Trong điện, hơn mười chiếc đèn tinh xảo được treo cao ở trên đại điện, cháy mãnh liệt tỏa sáng giống như ban ngày.
Chu Doãn Văn đứng bên cạnh long án, vẻ mặt lo âu không nói một lời.
Trước long án, quan phụ trách việc dạy dỗ Thái tôn Hoàng Trừng thần sắc bình tĩnh đứng yên. Binh bộ thượng thư Như Thụy, bộ binh tả thị lang Tề Thái, hộ bộ thượng thư Úc Tân, Tả đô ngự sử Bạo Chiêu cùng mấy vị đại thần trong triều đứng song song với nhau.
Tin tức Bắc Bình nguy cấp truyền vào trong cung không bao lâu, Chu Nguyên Chương liền hỏa tốc triệu các đại thần vào cung, thương thảo đối sách.
Chu Nguyên Chương mặc y phục thường ngày, ngồi trên ghế phía sau long án. Nhìn kỹ thì thấy có vài sợi tóc đang rơi rụng trên vai. Ánh sáng từ chiếc đèn chiếu sáng khuân mặt già nua, da ngâm đen. Hắn hắng giọng, nhìn kỹ mấy vị trọng thần, ánh mắt như chim ưng gắt gao nhìn lên tờ quân báo trên long án. Giống như là một cái bàn là bình thường, được hắn yêu quý.
Rất khó tưởng tượng, một ông lão đã bước sang tuổi xế chiều mà giờ lại có thể phát ra khí thế khiến người khác kinh hãi như thế.
Bầu không khí trong điện hết sức nặng nề, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cúi đầu chờ Chu Nguyên Chương đích thân lên tiếng.
Trầm mặc một lúc, Chu Nguyên Chương ngẩng đầu, chậm rãi nhìn chúng thần, ngữ khí ân trầm nói:
- Từ khi Đại Minh ta lập quốc ba mươi năm trước, đánh đông dẹp tây. Khôi phục giang sơn người Hán chúng ta. Quân Mông Cổ ở phía bắc bị trẫm đánh cho đại bại, khiến cho bọn chúng trốn về thảo nguyên đại mạc, từ sau không dám rời thành nửa bước. Sau khi trẫm lập quốc, biết được đạo lý không được lòng người khó giữ giang sơn, không để ý tới thân phận hoàng tử tôn quý mà lệnh bọn họ tới các vùng biên giới chữa quân trị dân để ngừa phía Bắc tro tàn lại cháy, lúc này cũng hơn hai mươi năm rồi.
Chúng thần vội vàng khom người cùng nói:
- Bệ hạ anh minh sáng suốt!
Chu Nguyên Chương không để ý tới lời nịnh hót của chúng thần. Hắn hung hăng vỗ long án, mắt trợn ngược lên quát:
- Nhưng vì sao, một tiểu bộ lạc năm vạn người lại cư nhiên dám vây đánh Bắc Bình? Những tên nhóc con này cho rằng ta đã già không thể động vào đao kiếm sao? Lại dám xâm phạn giang sơn Đại Minh ta.
Thiên tử giận, như thiên quân vạn mã, sấm chớp vang giật. Tức khắc trong điện tràn ngập sát khí mạnh mẽ, chúng thần vội vàng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:
- Xin bệ hạ bớt giận.
Đôi mắt Chu Nguyên Chương đục ngầu, tơ máu che kín. Sắc mặt âm trầm, điềm nhiên nói:
- Bọn chúng cho rằng ta già rồi, không thể động tới đao kiếm, liền có thể tùy thời làm bậy sao? Ta còn chưa chết, còn chưa tới lượt bọn man di chết tiệt điên cuồng. Trẫm muốn ngự giá thân chính, cho bọn hắn nhìn xem, bảo kiếm năm đó của trẫm còn sắc bén hay không.
Chúng thần nghe vậy tức khắc giật mình, tin này thật là làm bọn họ luống cuống.
Hoàng Trừng dẫn đầu nói:
- Bệ hạ! Tuyệt đối không thể. Chỉ là năm vạn người cỏn con mà thôi, bệ hạ không cần phải đích thân thân chinh. Bệ hạ là thiên từ nên phải cẩn thận. Bệ hạ thân là cửu ngũ chí tôn, là chủ nhân của giang sơn này há có thể lấy ngọn bỏ gốc, lao vào nguy hiểm? Bệ hạ, thần nguyện xin lấy cái chết can gián, thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Tả đô ngự sử Bạo Chiêu nói:
- Bệ hạ, thiên tử không thể dễ dàng thân chinh. Từ xưa đến nay thiên tử thân chinh là vì hai nguyên do. Một là quốc gia nguy nan, quốc gia xã tắc ngàn cân treo sợi tóc. Thiên tử chinh phạt chính là ngăn cơn sóng giữ, giữ cho xã tắc ổn định. Thứ hai chính là người bình tĩnh, nắm chắc thắng lợi. Hướng binh sĩ khích lệ tinh thần, nâng cao sĩ khí một trận chiến định càn khôn. Dựa theo tình hình hôm nay thì bệ hạ không cần đích thân xuất chinh, phía bắc chỉ là một tiểu bộ lạc vây Bắc Bình mà thôi. Cũng không tính là quốc gia lâm nguy, càng không phải một trận chiến định càn khôn, vậy bệ hạ định dùng danh nghĩa gì để xuất chinh đây?
Chúng thần đồng loạt quỳ tại chỗ, nói:
- Chúng thần xin bệ hạ nghĩ lại.
Chu Doãn Văn đang đứng ở bên cạnh đột nhiên la lên:
- Hoàng tổ phụ tuổi tác đã cao, làm sao có thể bôn ba đường dài? Tôn nhi không sợ, nguyện thay Hoàng tổ phụ thân chinh. Vì tổ phụ quét sách bắc nguyên, đưa bọn họ trở lại thảo nguyên đại mạc.
Chu Nguyên Chương ánh mắt chớp động, từ ái nhìn Chu Doãn Văn, sắc mặt không khỏi trở nên phức tạp, khó hiểu.
Thở dài một tiếng, Chu Nguyên Chương suy sụp ngồi trở lại trên ghế. Thân thể hắn chỉ có hắn là rõ ràng nhất, vừa nãy khi nói như thế chính là tức giận nhất thời mà thôi. Năm đó khi chinh chiến khiến hắn bị trọng thương, nhiều ngày nằm trên giường bệnh. Không thể không dựa vào chén thuốc để duy trì tính mạng, sao có thể còn có sức mà ngự giá thân chinh?
Chỉ có lúc mình chân chính không thể cầm được đao kiếm mới chính là lúc cảm nhận sâu sắc được cảm nhận nỗi bi thương của một anh hùng lúc tuổi xế chiều.
Các đại thần thấy Chu Nguyên Chương không nói chuyện, đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Ánh mắt rất kiên quyết nói ra rằng, nếu Chu Nguyên Chương ngự giá thân chinh thì bọn hắn không tiếc lấy cái chết để khuyên can.
Thật lâu sau đó, Chu Nguyên Chương tự giễu cười bi thương nói:
- Trẫm, quả thực là đã già rồi a.
Chúng thần nghe lời này nhất thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tất cả mọi người đều có ý nghĩa giống nhau, một bộ lạc nho nhỏ vây đánh Bắc Bình thì có lẽ có chút khác thường. Nhưng dù sao cũng chỉ là mấy vạn người, nếu kinh động thiên tử Đại Minh thân chinh không lớn không nhỏ thì cũng làm trò cười cho thiên hạ. Khi đó uy nghiêm Hoàng gia ở chỗ nào? Thể diện triều đình ở chỗ nào?
Chu Nguyên Chương giương mắt nhìn Chu Doãn Văn, chậm rãi lắc đầu nói:
- Thái tôn buộc trên thân mình chính là giang sơn xã tắc sau này, không thể lĩnh quân. Chư vị ái khanh, theo các ái khanh việc này phải xử trí như thế nào?
Hoàng Trừng nói:
- Bệ hạ, Bắc Bình bị bao vây là ngoài sở liệu của ta. Quân báo chỉ nói bộ lạc Cát Tư Khất Nhi phía bắc xuất binh nhưng chưa nói bọn họ vây đánh Bắc Bình. Bắc Bình là đất phong của Tứ hoàng tử Yến vương. Yến Vương hiện giờ đang ở tại kinh thành. Thần cho rằng, bệ hạ nên triệu Yến Vương để hỏi rõ sự tình.
Hoàng Trừng thận trọng nói, mọi người đều gật đầu hưởng ứng.
Chu Doãn Văn nghĩ một lúc rồi nói:
- Hoàng tổ phụ, công việc của Cẩm Y vệ chính là dò hỏi, ẩn nấp, truy tung. Tôn nhi cho rằng việc Bắc Bình bị bao vây cũng nên triệu Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ Lý Cảnh Long còn có Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm đến để thương thảo đối sách.
Chu Nguyên Chương liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng biết đây là Tôn nhi có ý cất nhắc địa vị Tiêu Phàm ở trong triều. Chỉ là một tên Cẩm Y vệ Đồng Tri mà lại có thể vô tư tham gia thảo luận việc quốc sự. Bất quá Tôn nhi đã có ý cất nhắc Tiêu Phàm thì Chu Nguyên cũng cho hắn toại nguyện.
Vì thế Chu Nguyên Chương gật đầu nói:
- Đúng. Người đâu, truyền Yến Vương, Tào quốc công Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm yến kiến.
Hoạn quan bên ngoài cửa ứng tiếng vội vàng chạy ra ngoài cung.
Hoàng Trừng cùng các đại thần thấy Chu Doãn Văn không quên cất nhắc Tiêu Phàm, sắc mặt tức thì trở nên khó coi, xụ mặt đứng trước long án không nói một lời.
Tiêu Phàm nhận được mệnh lệnh vào cung của hoạn quan hắn không dám chậm trễ, vội vàng mặc quan phục chạy vào cung.
Chu Nguyên Chương đêm khuya triệu kiến, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì. Tiêu Phàm hướng chạy gấp trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an.
Lão Chu chẳng nhẽ đã phát hiện ra cái gì đó?
Tiêu Phàm đang chột dạ. Hắn cùng Giang Đô quận chúa có gian tình, chuyện này nếu để lão Chu phát hiện chỉ sợ hắn không thấy được ánh mặt trời vào sáng mai.
Cánh cửa cung cấm càng gần, trong lòng Tiêu Phàm càng nóng như lửa đốt.
Cho nên nói, làm người không nên thẹn với lương tâm, nửa đêm không sợ Chu Nguyên Chương gõ cửa. Tiêu Phàm sau này có lẽ nên nói chuyện và làm việc quang minh chính đại một chút.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thừa Thiên. Tiêu Phàm xuống ngựa, mắt nhìn xung quanh một phen, đã thấy bốn phía sáng trưng. Cẩm Y thân quân đội ngũ chỉnh tề hoặc đang giơ đuốc hoặc cầm đèn đi đi lại lại tuần tra. Bên trong cầu Kim Thủy bọn hoạn quan cũng không dám lơ là đi tuần ta mọi nơi. Còn chưa tới cánh cửa Thừa Thiên có thể cảm nhận được hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt.
Tiêu Phàm vừa mới bước tới hai bước. Liền có một đội Cẩm Y thân quân xông tới kiểm nghiệm lệnh bài của hắn sau đó mới thả đi.
Tiêu Phàm phụng chiếu tiến cung, đương nhiên bọn hắn cũng không lo lắng hắn là thích khách. Sau khi kiểm chứng thân phận, một đội Cẩm Y thân quân hộ tống hắn vào trong cung.
Vừa đi vào trong, đã thấy một chiếc xe ngựa trang trí phi thường xa hoa. Thùng xa trang hoàng bằng hoàng kim, nóc bằng trân châu bạch ngọc, đầu xe khắc song mã, vừa thấy đã biết là xe ngựa vương hầu.
Tiêu Phàm thần sắc ngưng trọng, quay đầu hỏi tên Cẩm Y đang hộ tống hắn vào cung, nói:
- Bệ hạ còn triệu kiến ai nữa? Đây là xe ngựa của ai?
Hắn nhận thức được Tiêu phàm là Cẩm Y vệ Đồng Tri. Tên này thuộc phạm vi quản lý của Cẩm Y vệ. Nói đến Tiêu Phàm chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn. Vì thế hắn không dám chậm trễ, cung kính nói:
- Tiêu đại nhân. Bệ hạ triệu kiến quan Xuân phường giảng Hoàng Trừng đại nhân, binh bộ thượng thư Như đại nhân, bộ binh tả thị lang Tề đại nhân. Chờ chút, còn đây là xa giá của Yến Vương điện ha. Điện hạ cũng là vừa mới tới nơi xong.
Tiêu Phàm vừa nghe thấy thế trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Chu Nguyên Chương triệu kiến nhiều người như vậy có lẽ chuyện hắn cùng Giang Đô quận chúa chưa có đến tai lão Chu.
Trút được tâm sự trong lòng,Tiêu Phàm đảo đảo con mắt, tâm địa xấu xa lại bắt đầu sôi sục trong hắn.
Đi đến xe ngựa Yến vương nhìn một lát, Tiêu Phàm vuốt cằm nói:
- Yến Vương quả là xa hoa a, như vậy rất là không tiết kiệm a.
Cẩm Y bách hộ buồn bực nói:
- Ý tứ của đại nhân là … ?
Tiêu Phàm hắc hắc cười xấu xa nói:
- Ta cùng ngươi tới đó chỉnh nó đi.
Nói xong không đợi người bên ngoài phản ứng, Tiêu Phàm chạy lấy đà sau đó tung mình hung hăng đá một cước vào toa xe ngựa một cước. Phịch một tiếng trầm đục, tức thì trong đêm tối ở tại cầu Kim Thủy truyền ra âm thanh vang thật xa. Ngay lập tức thùng xe lộng lẫy vàng son bị in một dấu chân lớn.
Tiêu Phàm sau khi đạp một cước dường như còn chưa hết giận, nhớ tới Chu Lệ đối với hắn hạ thủ đoạn âm độc, phái tử sĩ tới ám sát hắn. Tiêu Phàm không biết làm sao để giải tỏa cơn tức giận càng ngày càng lớn. Vì thế không cần để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi hướng vách xe ngựa lại đá bồi thêm vài đá. Cảm thấy chưa đã nghiền hắn còn nắm một nắm cát dưới chân ném vào bên trong xe.
Rất nhanh hắn có một loại cảm giác thỏa mãn thắng lợi giống như Đôn – Ki – Hô – Tê chiến thắng cối xay gió.
Đợi cho Tiêu Phàm mỏi tay, xe ngựa của Yến Vương đã đầy vết bẩn. Bao nhiêu vết xước, hết đất lại cát thi nhau bám vào. Thoạt nhìn như hình tượng một chiếc chiến xa cổ xưa, phi thường cố xưa.
Tiêu Phàm ngừng tay, đắc ý ngẩng đầu, nhìn thấy xe ngựa bị hắn làm cho nhìn không ra hình dáng ban đầu. Trong lòng không khỏi vui sướng vô cùng, nhìn kiệt tác mình mới tạo ra rất là thỏa mãn vừa lòng.
Hắn thở hổn hển quay đầu nhìn về phía tên Cẩm Y thân quân, Tiêu Phàm hung tợn nói:
- Chuyện vừa rồi, các ngươi .. ai cũng chưa nhìn thấy. Bằng không …
- Kết cục của cái xe ngựa này chính là kết cục của các ngươi sau này.
Cẩm Y bách hộ ngây người một lát, tiếp theo thở dài nói:
- Tiêu đại nhân, ta nghĩ cho dù chúng ta cũng không nói thì chuyện này cũng đã truyền ra bên ngoài rồi.
Tiêu Phàm ngây người:
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì.
Cẩm Y bách hộ vẻ mặt cổ quái hướng phía sau Tiêu Phàm chỉ ngón tay. Trong lòng Tiêu Phàm lập tức có một cỗ dự cảm xấu.
Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy phía sau xe ngựa có một bóng người. Yến Vương Chu Lệ vẻ mặt đỏ bừng xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, tiếp theo lệ rơi đầy mặt. Lặng lẽ đem càng xe đá ra xa một chút, lấy tay phủi bụi trên thùng xe, thái độ rất chi là cung kính.
Quay đầu đôi mắt ngấn lệ, Tiêu Phàm giận dữ hỏi tên Cẩm Y bách hộ:
- Ngươi như thế nào lại không nói cho ta, Yến Vương điện hạ còn chưa có tiến cung?
- Đại nhân thân thủ quá nhanh, như sét đánh không kịp bịt tai. Thuộc hạ còn chưa kịp nói mà.
Sắc mặt Chu Lệ tái mét cho đến khi vào Võ Anh điện còn chưa hết.
Tiêu Phàm xấu hổ đi phía sau hắn. Không gần không xa, hắn cảm thấy chuyện xấu của mình hôm nay đã thất bại.
Hai người cứ trầm tư như vậy mà khó xử tiến vào Võ Anh điện.
Sau khi thi lễ qua với Chu Nguyên Chương, Tiêu Phàm lập tức trốn ra phía sau Binh bộ tả thị lang Tề Thái. Sau đó im lặng không thấy mặt mũi đâu.
Giương mắt nhìn mọi người chung quanh, thấy trên mặt mọi người không có biểu tình gì. Chỉ có Chu Doãn Văn nghịch ngợm nhìn hắn nháy mắt vài cái.
Chu Lệ tiến lên một bước cung kính nói:
- Nhi Thần vấn an phụ hoàng.
- Phía Bắc bộ lạc Khất Nhi Cát Tư năm vạn người vây đánh Bắc Bình, việc này ngươi có ý kiến gì không?
Chu Lệ khom mình, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó chợt biến mất. Vội vàng dùng giọng điệu cả kinh, căm phẫn nói:
- Cái gì? Phía bắc lại cư nhiên dám xâm phạm lãnh thổ Đại Minh ta. Phụ hoàng, tội này thật không thể tha.
Tiêu Phàm vừa biết lý do Chu Nguyên Chương nửa đêm kêu mọi người tiến cung, trong lòng liền suy nghĩ. Ánh mắt Chu Lệ kinh hỉ chỉ mỗi mình hắn nhìn thấy, trong lòng không khỏi cười lạnh vài tiếng.
Chu Nguyên Chương nhìn vào sắc mặt giận dữ, kinh ngạc của Chu Lệ vẻ mặt hắn dần dần dịu đi một chút.
Bất luận hoàng tử có dã tâm với ngôi vị hoàng đế bao nhiêu, nhưng đối mặt với kẻ thù bên ngoài vấn đề nào quan trọng hơn, phải trái rõ ràng vẫn là một kẻ có khí phách. Không uổng công mình dạy bảo.
Truyền lại cho con cháu giang sơn xã tắc này, Chu Nguyên Chương càng hy vọng đem tấm gương cả đời mình, cùng nỗ lực, không chịu khuất phục trước cường địch, không chịu tiến cống, xưng thần, không hòa thân. Thân là quân vương của một nước, đây cũng chính là lẽ sống của Chu Nguyên Chương. So sánh giang sơn cùng ngôi vị hoàng đế thì con cháu Chu gia quan trọng hơn.
- Chu vị ái khanh. Bắc Bình bị bao vây chuyện này nên xử trí như thế nào?
Chu Nguyên Chương đảo mắt nhìn qua mọi người, chậm rãi hỏi.
Hoàng Trừng hướng phía long án đi lên hai bước, ánh mắt đỏ hoe nói:
- Yên Vương điện hạ. Bắc Bình là đất phong của điện hạ, vậy hạ thần mạn phép xin hỏi. Bộ lạc Khất Nhi Cát Tư phía Bắc chỉ là một tiểu bộ lạc năm vạn người như thế nào lại dám ăn gan hùn xâm phạm biên giới Đại Minh ta? Điện hạ phòng thủ ở Bắc Bình nhiều năm, chắc cũng biết nguyên cớ trong đó.
Chu Lệ thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Bổn vương ở tại kinh thành lâu ngày. Mọi việc phòng ngự bản vương đều giao cho đại tướng Trương Ngọc. Bổn vương tại phủ Bắc Bình từ trước đến nay luôn áp dụng phương thức chiến tranh đối với các bộ lạc phía bắc, theo lẽ thường thì bọn chúng sẽ không dám tấn công. Nhưng đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, bổn vương thực sự cũng không biết.
Tiêu Phàm cười lạnh không thôi, lời nói của Chu Lệ có lẽ rằng ám chỉ bản thân mình ở tại kinh thành đã lâu. Hắn vừa ly khai Bắc Bình, bộ lạc trên phía Bắc liền tấn công. Có thể thấy sự quan trọng của hắn đối với Bắc Bình. Hay chính xác hơn thì chính là kêu phụ hoàng nên thả hắn về đi.
Hoàng Trừng thấy câu hỏi của mình không có kết quả, không khỏi có chút thất vọng lui trở về.
Chu Nguyên Chương trầm ngân một lát, nói:
- Lần này Bắc Bình bị bao vây. Nhìn như là việc nhỏ nhặt, nhưng chỉ sợ trong đó còn có nguyên do khác. Chư vị ái khanh, theo các vị thì chuyện này nên xử lý như thế nào?
Chu Lệ nghe vậy đứng phắt dậy, hai mắt nhìn thằng Chu Nguyên Chương, lớn tiếng nói:
- Phụ hoàng, nhi thần không dám nói quá. Nhi thần phòng thủ tại Bắc Bình nhiều năm, tướng sĩ trên dưới đều nhất nhất hiểu rõ tướng sĩ có thể đánh hay không. Bộ lạc phía bắc dám đem binh vây đất phong của nhi thần, đây chính là khiêu khích Đại Minh ta, càng chính là một sỉ nhục lớn của nhi thần. Thù này nếu không báo, tương lai nhi thần nào còn mặt mũi gặp lại phụ hoàng. Thân là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nhi thần nào có thể còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa. Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng cho nhi thần quay về Bắc Bình lĩnh quân, đánh tan giặc cỏ. Nhi thần hướng về phụ hoàng phát thệ, nếu không đánh tan bọn giặc cỏ, nhi thần nguyện lấy cái chết để đền đáp ân dưỡng dục của phụ hoàng.
Chu Lệ nói dõng dạc, có khí phách. Mọi người trong điện không khỏi có chút động lòng. Chu Nguyên Chương vuốt vuốt chòm râu, mặt mang theo ý cười, khen ngợi mãi không thôi.
Chu Doãn Văn sắc mặt nặng nề, đứng ở bên người Chu Nguyên Chương không lên tiếng, ánh mắt phức tạp thi thoảng nhìn Chu Lệ.
Tiêu Phàm vừa nhìn thấy phản ứng của Chu Nguyên Chương, không khỏi chột dạ, thầm nghĩ hỏng rồi. Lão Chu bị hắn nói xạo, động tâm thật sự muốn đem hắn phóng thích trở về Bắc Bình. Một khi thả hổ về rừng, sợ rằng thiên hạ này sẽ chẳng có ai có thể chế trụ được hắn. Tương lai, một khi Chu Doãn Văn lên ngôi, ngôi vị hoàng đế sao có thể giữ vững?
Tiêu Phàm bất chấp thân phận thấp kém, vội vàng đứng ra, khom người nói:
- Bệ hạ, thần xin có ý kiến.
Chu Nguyên Chương ngẩn người, cười nói:
- Tiêu ái khanh có gì cứ nói.
- Thần cho rằng, giặc cỏ phía Bắc chỉ có mấy vạn người. Phái Yến vương điện hạ quay về Bắc Bình lĩnh quân, thực sự là giết gà dùng đao mổ trâu. Phủ Bắc Bình có mười vạn tinh binh, đại tướng Trương Ngọc lại chính là tướng tài trăm năm hiếm gặp của Đại Minh ta. Nếu nói hắn có thể đánh bại năm vạn giặc cỏ này thì cũng không có gì là không được. Cho nên thần mạo muội cho rằng không cần phải phái Yên Vương điện hạ trở về. Chỉ cần điều động đô đốc năm tỉnh Hà, Nam, Chỉ, Đông, Đại Ninh to như vậy quan quân không thiếu. Phái đại quân đánh từ bên ngoài vào, bên trong phủ Bắc Bình có Trương Ngọc tướng quân nội ứng ngoại hợp, một kích tất thắng. Khi đó, dù Yến Vương điện hạ có quay về hay không cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.
Chu Lệ nghe vậy sắc mặt tức thì biến đổi, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm. Trong mắt hiện lên sát khí sắc bén, khiến người đối diện không rét mà run.
- Tiêu đại nhân, ngươi chỉ là một tên Cẩm Y vệ Đồng Tri thấp kém, có tư cách gì mà tham dự quốc sự?
Chu Lệ sắc mặt âm trầm hỏi.
Tiêu Phàm cười nói:
- Bệ hạ anh minh triệu ta vào điện Võ Anh thương thảo quốc sự. Một khi đã liệt vào danh sách tham dự quốc sự trong điện mà bày mưu tính kế thì Yến Vương điện hạ, hạ thần cảm thấy mình có đủ tư cách để nói chuyện.
Chu Lệ hiện lên vẻ âm ngoan thủ lạt, nói:
- Đó là lý sự của ngươi. Chúng ta ở chỗ này nghị bàn quốc sự liên quan đến giang sơn xã tắc Đại Minh. Ngươi tuổi còn trẻ, không biết đạo binh gia, không hiểu bài binh bố trận. Cái gì ngươi cũng không biết, vô đức vô năng, hay nói lung tung. Ngươi không sợ mình sẽ phải gánh chịu tội danh lầm quốc lầm quân bêu danh thiên cổ sao?
Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Điện hạ, lầm quốc lầm quân chỉ sợ là người khác?