Mặt trời dần lên, đêm xuân qua đi, lửa than ấm áp trong lò đã sớm tắt. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu đỏ thắm, chiếu rọi ba thước vuông bên trên long án.
Chu Nguyên Chương mặc một thân Minh Hoàng y phục hàng ngày, trên đùi đắp một chiếc chăn lông mỏng manh, ngả lưng tựa đầu vào thành ghế, vừa mới duyệt xong đống tấu chương, giờ phút này thần sắc hắn có vẻ phi thường mỏi mệt.
Cứ mỗi một xuân sang, hắn lại cảm giác được thân thể một ngày không bằng một ngày, sức khỏe ngày một kém giống như đèn cầy trong gió, không biết thời điểm nào sẽ bị gió thổi tắt.
Một lão nhân cô độc, lẳng lặng ngồi một mình trong phòng, yên lặng đếm thời gian tử vong, cảm giác như vậy ngoại trừ chính hắn, thế gian ai có thể hiểu được chua xót trong đó?
Mấy ngày nay, mỗi khi hắn nhắm mắt lại, cuộc đời của hắn tựa như bức họa cuộn tròn chậm rãi mở lại từ đầu, hắn nhớ tới cái năm đói rét, khắp nơi toàn là xác người, hắn nhớ tới trong nhà trưởng bối cùng các ca ca lần lượt chết đói, vì mạng sống, hắn không thể không xuất gia làm hòa thượng, rồi lại thành khất cái, thành phản tặc, hắn nhớ tới những địch nhân bị hắn đánh bại, Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành, Vương Bảo Bảo. . .
Hắn càng nhớ tới đời này từng thống khoái giết qua đại thần danh tướng Hồ Duy Dung, Tống Nguyên, Phó Hữu Đức, Lam Ngọc. . .
Địch nhân đều đã không còn ở nhân thế, chiến hữu cũng là như vậy, thế gian người dám xưng anh hùng, chỉ còn một mình Chu Nguyên Chương hắn.
Hôm nay anh hùng tuổi xế chiều, tóc mai hoa râm, một người quyền lực cực đại, địa vị tối thượng, chung quy cũng không chạy khỏi dòng chảy thời gian, không chạy khỏi sinh lão bệnh tử.
Rất nhanh, hắn có lẽ sắp phải đi xuống gặp lại những người từng là địch nhân, hay từng là chiến hữu.
Chu Nguyên Chương đời này đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, giết qua rất nhiều người không nên giết, thị phi đúng sai, tự hậu nhân sẽ cho hắn một đánh giá công chính, hắn thực không quan tâm.
Hắn lo lắng chính là, giang sơn của Chu gia nguy cơ ngầm tứ phía, tôn nhi đơn thuần tuổi nhỏ của hắn, có được chân chính kế thừa giang sơn này, có tạo ra một Đại Minh thịnh thế lưu truyền thiên cổ hay không?
Tương lai là không thể lường trước, dù là Hoàng Đế, cũng không cách nào dự đoán trước tương lai.
Những ngày gần đây Chu Nguyên Chương không ngừng tự hỏi, liệu ta còn có thể vì Doãn Văn làm được chút gì? Còn có người nào làm ta lo lắng, tất phải diệt trừ hậu hoạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, một thân ảnh khôi ngô cao lớn hiện lên trong đầu hắn.
Yến Vương Chu Lệ, tứ hoàng tử của hắn, ngoài mặt kính cẩn vâng lời đến cực điểm, nhưng sau lưng lại dã tâm bừng bừng.
Chu Nguyên Chương trong mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo lăng lệ sát khí, rồi lập tức biến mất.
Nếu hắn là ngoại thần, như vậy hiện tại hắn đã sớm chết trăm vạn lần. Đáng tiếc, vì sao hắn hết lần này tới lần khác vẫn là con của mình, hơn nữa lại là hoàng tử xuất sắc nhất, có năng lực, lại có uy vọng cực cao tại dân gian!
Hùm dữ còn không ăn thịt con, Chu Nguyên Chương giờ đã già nua sao có thể nhẫn tâm hướng chính nhi tử của mình mà hạ độc thủ? Trong mắt ngoại nhân Chu Nguyên Chương có thể là kẻ tàn khốc đấy, hiếu sát đấy, lãnh huyết đấy, nhưng hắn để tay lên ngực tự vấn lòng, mình ở trong mắt đám nhi tử thật sự là một phụ thân tốt, tổ phụ tốt, hắn làm nhiều chuyện ác như vậy, giết nhiều người không nên giết như vậy, mục đích còn không phải vì cũng cố giang sơn của Chu gia sao? Nếu giờ hắn lại vì giang sơn Chu gia mà giết nhi tử, như vậy hết thảy những gì đã làm nhiều năm qua còn có ý nghĩa gì?
Nhưng, Chu Lệ này phải làm sao đây?
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng bóp trán, lâm vào trầm tư.
Ngoài cửa có tiếng bước chân chậm rãi bước vào, tiếp đó, một đôi tay ấm áp nhè nhẹ đặt tại huyệt thái dương của hắn, thay hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
Chu Nguyên Chương từ từ nhắm hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ hòa ái vui cười.
- Doãn Văn, trong số những hoàng tử hoàng tôn, chỉ có con là hiếu tâm, hiểu và thông cảm vất vả của ta.
Chu Doãn Văn đứng ở sau lưng Chu Nguyên Chương, bình thản cười:
- Hoàng tổ phụ, người quá lời rồi, cũng không phải chỉ mình tôn nhi có hiếu tâm, bọn hoàng thúc hoàng huynh hoàng đệ cũng đều muốn quỳ gối tận hiếu với người, nhưng người a, khuôn mặt cứ khó đăm đăm dọa chết bọn họ, bọn họ không dám đến gần người, chứ không phải không có hiếu tâm đâu.
Chu Nguyên Chương hừ hừ bất mãn, nói:
- Ta vì bọn chúng làm nhiều việc như vậy, kết quả là bọn chúng lại sợ ta, ta dốc hết tâm huyết vất vả cả đời, là vì ai?
Chu Doãn Văn bật cười nói:
- Bọn họ sợ người, là bởi vì kính người, Hoàng tổ phụ quá nóng giận nên không hiểu được đạo lý này đấy thôi.
Chu Nguyên Chương cười ha ha, tiếng cười khôi phục vài phần thái độ hào hùng thúc ngựa giơ roi năm đó.
Ánh mắt trần ngập vui mừng nhìn Chu Doãn Văn, Chu Nguyên Chương trong lòng dâng lên một trận cảm khái.
Nhiều khi, hắn đem tôn nhi yêu thương nhất này làm động lực kéo dài sinh mệnh, vô luận là đạo lý đối nhân xử thế, hay đạo lý trị quốc bình thiên hạ, hắn cũng hận không thể đưa hết toàn bộ cho Chu Doãn Văn, chỉ khi Chu Doãn Văn kế thừa ở hắn hết thảy, hắn mới có thể cảm thấy cho dù mình chết đi thì linh hồn vẫn mãi bất diệt.
- Tôn nhi à, Tiêu Phàm gặp chuyện, hắn đã xử lý được chưa?
Chu Doãn Văn nghe vậy tức khắc cười đến mắt híp thành một hàng, ngẫm lại việc mượn tay Tiêu Phàm liên tục gây tổn thất cho tứ hoàng thúc cùng Đạo Diễn hòa thượng, hắn cảm thấy đặc biệt hả giận.
- Hoàng tổ phụ, Tiêu Phàm hắn xử trí xong rồi.
- A? Hắn xử trí bằng cách nào?
- Hắn vơ vét của tứ hoàng thúc ba bốn ngàn lượng bạc, sau lại trộm từ biệt việt của tứ hoàng thúc một pho tượng ngọc phật, rồi lại dùng cái giá tám ngàn lượng đem ngọc phật bán cho phụ tá bên người của tứ hoàng thúc.
Chu Doãn Văn cố nhịn cười nói.
Chu Nguyên Chương sắc mặt tức khắc trở nên rất cổ quái:
- Hắn cư nhiên vơ vét tài sản của Yến Vương? Trước sau cộng lại hơn một vạn lượng bạc?
- Đúng ạ.
Chu Doãn Văn không nhịn nổi nữa cười ra tiếng.
Chu Nguyên Chương than thở:
- Không thể tưởng tượng được, một chuyện xui xẻo vào tay hắn lại trở thành công cụ làm giàu, người này thật sự là. . . Thật sự là. . .
Chu Nguyên Chương trầm ngâm hồi lâu, thủy chung vẫn không tìm được một từ thích hợp để đánh giá Tiêu Phàm, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, Chu Nguyên Chương rốt cục thở dài, nói:
- Như vậy cũng tốt, Tiêu Phàm xem như lĩnh ngộ ý tứ của ta, việc bị đâm cứ thế bỏ qua, không đòi công đạo, không tăng không giảm, cân bằng mới là chính đạo.
Chu Doãn Văn thần sắc có chút không được tự nhiên nói:
- Hoàng tổ phụ, Tôn nhi cảm thấy. . .Cảm thấy. . .
Chu Nguyên Chương không vui không giận nói:
- Có phải con cảm thấy việc ám sát cứ thế dễ dàng bỏ qua, kết quả này đối với Tiêu Phàm không khỏi có chút bất công?
- Tôn nhi quả thật là nghĩ như vậy, hoàng tổ phụ, đây chính là dưới chân thiên tử công nhiên ám sát mệnh quan triều đình, như thế là hành động cả gan làm loạn, chẳng lẽ cứ dễ dàng như vậy quên đi?
Chu Doãn Văn cảm thấy mình nên vì Tiêu Phàm bất bình.
Chu Nguyên Chương thần sắc hơi có chút lạnh lùng nói:
- Bằng không thì có thể làm gì? Xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, nghiêm trị hung thủ? Con muốn ta vì một ngoại thần mà xuống tay với nhi tử của chính mình sao?
Chu Doãn Văn cứng lại, cúi đầu im lặng không nói.
Chu Nguyên Chương khẽ thở dài:
- Tôn nhi à, con sinh tại đế vương gia, nên có hoàng tộc thiên gia giác ngộ mới được, Tiêu Phàm là bạn tốt của con, con vì hắn mà bất bình, điều này chứng tỏ con đối đãi người chân thành nghĩa khí. Đây là tốt, nhưng con không thể vì chân thành nghĩa khí mà không để ý đại cục, thậm chí dung túng đại thần, Tiêu Phàm tương lai là thần tử của con, đế vương đối đãi thần tử, thứ nhất phải ra tay lập uy, thứ hai lại ra tay thi ân, dưới ân uy cùng lúc, thần tử mới có thể đối với đế vương tâm mang sợ hẫi, sẽ vì con một mực trung thành, con hiện tại ưu ái Tiêu Phàm như vậy, không sợ tương lai hắn trở thành quyền thần một tay che triều hay sao?
Một phen giảng giải không nhẹ không nặng, khiến Chu Doãn Văn mồ hôi lạnh tuôn ra, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc biến đỏ.
Trong phòng, tổ tôn hai người trầm mặc thật lâu.
- Hoàng tổ phụ nói, Tôn nhi đã minh bạch. Nhưng. . . Nhưng tứ hoàng thúc hắn quả thật. . . Quả thật. . .
Chu Nguyên Chương thản nhiên nói:
- Quả thật không hề mang lòng thần phục, đúng không?
- Vâng.
Chu Nguyên Chương thở dài, nói:
- Gần đây ta cũng một mực tự hỏi chuyện này, ta nên đối với Yến Vương thế nào đây? Giết ư. . .
Chu Doãn Văn nổi dũng khí nói:
- Hoàng tổ phụ, chuyện này cuối cùng cũng phải giải quyết, nếu như không sớm quyết, cứ trì hoãn sợ rằng sẽ có biến.
Chu Nguyên Chương gật gật đầu, nói:
- Không sai, nên giải quyết sớm một chút, gần đây chư vương đã liên tục hướng ta chào từ biệt, quay về lãnh thổ được phong, chỉ có Lệ Nhi dâng sớ muốn từ biệt ta còn chưa có phúc đáp, trước khi ta nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa, cứ để cho Lệ Nhi đợi tại kinh sư, ta hiện đang lo lắng chính là, Bắc Bình không phiên vương phòng thủ, diệt trừ bắc nguyên nghiệp lớn nên giao cho người nào tiếp nhận? Không thể phủ nhận, Lâm nhi phòng thủ Bắc Bình nhiều năm, tụ tập không ít lương tướng trung thành hiếm có.
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, nói:
- Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn phụng chỉ bình định Tây Bắc khấu loạn, không phải đã khải hoàn quay về kinh sao? Hoàng tổ phụ sao không để cho hắn đi Bắc Bình lĩnh quân?
Chu Nguyên Chương lắc đầu bật cười nói:
- Cảnh Bỉnh Văn? Không, hắn không được.
- Vì sao không được?
Chu Nguyên Chương thần sắc có chút giật mình nói:
- Tôn nhi à, con cũng biết nhiều khai quốc mãnh tướng có công lớn, những năm gần đây đều bị ta giết, ban cho được chết, vì sao ta lại cố tình để lại cho Cảnh Bỉnh Văn một mạng, chẳng những không động tới hắn, ngược lại yên tâm để hắn lĩnh quân?
- Tôn nhi ngu dốt, thật không hiểu.
Chu Nguyên Chương giống như chua xót lại giống như bất đắc dĩ thở dài:
- Ta không giết Cảnh Bỉnh Văn, điều này liên quan tới tước hào của hắn.
- Trường Hưng hầu?
- Đúng, Trường Hưng, ta năm đó cùng Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành tranh đoạt giang sơn, chinh phạt tứ phương, lệnh cho Cảnh Bỉnh Văn đóng ở Trường Hưng thành, chống đỡ tiến công của Trương Sĩ Thành. Cảnh Bỉnh Văn không phụ kỳ vọng của ta, một hơi thủ liền mười năm, Trường Hưng thành dưới chỉ đạo của hắn phòng thủ kiên cố, không chút sứt mẻ, kiềm chế thật lớn binh lực của Trương Sĩ Thành, để cho ta có thể tranh thu thời gian cùng chiến cơ. Ta có thể đoạt được giang sơn này, công lao Cảnh Bỉnh Văn cố thủ ở Trường Hưng là không thể bỏ qua.
- Nói như vậy, hoàng tổ phụ phong hắn là Trường Hưng hầu, là hoàn toàn xứng đáng.
Chu Nguyên Chương ý vị thâm sâu nói:
- Ta khai quốc ba mươi năm, dưới trướng mãnh tướng như mây, tướng lĩnh tài giỏi hơn Cảnh Bỉnh Văn nhiều không đếm xuể, những người đó bị ta tìm cớ giết sạch sẽ, duy chỉ để lại một mạng của Cảnh Bỉnh Văn, nói đến cùng, cũng là Cảnh Bỉnh Văn tự cứu mình một mạng. Tôn nhi à, con biết đây là vì sao không?
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, giống như có điều ngộ ra:
- Bởi vì Cảnh Bỉnh Văn sở trường ở chỗ phòng thủ, không tại tiến công, những tướng lĩnh am hiểu tiến công đối với giang sơn xã tắc Đại Minh ta có uy hiếp thật lớn, vạn nhất bọn họ có dị tâm, muốn công thành chiếm đất, lấy chiến tích bách chiến bách thắng, tất thành họa lớn, mà tướng lĩnh am hiểu phòng thủ thì không sợ hắn có dị tâm, hắn có cường đại hơn nữa, thì cũng chỉ có thể thủ trong một tòa thành, không có tai họa lớn.
Chu Nguyên Chương gật đầu cười nói:
- Không sai, xem ra con đã hiểu dụng ý của ta, Cảnh Bỉnh Văn có thể dùng, nhưng hắn chỉ có thể dùng để phòng thủ thành trì, không thể dùng để tiến công địch nhân, việc quét dọn bắc nguyên, dựa vào Cảnh Bỉnh Văn tuyệt đối là không được, hắn không bổn sự đó.
- Vậy việc đó giờ phải làm sao?
Chu Doãn Văn phiền não nói.
Chu Nguyên Chương thở dài nói:
- Tạm thời trước mắt cứ để Yến Vương ở lại kinh sư đi, ta muốn chậm rãi nghĩ một kế sách ổn thỏa giải quyết cái tai hại phiên Vương.
Sau khi Tổ tôn nói chuyện với nhau thật lâu, Chu Doãn Văn liền đứng dậy cáo lui.
Thời điểm gần ra tới cửa, Chu Nguyên Chương đột nhiên gọi lại hắn.
- Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn vừa mới khải hoàn trở về, Cảnh Tuyền con trai hắn theo quân xuất chinh, chắc hẳn cũng đã trở về?
- Cái này. . .
Trong lòng Chu Doãn Văn đột nhiên nhớ tới lão Cao.
Chu Nguyên Chương cầm lấy quyển sách bên trên long án, bắt đầu trở mình đọc sách, thần sắc không đổi nói:
- Hôn sự giữa Hoàng tỷ Giang Đô quận chúa của con cùng Cảnh Tuyền không nên tiếp tục để lâu, lệnh cho quan viên Khâm Thiên giám tìm ngày tốt, tổ chức hôn sự đi. Hết thảy theo quy cách Hoàng gia gả nữ nhi, đem hoàng tỷ của con phong quang gả ra ngoài.
Chu Doãn Văn trán đầy mồ hôi, chần chừ nói:
- Cái này. . . Hoàng tổ phụ, có khi là chờ một chút? Có lẽ. . . Có lẽ hoàng tỷ còn chưa sẵn sàng lập gia đình đâu.
Chu Nguyên Chương ánh mắt dời khỏi trang sách, nhìn chằm chằm Chu Doãn Văn, nhíu mày nói:
- Thế là ý gì? Ta gả chồng cho tôn nữ phải chờ nó chuẩn bị sẵn sàng sao? Nữ tử theo tổ theo phụ theo phu, chung thân đại sự sao phải hỏi nó? Đừng dài dòng, đi làm đi.
- Cái này. . . Vâng, hoàng tổ phụ.
Ra tới cửa Võ Anh điện, Chu Doãn Văn thở một hơi thật dài, trước mắt hiện lên cảnh hoàng tỷ vì thương tích của Tiêu Phàm mà ảm đạm khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt Chu Doãn Văn cũng trở nên chua xót.
Hoàng tỷ, thành thân sắp tới, tình của tỷ với Tiêu Phàm, chỉ sợ nước chảy về biển Đông mất rồi.
Tiêu Phàm lại thăng quan.
Chức quan này không phải Chu Nguyên Chương phong, mà là do Tiêu Phàm phong cho chính hắn. Đô úy cùng ẩn tàng phò mã Đại Minh.
Trong ấn tượng, phò mã là người như thế nào?
Cúi đầu cắm mặt, bấm bụng chịu đựng, đối với quận chúa lão bà thái độ như nô tài với chủ, ngay cả trên giường cũng phải thành thành thật thật mở hai chân, cung khiêm hữu lễ nói:
- Quận chúa, mời trên ta! Thoải mái hưởng thụ chuyện phòng the vui thích a! (CLGT =))
Trong ấn tượng, phò mã lão bà là như thế nào?
Xuất thân tôn quý, kim chi ngọc diệp, vênh mặt hất hàm sai khiến, hơn nữa ngang ngược, ỷ vào thân phận công chúa hoặc quận chúa làm xằng làm bậy, dâm uế và phóng đãng, không kiêng nể gì cắm cho lão công vài cái sừng trên đầu, liên tiếp liên tiếp, không làm cho lão công hóa trang thành Quan Công (ý là đội nón xanh) thề không bỏ qua.
Không biết người khác nghĩ như thế, nhưng trong lòng Tiêu Phàm, quận chúa cùng phò mã chính là hình tượng này.
May mắn, sự tình bết bát như vậy không dính tới Tiêu Phàm.
Tiêu Họa Mi không có cá tính ngang ngược kiểu quận chúa nương nương như vậy, Tiêu Phàm cũng không phải nhắm mắt cúi đầu làm phò mã đáng thương.
Cuộc sống vẫn theo quỹ tích như thường, Tiêu phủ nho nhỏ cũng không bởi vì Tiêu Họa Mi là quận chúa mà có bất luận cái gì thay đổi.
Tiêu Họa Mi bên người vẫn chỉ có hai nha hoàn hầu hạ, Hoạ Mi như cũ mỗi ngày đợi ở nhà chân không ra khỏi cửa, lấy thêu hoa, học trù nghệ làm vui, rồi thì đếm bạc, đếm xong lại hăm hở đem bạc chôn ở hậu viện, thuận tiện ở trên đặt một cái bẫy thú.
Tiểu nha đầu có yêu thích của chính nàng, Tiêu Phàm đối xử với nàng như quận chúa, đồng dạng, Tiêu Họa Mi cũng không coi mình là quận chúa, sau khi thân thế bị vạch trần, Tiêu Họa Mi thương cảm hai ngày, sau đó liền khôi phục cảm xúc, thần tình sáng lạn như ánh mặt trời mà đi đếm bạc, thuận tiện cùng đạo sĩ gia gia tranh cướp chân giò.
Cuộc sống đầy tốt đẹp.
- Quận chúa chung quy vẫn là quận chúa, nàng không coi cái danh quận chúa ra gì, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ giống nàng.
Tiêu Phàm ôm Họa Mi, nhíu mày suy nghĩ sâu xa nói.
Đạo Diễn hòa thượng đã phát hiện Hoạ Mi thực sự là Thường Ninh quận chúa, trở về khẳng định sẽ nói với Chu Lệ, đến lúc đó Chu Lệ liệu sẽ có hành động gì? Là tới cửa nhận thân, hay là cùng Tiêu Phàm và Hoạ Mi giống nhau, làm như không có việc gì, không quan tâm?
- Tướng công không thích cưới quận chúa?
Trong lòng Tiêu Thần Tiêu Họa Mi mắt mở thật to , vẻ mặt thoáng có chút khẩn trương.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, cười lắc đầu nói:
- Ta chỉ cưới Hoạ Mi, bất luận Hoạ Mi là tiểu khất cái lúc trước, hay là quận chúa tôn quý, với ta mà nói không có gì khác nhau.
Tiêu Họa Mi nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần thái vui mừng.
- Hoạ Mi vĩnh viễn là Hoạ Mi, thiếp không phải là quận chúa, cũng không phải khất cái, thiếp là nương tử của tướng công, Hoạ Mi cả đời chỉ có thân phận như thế.
Tiêu Phàm có chút cảm động ôm sát Hoạ Mi, người này cả đời sẽ theo hắn đến cùng, thủy chung không rời nửa bước, chỉ có thế bình thản như nước, tình cảm trong lúc hoạn nạn còn hơn tình yêu oanh oanh liệt liệt, yêu đến sơn băng địa liệt, bình thản mới càng lộ ra trân quý.
Tiêu Phàm rất may mắn, cái mùa đông giá lạnh kia hắn gặp được Hoạ Mi, nữ tử này từ đó đem thể xác và tinh thần đều đặt trên người hắn, nàng lúc thì hung dữ như hổ cái, lúc lại ôn thuận như cừu non, duy nhất không thay đổi, là nàng đối với Tiêu Phàm tràn ngập thâm tình, sâu đậm và nồng nàn. Tiêu Phàm tin tưởng rằng, cho dù hắn cùng đối nghịch với toàn bộ thế giới, Họa Mi vẫn thủy chung đứng ở bên cạnh hắn, trừng mắt lạnh lùng nhìn lại trăm ngàn con mắt của người ngoài, không chút do dự giúp Tiêu Phàm đâm một dao, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, so với tử sĩ Yến Vương phủ càng trung tâm hơn.
Ngoài cảm động, Tiêu Phàm cũng hiểu được có chút không ổn, đây là một loại bóp méo nhân sinh quan, rất dễ dàng đi tới cực đoan. Nghiêm khắc mà nói, Họa Mi chẳng những coi mình là tiểu thê tử, lại càng giống như một tín đồ của hắn, đối với hắn thành kính giống như với thần minh. Tiếp tục như vậy, tương lai Họa Mi sẽ biến thành cái dạng gì? Bom người ở Trung Đông?
- Hoạ Mi, một khi thân phận của nàng đã công khai, nàng có nghĩ tới việc nhận cha không?
Tiêu Họa Mi vẻ mặt lập tức buồn bã, kiên quyết lắc đầu nói:
- Ông ta là ông ta, thiếp là thiếp, thiếp cùng ông ta không có liên quan gì cả.
- Nhưng, ông ta chung quy là phụ thân của nàng.
Tiêu Họa Mi ngẩng đầu nhìn thật sâu vào hắn, nói:
- Tướng công, tuổi thiếp nhỏ nhưng không có nghĩa là thiếp cái gì cũng đều không hiểu. Thiếp biết, chàng cùng Yến Vương không hợp nhau, thậm chí có thể nói là đối địch, nếu thiếp nhận ông ta, tương lai tướng công phải làm thế nào? Hành tẩu trong triều như giẫm trên mặt hồ băng mỏng, chàng đã đứng về phe thái tôn, như vậy ngoại trừ cùng Yến Vương đối địch sẽ không thể có quan hệ nào khác, nếu tướng công lập trường không vững, thái tôn sao có thể coi trọng đến chàng? Tướng công đạt đến chức vị này đã đủ gian nan, thiếp sao có thể rước cho tướng công thêm phiền toái?
Tiêu Phàm tâm thần đại chấn.
Hắn không nghĩ tới, Hoạ Mi tuổi nhỏ như thế không ngờ hiểu thế cục triều đình thấu triệt như thế. Một tiểu cô nương mười hai tuổi a, nàng như thế nào hiểu được mấy cái này? Hay là giác ngộ chính trị cũng có di truyền?
Ánh trăng ngoài cửa, thanh âm của Trương quản gia phá vỡ yên tĩnh ấm áp của hai người.
- Lão gia, có người đưa ngân lượng đến, nghe nói là hòa thượng kia phái tới.
Tiêu Phàm cùng Tiêu Họa Mi nghe vậy tinh thần tức khắc phấn chấn hẳn lên.
- Đạo Diễn hòa thượng thật sự là một hòa thượng thành thực, người xuất gia chính là rộng lượng, bị chúng ta đánh thành bộ dạng kia, tám ngàn lượng bạc vẫn đưa tới.
Tiêu Phàm không nhịn được khen.
Tiêu Họa Mi trong mắt chói sáng vạn đạo kim quang, đôi mắt thật to sớm đã biến thành hình dáng thỏi bạc, nàng như không chờ nổi nữa lắc lắc cánh tay Tiêu Phàm:
- Tướng công, chôn bạc, chôn bạc.
Tiêu Phàm chấp nhận gật đầu:
- Đúng, chôn bạc. Họa Mi, nhớ là phải cẩn thận, đừng để lại bị đạo sĩ gia gia đào mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Mi lập tức trở nên ngưng trọng, nàng dùng sức gật đầu nói:
- Đúng! Đạo sĩ gia gia cùng kẻ cướp giống nhau, để đề phòng thiếp sẽ đặt thêm hai cái bẫy thú nữa.
Nói xong, Họa Mi liền mau chóng chạy ra khỏi phòng.
Thật sự là gặp được một hão lão bà, Tiêu Phàm tán thưởng tự đáy lòng.
- Lão gia, người đưa bạc đến nói muốn lấy về một pho tượng ngọc phật?
Tiêu Phàm như ở trong mộng mới tỉnh vỗ vỗ đầu:
- Nha! Thiếu chút nữa đã quên chuyện này, người ta không thể bạc bạc không a.
Đạo Diễn hòa thượng là tín nhân, tám ngàn lượng bạc lấy ra đến mày cũng không nhíu một lần, Tiêu Phàm đương nhiên muốn có đi có lại.
Ngọc Phật nhất định phải trả cho người ta, nếu không cũng không đủ trượng nghĩa, dù sao đây cũng là pháp khí người xuất gia cung phụng.
Chẳng những phải trả, hơn nữa còn phải tỏ rõ thành ý để Đạo Diễn ghi nhớ Tiêu Phàm cao thượng, hảo hảo ghi nhớ cả đời.
- Trương quản gia, mời đưa bạc chờ một chút, ta đi chuẩn bị một phần kinh hỉ thật lớn cho lão hòa, hắn nhất định sẽ cao hứng đến mức khóc lên.
Tiêu Phàm lớn tiếng phân phó nói.
Yến Vương biệt viện.
Chu Lệ không dám tin trừng mắt nhìn Đạo Diễn, thất thanh nói:
- Thường Ninh? Ấu nữ Thường Ninh của bổn vương đang ở trong nhà Tiêu Phàm? Ngươi xác định sao?
Đạo Diễn nằm trên giường trúc, suy yếu gật gật đầu, bị Thái Hư cùng Tiêu Phàm đánh tơi bời một trận, Đạo Diễn đến nay còn nằm trên giường dưỡng thương, hành trình đến Tiêu phủ trở thành nỗi kinh hoàng mà cả cuộc đời hắn không thể xóa nhòa.
- Điện hạ, bần tăng xác định là Thường Ninh quận chúa, nàng cùng Lý phi cơ hồ là từ một khuôn mà ra, hơn nữa lúc quận chúa sinh ra, bần tăng cũng đã từng bế nàng nên biết phía sau cổ nàng có một cái bớt nhỏ hình thoi, điện hạ, bần tăng chắc chắn, nàng nhất định là Thường Ninh quận chúa.
Chu Lệ mãnh liệt xoa xoa bàn tay lớn, bị tin tức đột ngột này làm cho hắn có chút thất thố, xen lẫn kinh hỉ. Mê mang, còn có nhàn nhạt kinh ngạc, rất nhiều cảm xúc đồng thời xuất hiện trên mặt bị thiết huyết phiên vương danh chấn thiên hạ, tùy ý lặp lại, giao thoa, biến ảo. Tin tức ngoài ý muốn tới quá đột ngột, thế nên hắn tạm thời không để ý đến việc Đạo Diễn bị đánh đến không còn nhân dạng.
- Năm năm trước, nó không một lời bỏ chạy khỏi Yến Vương phủ, từ đó trở đi không biết sống tại nơi nào, bổn vương từng phái một lượng đông bảo binh mã tìm kiếm khắp Bắc Bình cảnh nội, giờ không ngờ nó lại xuất hiện tại kinh sư, thật sự là lão thiên muốn trêu người! Đúng rồi, tại sao nó lại cùng Tiêu Phàm ở chung một chỗ?
Đạo Diễn lắc đầu nói:
- Điều này bần tăng quả thật không rõ, bần tăng chưa kịp hỏi thì đã bị . . .
Đạo diễn nói xong môi run lên một cái, thần sắc che kín bi phẫn:
- Đã bị Tiêu Phàm cũng lão đạo tạp mao kia đánh thành bộ dáng này.
- Tiên sinh chịu khổ rồi.
Chu Lệ đồng tình ấm giọng thăm hỏi.
Chu Lệ hung hăng đập bàn một cái, vẻ mặt tàn khốc nói:
- Không được! Mặc kệ là nguyên nhân gì, bản vương nhất định phải đưa Thường Ninh về, tuyệt không thể để nó cùng Tiêu Phàm ở chung một chỗ! Vô danh vô phận, ở chung một nơi như vậy còn ra cái thể thống gì!
Bên ngoài nội đường, một gã thị vệ bẩm báo:
- Đạo Diễn đại sư, bạc đã đưa tới Tiêu phủ, ngọc phật mà ngài dặn dò, tiểu nhân cũng đã lấy về.
Đạo Diễn tinh thần chấn động, vẻ mặt đang hấp hối tức thì hưng phấn hẳn lên.
- Đã thu hồi được! Nhanh! Mau đỡ ta! Bần tăng muốn đích thân nghênh đón Bồ Tát trở về, A Di Đà Phật, đây chính là ngọc phật Phổ Đà tự Tuệ Quang lão thiền sư truyền lại! Thiện tai!
Đạo Diễn vết thương đầy người giãy dụa đứng lên, thân hình lảo đảo vài cái tiến đến tượng phật đang được bọc trong tấm vải nhung, nhẹ nhàng vén tấm vải lên, một pho tượng hình phật Di Lặc tươi cười làm bằng ngọc bích màu xanh biếc đập vào mắt.
- Rốt cục. . . Rốt cục cũng trở về!
Đạo Diễn kích động đến nước mắt tràn mi, bàn tay run rẩy khẽ vuốt ve ngọc phật, vẻ mặt hưng phấn kèm kích động giống như gặp lại tình nhân xa cách từ lâu, thâm tình, triền miên như vậy. . .
Một bên thị vệ môi khẽ ngập ngừng, nói:
- Thời điểm thu hồi ngọc phật, Tiêu Phàm còn nói một câu.
Đạo Điễn đuôi lông mày nhảy lên:
- Nói cái gì?
- Hắn nói đại sư sau khi nhìn thấy ngọc phật nhất định sẽ cảm thấy kinh hỉ, hơn nữa đại sư còn có thể cao hứng đến mức khóc lên. . .
Đạo Diễn mí mắt nhảy mạnh vài cái, một dự cảm điềm xấu tự nhiên mà sinh.
Có triệu chứng xấu!
Tập tễnh lảo đảo vài bước, Đạo Diễn như con chó đói giành thức ăn chột lấy ngọc phật vào tay, sau đó trên thân ngọc phật cẩn thận nhìn trái nhìn phải.
Thật lâu sau, Đạo Diễn quả nhiên như Tiêu Phàm nói, mềm nhũn té trên mặt đất, gào khóc thành tiếng.
Chu Lệ cùng bọn thị vệ cả kinh, cất bước tiến lên phía trước hỏi:
- Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?
- Thiên. . . Thiên . . .
Đạo diễn khóc thút thít nói đứt quãng.
- Thiên làm sao vậy?
- Thiên Sát Tiêu Phàm! (Trời đánh tên Tiêu Phàm)
Đạo diễn bi thương muốn chết, ngón tay run rẩy chỉ hướng ngọc Phật.
Mọi người theo ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy pho tượng phật Di Lặc như cũ cười đến cảnh xuân tươi đẹp, nhưng tại phật quang trơn nhẵn bằng phẳng phía sau ngọc Phật, có một hàng chữ cong vẹo giống như gà bới, được khắc bằng dao, vết khắc rất sâu, tựa như trên bức họa tuyệt vời đột nhiên có thêm mỗi đống c..t trâu thêm vào, nhìn thế nào cũng thấy chán ghét.
- Tặng cho bằng hữu thân ái của ta, Đạo Diễn hòa thượng, hữu nghị thiên trường địa cửu. Đại Minh Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ Tiêu Đồng Tri, Tiêu Phàm kính tặng.