Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 15: Vô tẫn ta thán thoại tòng tiền



Phương Thất nói: "Lão tiền bối thật có lòng, đệ tử của Cái Bang trải khắp thiên hạ, nếu lão tiền bối đã hứa thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn”

Lão ăn mày chậm rãi gật đầu, nói: "Lúc đó ta thấy Nam Cung Lệnh đau khổ như vậy nên mới chủ động hứa giúp hắn tìm Nam Cung Tuyết. Nam Cung Lệnh nghe ta nói xong, cảm động đến rơi nước mắt. Hiện tại nghĩ lại, đại anh hùng cũng không thể vượt qua hai chữ tình thân ……"

Phương Thất gật đầu.

Lão ăn mày lại uống một hớp rượu, nói tiếp: "Vừa rời khỏi sơn trang, lão ăn mày ta liền hạ lệnh tìm kiếm, không bao lâu sau quả nhiên đã có tin”

Phương Thất nói: “Lúc đó họ đã ẩn cư tại chỗ này rồi phải không?”

Lão ăn mày gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa đã sinh ra một bé gái. Lão ăn mày ta liền cho người mang tin tới báo cho Nam Cung Lệnh, khi Nam Cung Lệnh nghe xong thì không có phản ứng gì cả”

Phương Thất ngạc nhiên hỏi: "Lão tiền bối có biết tại sao không?"

Lão ăn mày thở dài một tiếng, nói: "Theo lão ăn mày ta hiểu về con người Nam Cung Lệnh thì lúc hắn nghe được tin tức, có thể nhất thời không biết nên làm cái gì, dù sao cũng là chuyện trong nhà nên không thể truyền ra ngoài được, cho nên mới như thế”

Phương Thất gật đầu nói: "Quả là một chuyện rất khó xử , tiến thoái lưỡng nan."

Lão ăn mày chậm rãi gật đầu, nói: "Nam Cung Lệnh cuối cùng cũng hết nhẫn nại nên đã âm thầm một mình đi đến nơi sa mạc này, đứng ngoài tiệm gạo quan sát con gái của hắn, sau đó đã trở về”, lão ăn mày thở dài một tiếng nói: “ôi, thương thay cho tấm lòng cha mẹ….”

Hốc mắt của Phương Thất đã ươn ướt.

Lão ăn mày nói tiếp: “Mấy năm sau, Nam Cung Lệnh bị bệnh nặng, lúc lão ăn mày ta đến thăm, hắn nằm trên giường không dậy nổi nhưng tay hắn vẫn nắm chặt tay ta, dường như có lời muốn nói nhưng không nói……"

Phương Thất nói: "Sau đó ra sao?"

Lão ăn mày nói: "Lúc đó, lão ăn mày ta cứ mãi hỏi hắn thì hắn mới chịu nói: 'Cả đời hắn chỉ có một đứa con gái nhưng thật không ngờ nó lại làm ra chuyện này khiến cho hắn mất mặt với Đạm Thai gia và không còn mặt mũi đứng trong võ lâm nữa ……'"

Nghe đến đó, vẻ mặt Phương Thất buồn bã, Du Mộng Điệp cũng trầm mặc không lên tiếng.

Lão ăn mày hớp tiếp một hớp rượu, nói tiếp: "Lão ăn mày ta đã an ủi hắn rằng: 'Chuyện của người tuổi trẻ, mấy lão già như chúng ta không lo được đâu, nhất là phương diện tình cảm, chỉ cần nó nguyện ý thì hãy để cho nó tự quyết định đi”

Phương Thất yên lặng gật đầu, nói: "Lão tiền bối nói thật có lý."

Lão ăn mày cười khổ nói: "Nam Cung Lệnh nghe xong những lời của ta liền thở dài một tiếng, nói: 'Thật ra hắn cũng không có trách gì con gái của hắn, chỉ là trách hắn đã để cho con gái ở bên ngoài chịu khổ quá lâu ……'"

Phương Thất khẽ thở dài: "Lời của người sắp chết luôn là thật nhất ……"

Lão ăn mày gật đầu nói tiếp: "Lúc đó lão ăn mày ta không thể làm gì khác hơn là an ủi hắn: 'Đường là do nó tự mình chọn, có trách cũng trách không được ai'. Nam Cung Lệnh nghe xong, thở dài một tiếng, rốt cục bảo ta hãy truyền lời của hắn cho Nam Cung Tuyết rằng hắn đã không còn trách cứ gì nó nữa, và kêu gia đình Nam Cung Tuyết hãy trở về Hoài Nam"

Phương Thất gật đầu nói: "Nam Cung lão trang chủ có thể nói ra những lời như vậy thật sự là không dễ dàng, một võ lâm thế gia mà xảy ra chuyện như vậy quả thật là quá khó xử”

Lão ăn mày gật đầu, than thở:"Không quá hai ngày sau Nam Cung Lệnh đã qua đời, thật đáng thương …… và đáng tiếc ……", vẻ mặt lão ăn mày hiện lên vẻ rất bi ai.

Phương Thất trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy sau đó lão tiền bối có chuyển lời đến Nam Cung Tuyết không?”

Lão ăn mày thở dài một tiếng, trả lời: "Ngay khi lão ăn mày ta rời khỏi sơn trang, Nam Cung Khiếu Không, anh của Nam Cung Tuyết đã kéo ta lại và bảo ta rằng hãy khoan đem chuyện nói cho Nam Cung Tuyết, chuyện xảy ra như vậy quả là làm nhục gia phong."

Phương Thất buồn bả nói: "Nguyên lai là thế."

Lão ăn mày hơi gật đầu, nói tiếp: "Lão ăn mày ta lúc đó cứ do dự mãi, nhưng cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng hắn, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, lão ăn mày ta tuy là bạn của cha hắn nhưng cũng không có thể can thiệp quá nhiều"

Phương Thất cúi đầu xuống, khẽ thở dài: "Nếu vãn bối là Nam Cung Khiếu Không, nói không chừng …… nói không chừng cũng sẽ làm như vậy."

Lão ăn mày cười khổ nói: "Cũng may gia đình họ sinh sống tại đây cũng không tệ và rất bình yên. Liễu Thiếu Kiệt cũng là một người tốt, thường xuyên mang gạo phát cho người nghèo, lão ăn mày ta thấy vậy cũng đã phân phó cho phân đà của Cái Bang tại đây chiếu cố gia đình họ một chút ……", lão ăn mày đang nói đột nhiên lại thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: "Ta thật không nghĩ tới …… không nghĩ tới được gia đình họ lại gặp chuyện như vậy …… hiện tại nghĩ lại, nếu lúc đó lão ăn mày ta sớm đem chuyện nói cho họ biết thì họ đã trở lại Hoài Nam rồi, làm gì phải gặp chuyện không may”

Phương Thất cúi đầu, buồn bã nói: "Chuyện này cũng không thể trách lão tiền bối, nếu không phải vì chuyện của tứ ca vãn bối thì gia đình họ cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế, đây đều là Phương gia vãn bối nợ họ ……"

Lão ăn mày nói: "Người ai cũng có số cả, chuyện này cũng chính là kiếp số của gia đình họ, tiểu huynh đệ ngươi cũng không cần quá mức khổ tâm như vậy”

Du Mộng Điệp nhẹ giọng nói: "Thất ca không cần quá khổ tâm, vợ chồng họ sống chết có nhau, thật là …… khiến kẻ khác hâm mộ."

Phương Thất cúi đầu không nói.

Lão ăn mày nghiêm túc nói: "Việc cần làm nhất lúc này là phải tìm cho được hai người con của họ”

Phương Thất gật đầu, nói: "Vãn bối đã từng cẩn thận xem xét qua, Liễu Thiếu Kiệt đích thật là bị một kiếm của Hắc Sát giết chết, Nam Cung Tuyết thì dùng chủy thủ tự vẫn, ở sân sau cũng còn hai vết máu khác nữa, đó chắc là của hai người phụ việc. Tuy nhiên Phương, ……, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ lại không thấy”

Lão ăn mày gật đầu, trầm tư nói: "Chắc chúng đã trốn đâu đó rồi”

Phương Thất hỏi: "Sao lão tiền bối có thể khẳng định?”

Lão ăn mày đáp: "Liễu Thiếu Kiệt cũng đã từng lén dạy võ công cho Thanh Thanh con gái của hắn, đêm đó lúc đánh nhau, Liễu Thanh Thanh hẳn là đã nghe được hoặc là do Nam Cung Tuyết đến tìm chúng bảo chúng trốn đi, vì vậy hai chị em chúng có thể đã trốn vào một chỗ nào đó”

Phương Thất gật đầu nó: "Lời của lão tiền bối rất có lý, vãn bối cũng từng hỏi qua Hắc Sát, hắn cũng không có thừa nhận là đã bắt đi hai chị em chúng, hơn nữa vãn bối cũng nghe được lời Hắc Sát là cho tới bây giờ hắn chỉ giết người chứ không bắt người."

Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng: "Cửu Công đoán hai chị em chúng có thể trốn đâu?”

Lão ăn mày chậm rãi nói: "Rất khó nói. Liễu Thiếu Kiệt vốn cũng là người trong giang hồ, vì vậy cũng không khỏi kết oán thù, tuy nhiên hắn hiện tại ẩn cư ở đây mà lại sợ lúc nào đó bị kẻ thù nhận ra hoặc biết được, cho nên có thể hắn đã chuẩn bị đường lui trước đó rồi”

Phương Thất nhíu mày hỏi: "Ý của lão tiền bối là?"

Lão ăn mày trả lời; "Ý ta muốn nói là Liễu Thiếu Kiệt rất có thể đã chuẩn bị một số chỗ để ẩn trốn như đường hầm hay mật thất gì đó, để phòng tình huống xấu xảy ra , hơn nữa rất có thể là ở trong nhà."

Cặp mắt của Phương Thất đột nhiên sáng lên, nói: "Điều đó giải thích tại sao Hắc Sát không có tìm được hai chị em chúng, lão tiền bối quả nhiên cao minh!"

Du Mộng Điệp hỏi: "Nhưng chị em chúng có còn trốn ở đó không?”

Lão ăn mày lắc đầu, trả lời: "Không biết, nhưng nếu bọn vẫn còn trốn tại đó thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm."

Phương Thất gật đầu, nói thêm: "Không sai, chúng ta có thể nghĩ ra thì bọn giết người nhất định cũng đã nghĩ ra"

Du Mộng Điệp mỉm cười nó: "Thất ca yên tâm, Cửu Công đã phái thủ hạ ngày đêm canh gác xung quanh tại tiệm gạo, chúng ta rất nhanh sẽ biết được tin tức."

Phương Thất thở dài, cảm kích nói: "Thật làm phiền lão tiền bối"

Lão ăn mày khẽ thở dài: "Không sao, lão ăn mày ta và Nam Cung Lệnh vốn là bạn thân lâu năm, nếu để cho cháu của hắn gặp chuyện thì lão ăn mày ta đây thật hổ thẹn với cố nhân ……"

Phương Thất nói: "Lão tiền bối không nên quá mức thương tâm, đây đều là Phương gia của vãn bối nợ họ”

Lão ăn mày lại khẽ thở dài: "Về chuyện này ta đã phái người truyền lời cho Nam Cung Khiếu Không rồi, có lẽ không tới một ngày hắn cũng sẽ biết được”

Phương Thất hơi gật đầu, nói: "Tuy nhiên, không biết sau khi nghe được tin này, tâm tình hắn sẽ thế nào đây?”

Lão ăn mày nói: "Đúng vậy, cho nên lão ăn mày ta đã tự chủ trương, cho người ra ngoài thành đào huyệt xây mộ, ngày mai chúng ta sẽ mang hai vợ chồng họ đi an táng"

Phương Thất hiểu được, sau khi Nam Cung Khiếu Không nhận được tin sẽ lập tức lên đường đến đây, tuy nhiên muốn đến được nơi này cũng phải mất khoảng mười ngày nửa tháng. Hiện tại là mùa hè, sợ rằng thi thể sẽ khó bảo tồn.

Phương Thất gật đầu nói: "Lão tiền bối lo lắng thật chu đáo, vãn bối thật sánh không kịp. Ngày mai khi chúng ta an táng họ, nói không chừng Thanh Thanh và Tiểu hổ cũng sẽ xuất hiện”

Du Mộng Điệp thương tiếc nói: "Hai chị em họ quả thật chịu nhiều khổ cực, hiện tại thật không biết đang ẩn núp nơi nào?”

Lão ăn mày nghiêm túc nói: "Bất luận có ẩn núp ở đâu đi nữa thì chúng cũng rất nguy hiểm, bây giờ điều cần thiết là chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra chúng”

Phương Thất gật đầu.

Lão ăn mày đột nhiên nhìn Phương Thất, rồi khẽ ho một tiếng.

Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, tay đột nhiên vung ra, một cái tách trên bàn giống như tia chớp bay ra ngoài cửa sổ. Một tiếng hét thảm vang lên, một bóng đen hiện ra, thân hình Phương Thất chợt lóe, phóng ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv