Tiêu Phàm rời phòng rất thỏa mãn, hắn cảm giác mình đối với Trương Hồng Kiều thái độ rất chính xác. Sau này, mỗi ngày nhìn nàng liếm một quả chuối tiêu thôi không cần vào, đương nhiên nếu nàng yêu cầu Tiêu Phàm cũng tuyệt không chối từ.
Để Trương Hồng Kiều lại phòng, Tiêu Phàm sai người phái hai nha hoàn lanh lợi hầu hạ nàng rồi kệ đó.
Bắc Bình là nơi hung hiểm, Tiêu Phàm thân là khâm sai, còn nhiều việc để làm, không thể trầm mê nữ sắc.
Tiêu Phàm tiến vào Bắc Bình, thân quân vương phủ bên ngoài hành dinh cũng nhiều hơn, ngoài Giới Thai tự cũng nhiều người mang đồ dân thường đi tới đi lui, thêm nhiều người bán hàng rong ánh mắt chăm chú nhìn vào trong tự hơn.
Mấy kỹ xảo này đương nhiên không gạt được Cẩm Y vệ thân quân, đây vốn là chuyên ngành của họ mà, nên khi được thông báo Tiêu Phàm chỉ mỉm cười, nhàn nhạt bảo kệ họ đi.
Sau mấy ngày, Tiêu Phàm mang quan phục, lên nghi trượng, đi về phía bắc.
Dựng cờ hiệu thay thiên tử khao quân, đi đến đại doanh biên quân ngoài Bình thành. Cờ hiệu này quá lớn, Chu Lệ cũng không thể phản đối, đành phải ngầm hạ lệnh, không ai được nói chuyện nhiều với khâm sai, không được ai tiết lộ các vấn đề nhạy cảm như nhân số tướng sĩ, lượng lương trữ hàng.
Được mật lệnh như thế nên tất cả các tướng sĩ đều ngậm miệng không nói gì, cho nên dù Tiêu Phàm cố gắng thế nào cũng không thu được tin tức gì có giá trị.
Tiêu Phàm cũng không bất ngờ, kết quả này nguyên bản nằm trong dự liệu, nếu là bọn họ thật sự hỏi gì nói nấy thì mới là gặp quỷ rồi.
Nghi trượng trở về thành, không ai phát giác ba nghìn hộ vệ thiếu mất một trăm, tất cả lặng lẽ biến mất trong đám đông xem náo nhiệt, thay đổi thường phục, chậm rãi biến mất trong biển người.
Tiêu Phàm ngồi trong xa giá, nhìn thuộc hạ lặng lẽ chìm vào dòng người, khẽ cười quỷ dị, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, lưỡi đã quẳng ra, câu được gì phải xem bản lĩnh thuộc hạ rồi, với họ Tiêu Phàm rất có lòng tin.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Chạng vạng, một người mũ tre che kín mặt, dưới ánh mắt của thị vệ Yến vương phủ, gánh một gánh trái cây vào hậu viện Giới Thai tự.
Vào đến nơi, người đó không dám chậm trễ, vội quăng gánh đi vào hành dinh khâm sai.
Sớm có thân quân Tiêu Phàm chờ, thấy người đó đến liền dẫn đến trước mặt Tiêu Phàm.
- Tiểu nhân Vương Quý, bái kiến Tiêu chỉ huy.
Người đó cởi mũ tre, khấu đầu bái.
Tiêu Phàm cau mày, nói:
- Vương Quý? Trần gia hiệu buôn Vương Quý?
Vương Quý ngẩng đầu, cười lấy lòng, cung kính nói:
- Tiêu đại nhân trí nhớ thật tốt, bận rộn như vậy còn nhớ đến tiểu nhân, thật sự là phúc ba đời.
Tiêu Phàm tức khắc giận tái mặt, lạnh lùng nói:
- Bản quan trí nhớ tốt, nhưng mà, Vương Quý, trí nhớ của ngươi không tốt nha. Ngươi quên lời ta nói rồi sao? Sao không thành thật làm sinh ý của ngươi đi, có việc bản quan sẽ phái người tìm ngươi. Ngươi coi lời bản quan nói là gió thoảng bên tai sao?
Vương Quý thấy Tiêu Phàm thần sắc không tốt, vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói:
- Đại nhân bớt giận! Tiểu nhân vốn không muốn quấy rầy đại nhân, nhưng Trần chưởng quỹ bảo sự tình trọng đại, nhất định phải gặp mặt bẩm báo để đại nhân định đoạt...
Tiêu Phàm thần sắc tức khắc trở nên nghiêm trọng:
- Trần Oanh Nhi bảo ngươi tới gặp ta? Xảy ra chuyện gì?
Vương Quý bẩm:
- Đại nhân, tháng mười lúc tiểu nhân còn ở phía nam, Yến vương phái người truyền lệnh cho tiểu nhân, từ tháng này Yến quân cần lượng lớn lương thực, lúc trước mỗi tháng cần hơn một nghìn thạch, nhưng từ nay cần một vạn thạch, Trần chưởng quỹ cảm thấy kỳ quái, vì thế cấp ra lệnh tiểu nhân hỏa tốc tới Bắc Bình bẩm báo đại nhân.
Tiêu Phàm nhíu mày, nói:
- Hơn một nghìn thạch biến thành một vạn thạch? Mỗi tháng đều cần một vạn thạch?
- Đúng vậy.
Vô thức gõ bàn, Tiêu Phàm đột ngột trầm xuống.
Chu Lệ hiện tại đã trữ lương!
Hành động này ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho mưu phản, chỉ đợi Yến quân thao luyện đủ hắn sẽ làm phản!
Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng!
Tiêu Phàm cau mày nói:
- Yến Vương trữ lương bao nhiêu chỗ?
Vương Quý nói:
- Cả Bắc Bình phủ hơn mười chỗ, tỉ như Tuyên phủ, Thừa Bình, Bảo Định, Kế Châu, mỗi nơi đóng quân đều có chỗ chuyên dụng trữ lương.
- Các ngươi ngày thường đưa lương thảo cho Yến quân như thế nào?
- Tiểu nhân chỉ cần đem lương thảo đến ngoài đại doanh Tây giao Bắc Bình liền sẽ có người nhân, sau đó họ sẽ chia ra đưa đi các nơi...
- Tất cả lương thảo cho Yến quân đều là do ngươi cung ứng sao?
Vương Quý cười nói:
-Làm sao có thể chứ? Yến quân người nhiều như vậy, tiểu nhân không có khả năng một mình ôm hết được... Bất quá tiểu nhân cùng Yến quân lui tới hơn một năm, dần dần lấy được tín nhiệm, hơn nữa tiểu nhân bán lương thực giá cũng thấp hơn người khác không ít, cho nên hiện tại lương thảo Yến quân có gần bảy thành là tiểu nhân cung ứng...
- Còn có ba thành do ai cung ứng?
- Từ các thương nhân bản địa do các tướng lĩnh tự thu mua, bất quá đại bộ phận phải từ đại doanh Tây Giao vận chuyển đến cho.
Tiêu Phàm trong lòng trầm trọng thêm nhiều. Phòng hỏa thiêu lương thực xem ra không được, nhiều lắm chỉ được một hai nơi, không thương tổn căn bản của Chu Lệ được, lúc trước muốn dùng Vương Quý để nắm trong tay cung ứng lương thảo cho Yến quân nên cố tình hạ thấp giá, nay xem ra việc này cũng không phải dễ làm. Thiên hạ không chỉ có mình Vương Quý buôn lương thực, không có hắn còn rất nhiều người. Tiêu Phàm vốn tính bước tiếp theo dọa đuổi toàn bộ người buôn lương thực quanh Bắc Bình đi để Vương Quý lũng đoạn thị trường, coi như bóp cổ Chu Lệ. Đáng tiếc thời gian quá ngắn, Chu Lệ hành động quá nhanh, nhiều chuyện không kịp làm.
Tiêu Phàm trong lòng mất mát, chẳng lẽ mất một năm mai phục giờ thành nước cờ bỏ?
Tiêu Phàm không cam lòng, rất không cam lòng!
Hắn hại người chưa từng thật bại, lại gặp Chu Lệ liên tục phá kỉ lục, đây chính là sỉ nhục.
Trầm mặc thật lâu, Tiêu Phàm đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết tướng sĩ Yến quân ăn uống ra sao không?
Vương Quý cười nói:
- Đại nhân ngài hỏi đúng người, dù tiểu nhân chưa vào đại doanh, nhưng quan hệ rất tốt, có lần quan trộn lương uống hơi nhiều có nói cho tiểu nhân cách làm quân lương...
Tiêu Phàm trong mắt dần sáng, hứng trí nói:
- Làm thế nào?
- Bình thường đều là do hậu cần hàng tháng đưa đến, trong đó lấy gạo là chính, pha thêm chút rau dại các thứ, lúc không có chiến sự, mỗi trăm hộ làm hai nồi, tại chỗ hạ trại nấu cơm, khi hành quân hay có chiến sự thì chia lương khô cho tướng sĩ. Lương khô là gạo trộn mạch xay bột, thêm phụ gia nâu lên phơi nắng rồi chia cho tướng sĩ, lúc nào cũng có thể ăn, theo quan phụ trách lương thảo, cách làm này đã truyền mấy trăm mấy nghìn năm, trên binh thư gọi là “binh lương hoàn”...
- Binh lương hoàn...
Tiêu Phàm thì thào câu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, cặp mắt lại sáng lênnhiều.
- Bọn họ ăn muối cũng là trong binh lương hoàn sao?
Vương Quý cười nói:
- Không sai, binh quý thần tốc, không có thời gian nấu cơm, chỉ có thể ăn lương khô cứng, nhưng lúc không có chiến sự, muối họ ăn không phải bỏ trực tiếp vào nồi mà lấy túi vải bông bỏ vài nồi nước muối nấu vài lần, vải hấp thu muối, lúc nấy cơm thì ném túi vải vào góc nồi, nồi cơm sẽ có vị muối....
Tiêu Phàm bừng tỉnh:
- Thì ra là như vậy...
Không nói không biết, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Vương Quý tự nhiên đã sớm rõ ràng Tiêu Phàm cùng Chu Lệ có oán, thấy Tiêu Phàm hỏi cẩn thận như thế, không khỏi hiểu vài phần, tiến lên trước cười hắc hắc nói:
- Đại nhân có phải muốn động thủ trên lương thảo của Yến quân?
Tiêu Phàm vỗ vỗ vai Vương Quý, nghiêm túc nói:
- Ân, bản quan vừa mới đưa ra một quyết định anh minh, ta định phải ngươi ẩn vào Yến doanh, lén tráo toàn bộ vải muối đổi thành băng vệ sinh*...
Vương Quý hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch:
- Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân tuy rằng ngày thường ăn uống chơi gái đánh bạc, nhưng tiểu nhân tội không đáng chết a!
Tiêu Phàm ha ha cười nói:
- Được rồi, bản quan hù dọa ngươi, chỉ bằng ngươi chưa đến đại doanh đã bị bắn thành nhím rồi...
Đảo ánh mắt, một chủ ý rất âm hiểm dần hình thành.
Một nước cờ một khi đã đánh, không thể để phế được, có lẽ Vương Quý sẽ có trọng dụng...
- Ngươi khoan hãy đi, ở chỗ này chờ ta, ta đi rồi về...
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại liền đi về sương phòng bên phải.
(* chỗ này không phải ca chém gió, ý tác giả là thế, chẳng qua ca không rõ thời xưa lúc đến kỳ các bà các cụ dùng cái ấy gọi là gì nên ghi thế cho dễ hiểu)
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Xoảng!
Tiêu Phàm không chút khách khí một cước đạp mở của phòng Thái Hư.
Thái Hư bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, tay che tim như sắp từ giã nhân gian, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tức khắc có chút ngượng ngùng, cẩn thận nói:
- Sư phụ, ta hù được ngươi?
Thái Hư cắn răng, gằn từng tiếng nói:
- Có rắm cứ phóng!
Tiêu Phàm quay đầu nhìn cửa phòng, do dự nói:
- Nếu không... Ta ra ngoài, gõ cửa vào lại?
Thái Hư chán nản nói:
- Không cần, bần đạo đã sớm tính qua, ngươi là kiếp số của ta a...
Đảo cặp mắt trắng dã, Thái Hư hừ nói:
- Ngươi tới làm gì?
Tiêu Phàm thần sắc đột nhiên biến đổi, cười lấy lòng:
- Sư phụ... Có thuốc không?
Thái Hư ngây ra một lúc, tiếp theo ảm đạm than thở:
- Củ cải trắng vẫn để cho lợn ăn. Rốt cục cũng là ngươi!
Tiêu Phàm ngạc nhiên:
- Sư phụ, ngươi đang nói cái gì?
Thái Hư khinh bỉ nói:
- Ngươi còn nói ngươi đụng vào nàng, thế mà phải lấy thuốc để ứng phó, làm màu cái gì chứ? Phi!
Tiêu Phàm há to miệng: “...”
Thái Hư nặng nề hừ lạnh, tiện tay móc một bình nhỏ trong lòng ra đưa cho Tiêu Phàm nói:
- Cầm! Mỗi ngày một viên, uống với nước ấm, đảm bảo kim thương bất khuất, đêm chiến đến sáng! Tiểu bát đản, không có bản lĩnh còn lấy nhiều vợ vậy làm gì?
Tiêu Phàm cầm bình sứ, ngẩn người nửa ngày, vội vàng cất kín bình sứ rồi chính nghĩa nói:
- Sư phụ, ngươi nhìn nhầm ta! Ta tuyệt đối không phải loại người như vậy, vị Hồng Kiều cô nương kia ta thật không có chạm qua nàng! ... Ta muốn một loại thuốc khác.
- Thuốc gì?
- Có loại thuốc gì trộn vào thức ăn thành vô sắc vô vị, người ăn xong mỏi mệt, bác sĩ lại không tra ra bệnh gì không?
Thái Hư nghĩ nghĩ, tức khắc giận dữ:
- Đây là rõ ràng là giang hồ hái hoa tặc dùng để hại khuê nữ nhà người ta, ngươi muốn loại thuốc này làm cái gì? Làm quan lớn như vậy, muốn dạng nữ nhân gì chẳng được? Sao khẩu vị nặng như thế? Thất đức quá!
Tiêu Phàm lau mồ hôi nói:
- Sư phụ, ngươi hiểu lầm, khẩu vị của ta rất nhẹ...
Thái Hư hiên ngang lẫm liệt quát:
- Ngươi cái này gọi là nhẹ? Võ Đang ta là danh môn chính phái, ngươi muốn loại thuốc tà môn ma đạo gì đó, thân là Võ Đang đệ tử, tính tình phẩm hạnh thấp như vậy, ngươi chẳng lẽ muốn làm hại Võ Đang thân bại danh liệt sao?
Tiêu Phàm mồ hôi lạnh lã chã:
- Sư phụ, ta thật không có ý kia...
- Nói! ... Coi trọng cô nương nhà ai? Bần đạo nửa đêm giúp ngươi trộm lấy, cần gì thuốc? Người cho ngươi, yếm lưu cho ta, có được không?
Tiêu Phàm: “... ...”