Tô Mạch Ức ôm người vào lòng, nhìn nàng cắn lên tay mình, “rắc” một tiếng, xương sắp gãy luôn.
Nàng học chiêu này của Tư Ngục à?
Nhưng chìm đắm trong quan trường quanh năm, từng đối phó với đủ loại nhân vật, Tô đại nhân đương nhiên hiểu rõ, người đang nổi nóng sẽ không nghe khuyên. Việc cần làm lúc này không phải là cố gắng giải thích, mà phải nghĩ cách làm cho đối phương bình tĩnh trước.
Vì thế hắn dứt khoát không giãy giụa, đưa tay tới miệng Lâm Vãn Khanh, giọng hơi run run: “Cắn đi, chỉ cần Khanh Khanh nguôi giận, cho dù nàng cắn chết ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”
Người trong lòng quả nhiên giật mình, khóe miệng buông lỏng một chút.
Tô Mạch Ức lập tức rên rỉ yếu ớt, nhíu mày nhắm mắt, bộ dạng tựa như “tùy ý nàng”.
Hàm răng trên cánh tay lại buông lỏng ra, Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, dừng lại, nhìn hàng dấu răng đỏ tím trên tay hắn, “hu hu” bật khóc, không biết là tức muốn hộc máu, hay là hối hận đã cắn quá độc ác.
Thật ra Tô Mạch Ức không ngại.
Hắn biết, từ khi Lâm Vãn Khanh mang thai tới nay, cả người trở nên dễ xúc động hơn trước, lúc trước chuyện gì cũng để trong lòng, chỉ khi có chuyện mới rớt nước mắt trước mặt hắn. Nhưng hắn luôn thích dỗ dành nàng, gây chuyện cũng không sao.
Hai người bình tĩnh trở lại, Tô Mạch Ức cứ ôm nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Người trong lòng rốt cuộc bình tĩnh, ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn hắn.
“Còn giận không?” Tô Mạch Ức vừa hỏi, vừa kéo tay áo của mình lau mặt cho nàng.
Lâm Vãn Khanh nghẹn miệng, thút thít gật đầu, trừng hắn “Còn”.
“Vậy nàng cắn miếng nữa đi.” Hắn nói xong rồi đưa tay lên miệng nàng.
Lâm Vãn Khanh muốn tránh, vừa quay đầu, trán nàng đã chạm vào hai cánh môi mềm mại.
Tô Mạch Ức đặt một nụ hôn lên tóc nàng, dịu dàng giải thích: “Ta có lỗi khi không nhớ bữa tiệc 100 ngày của Thất Thất, sau này nhất định sẽ không quên. Nhưng hôm nay ta tới đây không phải để mua vui, lần trước thảo luận vấn đề với Hồ thượng thư đã làm rơi một món đồ.”
Cũng may Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ là người không biết đạo lý, nghe hắn thừa nhận lỗi lầm và chịu thua, sự uất ức trong lòng vơi đi một nửa, chỉ trầm giọng chất vấn: “Thời gian này, chàng luôn đi sớm về trễ, cũng không thân thiết với ta, ngay cả Thái Hậu cũng lo lắng rằng chàng có người khác.”
“Cái, cái gì?” Cằm Tô đại nhân run lên, không ngờ tức phụ cầm kiếm tới lầu xanh chặn hắn, là vì trách móc hắn quá bận rộn, không nộp thuế đúng hạn.
Một chút tâm tư lập tức phát triển như măng mọc sau mưa, hắn nhân cơ hội để thuận nước đẩy thuyền, nhìn Lâm Vãn Khanh tỏ vẻ kinh ngạc: “Khanh Khanh đang trách ta dạo này vắng vẻ nàng à?”
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phản ứng kịp mình vừa nói gì, nàng sửng sốt, gương mặt phù dung nhất thời ửng hồng rất xinh đẹp.
Làm sao Tô đại nhân không rõ nữa.
Vì thế bàn tay vốn đang ôm Lâm Vãn Khanh bắt đầu lang thang vu vơ, dừng lại ở chỗ mềm mại đang phập phồng của nàng, một tiếng ưm yếu ớt vang lên từ đôi môi đỏ.
“Tô Mạch Ức!” Lâm Vãn Khanh tránh, chút hờn dỗi trong lời cảnh cáo đã làm lộ ra tâm tư của nàng.
Với sự chắc chắn trong lòng, Tô đại nhân càng yên tâm dạn dĩ hơn.
Bàn tay thò vào vạt áo của nàng, quen cửa quen nẻo. Tìm được quả nhỏ mềm mại màu đỏ, hắn nhẹ nhàng gãi, người trong lòng run rẩy không kìm được.
“Tô Mạch Ức!!!” Nàng vẫn trông tức giận, nhưng hơi thở đã rối loạn, kèm theo sự ẩm ướt, khuấy lên một cơn nóng rát trên đầu trái tim.
Tô đại nhân không nghe gì cả, bàn tay thám hiểm càng liều lĩnh. Năm ngón tay khép lại, ngón trỏ và ngón cái tìm chính xác đóa hoa chớm nở, nhéo……
“Ồ……” Cả hai đều lên tiếng.
Lâm Vãn Khanh là bởi vì đột nhiên bị kích thích, Tô Mạch Ức lại là kinh ngạc.
Tay đột nhiên bị ướt một mảng……
Tìm kiếm sự thật từ các sự kiện, sẵn sàng khám phá, Tô đại nhân không nhận ra đây là cái gì, vẻ mặt vô cảm rút tay ra, bắt đầu xem xét.
Chất lỏng màu trắng ngà, mùi tanh ngọt nhàn nhạt, ngửi có mùi sữa.
Không đợi hắn phản ứng, Lâm Vãn Khanh đã xấu hổ đến mức hai má như bỏng rát.
Tuy rằng Thất Thất không thiếu bà vú, nhưng nàng thích tự mình cho con bú để vun đắp tình cảm với con.
Vừa rồi bị Tô Mạch Ức bóp, phía trước áo lót đã ướt một mảng lớn, nhưng không biết có phải người nam nhân này cố ý hay không, còn đưa bàn tay dính sữa đến trước mặt nàng, hỏi có chút nghi ngờ, “Đây là cái gì vậy?”
Lâm Vãn Khanh đâu chịu nói cho hắn, muốn thoát khỏi sự giam cầm.
Vừa cất bước đã bị ôm eo, xoay người gọn gàng, nàng rơi vào vòng tay tuyết tùng và cỏ thi.
“Tại sao Khanh Khanh phun sữa khi ta ôm nàng?”
Nam nhân trước mặt nhìn nàng với vẻ mặt đứng đắn nhất, không đợi nàng đáp, hai bàn tay không yên phận đã đưa tới vạt áo trước của nàng, kéo một cái, cát phục màu đỏ vàng trượt xuống thắt lưng, lộ ra áo lót ướt đẫm bên trong.
“A!”
Một cơn lạnh ập đến trước ngực, Lâm Vãn Khanh hét lên, cúi đầu nhìn thì thấy áo lót cũng bị Tô đại nhân thành thạo cởi bỏ. Hai bầu tuyết nhũ đầy đặn đung đưa, căng phồng bởi vì cho con bú, bị hơi lạnh kích động nên ngẩng đầu lên.
Nàng vừa tức vừa lo, duỗi tay chặn lại, nhưng nửa chừng đã bị Tô đại nhân nắm chặt, đẩy ra sau khiến nàng ưỡn ngực một cách tự nhiên, hai khối mềm mại cọ vào ngực Tô đại nhân, để lại một dấu vết ướt đẫm.
Vốn đang an nhàn, không nhanh không chậm, Tô đại nhân bị kích thích như vậy, hô hấp trở nên nặng nề một chút.
Hắn dứt khoát phớt lờ sự vướng víu của miệng lưỡi, cúi đầu trực tiếp ngậm một bên nhũ châu.
“Ưm…… Đừng……”
Lâm Vãn Khanh choáng váng, nàng không thể ngờ, cả đám người vây quanh ngoài cửa, vậy mà Tô đại nhân lại mê đắm núi tuyết của nàng, làm chuyện tà đạo như thế.
Bàn tay không bị trói buộc đưa đến trước ngực hắn, muốn đẩy ra nhưng bị nam nhân nắm chặt lần nữa, không thể động đậy.
“Tô Mạch Ức……” Lâm Vãn Khanh nhíu mày thở gấp, hơi thở lộ ra vẻ quyến rũ, “Chàng có biết xấu hổ hay không……”
“Không biết.” Tô đại nhân đang chăm chỉ vùi đầu, trả lời đơn giản.
So sánh với tức phụ, mặt mũi chẳng là gì cả.
Lâm Vãn Khanh thình lình bị hai chữ này làm cho nghẹn, sững sờ không nói nên lời, cho đến khi nghe tiếng nước tấm tắc vang lên khiến người ta phải xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai.
Nàng thấy lông mi khẽ nhắm của Tô đại nhân hơi run lên, tựa như cánh bướm đang rung rinh dưới ánh mặt trời. Cái mũi cao tuấn tú của hắn chạm vào núi tuyết, để lại một hố thịt nông.
Một khoái cảm rõ rệt truyền đến từ đầu v*, đầu lưỡi mềm mại quét qua, nhẹ nhàng mài mút, mang đến cảm giác rùng mình khó kiềm chế.
Lòng bàn tay khô nóng của hắn còn mơn trớn ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn một cách nhịp nhàng, giảm bớt cơn đau căng sữa của nàng.
Phải công nhận, đối với chuyện giường chiếu của phu thê, Tô đại nhân luôn tự học thành tài, không cần thầy dạy cũng hiểu, thông thường chỉ nếm thử lần đầu là có thể khiến nàng chết đi sống lại, chìm đắm trong đó.
Ví dụ như hiện tại, Lâm Vãn Khanh thấy không trốn thoát được nên thiệt tình hưởng thụ.
Nàng hơi ưỡn ngực, đẩy mình lại gần miệng hắn hơn một chút.
“Ô……”
Khoái cảm quá thật, giữa hai chân không bị chạm đến cũng bắt đầu có phản ứng, ri rỉ chảy nước.
Nàng âm thầm kẹp chặt hai chân, nhưng lại đụng vào áo gấm trắng của Tô Mạch Ức.
Hắn di chuyển đến giữa hai chân nàng không biết từ lúc nào, vén váy nàng lên, dùng ngón tay thon dài thăm dò, hoa môi róc rách xuân dịch bị một đốt ngón tay khô ráo đẩy mở.
“Ưm…… Cảnh Triệt……”
Tiếng gọi khe khẽ mềm mại, là âm thanh nàng chỉ phát ra khi cầu xin tình yêu.
Tô Mạch Ức hiểu ngay lập tức, khóe môi hơi nhếch lên, đứng dậy tìm kiếm đôi môi đỏ đang khép của nàng.
Một chất lỏng ngọt và tanh được truyền qua, có mùi sữa nhàn nhạt.
Lâm Vãn Khanh không vội đáp lại, trong khi nuốt xuống, một tia sữa hòa cùng nước bọt của Tô Mạch Ức chảy chầm chậm từ khóe miệng xuống, theo cằm đến chiếc cổ mảnh mai của nàng.
Tô Mạch Ức tìm một chiếc ghế quý phi, đè nàng xuống, dùng lưỡi khéo léo liếm mạch đập bên cổ nàng, nhẹ nhàng di chuyển lên trên, quét vết sữa về lại khóe môi nàng.
“Ăn ngon không?”
Tô Mạch Ức đặt một nụ hôn lên môi nàng, ngước mắt hỏi nàng.
Lâm Vãn Khanh xấu hổ muốn chui xuống đất, cảm thấy kỹ thuật và da mặt của Tô đại nhân giống nhau, đã nâng lên một cấp độ cao hơn.
Tô Mạch Ức thấy bộ dạng quái lạ của nàng, cười cong cả mắt. Bàn tay xâm nhập vào giữa hai chân nàng càng không yên phận, nhúng xuân dịch trơn trượt, bắt đầu âu yếm hạt trân châu nho nhỏ đang yên lặng của nàng.
“Chẳng phải khi nãy Khanh Khanh nghi ngờ ta hay sao?”
Tô Mạch Ức nhẹ nhàng vuốt ve không nhanh không chậm, “Chút nữa Khanh Khanh tự mình kiểm tra, xem thử vi phu có ăn vụng hay không.”
——————
Lời tác giả:
Khanh Khanh: Tô Mạch Ức, chàng có biết xấu hổ hay không?!
Tô đại nhân: Không biết.
Khanh Khanh:……