Đại Minh Vương Hầu

Chương 100: Uy lực văn thần



Trong điện, tiếng tranh cãi ầm ĩ. Chúng đại thần ngoan cố thà chịu chết cũng ép Chu Nguyên Chương không thể không nhận sai, trước mặt mọi người đang thảo luận lời thánh nhân mà thoát Long nội y như vậy thật là việc không đúng mà.

Tiêu Phàm cũng há mồm trợn mắt, ban đầu cũng chỉ nghĩ là chỉnh Chu Nguyên Chương một tý để hạ được cục tức trong lòng, chứ nào nghĩ tới các đại thần phản ứng kịch liệt như thế. Thời đại tôn trọng học thuật nho gia, thời Khổng Mạnh, trong lòng những người đọc đủ loại thi thư như các đại thần, Khổng Tử chính là thần tượng, thậm chí có địa vị còn cao hơn cả Hoàng đế. Bọn họ hâm mộ thần tượng tói mức điên cuồng, không chấp nhận được kẻ khác có chút bất kính, kể cả Hoàng đế. Vì thế, Chu Nguyên Chương đụng phải bi kịch rồi.

Trên điện hôm nay, ngoài các trọng thần trong triều còn có các học giả thông thái uyên bác đương thời bên ngoài, là những người đọc sách có tên tuổi rất cao trong thiên hạ, hiếu sát như Chu Nguyên Chương cũng không dám động đao với bọn họ, bằng không sẽ đánh mất cả tấm lòng của thiên hạ, đối với giang sơn xã tắc Đại Minh thì thật không ổn.

- Là trẫm sai rồi!

Giọng Chu Nguyên Chương run run,vừa bi phẫn lại vừa ẩn khuất nhìn chúng thần:

- Sáng mai trẫm sẽ hạ chiếu nhận tội, trẫm sẽ chịu tội với thánh nhân!

Quần thần lại nao nao lên:

- Còn chờ gì mà đợi đến mai? Thưởng công không nói sớm, trách phạt không đợi muộn! Bọn chúng thần liều chết tiến gián, khẩn cầu bệ hệ lập tức hạ chiếu nhận tội!

- Đúng! Bệ hạ ngay lập tức hạ chiếu, bằng không thần nguyện đập đầu chết trên thềm ngọc, lấy cái chết như lời can gián, chỉ khẩn cầu bệ hạ khắc sâu sai lầm mình phạm phải.

- Thần tán thành, thần cũng nguyện chết cùng!

- Được rồi! Được rồi! Trẫm hạ chiếu, trẫm liền hạ chiếu! Được rồi chứ?

Sắc mặt Chu Nguyên Chương có chút tối sầm, giọng nói cũng cao hơn, khiến trong điện đọt nhiên an tĩnh lại.

Đám quần thần như thùng hỏa dược bị đốt trúng, lại bùng nổ.

- Bệ hạ, đây là thái độ gì?

- Bệ hạ dẫu ràng là Thiên tử nhưng đối với thánh nhân vẫn phải cung kính! Học thuật nho gia vốn là nền tảng học vấn của Đại Minh Thiên triều ta, Khổng Mạnh cũng chính là tiên sư chí thánh của người đọc sách. Bệ hạ lại cao giọng như thế, rõ ràng là bất kính với thánh nhân mà!

- Thần nguyện chịu chết, chỉ mong bệ hạ tỉnh ngộ!

Chu Nguyên Chương hoàn toàn chịu thua, sắc mặt tái mét như phản lại khuôn mặt ráng tươi cười của hắn, nhìn thật khó coi vô cùng. Hắn ráng thấp giọng, ngữ điệu ôn nhu mềm mỏng vô cùng:

- Trẫm thật sự đã nhận ra mình sai liền hạ chiếu nhận tội, trẫm sẽ tự phạt mình! Chư ái khanh, như vậy được không?

Quần thần cuối cùng cũng đã vừa lòng.

- Thần thường nghe thấy Thiên tử thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ! Bệ hạ có thể ý thức được mình sai lầm, thật là phúc của Đại Minh ta! Đai Minh có một chân quân Thiên tử anh minh khiêm tốn như vậy, quốc gia tất nhiên sẽ kéo dài đến thiên thu muôn đời, thời khắc vượt Hán Đường lúc hưng thịnh nhất cũng không còn xa. Chúng thần cảm thấy thật vinh hạnh! Chúng thần xin chúc mừng bệ hạ!

- Chúng thần xin chúc mừng!

Nhờ Chu Nguyên Chương hạ mình thỏa hiệp, không khí đang căng thẳng bỗng chuyển nên hòa hoãn, cát tường, vua tôi hết sức hân hoan.

Tiêu Phàm há to miệng, trợn tròn mắt, hơi giật mình nhìn vào cảnh vui mừng này như một trò cười thì không khỏi đau xót, trong lòng rung động không thể hình dung nổi.

Nhưng dù sao hôm nay cũng được đại khai nhãn giới, thấy được biểu hiện của các đại thần, Tiêu Phàm cảm thấy mình học được rất nhiều. Hắn ý thức được như khắc sâu rằng Đại Minh triều rất tôn trọng nho gia học thuật, người có học đối với Hoàng đế, thậm chí đối với cục diện chính trị thiên hạ có sức ảnh hưởng khinh người như thế nào. Thô bạo, hiếu sát như Chu Nguyên Chương cũng không dám đụng chạm đến, ngược lại phải nhân nhượng thỏa hiệp. Từ xưa, kẻ có học tại các quốc gia rất nhiều, có thể các triều đại thay đổi Hoàng đế, vẫn không thể trông chờ vào kẻ có học giúp hắn thống trị quốc gia, bởi vì cho rằng bọn họ là hạ phẩm. Chỉ vào thời đại coi trọng người đọc sách, lại được phong quan tiến chức nên người có học được cả thiên hạ tôn sùng, mọi người luôn coi học giả uyên thâm là cái đích để phấn đấu. Trong dân gian, người đọc sách luôn coi các bậc học giả uyên thâm như một nhân vật thần tượng, đến cả Hoàng đế cao cao tại thượng cũng không dám mạo phạm.

Sau này đối với đám văn nhân này cần phải cẩn thận từng tý một, không nên trêu trọc để bọn chúng nóng nảy, ngay cả Hoàng đế còn không dám trêu trọc, Tiêu Phàm ta cũng không nên trêu vào.

Tiêu Phàm là kẻ thông minh, hắn dễ dàng thấu hiểu sâu sắc, vừa rồi còn mới bất kình với Hoàng Trừng ở Đông cung, thật là không phải rồi. Đối với người đọc sách, cần phải tôn kính, cần khiêm nhường, phải cung kính hắn như Bồ Tát, đi thưa về trình, một ngày phải thắp đủ ba nén nhang để tỏ lòng thành.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm vội vàng nhìn về phía Hoàng Trừng cười cười. Rõ ràng trong nụ cười của hắn đầy vẻ xu nịnh lấy lòng.

Hoàng Trừng thấy nụ cười của Tiêu Phàm không khỏi da đầu tê rần, da ga nổi đầy cả người, trong lòng khẽ tự nhủ: “Tên tiểu hỗn trướng này nhìn lão phu cười như thế, chắc lại đang có âm mưu gì với lão phu đây?”

Chu Doãn Văn cũng nhìn thấy cái trò khôi hài này, hắn cũng như Tiêu Phàm, cũng cảm thấy rung động, lại thấy kẻ bày trò Tiêu Phàm không để ý đến thể diện quay đầu cười với Hoàng Trừng, Chu Doãn Văn hung tợn trừng mắt. Còn hừ thêm một tiếng.

Tiêu Phàm lập tức quay đầu lại, ra vẻ không thấy ánh mắt phẫn nộ của Chu Doãn Văn,

Xảy ra trò khôi hài này, yến tiệc cũng không thể tiếp tục gì nữa. Quần thần đồng loạt thi lễ cùng Chu Nguyên Chương, sau đó rời khỏi Võ Anh điện. Ba người Chu Doãn Phần, Hoàng Trừng cùng Tiêu Phàm được giữ lại.

Chu Nguyên Chương giữ nguyên bộ mặt tươi cười nhìn theo đám quần thần rời điện, đợi đến khi không còn thấy ai, sắc mặt đột nhien tái mét, ánh mắt đầy sát khí.

- Tiêu Phàm, màn vừa rồi ngươi thấy rõ chưa?

Chu Nguyên Chương lạnh lùng hỏi.

- Bệ hạ, thần thấy rất rõ!

Tiêu Phàm chạy nhanh đến, khom người trả lời.

Ánh mắt Chu Nguyên Chương như thấy được miếng mỡ béo, giọng nói đầy sát khí và thâm ý:

- Ừm, thấy rõ là tốt rồi! Ghi nhớ cái việc tốt nho nhỏ kia, ngươi sẽ được lợi không ít!

Tiêu Phàm rùng mình, vội vàng cung kính vâng dạ.

Ngại có Hoàng Trừng, Chu Nguyên Chương không thể nói rõ ràng minh bạch ra được, dù sao Hoàng Trừng cũng là người trong đám đại thần Thanh Lưu, cũng là kẻ đứng đầu. Chẳng qua Chu Nguyên Chương trong lòng khó nuốt trôi cục tức, vì thế mới úp mở với Tiêu Phàm như muốn nói: “Sau này ngươi nhất định phải làm tốt cái danh ‘Gian thần’ mà đánh cho cái đám gia hỏa kiêu ngạo kia một trận, giúp ta xả cơn giận này!”

Tiêu Phàm là kẻ thông minh, ý tứ trong lời nói của Chu Nguyên Chương đương nhiêu hắn hiểu liền.

Chu Doãn Văn tiến lên:

- Khởi bẩm Hoàng Tổ phụ, Tôn nhi cùng Hoàng tiên sinh và Tiêu hầu đang thương lượng chút về ‘Tước phiên việc’, Tôn nhi muốn bẩm báo với người sơ qua.

Chu Nguyên Chương lạnh nhạt, gật gật đầu.

Chu Doãn Văn đem hơn mười trang ‘Tước phiên thập sách’ do Hoàng Trừng viết đưa cho Chu Nguyên Chương.

Chu Nguyên Chương giở tay lật lật qua, vẻ mặt như không ý kiến gì.

Đem nó đặt nhẹ nhàng trên Long án, Chu Nguyên Chương thản nhiên hỏi:

- Là chủ ý của ai?

Hoàng Trừng tiến lên:

- Bệ hạ, là do lão thần viết lại.

Chu Nguyên Chương liếc nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

- Là chủ ý của Hoàng ái khanh, thật sự không ổn, tuyệt đối không thể làm được, biện pháp này là đả thảo kinh xà, mặc dù tin rằng đám người hoàng thất không dám mưu phản, nhưng giang sơn xã tắc không thể mại hiểm, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, hiếm pháp này không thể thực hiện.

Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói một câu, hoàn toàn bác bỏ chủ trương của Hoàng Trừng.

Chu Doãn Văn nhìn sắc mặt bối rối của Hoàng Trừng, cẩn thận chen vào:

- Hoàng Tổ phụ, Tiêu hầu đọc qua cũng đánh giá như vậy. Chẳng qua Hoàng tiên sinh đưa ra ý này cũng không sai, ‘Tước phiên việc’ thiết nghĩ cũng không nên trì hoãn.

Chu Nguyên Chương nhìn Tiêu Phàm có chút kinh ngạc, bất ngờ hỏi:

- Tiêu ái khanh cũng cho rằng biện pháp này đả thảo kinh xà?

- Bệ hạ, thần quả thật cũng đã nói như vậy ở Đông cung.

Chu Nguyên Chương ánh mắt lộ vẻ hài lòng, hỏi tiếp:

- Tiêu ái khanh có diệu pháp nào không? Nếu không ngại thì cứ nói ra một chút.

Tiêu Phàm sắp xếp lại ý nghĩ rồi chậm rãi nói:

- Bệ hạ, thần muốn biết ý tứ của bệ hạ trước. Bệ hạ có hạ quyết tâm ‘Tước phiên’ hay không? Nếu đã quyết tâm, phương pháp của thần nhất định sẽ có hiệu quả trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa còn nắm chắc ảnh hưởng của ‘Tước phiên’ sẽ thấp nhất. Nếu bệ hạ đối với ‘Tước phiên’ còn do dự chưa quyết, thần liền không dám vọng ngôn, để tránh cốt nhục của bệ hạ nghi ngờ lẫn nhau.

Chu Nguyên Chương chăm chú nhìn Tiêu Phàm thật lâu mới nói:

- ‘Tước phiên’ là việc trọng đại, nói thật, trẫm quả thật cũng không hạ quyết tâm, dù sao đám hoàng thân cũng là cốt nhục của trẫm, nếu trẫm ‘tước phiên’, sợ rằng thiên hạ đại loạn, sợ làm nguội lạnh tấm lòng của đám hoàng thân. Trẫm không tin, trong đám hoàng thân của trẫm lại dám nuôi quân, dấu diếm dã tâm. Tiêu Phàm, ‘tước phiên’ hay không, trẫm cũng đều có nghĩ qua, ngươi không ngại đem đem suy nghĩ của ngươi nói ra một lần, chức trách của thần tử là vì Thiên tử mà đưa ra ý kiến, cho Thiên tử bớt lo âu, nghe mà không chịu tiếp thu ý kiến của ngươi, đó là chuyện của Thiên tử.

Tiêu Phàm do dự đáp:

- Thần... không dám loạn ngôn!

Diệp Bá Cự chết thế nào? Chính là tấu thư nói thẳng về khuyết điểm Phiên Vương, bị Chu Nguyên Chương dưới cơn thịnh nộ bắt về kinh thành, giam giữ cho chết vì đói. Có một cái bài học trước mắt, Tiêu Phàm sao dám mở miệng nói về vấn đề nhạy cảm như ‘Tước phiên’ chứ?

Chu Nguyên Chương mất kiên nhẫn gõ gõ lên Long án:

- Nếu có gì phạm thượng cũng không sao, trẫm miễn tội cho ngươi.

Tiêu Phàm khẽ bĩu môi nghĩ thầm: “Ngươi là Hoàng đế, muốn giết ai thì giết, tất nhiên vô tội rồi. Còn ta thì lá gan nhỏ, dại gì tự buộc phiền phức vào mình chứ?”

Do dự thật lâu, Tiêu Phàm quyết định có lẽ nên nói.

“Về Chu Doãn Văn, hắn đúng là một tiểu bằng hữu, mình cũng không thể che giấu. Nếu có thể lợi dụng lúc Chu Nguyên Chương còn sống giải quyết được việc ‘Tước phiên’ mà giải quyết cho tốt, việc qua rồi, Chu Doãn Văn cũng sẽ không đoản mệnh đến mức chỉ có thể làm Hoàng đế bốn năm.”

“Với lại, còn có Chu Nguyên Chương đỡ đạn mà, có hắn che đỡ, ta sợ gì?”

Nghĩ thế, Tiêu Phàm tính mở miệng nói ra chủ trương ‘Tước phiên’. Ai ngờ lại đúng lúc Chu Nguyên Chương giơ tay ngăn hắn, sau đó ra lệnh cho bọn thị vệ cùng thái giám:

- Tất cả lui ra, đóng cửa đại điện lại. Bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần, sai lệnh tru toàn tộc!

Đám hoạn quan chạy nhanh lui ra ngoài, đóng cửa Võ Anh điện lại, trong điện bấy giờ chỉ còn lại bốn người Chu Nguyên Chương.

Chu Nguyên Chương chậm rãi nhìn qua ba người, trầm giọng:

- Việc hôm nay, vạn nhất không được truyền ra ngoài nửa câu, chỉ có bốn người chúng ta biết. Mưu cầu đại sự mà không biết giữ bí mật là đã thất bại rồi! Các ngươi phải nhớ kỹ!

- Thần tuân chỉ!

Hoàng Trừng khom người đáp.

Chu Nguyên Chương nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, giọng nghiêm túc:

- Tiêu Phàm, ngươi phải nhớ kỹ, việc hôn nay, nếu để trẫm biết bên ngoài có lời xì xào, trẫm sẽ cho đầu người rơi xuống đầu tiên!

Tiêu Phàm sợ run lên, vội vàng đáp:

- Thần tuân chỉ!

Sau đó Tiêu Phàm lại chỉ chỉ Hoàng Trừng, chậm rãi hỏi:

- Bệ hạ, nếu là hắn tiết lộ ra ngoài thì làm sao đây?

Hoàng Trừng liền trợn mắt với Tiêu Phàm, chẳng qua Tiêu Phàm cũng không hề để ý, làm gì cũng phải công bằng chứ, cho dù chỉ tiết lộ chút ít, có phạt cũng không thể phạt mình ta chứ? Nếu không trên mặt ta được khắc ba chữ ‘Quỷ xui xẻo’ sao?

Chu Nguyên Chương hừ hừ liên tục, tức giận la to:

- Trẫm cũng cho chém rơi đầu!

Tiêu Phàm cảm thấy thật sự bái phục:

-Bệ hạ hành sự công chính nghiên minh. Không hề thiên vị, thần khâm phục. Thật sự bội phục!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv