Đại Ma Vương

Chương 597: Truyền Thuyết Vĩnh Viễn Của Thành Nam Phổ



Trong thành Nam Phổ, bây giờ danh vọng Hàn Thạc đã vượt xa người đứng đầu Nam Cương Van Frazier.
Van Frazier đã ở thành Nam Phổ ba năm, mang theo quân đoàn Bào Hao cường đại nhất đế quốc, khổ cực phòng ngự, nên gặp phải mười mấy vạn đại quân đế quốc Thú Nhân, vẫn chỉ liên tục bại lui.
Còn Hàn Thạc, lần đầu xuất hiện sau năm năm, với lực một người, không đến một ngày, đã giết chóc mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân hung tàn dã man hầu như không còn một ai, uy thế như thế, từ khi đế quốc Lancelot kiến quốc đến nay, không ai có thể so sánh được!
Rất nhiều quân dân thành Nam Phổ đều thấy được hành động vĩ đại điên cuồng chưa từng có ai làm được từ trên tường thành. Quân dân thành Nam Phổ bị đám chiến sĩ Thú Nhân áp bức rất lâu, trơ mắt nhìn mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân bị hủy trong giây lát, sự hưng phấn này căn bản không ai có thể kìm chế được.
Không ai tổ chức, song tất cả quân dân thành Nam Phổ toàn bộ đều lao về phía Hàn Thạc, dùng đủ loại phương thức biểu đạt sự cảm kích của mình.
Có những người dâng lên những đồ ăn thức uống do chính mình làm, có người dâng lên những khải giáp vũ khí tổ truyền phụng hiến cho Hàn Thạc, còn có người đưa con gái mình hiến cho Hàn Thạc, hy vọng hắn có thể nhận nàng làm nữ nô, nhưng nhiều nhất là những tràng hoan hô vang dội, những tiếng gào thét tên Hàn Thạc, họ tựa hồ muốn thông qua loại gào thét này biểu đạt sự kích động từ nội tâm mình.
Hôm nay những gì Hàn Thạc đã làm, nhất định trở thành truyền thuyết của thành Nam Phổ!
Mất đi sự uy hiếp của đế quốc Thú Nhân, người ở thành Nam Phổ nhất tề hoan hô tụ tập ở trên các con đường, tranh nhau truyền tụng tráng cử của Hàn Thạc dùng sức một người diệt mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân. Không khí trầm trọng một mạch bao phủ cả bầu trời thành Nam Phổ được một mình Hàn Thạc xóa tan. Rồi sự tưởng tượng kinh người của nhân dân, sau khi truyền tụng khắp nơi, hình ảnh của Hàn Thạc càng ngày càng lớn hơn nữa.
Hàn Thạc còn chưa thừa nhận, tất cả người ở thành Nam Phổ đã xem hắn là thần linh. Rất nhiều người dân cô khổ không có chỗ dựa tinh thần, thậm chí đã lấy tên Hàn Thạc khắc vào bia tín ngưỡng, bắt đầu hành lễ cúng bái.
Một người, trong một thời gian ngắn ngủi giết chết mười mấy vạn Thú Nhân dã man. Uy thế như thế, ngoại trừ thần linh, ai có thể làm được?
Hàn Thạc được tôn thờ ở thành Nam Phổ. Khi cùng Van Frazier trên đường đi tới phủ đệ của lão trong thành, tất cả nhân dân trên đường đều tranh nhau quỳ xuống cúng bái. Ai cũng cam tâm tình nguyện xem hắn làm Thần linh.
Nhìn những thành dân lễ bái khắp nơi, trong lòng Hàn Thạc không khỏi chột dạ. Nghĩ một chút, hắn chế ra một Thần tế đàn, phi thân xuống giữa tế đàn, Thần chi lĩnh vực của Hàn Thạc khuếch tán ra, phóng thích thần uy trang nghiêm ra khắp núi non trùng điệp, từ từ kéo dài hướng về phía bốn phương tám hướng.
Những người trong Thần chi lĩnh vực, tất cả nhân dân thành Nam Phổ, kể cả binh lính quân đoàn Bào Hao, không khỏi sinh ra một loại ý niệm cam nguyện thần phục dưới chân Hàn Thạc, trọn đời thờ phụng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Giao tín ngưỡng của các ngươi phụng thờ thần đàn, ta sẽ phù hộ cho thành Nam Phổ các ngươi bình an!
Hàn Thạc dùng thần lực đưa thanh âm truyền ra. Bên trong Thần chi lĩnh vực không ngừng phiêu đãng, mang theo một loại sức mạnh mê hoặc lòng người kỳ diệu, làm những dân chúng cam tâm tình nguyện thờ cúng Hàn Thạc càng lúc càng nhiệt tình hơn.
Bị sức mạnh vô địch vừa rồi rung chuyển như động đất, thêm nữa lúc này bị ảnh hưởng của Thần chi lĩnh vực, sự nhiệt tình của nhân dân thành Nam Phổ bị đẩy lên đến mức tận cùng, căn bản không có lấy một khắc do dự. Toàn bộ đều dâng linh hồn tín ngưỡng phụng hiến tiến vào Thần chi tế đàn, trở thành tín đồ cống hiến tín ngưỡng lực cho Hàn Thạc.
Sau khi bố trí lại Thần chi tế đàn thật tốt, Hàn Thạc còn nói mấy lời thần bí. Mắt thấy tất cả đều đã theo ý của hắn mà tiến hành ngoan ngoãn, lúc này mới cùng Van Frazier Vaeni rời đi, về phủ đệ của Van Frazier ở thành Nam Phổ.
- Ta vì an nguy của thành Nam Phổ, một mạch khổ cực ba năm, thế mà những người này lại chỉ cầu chút bình an cho ta thôi. Ngươi mới đến thành một ngày, không ngờ đã được họ đối đãi như Thần. Chà, lắm khi giữa người và người không thể so sánh công bằng được… - Vừa vào phủ, Van Frazier đã trợn mắt, lắc đầu cười khổ không thôi.
Vaeni cười ngọt ngào, đi tới nắm lấy cánh tay Van Frazier, cười duyên nói:
- Phụ thân đại nhân, nếu cha có thể một người giải quyết uy hiếp của mười mấy vạn Thú Nhân chiến sĩ, chẳng những là thành Nam Phổ, tất cả nhân dân Nam Cương đều sẽ đối đãi với cha như Thần thánh.
Van Frazier cười khổ, trừng mắt nhìn Vaeni, giả vờ giận dỗi nói:
- Con nghĩ rằng ai cũng điên cuồng như tiểu tử đó à? Nếu cha có thực lực này, đế quốc Lancelot sớm đã xưng bá đại lục Csia rồi, cần quái gì phải bị động phòng ngự ở đây?
- Do đó, chúng ta đều chỉ là con người bình thường, còn Bryan là một thiên tài. Chàng có thể đứng trên nhận sự cúng bái của người dân cũng là việc bình thường thôi, cha không cần cảm thấy bất bình làm gì, hì hì! - Vaeni cười hì hì an ủi Van Frazier, trong lòng lại dâng lên cảm giác tự hào, Hàn Thạc là nam nhân của nàng, càng mạnh mẽ thì nàng càng thích.
- Ta sẽ ở lại thành Nam Phổ ba ngày. Cha con các người tâm sự cho nhiều vào. Ừm, thành Nam Phổ hoặc là khu vực Nam Cương này, nếu còn có việc gì muốn ta giải quyết, ông sớm nói cho ta biết, ta sẽ giúp ông xử lý.
Mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân tử vong hình thành năng lượng Hủy Diệt, thân thể Hạ vị thần Hủy Diệt hệ của hắn phải cần một thời gian để tiêu hóa, mặt khác cha con Vaeni và Van Frazier đã lâu không gặp, cho họ thêm một thời gian để tâm sự cũng tốt.
Trải qua tráng cử kinh khủng lúc trước, Van Frazier bây giờ khi đối mặt với Hàn Thạc đã không còn bất kể hậu quả mở miệng là mắng chửi, lại có vài phần kính sợ, cũng có một vài phần không được tự nhiên.
Một mặt là vì Van Frazier bị thực lực của Hàn Thạc hoàn toàn chấn nhiếp, mặt khác vì sau khi Hàn Thạc thành thần, tự nhiên có khí thế vương giả. Dưới hai loại áp lực này, Van Frazier tuy trước giờ luôn luôn chẳng hề cấm kỵ gì trong cả đế quốc, thế mà khi gặp hắn cũng đột nhiên biến đổi thành một người khác.
- Được rồi, mấy ngày nay ta sẽ nhân cơ hội an bài một chút. Nếu có gì phải dùng đến vũ lực giải quyết, nhất định không khách khí với ngươi.
Van Frazier cười hắc hắc nói:
- Cho dù ngươi có lợi hại tới đâu đi nữa, ngươi vẫn là con rể ta mà!
Mỉm cười khẽ gật đầu, Hàn Thạc không tiếp tục nói thêm gì nữa, dặn dò Vaeni vài câu, rồi chui vào căn phòng mà Van Frazier chuyên môn chuẩn bị cho hắn. Ở trong phòng lặng lẽ tiêu hóa năng lượng hủy diệt hình thành từ mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân tử vong.
Bản thể Hàn Thạc ngồi trên một khối đá đỏ hồng, hai mắt nhắm nghiền chợt mở bừng ra, ánh mắt lấp lánh nhìn vào cái hầm đất khổng lồ phía trước.
Đột nhiên, từ sâu trong lòng đất truyền đến thanh âm trầm trầm, sơn cốc lâu nay vốn yên lặng thoáng chốc rung động, những vết nứt khắp nơi càng lúc càng mở rộng như gặp động đất.
Một tiếng rồng ngâm cao vút từ sâu dưới đất đột nhiên vang lên, nương theo mặt đất rung động, những vết nứt càng lúc càng xé toạc ra.
Dần dần, thi thể Hắc long Gilbert chìm sâu trong lòng đất, chậm rãi hiển lộ ra ngoài…
Một tiếng rồng ngâm, những tiếng ầm ầm làm rung cả mặt đất, trong cơn đất rung núi chuyển, một hình ảnh con rồng uốn lượn phóng lên cao, trong nháy mắt ẩn vào sâu trong các tầng mây.
- Oa, kha kha…
Gilbert cuồng tiếu hưng phấn, gã bị gò bó quá lâu rồi, bây giờ sống lại không thể nén được hưng phấn, hết sức ngao du trong không trung, phóng thích sự kích động từ nội tâm đến khàn cả giọng.
- Đừng làm ồn, xuống đây đi! - Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn Hắc Long bay lượn ngang dọc, cười quát lớn.
- Đến ngay!
Gilbert cười ha ha trả lời, long thân khổng lồ uốn lượn một chút, một đạo hắc quang chợt hiện ra. Thân hình thật lớn của hắn dần dần thu nhỏ lại tròng màn hào quang màu đen. Tới lúc xuống trước mặt Hàn Thạc, đã biến thành thanh niên đen đủi quen thuộc ngày trước.
- Chủ nhân, ta đã trở lại, Gilbert ta đã trở lại, ha ha ha…
Gilbert hưng phấn vung tay múa chân, không ngừng vỗ vỗ đấm đấm vào thân thể mới của mình, xem ra hắn tựa hồ rất hài lòng.
- Ngươi chết tại đây, cũng ở chỗ này ta hứa một việc với ngươi. Xem như ta đã làm được rồi đó!
Hàn Thạc mỉm cười nhìn Hắc Long Gilbert, hỏi:
- Thân thể mới thế nào?
- Tốt lắm! Rất tốt!
Gilbert đáp, vặn vẹo cái cổ, đá đá hai chân, nói thêm:
- Trong cơ thể ta có sức mạnh mênh mông, mặc dù không hoàn toàn giống với sức mạnh lúc trước, nhưng cảm giác có vẻ lợi hại hơn!
Thần thức vừa động, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên nụ cười hài lòng, gật đầu tán dương:
- Không tệ, ngươi thật sự đã hòa tan được cái khối Thần tinh nho nhỏ đó rồi, tốt lắm tốt lắm, chỉ cần ngươi cẩn thận cảm ngộ, tương lai sẽ không khó thành Thần đâu!
- Đa tạ chủ nhân, ha ha, đa tạ chủ nhân! - Gilbert nghe Hàn Thạc tán dương, không kìm được hưng phấn lớn tiếng cảm tạ, thanh âm truyền đi rất xa, rất nhiều ma thú cấp thấp bỏ chạy tán loạn.
- Là ngươi xứng đáng, ừm, thân thể mới còn có một vài tác dụng kỳ diệu khác, ta nghĩ ngươi tự mình hẳn hiểu rõ nhất, thêm một thời gian nữa, hiểu cho rõ những diệu dụng của thân thể mới, việc này sẽ có lợi cho ngươi trong tương lai. - Hàn Thạc chính sắc nói.
- Yên tâm đi chủ nhân, một lần chết rồi, ta sẽ rất quý trọng cái mạng mình. - Gilbert thu hồi khuôn mặt tươi cười hỉ hả, cam đoan với Hàn Thạc.
- Ừm, ta nghĩ lần này ngươi cũng hẳn phải hiểu được tầm quan trọng của thực lực. -
Hàn Thạc gật đầu nói.
- Chủ nhân, ta muốn về thăm ông nội ta.
Gilbert đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút thương cảm:
- Phụ thân ta đã chết, Hắc Long tộc cũng đã chết không ít người, ta muốn xem họ bây giờ sống như thế nào?
- Ừ cũng được, thuận tiện xem đám Tích Dịch nhân sống ở thế giới dưới đất như thế nào luôn. Nếu chúng có gì khó khăn, có thể ngươi phải giúp họ một chút. - Hàn Thạc hứa với Tích Dịch Tổ Vương chiếu cố cho đám Tích Dịch nhân. Thế giới dưới đất vì Ardele gây loạn, có lẽ lại xảy ra biến hóa gì không biết chừng. Gilbert lần này lại phát triển, thực lực còn mạnh hơn trước kia không chỉ một bậc, có hắn hỗ trợ, chắc đám Tích Dịch nhân ở thế giới dưới đất hẳn sẽ an toàn hơn.
- Biết rồi chủ nhân, ta đi đây. - Gilbert luôn luôn nhớ tới Hắc Long tộc, cũng không biết mấy năm hắn ly khai, Băng Tuyết thần điện có lại đến gây chuyện với tộc nhân nữa không. Nghe Hàn Thạc dặn dò một chút, vội vàng rời đi luôn.
- Tên này, lúc nào cũng vội vàng như vậy. - Hàn Thạc thấy Gilbert nói đi là đi, không khỏi phì cười. Một lát sau, hắn chuyển sang sắc mặt lạnh lùng, nhìn sâu vào trong U Ám sâm lâm, nhớ tới đoạn cừu hận khắc cốt ghi tâm thuở nào.
Đại Ma Vương
Quyển 5

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv