bổ ra được cửa thành?
"Bây giờ là lúc chỉ trích lẫn nhau ư?"Bạch Tiêu Vân mở miệng hỏi.
Mọi người nghe vậy, lập tức im miệng, không hề nói nữa.
"Bạch tiền bối, trước mắt Kiếm Môn Quan là không có pháp thông qua, chúng ta cũng không thể xuyên thẳng qua Vu Sơn được?" Đại hán râu quai nón chần chờ nói.
Bạch Tiêu Vân nghe vậy, trầm mặc xuống, không nói tiếng nào.
"Bạch tiền bối, người thật sự muốn mang mọi người đi qua Vu Sơn sao?" Một lão già trên tám mươi tuổi hỏi thăm.
"Bên trong Vu Sơn tình huống phức tạp, đúng là rất mạo hiểm, nhưng là đường đến Trường An gần nhất của chúng ta." Bạch Tiêu Vân khẽ thở dài một tiếng, nói ra.
"Ta không đi Vu Sơn, ta tình nguyện phản hồi Kiến Nghiệp chờ chết, cũng không vào Vu Sơn." Một tu sĩ của tiểu gia tộc ở Kiến Nghiệp liên tục lắc đầu, nói.
"Ta cũng không đi, ta mang theo tộc nhân trốn ra, ngàn dặm xa xôi chạy tới Trường An, ta không sợ chết tha hương, nhưng không nghĩ muốn chôn xương ở Vu Sơn. . ." Tên còn lại vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nói.
"Chôn xương? Tiến vào Vu Sơn chỉ sợ hài cốt cũng không còn." Lại một người nữa tuyệt vọng, nói.
"Bạch tiền bối, các ngươi nếu là tính toán tiến vào Vu Sơn, xin thứ cho vãn bối không thể đi cùng rồi." Lúc này, âm thanh của Lộc Ung bỗng nhiên vang lên.
"Ta cũng là. . ." Tiếp theo, liền có bốn năm người đồng loạt lên tiếng.
Trong mấy người này, bao gồm tên đại hán râu quai nón kia, toàn bộ đều là mấy tên tán tu lúc trước vây quanh bên người y.
"Các ngươi có ý gì?" Bạch Bích thấy thế, nhịn không được hỏi.
"Nếu như chư vị cũng không muốn làm ác nhân, vậy liền để ta làm đi. Dù ta có nói ai cũng hãy để ta nói, ta nghĩ trong lòng các ngươi kỳ thật đều rất rõ ràng, mang theo những người phàm tục này, ngoại trừ là liên lụy, cũng không có ích lợi gì, đúng không?" Lộc Ung nói.
"Cuối cùng cũng nói ra lời thật ở trong lòng. . ." Trần Xuyên nhìn xung quanh, nói.
"Ngươi không cần mở miệng mỉa mai, lời này có phải là suy nghĩ của một mình ta hay không, ta nghĩ trong lòng các vị đều rất rõ ràng. Nếu mọi người cho tới bây giờ còn không hiểu là lấy hay bỏ, kết quả nhất định là toàn quân sẽ bị diệt, các ngươi nghĩ sao?" Sắc mặt Lộc Ung không đổi, nói.
"Ngươi. . ." Trong lúc nhất thời, Trần Xuyên cũng không biết phản bác như thế nào.
Các vị tu sĩ nghe vậy, thì lần lượt cúi đầu, một số khác thì hiện vẻ đắn đo.
"Lộc đạo hữu nói không sai. . ." Lúc này, lại có một âm thanh vang lên, những người khác vội ngẩng đầu nhìn sang.
Lộc Ung nhíu mày lại, có chút ngoài ý muốn, bởi vì người mở miệng nói chuyện không phải ai khác đúng là Thẩm Lạc.
"Thế nhưng, chư vị có nghĩ tới hay không, thế đạo tới lúc khốn khó, cùng là nhân tộc mà chúng ta vẫn không thể giúp đỡ nhau, thì còn có thể khẩn cầu ai tới che chở dùm. Tu sĩ Nhân tộc nếu chỉ lo bản thân,riêng mình chạy trối chết, mặc kệ phàm nhân biến thành huyết thực, thì ngày sau còn có sơ hội phục hưng bạch ngoc sách?" Thẩm Lạc lập tức hỏi ngược lại.
Lời này vừa ra, những tu sĩ kia vốn định bỏ mặc hậu nhân, tộc và tông môn, thần sắc đều là hơi đổi.
"Các ngươi nhìn xem những đứa trẻ con kia, bọn chúng là Nhân tộc tương lai, nếu giờ chúng ta mặc kệ không bảo hộ chúng, Nhân tộc còn có tương lai sao?" Thẩm Lạc tiếp tục nói, ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng trong lời nói đầy sự chất vấn khiến trong lòng mọi người chấn động.
Ánh mắt mọi người khẽ liếc qua đám trẻ con còn nhỏ kia, ánh mắt trở nên thương xót nhu hòa hơn rất nhiều.
"Thẩm đạo hữu, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng vào Vu Sơn giống như là đi tìm chết, thứ cho chúng ta không cách nào đồng ý." Trong mắt Lộc Ung hiện lên một tia tức giận, nói.
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Nếu như lộc đạo hữu đã không cùng ý nghĩ với chúng ta, thì cũng không tiện giữ lại." Thẩm Lạc nói.
Mọi người nghe lời này, trong mắt đều là hiện lên vẻ kinh ngạc, không ai nghĩ tới Thẩm Lạc sẽ chủ động để cho mấy người kia ly khai, ngay cả Bạch Tiêu Vân cũng nhịn không được, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Lộc Ung dù sao, cũng là Xuất Khiếu kỳ tu sĩ, ngoại trừ Bạch Tiêu Vân thì tu vi của y là cao nhất, nếu thật sự rời đi, sẽ là tổn thất rất lớn.
"Người này đã sớm muốn chia lìa, chúng ta dù mở miệng giữ lại, cũng không có tác dụng gì. Bọn họ không có lập tức rời đi, là vì lôi kéo thêm một số tu sĩ cùng nhau ly khai mà thôi." Thẩm Lạc tỏ ra bình tĩnh, truyền âm cho Bạch Tiêu Vân.
"Nghe ngươi nói như vậy, xem ra cũng có lí." Bạch Tiêu Vân truyền âm nói.
"Hãy chờ xem, một khi Lộc Ung nói muốn đi, như vậy ly khai khẳng định không phải mỗi bản thân mình, lúc trước mấy người bọn họ tụ họp cùng một chỗ, hơn phân nửa chính là tại thương nghị việc ly khai này." Thẩm Lạc truyền âm nói.
"Ha ha được lắm, nếu như Thẩm đạo hữu đã nói như vậy, ta còn lý do gì để lưu lại? Chư vị nếu là tin tưởng ta, mọi người không ngại kết bạn cùng đi." Lộc Ung cười lạnh một tiếng, vỗ tay nói ra.