*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong huyện đường Giang Phổ.
Tào Nghị cất tiếng cười to làm kinh sợ lũ chim đang đậu trên cành cây khô.
- Ha ha, ngươi tới quậy tơi bời tại Kim Ngọc Lâu thiệt hả?
Tiêu Phàm mặt khẽ đỏ, ngượng ngùng nói:
- Thảo dân quá mức càn rỡ, thật hổ thẹn vô cùng.
- Ha ha, ngươi hổ thẹn cái gì chứ? Thương trường như chiến trường, không phải ngươi chết thì chính ta mất mạng. Kim Ngọc Lâu trước kia cùng từng dùng thủ đoạn đê tiện khi đối phó với Túy Tiên Lâu của ngươi sao?
- Bản quan với ngươi cũng qua lại vài lần, về việc đến đập chiêu bài quán của người khác, ta không tin là ngươi lại dễ xúc động đến vậy. Lần này đại náo Kim Ngọc Lâu, đắc tội hoàn toàn với Hoàng tri huyện, ngươi chẳng lẽ lại không biết sẽ có hậu quả gì sao?
Tiêu Phàm cười nói:
- Đại nhân thứ lỗi, thảo dân mặc dù có tiếng là chưởng quầy Túy Tiên Lâu, nhưng thực tế thì cũng chỉ là làm hộ cho bố vợ mà thôi, hưởng lộc của người thì phải vì người ra sức. Túy Tiên Lâu không có thu nhập, thâm hụt tiền, thảo dân mất mặt là chuyện nhỏ, đại nhân không có tiền thu về mới là chuyện lớn. Cho nên thảo dân bất chấp cái gì gọi là mặt mũi của Hoàng tri huyện.
- Tiểu tử ngươi lại nói không thật lòng rồi! Bản quan chẳng lẽ chỉ là tên ngu ngốc, không nghe nổi một câu nói thật sao?
Tiêu Phàm do dự một chút, rồi rụt rè nói:
- Một khi đại nhân đã muốn nghe lời thật lòng, xin đại nhân bỏ quá cho vài lời không chừng mực.
- Cứ nói đi!
- Đại nhân là người có tham vọng, tương lai thành tựu của ngài tuyệt không chỉ làm một chức quan tri huyện bát phẩm nho nhỏ này, cách tiến thủ trên quan trường, chậm mà chắc mới là vương đạo. Theo tiểu nhân suy đoán, mấy ngày nay chắc ngài đã đi mượn sức, kết giao với quan lại lớn nhỏ tại huyện Giang Phổ này rồi chứ? Đại nhân có Yến vương chống lưng phía sau, quyền lực ngất trời. Hôm nay lại có Trần gia góp lực tiền tài, tiếp theo lôi kéo các quan viên lớn nhỏ thì cũng đơn giản hơn nhiều. Hôm nay thảo dân càn rỡ đại náo Kim Ngọc Lâu, thực chất cũng là tạo cho đại nhân một cơ hội thăm dò, xem quan trường tại Giang Phổ này sâu hay cạn mà thôi!
- Thử thế nào?
Tiêu Phàm vuốt mũi cười khổ:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thảo dân sẽ nhanh chóng bị tống vào ngục thôi.
Tào Nghị nhíu mày nói:
- Ngươi nói là Hoàng tri huyện ra lệnh bắt ngươi? Hắn cấp cho ngươi tội danh gì?
Tiêu Phàm thở dài:
- Đại nhân người làm trong quân đội lâu ngày, chắc là cũng không rõ lắm về quan trường, làm quan muốn bắt một tên dân đen bỏ tù, còn cần phải tìm tội danh sao?
Tào Nghị chớp chớp mắt, như chợt hiểu ra:
- Bản quan hiểu rồi.
Nhìn thoáng qua Tiêu Phàm, Tào Nghị trầm giọng nói:
- Ngươi là cũng là một nhân vật, cứ về đi, yên tâm, bản quan đảm bảo, ngươi sẽ không bị tống ngục đâu!
Tiêu Phàm kính cẩn chắp tay, lúc xoay người ra sau, trên môi khẽ nở một nụ cười.
Tiêu phàm đi không lâu, lão phó quản gia của Tào Nghị đi vào sương phòng thấp giọng nói:
- Theo lời lão gia phân phó, lão nô đã lặng lẽ đưa cho Tạ chủ bộ, Lý điển sử, Lưu bộ đầu ở nha môn, chia đều ra mỗi người được năm trăm hai mươi lượng bạc trắng.
- Bọn họ đều cầm hết chứ?
- Vâng, nhận hết, mấy năm nay Hoàng tri huyện ngầm kiếm cơm, chẳng chia cho thuộc hạ bên dưới được chén cháo nào, thuộc hạ bên dưới oán khí rất lớn
- Bọn họ nói gì?
- Tạ chủ bộ thì rất trực tiếp nói sau này sẽ theo lão gia, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, Lý điển sử cùng Lưu bộ đầu thì cứng nhắc hơn một chút, bất quá trong lời nói cũng có ý theo lão gia cùng tiến cùng lùi.
Tào Nghị cười ha ha:
- Mọi sự đã xong rồi!
Sau đó lại nhỏ giọng thở dài:
- Yến vương điện hạ đưa tới mật thư, dặn ta phải nhanh chóng làm nắm quyền Giang Phổ, ta đang phiền não chuyện này, không ngờ tên tiểu tử Tiêu Phàm lại giúp ta một cái đại ân như vậy.
- Lão gia có ý định cất nhắc hắn sao?
Tào Nghị trầm ngâm nói:
- Đừng vội, tiểu tử này vốn không phải là vật trong ao, đợi ta lật đổ Hoàng tri huyện, chân chính làm chủ Giang Phổ này, sau đó sẽ tiếp tục xem bổn sự của hắn đến đâu!
**********************************
Sau ngày Tiêu Phàm đại náo Kim Ngọc Lâu, toàn bộ Giang Phủ từ quan lại người giàu cho đến những người buôn bán nhỏ đều chưa hồi phục tinh thần, lại một tin tức động trời khác bắt đầu lan tràn..
Tin tức này quả thật phải nói là trước giờ chưa có mà sau này cũng không ai dám làm như vậy.
Sáng sớm, khắp hang cùng ngõ hẻm của Giang Phổ, thậm chí cả trên cửa thành tường viện những nơi hay dán truy nã cũng đều dán một mẩu tin nhỏ.
Thời đại này, các tờ rơi, mẩu tin nhỏ khác lạ lẫm với mọi người, ngoài cái giấy thông báo truy nã, công văn thưởng công truy bắt khâm phạm to bè dán ở tường, nào ai đã gặp qua những thứ như vậy?
Mọi người đều thích náo nhiệt, lại càng thích những tin giật gân để tán gẫu, chém gió, vì tò mò, từ những thư sinh biết chữ đến những bá tánh bình dân đều tiến đến trước tờ tiểu báo, cẩn thận xem xét kĩ nội dung của bài báo, người hiểu chuyện còn lớn tiếng chậm rãi đọc để cho những người không biết nghe.
Tiêu báo có nội dung rất đơn giản, nhưng nó có cái tiêu đề làm rung động mỗi người.
Kinh hãi! Tửu lâu thiếu đạo đức hạ độc trong thức ăn! Phẫn nộ! Xin hỏi đạo đức lương tri của chưởng quầy nằm đâu?
Tiêu đề như vậy quả khiến cho người người kinh hãi, vì vậy nên tin này rất cuốn hút lòng người.
Tiểu báo lấy hình thức nặc danh, kể rõ sự thực, ngày nọ năm nọ, tại tử lâu nọ chẳng biết xuất phát từ mục đích gì, nhưng lại bưng cho khách thức ăn bị hạ độc, khiến cho một lão đạo sĩ đáng thương, vị sư đệ của Trương Tam Phong trong truyền thuyết, bị ngộ độc, trước mắt sinh tử còn mờ mịt, chưa rõ kết quả ra sao.
Trong tiểu báo này không chỉ đích danh là tửu lâu nào, bất quá tại cái Giang Phổ chỉ có từng này, chuyện bé tý mà cả huyện đều biết, huống chi lại có sự việc lớn đến vậy?
Vì thế cả Giang Phổ sôi trào.
Trong khoảnh khắc, Kim Ngọc Lâu vốn được mọi người tán dương ca tụng, lập tức trở về không, mở tửu lâu mà còn hạ độc vào thức ăn thử hỏi kẻ nào dám ăn cơ chứ? Cho dù nơi đó có là do Ngọc Hoàng đại đế mở đi nữa, làm sao có thể mở cửa trở lại? Cho dù ngươi có muốn vuốt mông ngựa tri huyện thì cũng không đáng để đem mạng ra.
Ngắn ngủi trong vòng một ngày, Kim Ngọc Lâu trở thành xú danh đệ nhất trong huyện Giang Phổ, chỉ sợ là muốn khai trương trở lại cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Đương nhiên, vài kẻ sáng suốt cũng nhìn ra thâm ý của tin tức này. “ Giang Phổ nhỏ bé này săp có biến rồi đây!”
Cùng ngày, một Túy Tiên Lâu với cách trang hoàng bài trí hoàn toàn mới chính thức phát thiếp mời khai trương.
Lần khai trương này Túy Tiên Lâu quả nhiên đã làm cho mọi người hả lòng ha dạ. Thảm đỏ trải dài từ bậc thang đến bên đường, hai trên thảm hàng ngàn đóa hồng nở rộ được vung vãi, hai hàng cô nương xinh đẹp mặc đồng phục chỉnh tề, trước ngực có tấm vải lụa đỏ có dòng chữ “ Hoan nghênh quý khách đến với Túy Tiên Lâu “ đứng hai bên. Nét mặt tươi cười như hoa đứng ở trước của Túy Tiên Lâu. Một bên pháo nổ inh tai nhức óc, bên còn lại trống chiêng náo nhiệt vang trời, giống như thành thân vậy.
Mấy mánh khóe kinh doanh kiểu này ở hiện tại thì rất bình thường, chứ tại mấy năm đầu cảu Minh triều nào ai đã gặp qua cách khai trương như vậy bao giờ? Nhất thời dân chúng toàn thành đều bị hấp dẫn tới đây, những dân chúng ở bên ngoài tuy tò mò nhưng cũng tràn ngập e ngại, nhìn vào cửa lớn của Túy Tiên Lâu.
Tình cảnh rất náo nhiệt, nhưng chân chính bước vào Túy Tiên Lâu lại chả có ma nào. Bên ngoài các cô nương đứng cửa cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, nụ cười trên môi các nàng không khỏi cứng ngắc.
Tiêu Phàm vẫn mặc một thân áo dài như cũ, trên mặt vẫn cười nhưng trong lòng hắn không khỏi cảm thấy trầm trọng.
Dâm uy của Hoàng tri huyện ở huyện này quả nhiên rất lớn, chưa nói một câu vậy mà cả cái Giang Phổ này không ai dám trêu ngươi hắn. Túy Tiên Lâu khai trương chẳng qua là muốn đối địch cùng với Kim Ngọc Lâu mà thôi, thử hỏi ai đủ gan vuốt râu hùm của Hoàng tri huyện cơ chứ?
Trần Tứ Lục thân là Đại lão bản, đương nhiên phải ở trong đoàn đón khách, nhưng hắn vẻ mặt uể oải, sắc mặt tái mét, rõ ràng là lễ khai trương vậy mà trông hắn như đang đi dự đám tang vậy.
Tiêu Phàm chịu không nổi, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cười một cái đi mà, đây là lễ khai trương, không phải đi đưa ma đâu.
Trần Tứ Lục trợn mắt, phi thường phẫn nộ nhìn hắn, mắt khẽ liếc thấy Chu chưởng quầy ở Kim Ngọc Lâu đối diện mặt đang âm trầm, giống như có thù giết cha với hắn vậy, Trần Tứ Lục không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, bất giác cúi đầu.
- Hiền tế à, ngươi.. haizz, ngươi làm ra sự tình như vậy, tính toán thu thập ra sao?
Trần Tứ Lục căn bản không có một chút vui sướng nào khi làm ra một lễ khai trương lớn đến vậy, ngược lại mặt nhăn máy nhúm, thở dài liên tục.
- Nhạc phụ nói thế là có ý gì? Tiểu tế không hiểu lắm.
Tiêu Phàm giả bộ hồ đồ hỏi lại.
- Ngươi có biết vì sự hồ đồ của ngươi mà Trần Gia chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Hoàng tri huyện không? Một chuyện không thỏa đáng có thể dẫn tới họa diệt môn của Trần gia! Ngươi nhìn xem, náo nhiệt như vậy, đông đúc như vậy mà, có kẻ nào dám bước lên thảm đâu?
Tiêu Phàm tuy đã nói dựa bóng Tào huyện thừa, nhưng ai biết được khi Hoàng tri huyện thu thập Trần gia, Tào huyện thừa có ra mặt hay không? Trên quan trường cũng giống như thương trường vậy, không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích mà thôi, Trần Tứ Lục đã thấy rất nhiều những chuyện như vậy rồi. Thiết nghĩ Tào huyện thừa cũng không vì một thương nhân thấp kém mà trở mặt cùng Hoàng tri huyện đâu.
Trần Tứ Lục càng nghĩ càng nản, trong mắt dần toát lên vẻ tuyệt vọng, nhìn vào mỹ nữ trước mắt, thảm đỏ, hoa trải dài cùng trống chiêng vui thú, không khỏi suy sụp thở dài, vẻ mặt cầu xin nói:
- Thôi thôi, ta coi như đang tự tham gia tang lễ của mình vậy… Thật náo nhiệt mà.
Tiêu Phàm vui vẻ cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân quả nhiên độ lượng, cởi mở, Trần gia đúng là có phúc mà. Có vị đạo sĩ đã từng nói “ Trong sự khổ tâm, cũng cần có trái tim lạc quan!” Hôm nay náo nhiệt như vậy, dù có là đám tang thì cũng là đám tang vui vẻ.
Tiêu Phàm chậm rãi nói như vậy, Trần Tứ Lục có chút phát điên, khuôn mặt cực kỳ khó coi, rút cục hét lớn: - Ngươi câm miệng! Câm miệng x4 !
- Nhạc phụ đại nhân xin hay bình tĩnh, bao nhiêu người nhìn vào người kìa!
Trần Tứ Lục tức giận hừ một tiếng, sau đó hướng vè phía dân chúng xung quanh nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.