Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 130: Bất ngờ ngoài dự liệu



Hắn không bồi thường nổi, mười lăm năm thanh xuân tuế nguyệt của một con người, nhất là mười lăm năm thanh xuân của một nữ nhân, bất kỳ ai cũng không bồi thường nổi.

Nam Cung Khiếu Không im lặng không nói, hắn đã nhận mệnh rồi.

Bời vì hắn đột nhiên cảm thấy, mình nợ nàng thực sự quá nhiều, cho dù nàng đối đãi với mình như thế nào đều là lẽ tất nhiên. Hắn không hận nàng.

Tất cả sự tình hiện giờ đột nhiên đều đã sáng tỏ, giống như mây đen trên trời đã tan hết, tất cả những câu đố đều đã được giải.

Tiểu Hồ Tử và Liễu Thanh Thanh im lặng đứng ở trước giường, phẫn nộ nhìn trừng trừng Sở Anh Bố, Đạm Thai Thiên Khánh và người áo trắng, đây chính là nguyên hung giết hại cha mẹ của bọn chúng, nhưng chúng hiện giờ không thể làm gì, trừ phẫn nộ ra bọn chúng không thể làm gì khác.

Bọn chúng cũng phẫn hận Lan Ngọc, trong mắt bọn chúng nữ nhân đẹp như hoa đào này lại độc như rắn rết, sự quan tâm mấy ngày qua với chúng thì ra toàn bộ đều là giả! Cho dù bọn chúng còn chưa hiểu ái tình, không hiểu tình cảm giữa Lan Ngọc và Nam Cung Khiếu Không, nhưng bọn chúng hận Lan Ngọc, hận nữ nhân lừa gạt cữu cữu, cũng lừa gạt bọn chúng.

Nhưng bọn chúng phẫn nộ thì có tác dụng gì? Có ai sợ sự phẫn nộ của bọn chúng? Sở Ánh Bố chẳng để ý, Đạm Thai Thiên Khánh cũng không để ý, Lan Ngọc càng không để ý, trong mắt Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh, hiện giờ muốn giết hai đứa bé này, quả thực dễ dàng như dẫm chết một con kiến vậy

Phẫn nộ không giết được người, ánh mắt phẫn nộ cũng không giết được người.

Người áo trằng từ lúc vào cửa tới giờ, vẫn luôn đứng im lặng tại chỗ, giống như bản thân không tồn tại vậy, trên mặt không có chút tình cảm nào.

Nhưng bất kể là ai cũng đoán ra được, ý chính là ‘Xuyên Vân Thần Tiễn’ Bạch Thắng Thiên được xưng là đại mạc đệ nhất cao thủ.

Một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, độc lai độc vãng, hành tung phiếu hốt bất định, y không ngờ cũng tham gia vào tổ chức này? Y vẫn luôn không lộ tình cảm, trong lòng đang nghĩ gì?

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài, ho mấy tiếng, thở dốc nói: “Các ngươi… các ngươi rốt cuộc… rốt cuộc muốn làm gì chúng ta?”

Sở Anh Bố cười nói: “Tiền bối đương nhiên đã chết chắc rồi, bọn vãn bối cũng không giết người, bất quá sau khi người chết, bọn vãn bối đã thay người chuẩn bị một cái quan tài mỏng, kéo đi mai táng, cái này người không cần lo.”

Hiên Viên Hoằng nói: “Đa tạ rồi, vậy bọn chúng thì sao?”

Ý ông ta là Phương Thất, Du Mộng Điệp, Nam Cung Khiếu Không, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ Từ. Sở Anh Bố đương nhiên cũng hiểu ý ông.

Sở Anh Bố cười, đột nhiên lạnh lùng nói: “Điều này tiền bối cũng yên tâm đi, người nhất định biết rằng Phương Ngọc Thành bọn vãn bối xử lý thế nào!”

Hiên Viên Hoằng nói: “Ngươi muốn thế nào?”

Sở Anh Bố cười lạnh: “Phương Thất giết muội muội của vãn bỗi, vãn bối sẽ xử lý y giống như Phương Ngọc Thành, nhưng lần này vãn bối đảm bảo nhất định sẽ không có ai đưa y trở về.”

Hiên Viên Hoằng hỏi: “Nam Cung Khiếu Không thì sao?”

Sở Anh Bố mỉm cười: “Chuyện này thì giao cho Lan Ngọc, bất quá vãn bối nghĩ nàng nhất định hi vọng Nam Cung Trang Chủ giống như Phương Thất, như vậy bày ra trên phố mới tương xứng một chút, Đào Hoa Tiên Tử ý thế nào?”

Lan Ngọc cắn chặt răng, không nói một lời.

Sở Anh Bố mỉm cười nói: “Ta nghĩ tiền bối quan tâm nhất vẫn là Du tiểu thư, bất quá người không cần lo lắng điều này, vãn bối đảm bảo nhất định đối đãi tốt với cô ấy, hơn nữa sẽ không đụng tới một sợi tóc của cô ấy.”

Hiên Viên Hoằng thở hổn hển: “Ngươi muốn dùng… nó để uy hiếp... uy hiếp Du lão đầu?”

Sở Anh Bố thở dài nói: “Lão tiền bối rốt cuộc vẫn là lão tiền bối, xem ra còn chưa hồ đồ chút nào.”

Hiên Viên Hoằng nói: “Ta có thể cầu xin ngươi một chuyện cuối cùng không?”

Sở Anh Bố mỉm cười: “Người nói đi.”

Hiên Viên Hoằng ho mấy tiếng nói: “Lão ăn mày chết rồi, ngươi… ngươi có thể… kéo đi nuôi chó, nhưng ta… ta hi vọng ngươi bỏ qua cho hai đứa bé tội nghiệp.”

Sở Anh Bố nhìn Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hồ tử một cái, mỉm cười nói: “Vãn bối thấy Liễu Thanh Thanh lớn rồi, vừa vặn Ỷ Thúy lâu đang thiếu người, vãn bối có thể tha cho nó, để nó tới đó tiếp khách. Còn về con thỏ nhép kia, nhất định phải trừ cỏ tận gốc, bất quá người yên tâm, vãn bối có thể cho nó chết thống khoái một chút.”

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi nhất định phải làm như thế?”

Sở Anh Bố cười lạnh nói: “Người thấy thế nào?”

HIên Viên Hoằng ho hắng, gọi: “Bắc Hải Vũ.”

Bắc Hải Vũ cười nói: “Có đệ tử.” Thái độ của y nhìn vẫn cung kính như thế, nhưng trên mặt lại hiển nhiên mang theo vẻ trào phúng khó diễn tả.

Hiên Viên Hoằng thở dốc: “Nể… nể tình.. sư đồ của chúng ta, ngươi… ngươi có thể giúp ta… tha cho hai đứa bé này?”

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: “Lão bang chủ, lần này thứ cho đệ tử không thể tuân lệnh, tên nhóc này không giết không được, người cứ yên tâm mà đi đi.”

Hiên Viên Hoằng khẽ gật đầu, thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Được rồi!”

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: “Lão bang chủ còn có gì căn dặn không?”

Hiên Viên Hoằng lạnh lùng nói: “Hết rồi.”

Bắc Hải vũ gật đầu, nhìn Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh, ba người mỉm cười nhìn nhau một cái, rồi gật đầu. Bắc Hải Vũ cười nói với Hiên Viên Hoằng: “Vậy lão nhân gia người đừng chết trước, giờ đệ tử xử lý Phương Thất trước, người xem một chút.”

Hiên Viên Hoằng cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Bắc Hải Vũ thở dài, chụp lấy đầu vai Phương Thất, y chuẩn bị bóp nát xương tỳ bà của Phương Thất.

Y không hề vội, mỉm cười nhìn Hiên Viên Hoằng, một tay chầm chậm túm lấy vai Phương Thất. Y cũng muốn hưởng thụ cái quá trình này… cái quá trình bóp nát xương tỳ bà của Phương Thất, làm Hiên Viên Hoằng đau đớn.

Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh cũng mỉm cười nhìn, lúc này bọn chúng đều biến thành một loại người, loại ngoài bắt được con mồi, bắn đầu chậm rãi hưởng thụ.

Tay Bắc Hải Vũ đã tới đầu vai Phương Thất, y mỉm cười nhìn Hiên Viên Hoằng, chỉ cần tay y chộp xuống dưới, xương tỳ bà của Phương Thất lập tức nát vụn, cho dù không giết Phương Thất, thì Phương Thất cũng không còn cách nào sử dụng đao xuất thần nhập quỷ nữa.

Bắc Hải Vũ mỉm cười, quả ngọt thắng lợi cuối cùng mình cũng được thưởng thức trước rồi.

Phương Thất không hề nhúc nhích, không lên tiếng, cũng không nói gì. Y đang suy nghĩ gì? Hoặc là đang đợi gì?

Tay Bắc Hải Vũ cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở đầu vai Phương Thất, nhưng đột nhiên hắn sững ra, đầu vai Phương Thất đã chụp được trong tay đột nhiên không còn nữa.

Bắc Hải Vũ cả kinh, ánh mắt của y từ trên mặt Hiên Viên Hoằng đã vội chuyển sang Phương Thất, lúc này bụng hắn đột nhiên thấy đau kịch liệt, trong chớp mắt Phương Thất đã giật khuỷu tay cực mạnh lên bụng y, Bắc Hải Vũ đau tới gập người lại, không kịp kêu một tiếng đã bị đá văng ra, xô mạnh lên tường rồi xuôi theo tường ngã phịch xuống đất, hơn nửa ngày cũng không gượng dậy nổi.

Thà ăn một quyền, còn hơn nếm một cú khủy! Sức mạnh ở khuỷu tay lớn hơn nắm đấm rất nhiều, huống chi cú giật khuỷu này của Phương Thất đã dùng toàn lực, mà Bắc Hải Vũ lại không chút đề phòng.

Xem ra một người ở bất kỳ lúc nào, đều không nên quá đắc ý quên hết tất cả. Bởi vì thường khi lúc quá đắc ý thì sẽ quên hết tất cả.

Phương Thất một chiêu đắc thủ, còn chưa đợi người khác phản ứng lại đã thuận thế đánh vào Lan Ngọc đứng ở đằng sau Nam Cung Khiếu Không. Lan Ngọc trong lúc kinh ngạc không tránh được, bị Phương Thất đấm một phát vào sống mũi, tức thì hoa đào nở đầy mặt, người cũng bay văng đi.

Thân hình như ánh chớp, Phương Thất đã đứng vững vàng trước mặt Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ Từ, vận chỉ như gió, giải huyệt đạo cho Nam Cung Khiếu Không, mỉm cười nhìn Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh.

Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh tức thì chết lặng sững sờ nhìn Phương Thất, còn chưa phản ứng lại thì một chuyện càng làm bọn chúng kinh hãi hơn đã xảy ra.

Hiên Viên Hoằng buông một tiếng thở dài, chầm chậm ngồi dậy trên giường, đưa tay vỗ giải huyệt đạo Du Mộng Điệp, lau máu tươi ở khóe miệng, mỉm cười nhìn bọn chúng.

Sở Anh Bố kinh hãi nhìn Hiên Viên Hoằng, nếu như vừa rồi nói Phương Thất làm cho bọn chúng giật mình, thì lần này Hiên Viên Hoằng làm bọn chúng hoàn toàn kinh sợ! Y đột nhiên hiểu không ra, rốt cuộc chuyện là như thế nào?

Đạm Thai Thiên Khánh cũng hoàn toàn chết sững, bất kể là ai từ nụ cười và ánh mắt của Hiên Viên Hoằng đều nhìn ra được, vừa rồi Hiên Viên Hoằng không ngừng ho hắng thở dốc nói chuyện và ông ta là hai người hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ thương thế của ông lại là giả vờ? Chẳng lẽ võ công của ông cao như vậy, vỗ một chưởng cho Bắc Hải Thần Quân thổ huyết mà bản thân lại không sao cả?

Điều này làm sao có thể?

Đạm Thai Thiên Khánh hoàn toàn hồ đổ rồi.

Nhưng bất kể ai trong bọn chúng cũng hiểu, mãnh hổ vốn đã rơi vào bẫy của bọn chúng, kỳ thực đang đợi cho mình tới, hơn nữa bọn chúng tự cho rằng cái bẫy sâu khôn lường, con mãnh hổ cùng lắm coi như hố nhỏ chỉ khẽ nhảy một cái là ra thôi.

Mãnh hổ sở dĩ nằm trong hố, chính là bởi vì đợi kẻ cho rằng mình là thợ săn tới.

Tim Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên trầm xuống, trầm tới đáy cốc. Bọn chúng chậm rãi lùi về phía sau

Vốn cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay, đột nhiên tình thế lại biến đổi nghiêng trời lệnh đất, một sự biến đổi bọn chúng không sao dự liệu được.

Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, bọn chúng đã chuẩn bị chạy.

Hiên Viên Hoằng đột nhiên cười khà khà nói: “Chuẩn bị đi ư?”

Sở Anh Bố đột nhiên đứng lại, biến sắc mặt, trong mắt bỗng lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Không ngồi thêm một lúc ư? Có uống vài chén không?”

Mồ hôi lạnh trên trán Sở Anh Bố đã rơi xuống, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hoằng, không nói không rằng.

Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn hỏi xem, vì sao giờ ta còn đứng lên được ư?”

Ông ta không hề nói mình làm sao biết được âm mưu của bọn chúng, mà lại hỏi một vấn đề nhìn như kỳ quái như vậy.

Sở Anh Bố đương nhiên muốn biết vì sao Hiên Viên Hoằng còn có thể ngồi lên được, y càng muốn biết vì sao HiênViên Hoằng có thể phát hiện ra âm mưu của mình.

Nhưng hiện giờ tất cả đều đã không phải là quan trọng nữa, quan trọng chỉ có hai chữ: bỏ chạy!

Hiên Viên Hoằng cười nhạt: “Các ngươi cứ yên tâm đi, lão ăn mày tuyệt đối sẽ không động tới một cọng tóc của các ngươi đâu. Cho nên nếu các ngươi tới rồi, không ngại thì cứ ở thêm một lát.”

Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh thầm thở phào, bởi vì bọn chúng biết, cũng tin tưởng lời Hiên Viên Hoằng nói ra là tuyệt đối giữ lời. Nếu Hiên Viên Hoằng chấp nhận sẽ không làm tổn thương tới bọn chúng, người khác cũng hẳn sẽ không động thủ.

Sở Anh Bố, Đạm Thai Thiên Khánh, Bạch Thắng Thiên tuyệt đối đều là cao thủ hạng nhất, cho dù động thủ với Phương Thất, Nam Cung Khiếu Không thêm vào Du Mộng Điệp, cũng chưa chắc là đối thủ của ba bọn chúng.

Về phần Bắc Hải vũ, nguyên là người của Cái Bang, nếu như Hiên Viên Hoằng muốn xử lý y, không ai dám nói ra một chữ không. Huống chi hiện giờ đại nạn lâm đầu, ai còn để ý tới Bắc Hải Vũ.

Sở Anh Bố tức thì yên tâm hơn nhiều, y đột nhiên cười nói: “Lão tiền bối có gì chỉ dạy?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Lão ăn mày nào dám dạy bảo ngươi! Chỉ là tùy tiện tán gẫu mà thôi!”

Sở Anh Bố nói: “Ồ? Lão tiền bối muốn nói gì?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Lão ăn mày có điều nghĩ không ra, sao ngươi lại dám khi sư diệt tổ?”

Sở Anh Bố biến sắc, mỉm cười nói: “Kỳ thực cũng không có gì, vãn bối muốn làm chút sự nghiệp, bất kể là ai cản đường vãn bối, thì vãn bối đều phải diệt trừ kẻ đó.”

Hiên Viên Hoằng than: “Nhưng y là sư phụ của ngươi, một tay nuôi nấng huynh muội các ngươi lớn lên thành người, chẳng lẽ ngươi một chút tình nghĩa sư đồ cũng không có?”

Sở Anh Bố lạnh lùng nói: “Vãn bối dù sao cũng chuẩn bị cho sư phụ một phần mộ không tệ, hơn nữa còn mang cho sư phụ một kẻ bồi táng, đáng tiếc sư phụ lại chạy ra mất, giờ thì vãn bối bất chấp.”

Hiên Viên Hoằng nhíu mày, thở dài nói: “Lão ăn mày thật sự nhìn không ra, rốt cuộc ngươi là cầm thú hay là người?”

Sở Anh Bố lạnh lùng nói: “Kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ai cản đường vãn bối, thì người đó phải chết!”

Hiên Viên Hoằng thở dài một hơi, nhìn Sở Anh Bố chằm chằm, chậm rãi nói: “Ta thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc vì sao tới bây giờ ngươi còn dám ngông cuồng như vậy?”

Sở Anh Bố cười lạnh: “Vãn bối vì sao không thể ngông cuồng?”

Hiên Viên Hoằng nhíu mày: “Ngươi bằng cái gì mà ngông cuồng?”

Sở Anh Bố cười, nhìn Hiên Viên Hoằng hồi lâu mới nói: “Lão tiền bối muốn biết ư?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Rất muốn!”

Sở Anh Bố gật đầu nói: “Được, người đã đồng ý hôm nay sẽ không làm tổn thương tới vãn bối, thả cho vãn bối đi, có phải không?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu đáp: “Đúng thế, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi.”

Sở Anh Bố nói: “Nói phải giữ lời?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Chắn chắn giữ lời! Chẳng những lão ăn mày, mà trong phòng này cũng không ai cản ngươi.”

Sở Anh Bố mỉm cười nói: “Được! Vậy vãn bối nói cho người!” Y chầm chầm nhìn mọi người trong phòng một lượt, giống như hoàng đế đang kiểm duyệt quân đội của mình vậy, trong mắt còn phát ra sắc thái uy nghiêm, hắng giọng một cái rồi mới chầm chầm nói: “Các ngươi nghe cho ta đây, ta đã ta đã mượn từ các nước ở Tây Vực hai mươi vạn đại quân, trước tiên đã có một vạn binh mã Quy Tư, Đột Quyết bí mật tiếp cận Gia Dự Quan, ta đã phái ra ba mươi cao thủ bí mật đột nhập vào Gia Dục Quan, nội ứng ngoại hợp, đêm nay đốt lửa làm tín hiệu, sẽ đồng loạt tấn công Gia Dục Quân, quân đội phía sau sẽ lần lượt đi tới, xua quân đông tiến, vài hôm nữa có thể đuổi hươu Trung Nguyên , quét sạch bốn phương, bình định thiên hạ!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv