Đại Ma Vương

Chương 612: Là Chàng Hả?



Quay đầu lại, Hàn Thạc liếc mắt nhìn Lisa, chỉ thấy trong đôi mắt nàng tràn đầy vẻ kinh hỉ khó tin. Song, khi Lisa thấy Hàn Thạc quay đầu lại thì nét kinh hỉ trên mặt nàng đột nhiên biến thành nghi hoặc, đôi mày dài hơi cau lại, thận trọng đánh giá biến hóa về tướng mạo của hắn.
Lisa lớn lên rồi, đây là ấn tượng đầu tiên khi Hàn Thạc quay đầu lại liếc nhìn nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tiểu nha đầu điêu ngoa bốc đồng lúc trước, đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ mềm mại hấp dẫn. Thảm biến gia tộc làm nàng trở nên trưởng thành ra nhiều, làm nàng biết cách kiên cường và cố gắng.
Nhìn Lisa trước mắt, Hàn Thạc không tự chủ được nhớ về quá khứ, nhớ tới khi hắn vừa mới tới thế giới này, giả quỷ đi hù dọa Lisa, nhớ tới Lisa biến hắn làm vật thí nghiệm Vong Linh ma pháp, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.
Lisa đang nghi hoặc đánh giá Hàn Thạc, mắt đột nhiên sáng ngời, kích động nói:
- Bryan, là chàng hả?
- Không phải ta! - Hàn Thạc không nghĩ ngợi gì trả lời vô ý thức. Vừa nói ra, hắn đã ý thức được không ổn, cười khổ lắc lắc đầu.
Sự kinh hỉ trong mắt lóe lên rồi biến mất, rồi thay bằng sự buồn bã. Lisa cứ như vậy nhìn Hàn Thạc, ánh mắt quật cường u oán, nước mắt chẳng biết khi nào đã dâng đầy mi mắt, như chực trào ra bất kỳ lúc nào.
- Chà…Vài giây sau, Hàn Thạc thở dài nhè nhẹ, cười khổ nói:
- Cô làm sao nhận ra ra ta?
Hàn Thạc vừa nói vậy, Lisa nãy giờ chỉ rơm rớm nước mắt, rốt cục trào ra lăn dài trên khuôn mặt nàng. Rồi khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra khỏi con ngươi, Lisa quật cường đột nhiên mềm nhũn ra, òa một tiếng nức nở, lao thẳng vào lòng Hàn Thạc, đem hết khí lực toàn thân ôm chặt lấy hắn, giống như sợ Hàn Thạc sẽ biến mất ngay trước mắt nàng.
- Chàng trở lại… chàng rốt cục đã trở lại, chàng có biết người ta lo lắng cho chàng như thế nào không? Khi người ta nghe nói chàng bị Quang Minh giáo hội giết chết, chàng có biết người ta đau lòng đến đâu không, khổ sở như thế nào không? - Ôm ghì lấy Hàn Thạc, thanh âm Lisa nghẹn ngào nức nở, có vẻ rất bất lực thê lương.
Hàn Thạc ôm lấy thân thể mềm mại run rẩy của Lisa, bên tai nghe tiếng khóc động lòng của nàng, trái tim dần dần mềm đi. Giữa những lời nàng nói, Hàn Thạc nghe thấy cảm tình sâu sắc của Lisa, đó là một loại tín niệm kiên trinh hắn không thể phủ định được.
- Cô sao phải khổ thế? - Thở dài nhè nhẹ, trong lòng Hàn Thạc tràn đầy nỗi chua xót, không rõ tại sao Lisa lại kiên trì như vậy, từ đó tới nay, hắn cũng biết Lisa có cảm tình với hắn. Nhưng đó chỉ là do trẻ con hồ đồ vô tri, theo thời gian trôi qua tự nhiên sẽ dần dần quên đi. Hắn thật không ngờ Lisa lại yêu hắn sâu đậm như thế.
- Chỉ có khi ở với chàng, ta mới có thể cảm giác được sự vui sướng, ngoại trừ chàng ra, ai cũng không thể cho ta được cảm giác này. Bryan, van chàng, van chàng đừng vậy ác độc như vậy được không? - Lisa nước mắt ngắn nước mắt dài, ghì chặt Hàn Thạc, cầu khẩn vẻ bất lực.
- Chà… - Hàn Thạc thở dài, xem ra mềm lòng rồi, quên tuốt những gì hắn vừa cam đoan với ba cô Phoebe. Nhìn Lisa nước mắt đầy mặt, hắn khẽ gật đầu vô ý thức.
Lisa mừng rỡ như điên, những giọt nước mắt trên gương mặt nàng lại tràn ra. Nàng ôm chặt lấy Hàn Thạc, càng lúc càng chặt, như muốn hòa cả thân mình vào thân thể hắn.
Cảm thụ Lisa đang đem hết toàn lực, Hàn Thạc như cảm giác được thâm tình của Lisa, miệng ghé vào tai nàng, nói nhỏ:
- Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Để người ta thấy còn tưởng rằng ta khi dễ nàng đó.
- Chàng vốn là khi dễ ta. Hơn nữa khi dễ ta rất nhiều năm…
Lisa chắc lần này có thể có thu hoạch, khóc nấc lên trong ngực Hàn Thạc. Dường như muốn mang u oán trong lòng nhiều năm toàn bộ xả ra một lần.
Hàn Thạc lắc đầu cười khổ, không còn khuyên Lisa dừng khóc nữa. Từ tâm tình kích động của nàng, Hàn Thạc biết những câu này đã nằm trong lòng Lisa không phải một năm hai năm, vất vả lắm nàng mới có một cơ hội, Lisa sao có thể bỏ qua được.
Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ, nàng không thể nói ra những lời này, nén chặt trong lòng sẽ rất có hại cho thân thể và sự tu luyện của nàng, chỉ có phát tiết hết ra ngoài mới có thể hoàn toàn rũ sạch đau khổ, còn lại một tâm cảnh khỏe mạnh ổn định.
Bởi vậy, lúc này Hàn Thạc mới không khuyên bảo gì, chỉ nhè nhẹ vuốt vai Lisa, kiên nhẫn nghe nàng đem những u oán và khổ muộn ra vừa nói vừa khóc, trong những câu nói nức nở đó, lẳng lặng cảm thụ thâm tình của Lisa.
Rất lâu sau đó, tiếng khóc của Lisa dần dần nhỏ lại. Một lát sau, khi thấy thân thể mềm mại của nàng không còn run rẩy nữa, Hàn Thạc mới nghi hoặc hỏi:
- Sao nàng có thể thoáng cái đã nhận ra ta thế?
Ai oán trừng mắt liếc Hàn thạc, Lisa cau cái mũi đáng yêu:
- Trong khi chàng quay lưng về ta đánh giá bức tượng của mình, đã không để ý che dấu khí chất trên người. Ta quá quen thuộc chàng, hình bóng chàng, khí chất chàng, còn cả ánh mắt xấu xa của chàng nữa. Biến hóa của chàng lừa được người khác, nhưng không lừa được ta!
Lisa nói rất tự tin.
Nàng vừa nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc càng cảm khái. Qua bao nhiêu năm rồi, Lisa lại còn có thể từ sau lưng, liếc mắt mà nhận ra hắn, đủ nói rằng nàng có thâm tình sâu sắc với hắn như thế nào.
Nhưng vừa cảm khái, Hàn Thạc cũng sinh ra cảnh giác, biết vì mình vừa mới tiến vào cảnh giới Cửu Biến, đối với vài loại biến hóa trong cảnh giới Cửu Biến chưa tinh thâm lắm, nếu không Lisa sẽ không có khả năng dễ dàng nhận ra hắn như vậy.
- Hình dáng chàng chẳng giống ai cả, sao lại như vậy?
Lisa thấy Hàn Thạc không giải thích gì, sắc mặt hoảng hốt, vội hỏi:
- Có phải chàng bị người ta hủy dung rồi không, sao lại trở nên xấu xí như vậy?
Hàn Thạc cười khổ, lắc lắc đầu, dưới cái nhìn của Lisa, lớp da trên mặt hắn như có những vằn nước rung động, không đợi Lisa kinh hô, Hàn Thạc đã khôi phục lại mặt cũ.
- Thần kỳ quá! - Lisa rốt cục kinh hô, tràn đầy vẻ khó tin.
Mỉm cười, Hàn Thạc kéo bàn tay nhỏ bé, nhìn Lisa nay đã thành một thiếu nữ mỹ lệ, thần thức vừa động, tìm hiểu tinh thần lực của Lisa, sau đó mới ôn nhu khen rằng:
- Không tệ, không ngờ nàng đã thành một Cao cấp ma pháp sư rồi, loại tiến bộ này quả thật kinh người!
- Đâu mà, so với Vaeni sư phụ, ta thua xa! - Nghe Hàn Thạc khích lệ, Lisa vui mừng cười khanh khách, nhưng không hề tự hào, xem ra quả nhiên thành thục hơn trước.
- Các nàng hoặc nhiều hoặc ít được ta trợ giúp. Nàng không có ngoại lực giúp đỡ, có thể đạt được thực lực bây giờ, thật sự rất lợi hại! - Hàn Thạc lắc lắc đầu, một lần nữa khẳng định sự cố gắng của Lisa.
Ba cô Phoebe sở dĩ có thể tiến bộ nhanh như vậy, đều là vì Hàn Thạc trợ giúp các nàng. Bằng không cho dù ba cô có tư chất phi phàm tới đâu, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đạt tới độ cao bây giờ.
- A a, đó là vì ta sợ bị chàng vứt bỏ, sợ chàng sẽ xem thường ta, nhưng xem ra cho dù ta có cố gắng ra sao đi nữa, cũng không thể vượt qua chàng! - Lisa hơi bối rối chun cái mũi nhỏ lại, nói với Hàn Thạc những lời từ trái tim.
- Nhắm mắt lại, để tâm tình bình tĩnh lại. - Lòng Hàn Thạc chợt động, đột nhiên nhẹ giọng nói.
Lisa vẫn hoàn toàn tín nhiệm Hàn Thạc, mặc dù không biết hắn muốn làm cái gì, vẫn dựa theo lời hắn nói mắt nhắm lại, nhưng tâm tình không thể bình tĩnh được, không tự chủ được nghĩ ngợi vài việc linh tinh.
Hàn Thạc nắm bàn tay nhỏ bé của Lisa, hai người khẽ dựa vào nhau, có thể ngửi được mùi trên người nhau. Lisa sớm đã không phải là một tiểu cô nương nữa, lại thấy gương mặt đã khôi phục của Hàn Thạc, trên người hắn đầy khí tức nam nhân, trái tim càng đập loạn, vừa chờ đợi vừa khẩn trương.
Cảm thụ trái tim loạn xạ của Lisa, nhìn gương mặt nàng đỏ như ráng chiều, hơi thở dồn dập, Hàn Thạc phì cười, ngón tay gõ vào trán nàng, buồn cười:
- Nghĩ lung tung cái gì thế? Ta chuẩn bị truyền đạt cho nàng một vài thể ngộ về Vong Linh ma pháp, không làm chuyện xấu gì với nàng đâu, bình tĩnh lại nào.
- Ai.... ai nghĩ lung tung chứ! - Lisa ngượng chín người, vội vàng giảo biện, trong lòng lại âm thầm thất vọng.
- Được rồi được rồi, ta cũng mặc kệ nàng vừa mới nghĩ cái gì, tóm lại bây giờ bình tĩnh lại nhé.
Hàn Thạc sao không biết Lisa ngượng ngùng, cảm thấy nàng lúc này giống như về lại quá khứ, lại biến thành tiểu ma nữ vừa đáng yêu lại làm cho người ta hận. Chẳng biết vì sao, tâm tình Hàn Thạc cảm thấy rất sung sướng.
Nghe hắn nói vậy, Lisa cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt lại dẹp bỏ mọi tạp niệm khỏi đầu, hít thở dần dần đều đặn.
Hàn Thạc vẫn nhìn chăm chú Lisa, vừa thấy nàng điều chỉnh linh hồn tới trạng thái tốt nhất, nhanh chóng vươn một ngón tay đặt vào mi tâm nàng, thần thức như ngàn sợi tơ, từng chút một hướng về phía linh hồn Lisa.
Hàn Thạc không phải lần đầu tiên làm những việc thế này. Sau khi tới cảnh giới Cửu Biến, hắn càng ngày càng thành thục hơn, thần thức như một cái ống dẫn, thông với linh hồn Lisa, sau đó hắn đem những cảm ngộ về Vong Linh ma pháp để trở thành Thánh Ma đạo sư chậm rãi đưa vào trong óc Lisa.
Vì Lisa chỉ là một Cao cấp ma pháp sư, linh hồn không đủ cường đại, do đó quá trình truyền thâu hơi chậm. Hàn Thạc cũng sợ nàng sẽ không chịu đựng được, nên cẩn thận vô cùng, đảm bảo quá trình này sẽ không có một nguy hiểm nào.
Dần dần, Lisa hoàn toàn buông lỏng, linh hồn hoàn toàn giao cho Hàn Thạc làm chủ đạo. Đây là biểu hiện sự tín nhiệm Hàn Thạc. Như vậy, quá trình ký ức truyền thâu rõ ràng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Trong lòng Hàn Thạc tràn ngập niềm cảm động, nhưng lại thấy càng cần cẩn thận hơn.
Hai người ngồi ở đây đại khái nửa giờ. Trong thời gian đó cũng có người qua lại, nhưng bị Hàn Thạc dùng kết giới ngăn trở tầm mắt.
Nhè nhẹ thu tay lại, Hàn Thạc mỉm cười, dịu dàng nói:
- Được rồi, nàng có thể mở mắt được rồi!
Đôi mắt sáng chầm chậm mở ra, trong mắt Lisa tràn đầy vẻ kinh hỉ khó tin. Nàng hít sâu một hơi, giật mình hiểu ra:
- Hóa ra Vaeni sư phụ trở thành một Đại Ma đạo sư nhanh như vậy là vì nguyên nhân này, ta rốt cục biết rồi! Bryan, chàng là tên không có lương tâm, chẳng giúp gì ta cả!
Hàn Thạc cười khổ, cam đoan:
- Sau này nhất định sẽ công bằng!
Đại Ma Vương
Quyển 5

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv