Bên trong xuất hiện một lão thú nhân cao lớn mạnh khỏe. Trong cái giá lạnh của mùa đông, lão thú nhân này cũng chỉ mặc mỗi bộ quần áo đơn bạc xoàng xĩnh. Lão có một làn da thô ráp, được bao trùm bởi lớp lông mao rất rậm rạp trải khắp cơ thể, với bộ dạng uể oải đang nghỉ ngơi trong điếm
Cửa hàng còn có rất nhiều loại hoa cỏ kỳ dị được bày ở bên trong. Mỗi gốc cây đều có màu sắc khác nhau. Mùi hương trong phòng mang lại cho mỗi người một cảm giác khoan khoái.
Hàn Thạc từng bước tiến vào bên trong, khéo liếc mắt nhìn lão thú nhân, rồi tiếp tục cẩn thận phân biệt từng loại hoa, cỏ kỳ dị, cố gắng tìm kiếm cái gì đó. Theo trí nhớ của Sở Thương Lan có một đoạn nói về việc luyện đan. Do Sở Thương Lan giết chết một gã luyện đan của tu đạo giả, hắn liền chiếm lấy pháp quyết bởi từng có một dạo, Sở Thương Lan tiêu tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu qua pháp quyết luyện đan. Bản thân Sở Thương Lan đã chế luyện được vài lò đan dược.
Trong việc luyện đan, ngoại trừ đan lô và pháp quyết luyện đan thì phần tối quan trọng trong luyện đan có lẽ chính là nguyên liệu. Đan dược càng trân quý thì nguyên liệu để sử dụng càng hiếm có, ít ỏi. Rất nhiều trong số đó đều là linh vật của thiên địa.
Vốn thế giới mà Hàn Thạc sống trước kia, vì bị ô nhiễm nghiêm trọng. Tất cả các nơi danh lam thắng cảnh từ từ thành điểm du lịch. Một chút ít dược tài trân quý đã sớm bị khai thác đào xới hầu như không còn rồi. Cho dù Sở Thương Lan có thể thần thông tới tức bay trên trời, độn thổ dưới đất hao phí một hai năm thời gian, bất quá cũng chỉ góp nhặt được một chút nguyên liệu đủ cho một lô quy nguyên đan mà thôi. Đúng là vì nguyên liệu không đủ, hơn nữa Sở Thương Lan cũng không phải người có tính kiên nhẫn, cuối cùng hắn cũng đành buông tha việc lợi dụng đan dược trợ giúp tăng thực lực của mình. Nhưng là trí nhớ về luyện đan có lẽ đã được khắc sâu trong trí nhớ của hắn
Lúc này đây, trước của hàng của lão thú nhân, có cái cây với lá vàng rực rỡ, rễ cây như là thạch nhũ đã hấp dẫn sự chú ý của Hàn Thạc.
Sau khi Hàn Thạc cẩn thận kiểm tra xem xét một hồi, dựa theo trí nhớ, đem gốc cây này nhìn tỉ mỉ trước sau, rốt cục mãi mới dám chắc về nó. Đúng là chỉ sinh trưởng duy nhất trên thạch nhũ thiên nhiên bên trong sơn động, hấp thu thạch tủy suốt trăm năm, thu thập khí của thiên địa mới có hình thành nên Kim Tủy Thảo này.
Kim Tủy Thảo tính hàn chính là đại âm trong thiên địa linh bảo. Khi phối hợp với một loại linh vật khác, có khả năng luyện chế ra thoát thai hoán cốt Niết đan, có thể làm cho một phàm nhân bình thường xương cốt kinh mạch mở rộng, thân thể sẽ có được sự thay đổi long trời lở đất. Nhục thể sẽ rất thích hợp để trở thành tu đạo hoặc tu ma
Trong gian hàng còn có cả một tiểu thụ đỏ rực trông giống như hồng bảo thạch. Kết đầy trên cây là những trái màu hồng. Những trái quả hồng hồng mượt mà trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời làm lóe lên hồng qua nhàn nhạt. Trông giống hệt như một mắt trời thu nhỏ.
Hàn Thạc sau khi xem xét cẩn thận một lúc lâu, trong lòng mới khẳng định vật này chính là đại bổ bảo vật Sí Dương Quả thuộc về hỏa thuộc tính. Những người tu luyện hỏa thuộc tính bất kể là người tu đạo hay tu ma hoàn toàn có thể thôn phục trực tiếp loại Sí Dương Quả này. Sau đó tự thân dùng pháp quyết vận chuyển chí dương lực lượng khổng lồ, chỉ trong một thời gian ngắn công lực sẽ tiến bộ cực nhanh
Bất quá nếu không phải là người tu luyện hỏa thuộc tính công pháp, nếu phục Sí Dương quả mà nói thì sẽ không thu được hỏa lực chứa bên trong nó. Không cẩn thận còn bị lực lượng của Sí Sương quả thiêu đốt thành than.
Ngoài trừ Kim Tủy thảo, Sí Dương quả ra, trong cửa hàng còn có Long Diêm Quả, Bách Niên Đằng Tâm, Hàn Cực Thảo là những thứ tốt và cực kỳ hiếm gặp. Hàn Thạc phát hiện ra bảo vật như thế này, tự nhiên sẽ ko dễ dàng buông tha rồi.
Sau khi đã nắm được chút ít về những linh thảo hiếm có trong cửa hàng này, Hàn Thạc quay lại với lão thú nhân ở trước quầy, mỉm cười mở miệng nói:
- Lão nhân gia! Đồ vật ở đây cũng không ít, bao nhiêu kim tệ vậy ?
Lão thú nhân vẫn với bộ dạng uể oải ngồi tại nơi đó. Tuy nhiên lão đã sớm thấy được những hành động của Hàn Thạc, nên vẫn cẩn thận quan sát hắn. Đợi khi Hàn Thạc đem mấy thứ đưa tới trước mặt, lúc này lão không nhanh không chậm đứng lên.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, lão thú nhân cao lớn mạnh mẽ này cũng không lập tức trả lời ngay về giá cả. Ngược lại, lão có chút cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, hỏi:
- Ngươi nhận biết được những thứ này? Có biết bọn chúng sẽ dùng để làm gì không ?
Thanh âm của lão thú nhân khàn khàn, dùng ngôn ngữ thông dụng của loài người để nói nên khi nghe có điểm không thích hợp. Hai lỗ mũi to lớn khi hít thở như giễu cợt nhìn có chút cổ quái
- Không nhận ra, chỉ nhìn thấy ở thứ đó có điểm kì quái, định mang về nghiên cứu chút thôi. - Hàn Thạc cười trả lời. Nghe Hàn Thạc nói không nhận ra, lão thú nhân có vẻ có chút thất vọng, có chút tự giễu lầu bà lầu bầu nói:
- Ta nói vậy thôi. Đa phần các dược tề sư cũng không nhận biết được, thì ngươi làm sao có thể biết được mấy thứ đó là cái gì chứ.
Chỉ vào Sí Dương quả, lão thú nhân liền giải thích với Hàn Thạc:
- Tiểu tử nhân loại tò mò kia! Thứ không tốt này không phải để chơi đùa đâu. Nơi lão gia ta sống đất rất là cằn cỗi, thế mà lại sinh trưởng được ra loại độc thảo kì dị này, căn bản không phải ai cũng dám cầm nó để chơi đùa đâu. Tỷ như loại hồng quả này, ngay cả một số dã thú hung mãnh nếu ăn nhầm thì cũng bị hỏa độc thiêu chết Còn loại hoa nhỏ là lạ này nữa. Ngươi chỉ cần đảo ngược tay cầm vào lá của nó, có thể cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh lẽo xông vào tận trong xương tủy. Nếu kẻ nào ăn phải nó, nhất định sẽ thành khối băng. Ngươi cũng không phải là Dược Tề sư, tốt nhất không nên thử làm bậy nếm thử thứ hỗn hợp pha trộn của bọn họ. Theo những gì ta biết thì ngay cả một số ít Dược Tề sư trong khi hòa trộn hỗn hợp này với nhau đều đã bị những tổn thương đáng sợ.
Lão thú nhân hiển nhiên cũng không biết diệu dụng của thiên địa linh vật này. Sí Dương Quả và Hàn Cực Thảo đều là bảo vật cả. Người bình thường phục dùng quả thật sẽ bị tổn thương rất lớn. Bởi vì người bình thường không có khả năng tiêu hóa được linh lực bên trong, nên lão nghĩ chúng là độc quả cũng là điều bình thường.
Ha ha cười một tiếng, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Lão yên tâm! Mấy thứ này ta cũng không tự mình loạn dùng đâu. Đúng là bản thân ta không nhận biết, nhưng với Dược Tề sư chắc chắn sẽ có khả năng biết được số dị thảo này. Ta chỉ là người giao hàng cho người khác thôi. Đương nhiên ta sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở của lão và đem đặc điểm loại độc thảo này nhắc nhở bọn họ.
- Vậy được rồi! Bọn ta từ nơi xa xôi cằn cỗi đem mấy loại dược thảo tới chỗ này cũng không dễ dàng gì. Những thứ kia giá tổng cộng lại ngươi đưa cho ta một trăm kim tệ không vấn đề gì chứ? Đây là giá rất hợp lý rồi, cũng có một số không ít Dược Tề sư cảm thấy phi thường hứng thú bỏ ra không ít tiền để mua chúng đó. - Lão thú nhân hiển nhiên không biết giá trị của những thứ này, còn về phía Hàn Thạc một trăm kim tệ thì ngay cả một mảnh lá của một gốc thảo cũng không đủ
Thấy những lời nhắc nhở đầy thiện ý của lão thú nhân lúc trước, hơn nữa mấy loại dược thảo này nói không chừng từ nay về sau có thể vẫn được đưa tới đây, Hàn Thạc thẳng thắn đưa ra năm năm trăm kim tệ nói:
- Đa ta lão nhân gia đã nhắc nhở. Lời thiện ý nhắc nhở đó giá trị bốn trăm kim tệ, nếu không có vấn đề gì ta có thể đưa cho bằng hữu ta xem những thứ này. À nếu lão còn có loại dược thảo này và có thể mang nhiều hơn đến ta sẽ không suy nghĩ nhiều mà nhất định nguyện ý trả với giá cao để mua. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ôi! Khách nhân tôn quý, người hào phóng như vậy nhất định sẽ làm cho người được thỏa mãn. Đa tạ người. - Lão thú nhân kích động đưa tay thu lấy năm trăm kim tệ, vẫn nhìn Hàn Thạc nhưng ánh mắt đã khác trước.
- Chờ một chút - Đột nhiên có một tiếng quát từ ngoài cửa truyền đến. Ngoái lại đằng sau không khỏi khiến cho ba người Hàn Thạc không nhịn phải há hốc miệng trước vẻ đẹp của nữ tử đang bước vào.
Thân hình cao gầy thon dài, khoác lên một bộ quần áo màu tím. Mái tóc dài màu nâu buông xuống mượt mà như dòng suối. Dưới đôi mi dài mảnh là đôi mắt trong veo. Chiếc mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng cùng với khuôn mặt mịn màng trắng nõn như trứng ngỗng. Đúng là một mĩ nữ vô song.
Mới đầu nhìn nàng thì ước chừng khoảng hai mươi, song trên người có một cổ tay đeo trọng quyền. Mặc dù cố ý không lộ ra, nhưng người khác chỉ khẽ liếc nhìn tự nhiên sẽ thấy từ người nàng phát ra một loại khí thế, giống như có thể dễ dàng quyết định sự sinh tử của người khác vậy.
- Này mỹ nữ! Nàng muốn cùng ta đàm đạo sao ? - Thanh âm của Hắc long Gilbert oang oác vang lên, đôi mắt hắn hưng phấn nhìn vào nữ nhân này nói.
- Không phải ngươi. - Nàng khẽ liếc mắt về phía Gilbert một cái, bình thản trả lời rồi không thèm liếc nhìn hắn nữa. Nàng trực tiếp hướng tới Hàn Thạc, đi tới phía sau người hắn, chỉ vào Hàn Cực Thảo, đôi mắt sáng trong veo nhìn Hàn Thạc nói:
- Loại độc thảo này có thể tặng cho ta được không ?
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Xin lỗi, không thể.
Mỹ nữ sau khi nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, dường như không hề nghĩ tới Hàn Thạc có thể cự tuyệt nhanh chóng như vậy. Đôi mắt phượng xinh đẹp cau lại, một lần nữa nàng mở miệng nói:
- Ta có thể xuất ra một trăm kim tệ, chỉ cần mua một gốc độc thảo này thôi.
Lại một lần nữa lắc đầu, Hàn Thạc giống như đang mỉm cười kiên quyết cự tuyệt như cũ:
- Xin lỗi, ta không có ý bán.
Hai lần kinh ngạc, nàng hiển nhiên biết không có thể có được một gốc Hàn Cực thảo. Nhìn thật kỹ Hàn Thạc, khóe miệng nhếch lên nói:
- Không có phong độ nam nhân gì hết. Xem chừng những gì Emily nói cũng không phải là không có thật. - Lời này vừa nói ra khiến cho Hàn Thạc kinh ngạc. Hắn nhìn chăm chằm vào nữ nhân, cẩn thận hỏi:
- Ngươi là Cecilia đại nhân sao ?
Nghiêm mặt gật đầu, Cecilia ngẩng lên nhìn một chút vào Hàn Thạc, thần sắc cao ngạo nói:
- Là ta! Xin hỏi Bryan tiên sinh, phải làm như thế nào ngươi mới có thể đưa cho ta gốc độc thảo này ?
- Như thế nào cũng không cho được. - Hàn Thạc trả lời, sau đó cười nói:
- Thật cao hứng khi thấy được ngươi, Cecilia đại nhân. Sau này sẽ gặp lại.
Nói xong, Hàn Thạc không nhìn xem Cecilia thế nào, trực tiếp bước thẳng qua nàng, thoải mái hướng ra bên ngoài cửa hàng mà bước.
Đại Ma Vương