Hàn Thạc âm thầm tìm tòi, thần thức vận chuyển với tốc độ cao, dần dần, vài đầu mối nhỏ bé đã tiến vào trong thần thức hắn. Ngôn ngữ các nàng nói chuyện với nhau như những sợi tơ được kéo ra từ cái kén, được thần thức phân tích, quy nạp thành biến thành ký ức của Hàn Thạc.
- Người kia rốt cuộc là ai thế, sao mà đến cả ngôn ngữ cũng không biết nói? - Thiếu nữ mắt tím chớp chớp mắt, hồ nghi nhìn Hàn Thạc.
- Không biết có phải là gián điệp của Tam Nhãn tộc không nữa? Nhưng xem ra không giống, phương thức công kích của hắn rất lạ, thật là một tên gia hỏa kỳ quái. - Thiếu nữ mắt xanh cũng rất nghi hoặc, vô cùng thận trọng đứng xa Hàn Thạc một khúc.
- Ừm, trên người hắn khá cổ quái, cũng không biết là chủng tộc gì nữa, thật sự là rất kỳ quái.
- Hừ, mặc kệ, ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi trước. Mình sẽ hẹn tái chiến vào lần sau vậy.
Hai thiếu nữ thấy không thể nói chuyện gì được với Hàn Thạc, còn đối phương thực lực lại mạnh kinh người, hai người liên thủ cũng không thể khống chế được hắn, cũng không tiếp tục nói chuyện với Hàn Thạc nữa, xem bộ có lẽ chuẩn bị bỏ đi rồi.
- Từ từ đã! - Cố lĩnh ngộ ký ức về ngôn ngữ của hai người một lần, Hàn Thạc dùng một thanh âm rin rít khó nghe hô lên.
Lời vừa nói ra, hai thiếu nữ càng thêm hồ nghi nhìn Hàn Thạc. Nắm đấm trái của thiếu nữ mắt xanh đột nhiên bắn ra những gai nhọn dày đặc, nàng trừng mắt có vẻ rất giận, dùng thanh âm trong trẻo dễ nghe quát hắn:
- Ngươi có ý gì đây? Làm bộ không hiểu ngôn ngữ để gạt chúng ta, rốt cuộc có ý đồ gì?
Thiếu nữ mắt tím cũng rất giận. Nàng còn trực tiếp hơn cả thiếu nữ mắt xanh, lập tức biểu đạt sự tức giận của mình ra ngoài. Chỉ thấy từ bả vai trắng nõn mịn màng của nàng, không cho ai kịp đề phòng bỗng bắn ra những lưỡi dao cong cong trông như những mũi tên, xé gió đâm vào ngực Hàn Thạc. Cùng lúc đó, thiếu nữ mắt xanh cũng phát khởi tấn công, hình thành một luồng lửa màu xanh trong nháy mắt đã đến gần Hàn Thạc. Hai tay kéo ra hai đường lửa, tựa hồ như muốn đưa hai luồng công kích từ tay nàng nhập thẳng vào trong người hắn.
Chung quanh bao nhiêu lực lượng nguyên tố Lôi hệ và Hỏa hệ đột nhiên bị hai nàng kéo đi hết sạch, hình thành một công kích uy lực cực lớn trong một diện tích nhỏ, bắn thẳng vào Hàn Thạc.
Lúc trước Hàn Thạc và hai nàng đã giao chiến, hắn đã hiểu khá rõ về phương thức và thực lực công kích của các nàng, nên trong lòng đã sớm biết rõ các nàng còn giữ lại thực lực. Bây giờ vừa thấy hai người chính thức hiểu lầm mình, rốt cuộc ra tay không khách khí, hắn vội vàng ngâm xướng một đoạn chú ngữ, trước ngực hình thành một bạch cốt thuẫn bài, hơn nữa một tay xuất ra Huyền Băng Tử Viêm, chặn đứng lại ngọn lửa của thiếu nữ mắt xanh.
- Từ từ, lầm …… hiểu lầm! - Hàn Thạc nói cái thứ ngôn ngữ mới này vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, cố khẩn cấp biểu đạt sự hối lỗi của mình.
Bạch cốt thuẫn bài chặn loan câu như mũi tên của thiếu nữ mắt tím rơi xuống, đường lửa ẩn tàng trong mấy cái gai trong tay thiếu nữ mắt xanh cũng bị Huyền Băng Tử Viêm dập tắt gọn gàng. Thiếu nữ mắt tím đang chuẩn bị tập trung sức để phát ra lôi điện công kích, nghe Hàn Thạc lúc này cố giải thích, cả giận nói:
- Còn có gì phải giải thích. Tên lừa đảo đáng chết này!
- Hiểu lầm thật mà. Ta vừa mới có thể hiểu ngôn ngữ của thế giới này! - Hàn Thạc vội vàng giải thích, hai tay khua nhẹ trước ngực một chút. Một cái lồng hào quang màu đen ngưng kết thành một thuẫn bài, ngăn trở đòn công kích mang theo Lôi hệ nguyên tố của thiếu nữ mắt tím đang đến gần mình.
Hàn Thạc hiểu rõ, hai thiếu nữ này đích thật rất tức giận. Lúc trước họ vây công hắn, tựa hồ chỉ thử một chút thôi. Nhưng lần này thật sự là dùng hết sức rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
So với ma pháp sư ở đại lục Csia, các nàng sở hữu lực tàn phá lớn hơn nhiều, hơn nữa ra tay đều dùng phương thức tác chiến cận thân, trong phạm vi nhỏ nhất ngưng kết công kích đến tận cùng rồi đột nhiên bộc phát ra, đích xác gây cho Hàn Thạc chút phiền toái.
Hai thiếu nữ dị tộc yêu mị này, toàn bộ thân thể chỉ có một vài bộ vị trọng yếu được khải giáp dữ tợn bao trùm, vẫn lộ ra rất nhiều phần da thịt trắng nõn mềm mại, như vậy khi công kích cận thân, bộ ngực nhô cao lại bị kích động run run, cặp đùi thẳng nuột thon dài, không thể tránh cho có một vài tiếp xúc với Hàn Thạc, làm hắn lại được hưởng thụ loại phong tình dị tộc này, cũng không vội vàng trả lời các nàng.
Hàn Thạc tươi tỉnh mang theo nụ cười tà dị, cứ đứng sừng sững dưới cơn mưa công kích của hai nàng, hai mắt lập lòe, dán chặt vào những bộ vị hở hang mẫn cảm của các nàng như quên hết mọi sự. Chẳng những không có lấy chút cảm giác nguy cơ nào, mà có vẻ khá là thích ý thong dong.
Chẳng mấy chốc, hai thiếu nữ dị tộc yêu mị này phát hiện ra địch nhân ghê tởm trước mặt, tên lừa đảo đáng chết này, chẳng những cường đại vượt quá sự tưởng tượng của các nàng, mà lại cứ nhìn chằm quét tới quét lui trên thân thể các nàng một cách không có ý tốt. Điều này làm cho các nàng vừa thẹn vừa giận. Song, các nàng đã toàn lực ra tay, cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, thế mà vẫn chẳng có nửa điểm biện pháp có thể đối phó được với tên gia hỏa đáng ghét này.
Đột nhiên, thiếu nữ mắt tím tu luyện Lôi nguyên tố lui ra sau, phẫn uất trừng mắt nhìn Hàn Thạc, thở dồn dập hô:
- Không đánh nữa.
Mất đi sự hợp lực của thiếu nữ mắt tím, thiếu nữ mắt xanh càng không có cách gì đối phó với Hàn Thạc, mắt thấy đối phương đứng ở xa xa cười cợt nhìn mình, mắt vẫn còn lướt tới lướt lui trên ngực nàng, trong lòng nàng tuy giận, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì, cuối cùng trừng mắt liếc Hàn thạc, đồng dạng cũng không thèm chiến đấu với hắn nữa.
Mắt nhìn hai thiếu nữ không động thủ tiếp, đồng thời đưa ánh mắt giận dữ nhìn mình, Hàn Thạc làm vẻ xấu hổ cười vài tiếng, sau đó phân bua:
- Các ngươi cũng thấy đó, ta không hề hoàn thủ chút nào, ta thật không có ác ý mà.
- Ngươi không hoàn thủ, nhưng tặc nhãn của ngươi tràn ngập ác ý bẩn thỉu.
Thiếu nữ mắt xanh hậm hực trừng mắt nhìn Hàn Thạc, vạch rõ hành động thiếu quang minh chính đại của Hàn Thạc lúc trước.
- Sao có thể trách ta được chứ? Ai bảo các ngươi mặc ít thế, ta là một nam nhân bình thường, các ngươi lại cứ ở trước mặt ta phiêu phiêu đãng đãng, ta không nhìn mới là ngu! - Hàn Thạc giải thích vẻ rất vô tội, khi nói mấy câu đó, vốn tiếng nói có chút ngọng nghịu bây giờ dần dần thuần thục.
"Phì … hic."
Thiếu nữ mắt tím khẽ cười, thú vị đánh giá Hàn Thạc, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi giải thích cũng thú vị, nhưng sao ngươi lúc đầu gạt chúng ta?
- Ngươi lấy cớ không biết nói tiếng, không ngờ mới đây đã có thể nói chuyện với chúng ta được ngay. Nói đi, ngươi rốt cuộc là người phương nào? Rình coi chúng ta quyết chiến để làm gì? - Thiếu nữ mắt xanh vẫn còn rất bất thiện, phỏng chừng rất nghi kỵ về ánh mắt háo sắc mê mẩn của Hàn Thạc lúc trước.
- Ta trước kia vẫn ở tại một khu vực rất vắng người, lần này mới rời cố hương. Tiếng nói ở quê hương chúng ta khác với tiếng của các ngươi, ta nghe một lúc lâu cũng dần dần hiểu được chút đỉnh, không phải chủ tâm lừa các ngươi đâu. - Hàn Thạc vẫn còn đề phòng một chút, không đem sự thật là mình đến từ một vị diện khác nói ra.
Trước đó vài ngày khi ở trong thời không loạn lưu vực, Hàn Thạc từng gặp sinh vật Thâm Uyên hình người ba mắt. Hắn tin nó nhất định sẽ nhớ rất kỹ hình dáng của hắn, nói không chừng đến cả tin tức Hàn Thạc phá hỏng kế hoạch tiến công đại lục Csia của họ cũng phổ biến khắp nơi. Để khỏi trở thành con chuột qua đường (Wm: chuột qua đường bị xe cán chết - Ý nói chết một cách hồ đồ), đầu tiên phải cẩn thận giấu giếm thân phận. Để mình hiểu rõ về thế giới này cái đã rồi tính tiếp.
- Như vậy hả, xem ra ngươi hẳn cũng là một chủng tộc cao cấp. Ở Thâm Uyên giới có một vài chủng tộc xa xưa, đích xác thích ở ẩn trong những khu vực kỳ lạ không có ai ở. Nhưng ngươi vẫn là một người rất ghê tởm. - Thái độ thiếu nữ mắt tím mặc dù khá hơn một chút, tuy khẽ gật đầu, nhưng lại nói năng không mấy khách khí, rõ ràng vẫn còn oán hận Hàn Thạc.
Thiếu nữ mắt tím và thiếu nữ mắt xanh có vẻ không hoàn toàn tin lời Hàn Thạc. Từ mắt các nàng, hắn có thể nhìn ra sự đề phòng và bất mãn, nhất là thiếu nữ mắt xanh, càng trừng mắt bất thiện nhìn mình.
Vất vả mới gặp được hai chủng tộc cao cấp như hai thiếu nữ này, phải thông qua một vài phương pháp đặc thù giao tiếp với các nàng, đầu tiên là phải diệt trừ sự đề phòng của các nàng. Làm các nàng không còn đối địch với mình nữa.
Trong lòng Hàn Thạc thầm nghĩ, âm thầm đánh giá hai thiếu nữ, xem thử nên dùng biện pháp gì mới có thể cải thiện quan hệ với các nàng. Đột nhiên Hàn Thạc chú ý tới một ngọc bội treo trên cái cổ yêu mị và trên tay của hai thiếu nữ này. Mấy món nữ trang chỉ là một loại đá nào đó được mài dũa, đánh bóng lên, rồi vẽ lên vài hoa văn tạo hình kỳ dị.
Loại châu báu này nếu ở đại lục Csia thì chỉ có vài cô gái chủng tộc cấp thấp mới đeo, vô luận về phẩm chất tạo hình hay công nghệ, đều không thể so được với mấy thứ trang sức bảo thạch ở đại lục Csia. Tâm lý yêu thích cái đẹp thì ở đâu đều có cả, nhất là nữ giới, cơ hồ không có lấy một cô gái chủng tộc cao cấp nào có thể tránh được qui luật thiên địa này.
Trong không gian giới chỉ của Hàn Thạc có vô số bảo thạch trang sức ngọc ngà, đều là mấy món hàng mà trước kia đám sâm lâm Cự Ma cướp được từ những thương hội buôn lậu lớn của các đế quốc, đối với Hàn Thạc mà nói thì những châu báu này kỳ thật cũng không có tác dụng bao nhiêu, nhưng so với món trang sức thô sơ trên cổ và trên tay hai thiếu nữ dị tộc này thì đúng là khác nhau một trời một vực.
- À à, lần đầu gặp mặt, lễ vật quá nhỏ không biểu thị được hết thành ý, xin hai vị tiểu thư xinh đẹp nhận cho. Cũng chỉ có những trang sức như vậy, mới có thể xứng đáng với khí chất và mỹ mạo của hai vị tiểu thư. - Hàn Thạc mỉm cười, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một chuỗi vòng bảo ngọc hình trái tim, toàn bộ đều một màu xanh biếc trong suốt, rất khiêm cung đưa cho hai thiếu nữ mỗi người một cái vòng cổ và một cái vòng tay.
Vòng cổ bằng bảo thạch hình trái tim với công nghệ xuất chúng, bảo thạch tím lóng lánh ánh sáng mĩ lệ chói mắt, mê hoặc ánh mắt phụ nữ. Chiếc vòng tay màu xanh biếc trong suốt rực lỡ, bên trong như có những gợn sóng nhộn nhạo trên nền ngọc trong suốt, cũng vô cùng hấp dẫn, màu xanh ôn nhu có thể lập tức hấp dẫn bất kỳ ánh mắt một cô gái nào.
Hai món trang sức tuyệt phẩm đến từ đại lục Csia vừa lấy ra, lòng bàn tay Hàn Thạc lóe lên hào quang chói mắt, rực rỡ lóng lánh, như bao nhiêu ánh sáng đều bị thu hết vào hai món đồ trang sức này.
Hai thiếu nữ dị tộc chưa bao giờ thấy được một món trang sức nào mĩ lệ hấp dẫn như thế ở Thâm Uyên giới, đột nhiên như bị sét đánh, ánh mắt ngây dại, con ngươi lóe lên ánh sáng hồ hởi, nhìn chằm chằm vào món trang sức trên tay Hàn Thạc, kiểu gì cũng không rời ra được.
- Lễ vật quá nhỏ không hết được thành ý! - Hàn Thạc nói.
Hai nàng vẫn ngẩn người nhìn châu báu trong tay Hàn Thạc, không chút nhúc nhích.
- Lễ vật quá nhỏ không hết được thành ý! - Hàn Thạc nói, thanh âm lớn hơn rất nhiều.
Hai thiếu nữ dị tộc ánh mắt vẫn dán vào món châu báu trong tay Hàn Thạc, tựa hồ muốn dùng ánh mắt để lấy được món đồ từ tay hắn, nhưng không làm được.
- Lễ vật quá nhỏ không hết được thành ý! - Hàn Thạc bất lực, hét lớn.
Giật mình cả kinh, hai nàng lườm hắn một cái, chẳng biết nên hưng phấn hay là nên ngượng ngùng, khuôn mặt đồng thời đỏ lên, nhìn lẫn nhau mà không dám nhìn đối phương, có vẻ hơi xấu hổ.
Không nói thêm gì nữa, Hàn Thạc đi thẳng đến bên cạnh thiếu nữ mắt tím, đeo cái vòng cổ bảo thạch hình trái tim trên cái gai trên đôi vai trắng nõn mượt mà của nàng. Sau đó cũng tương tự, đi đến bên cạnh thiếu nữ mắt xanh, dùng cái vòng tay trong suốt rực lỡ treo trên cái gai sắc bén ở vai trái nàng.
- Đây là ta tặng cho các ngươi đó, xin các ngươi nhận cho! - Làm xong tất cả những việc này, Hàn Thạc cười hà hà nói.
Vẻ kinh hỉ trong nháy mắt phủ đầy mặt hai thiếu nữ. Các nàng tựa hồ quên cả lời nói, đưa tay vô cùng cẩn thận gỡ lấy món trang sức mà Hàn Thạc tùy ý treo trên cái gai trên cơ thể các nàng, những cái gai xấu xí trên cánh tay lập tức thu vào trong thân thể một cách kỳ dị, tựa hồ sợ nó sẽ làm hỏng hai món trang sức này.
Trên mặt hai thiếu nữ này bỗng xuất hiện một nụ cười cực kỳ thỏa mãn. Hai tay vô cùng cẩn thận cầm hai món trang sức, hai mắt lóe hào quang còn sáng hơn cả ánh sáng từ mấy món trang sức này. Bộ dạng này làm Hàn Thạc hơi khó hiểu, thầm nghĩ: "Thâm Uyên giới này chẳng lẽ chưa bao giờ có loại trang sức kiểu này?"
- Đẹp quá, thật xinh đẹp, quá thần bí, quá ……
Thiếu nữ mắt tím thì thào tự nói, rồi sực nhớ tới cái gì, khẩn cấp cầm chặt vòng bảo thạch hình trái tim nhét vào túi ở eo, nhìn Hàn Thạc nói:
- Ngươi đã tặng cho ta, nó là của ta.
Thiếu nữ mắt tím vừa nói như vậy, thiếu nữ mắt xanh cũng tựa hồ đột nhiên có phản ứng, vội vàng nắm chặt cái vòng tay màu xanh biếc giấu thật sâu trong bộ ngực cao vút, cùng có một thái độ với thiếu nữ mắt tím, nói:
- Nó là của ta, ta sẽ không trả cho ngươi đâu.
Hàn Thạc dở khóc dở cười, thật muốn nói trong không gian giới chỉ của ta có vô số loại châu báu này. Nhưng hắn biết đạo lý vật quí là ở tấm lòng, vội vàng khoát tay cười hà hà nói:
- Không, đó là ta tặng cho hai tiểu thư mĩ lệ mà.
Hàn Thạc nói một câu như vậy, hai nàng rõ ràng thở phào một hơi. Thiếu nữ mắt tím một lần nữa đánh giá hắn vài lần, đột nhiên nói vẻ rất thiện cảm và ôn nhu:
- Không biết tại sao, ta thấy ngươi đột nhiên trở nên rất thuận mắt.
- Ừm, hắn là người tốt, nhất định không phải là gián điệp của Tam Nhãn tộc. Ta khẳng định! - Thiếu nữ mắt xanh cũng lập tức biểu lộ thái độ, cũng không còn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Hàn Thạc như lúc trước nữa.
Hàn Thạc mừng rỡ, thầm nghĩ công kích của châu báu với nữ giới quả thực không bao giờ thất bại. Chẳng những tại đại lục Csia, mà ở Thâm Uyên giới này cũng có thể phát huy lực sát thương kinh khủng.
Không có biện pháp, ai bảo các nàng trước giờ chưa bao giờ thấy loại đồ đẹp như vậy làm chi!
Quyển 5