"Tân khách phía ngoài đã có người trong phủ tiếp đãi, không quan trọng, ngài không cần lo lắng chuyện này, thân thể khẩn yếu hơn." Thẩm Lực nói.
Thẩm Từ cũng biết địa vị Thẩm phủ bây giờ, nên không nói gì nữa.
Vào thời khắc này, một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt từ nơi đó đi ra, da như mỡ đông, gương mặt tú lệ, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một cỗ cảm giác ung dung.
"Cô tổ mẫu, bệnh tình tổ phụ tựa hồ lại chuyển biến xấu một chút, ngài đã suy tính mấy ngày, có biện pháp trị liệu gì không?" Thẩm Lực cung kính thi lễ với người tới một cái, hỏi.
Nữ tử ung dung này, thình lình chính là Thẩm Mộc Mộc.
Sóng pháp lực trên người nàng hơn xa Thẩm Lực, đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, mà lại có thuật trú nhan, nhìn xem chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Thẩm Mộc Mộc không nói gì, nắm cổ tay Thẩm Từ, dò xét mạch tượng.
"Tam muội, lại phải làm phiền ngươi rồi." Thẩm Từ bất đắc dĩ nói.
"Huynh muội chúng ta, sao phải nói những thứ này." Thẩm Mộc Mộc khẽ lắc đầu, chuyên tâm xem mạch.
Thẩm Từ và Thẩm Lực thấy vậy, không dám lên tiếng quấy rầy.
Trọn vẹn qua một khắc đồng hồ, Thẩm Mộc Mộc mới thu tay lại, thần sắc không thấy hỉ nộ.
"Cô tổ mẫu, thế nào?" Thẩm Lực nhịn không được hỏi.
"Thẩm huynh bị vậy là do chỗ sâu ngũ tạng lục phủ có bệnh, lại thêm thân thể già yếu, tình huống phi thường phức tạp, nếu như không tranh thủ thời gian trị liệu, chỉ có thể chống đỡ thêm nửa năm." Thẩm Mộc Mộc nói.
"Cái gì! Chỉ có nửa năm?" Thẩm Lực lấy làm kinh hãi.
"Đó là tình huống lạc quan, nếu như bệnh tình tiếp tục tăng thêm, khả năng còn ngắn hơn." Thẩm Mộc Mộc chậm rãi nói.
"Ngài khổ tư mấy ngày, có nghĩ ra biện pháp nào không?" Sắc mặt Thẩm Lực khó coi, vội vàng hỏi.
"Ta suy tính nhiều ngày, nghĩ ra một biện pháp phong hiểm, chỉ nắm chắc sáu thành, nếu như bất hạnh phạm sai lầm, chỉ sợ. . ." Thẩm Mộc Mộc chỉ nói đến một nửa, nhưng ý tứ mấy người đều rõ ràng.
"Chỉ có sáu phần. . ." Thẩm Lực hơi nhướng mày.
Tỷ lệ này quá thấp đi, cơ hồ chỉ hơn một nửa.
Hai người nhất thời đều không nói chuyện.
"Tam muội, Lực nhi, ta có thể sống đến hiện tại, đối với người bình thường đã là thọ trong thọ, các ngươi cứ việc buông tay hành động, dù không thể trị tốt cũng không sao." Ngược lại Thẩm Từ cười ha ha nói, nhìn rất thoáng.
"Vậy thì tốt, chúng ta sẽ bắt đầu." Thẩm Mộc Mộc nghe vậy gật gật đầu, lấy ra một khối ngọc bội huyết hồng, chính là ngọc bội Thái Dương Thạch năm đó Thẩm Lạc đưa về.
"Phương pháp này vẫn phải dựa vào khối ngọc bội Thái Dương Thạch này, ta dùng pháp lực thôi động Thuần Dương lực trong đó tiến vào trong cơ thể Thẩm huynh, trị liệu bệnh tật." Thẩm Mộc Mộc nói.
"Cô tổ mẫu ngài đã có thể điều khiển ngọc bội Thái Dương Thạch rồi?" Thẩm Lực ngạc nhiên hỏi.
"Mấy năm nay ta chuyên tâm nghiên cứu thuật phù lục, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua bình an trong ngọc bội phù làm dẫn, điều khiển lực lượng trong ngọc bội, nhưng nắm chắc không lớn, cho nên ta mới nói chỉ có tỷ lệ sáu thành." Thẩm Mộc Mộc nói.
"Cô tổ mẫu hết sức nỗ lực là được, ta dùng pháp lực bảo vệ linh đài tổ phụ, giảm bớt một chút áp lực cho ngài." Thẩm Lực lấy tay đè lên đỉnh đầu Thẩm Từ.
Thẩm Mộc Mộc ừ một tiếng, đưa tay ép ngọc bội lên sau lưng Thẩm Từ, vận khởi pháp lực rót vào trong đó.
Ngọc bội lập tức tản mát ra huyết hồng quang mang nhu hoà, chậm rãi thẩm thấu vào thể nội Thẩm Từ, chỉ là quang mang có chút bất ổn, thỉnh thoảng nhảy lên một chút.
Vào thời khắc này, một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi tới, bấm tay điểm lên cánh tay Thẩm Mộc Mộc.
Pháp lực Thẩm Mộc Mộc đều ẩn núp xuống, không thể động đậy chút nào.
"Ai?" Thẩm Mộc Mộc kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu.
Một nam tử mặc thanh bào chẳng biết lúc nào xuất hiện ở nội đường, ngăn trở Thẩm Mộc Mộc trị liệu.
"Ngươi là người phương nào?" Thẩm Mộc Mộc cả kinh quát một tiếng, tay áo vung lên.
Một sợi lục quang bắn ra, "Vèo" một tiếng đâm tới người kia, lại là một phi toa màu xanh lá.
Người kia dùng ngón tay kẹp lấy, giống như vê con muỗi, tuỳ tiện nắm phi toa màu xanh lá.
Thẩm Mộc Mộc thấy vậy, lập tức hoảng hốt.
"Ha ha, Tam muội, nhiều năm không gặp, vừa thấy mặt đã dùng phù khí chào hỏi ta rồi." Nam tử mặc thanh bào cười ha ha nói, chính là Thẩm Lạc.
"Ngươi. . . Ngươi là đại ca!" Thẩm Mộc Mộc lúc này mới thấy rõ dung mạo người tới, con mắt lập tức trừng lớn, kinh hỉ lên tiếng.
Thẩm Lực đang muốn tế ra phù khí trong tay, trợ Thẩm Mộc Mộc một chút sức lực, thấy cảnh này, ngạc nhiên dừng tay.
"Đại ca, rốt cuộc huynh trở về rồi!" Thẩm Từ cũng nhận ra Thẩm Lạc, đại hỉ đứng lên.
"Nhị đệ, Tam muội, những năm này ta một mực bôn ba bên ngoài, vất vả các ngươi lo liệu việc trong nhà." Thẩm Lạc nhìn dung nhan đệ muội đã thay đổi lớn, trên mặt áy náy nói.
"Đại ca nói gì vậy, chúng ta đã nghe người Bạch gia mang tin tức tới, huynh ở bên ngoài vội vàng làm đại sự, nên mới một mực chưa trở về." Thẩm Từ vội vàng nói.
Năm đó người của Bạch gia đưa ngọc bội Thái Dương Thạch tới, bọn người Thẩm Nguyên Các truy vấn, người Bạch gia mới mơ hồ nói một chút tình huống Thẩm Lạc.
"Chỉ tiếc, cha mẹ không thể chờ đợi huynh trở về." Thần sắc Thẩm Mộc Mộc ảm đạm nói.
"Là kẻ làm nhi tử này bất hiếu, trước đây ít năm ta lâm vào trong một phiền toái, ngủ say trọn vẹn trăm năm, nếu không cũng đã sớm trở về." Thẩm Lạc nhớ tới khuôn mặt phụ thân, trong lòng không khỏi chua chát, tự trách nói.
"Ngủ say trăm năm!" Ba người Thẩm Mộc Mộc, Thẩm Từ, Thẩm Lực nghe lời này, không khỏi ngây ngốc nơi đó.
Đối với phàm nhân, trăm năm là mấy đời người, Thẩm Lạc chỉ một ngủ một giấc đã lâu như thế.
"Đại ca, bây giờ huynh đã thành tiên sao?" Mặt mũi Thẩm Từ tràn đầy ngốc trệ.
"Hiện tại ta có thể không ăn không uống mà vẫn sống, khoảng cách thành tiên còn sớm." Thẩm Lạc mỉm cười.
"Không ăn không uống mà vẫn sống!" Trong mắt Thẩm Mộc Mộc loé lên tinh quang.
Những năm này nàng tu luyện ngoài công pháp Thẩm Lạc lưu lại, còn có kỳ ngộ khác, tu vi lúc này mới tinh tiến đến Luyện Khí hậu kỳ, hiểu rõ cảnh giới tu Tiên hơn nhiều so với Thẩm Từ.
Nhưng trăm năm không ăn không uống mà sống, tu vi Thẩm Lạc tuyệt đối vượt xa Tích Cốc kỳ.
"Tu vi đại ca hẳn là đạt đến Ngưng Hồn kỳ?" Thẩm Mộc Mộc âm thầm suy đoán.
Về phần Xuất Khiếu kỳ, nàng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có trong một ít tông phái tu tiên lớn mới có thể xuất hiện nhân vật kinh khủng như vậy.
Thẩm Lực bên cạnh nhìn Thẩm Lạc, trên mặt cũng đầy vẻ khiếp sợ.
Gã mặc dù chưa thấy qua Thẩm Lạc, lại từ nhỏ lớn lên đã nghe đại danh Thẩm Lạc, hiện tại xem ra, vị bá tổ phụ của mình so với trong truyền thuyết càng thêm lợi hại.
"Tốt, không nói những thứ này nữa, thân thể Nhị đệ ngươi tựa hồ xảy ra chút vấn đề, trước ta khu trừ bệnh hoạn cho ngươi đã." Thẩm Lạc không muốn nói việc này quá nhiều, chuyển chủ đề nói.
"Làm phiền đại ca." Thẩm Từ tự nhiên có lòng tin mười phần với Thẩm Lạc, một lần nữa ngồi xuống.
Thẩm Lạc đã sớm dùng thần thức dò xét qua thân thể Thẩm Từ, biết căn nguyên bệnh tình lão, bấm tay điểm lên ngực Thẩm Từ, một cỗ pháp lực tinh thuần rót vào thể nội lão, du tẩu một vòng quanh cơ thể Thẩm Từ.
Thẩm Từ cảm thấy một dòng nước nóng tiến vào thể nội, hùng hồn to lớn đến cực điểm, những nơi đi qua bệnh tật tiêu hết, sau đó nhiệt khí dâng lên, trực thấu tim phổi.
Lão không tự chủ được ngồi xuống, phun ra một ngụm máu đen.