Chất độc không cách nào ăn mòn ánh sáng hư ảo, tơ nhện cũng không có biện pháp đánh nát những ánh sáng kia, Chu Húc cắn răng ngồi bệt dưới đất, máu tươi xanh lục chảy xuống từ khóe miệng, đôi mắt đỏ máu nhìn chòng chọc vào con bướm vàng chắn trước mặt y.
Mắt của y vừa khô vừa đau, nhưng y không dám nhắm mắt, còn chưa phá hủy, còn chưa mang Thẩm Mộng về.
Làm sao y dám nhắm mắt!
“Thả tao đi vào, mày không nghe thấy sao? Thẩm Mộng đang gọi tao, hắn tuyệt đối là gặp phải chuyện gì đó.” Chu Húc không có biện pháp dùng bạo lực phá vỡ, vì vậy tính toán thuyết phục Lão tổ tông trước mặt.
Nhưng Lão tổ tông ngoan cố muốn chết, nó vẫn cho rằng gia hỏa Chu Húc chán ghét này là đang khoa trương.
Hơn nữa nó căn bản không nghe thấy âm thanh gì.
Thẩm Mộng ho ra một búng máu, hắn đã không có biện pháp nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hắn không nghe được bất luận âm thanh gì, có lẽ cái kén này có cách âm, lỗ tai kêu oong oong, ồn ào muốn chết.
Lại ho khan một tiếng, hít hít hà một hơi, mỗi lần ho khan ngực đều bị chấn đến tê dại, cùng với cuống họng đau nhức.
“Ai ui… này mẹ nó, còn chịu tội hơn là đời trước.”
Thẩm Mộng đời trước là chết trận, nhưng trên thực tế hắn không có cảm giác gì, thậm chí ngay cả tại sao mình chết, lúc nào chết hắn cũng không biết, vừa nhắm mắt mở mắt liền là nhân loại Thẩm Mộng.
Không nghĩ tới lúc này sẽ được trải nghiệm loại cảm giác sắp chết một cách khắc sâu như thế này.
“Chu Húc… cậu làm gì vậy? Nhanh lên… bằng không thì, không còn kịp nữa rồi.”
Hắn có thể cảm giác được yêu lực cùng sinh mệnh toàn thân đang nhanh chóng bị rút mòn, đau đớn tràn ngập cả người hắn, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không có biện pháp cử động, chỉ có thể mặc cho đau đớn lan tràn.
Hoặc là nói người cải tạo lại chỗ này thật sự tinh tế.
Tùy tùy tiện tiện có thể đặt hắn ở bờ vực tử vong.
Kén của tộc Mộng Điệp không chỉ là vì phá kén thành bướm, còn là vì rèn luyện, nói như vậy, gia hỏa vào kén sẽ bị hạn chế lực lượng toàn thân, ở trong kén tôi luyện thân thể của mình, dựa vào chính bản thân mình để phá kén, đây cũng là muốn tốt cho thể lực yếu ớt của tộc Mộng Điệp.
Người nọ liền nắm lấy điểm này, vận hành ngay vào lúc Thẩm Mộng không cách nào tự bảo vệ mình và không có năng lực phản kháng.
Thẩm Mộng nhớ tới lúc hắn đi tìm Chu Húc Chu Húc nói gặp người của tộc Quỷ, cho nên... lại là những người kia sao?
“Kiên trì, Thẩm Mộng đừng từ bỏ!” Chu Húc lao tới một lần lại một lần, y dùng tất cả những phương pháp mà bản thân có thể dùng đến, dùng đôi mắt gần như chỉ nhìn thấy bóng chồng để đi phân biệt.
Phụt một tiếng, cánh tay của Chu Húc bị ánh sáng xuyên qua, máu tươi xanh lục lập tức tràn ra thấm ướt quần áo, Chu Húc không để ý tới vết thương ở cánh tay, cắn răng tiếp tục tiến lên phía trước.
“Sắp rồi… sắp rồi!”
“Khụ, đau quá… nếu để cho ta biết là ai làm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thẩm Mộng mở to miệng hô hấp, nhưng vẫn cảm thấy dưỡng khí hút vào đặc biệt ít, hắn nghẹn đến mức gần như hít thở không thông, đầu óc mơ hồ, mắt đã sắp mở không lên.
“Chu… Húc.”
“Tôi đây… tôi ở đây!”
Ánh sáng cọ qua gò má Chu Húc, để lại một lỗ hổng, Chu Húc thở hồng hộc, y giơ tay lau máu trên mặt, nở nụ cười.
“Được rồi.”
Tơ nhện trong suốt nhanh chóng bày ra, cuối cùng nhốt con bướm vàng vào trong một không gian, con bướm đập cánh bay trái bay phải, nhưng căn bản không có biện pháp bay ra, chất độc không có bất kỳ hiệu quả với nó, chỉ có thể dùng tơ nhện chậm rãi giam cầm hành động của nó.
Chu Húc bụm tay nhanh chóng xông qua ánh sáng tiến vào chỗ cái kén, y dùng dao trong tay bắt đầu phá kén.
Máu tươi theo lưỡi dao nhỏ xuống mặt đất, phát ra từng tiếng xèo xèo, Chu Húc không nghe được bất luận âm thanh gì, y chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc mỏng manh của Thẩm Mộng, cùng với tiếng rách nát khi lưỡi dao đâm vào cái kén.
“Lập tức, sẽ tốt thôi, hiện tại liền cứu anh ra!”
Thẩm Mộng hơi hé mắt, dường như hắn nghe được tiếng gì đó, nhưng chờ hắn cố gắng xem nhẹ tiếng oong oong trong đầu nghe thật kỹ lại, thanh âm kia đã biến mất rồi, trong tai hắn chỉ còn tiếng oong oong như trước.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, thẳng đến khi trong mắt đều đang loang loáng điểm sáng, hắn biết rõ chỗ này vẫn là màu đen.
Những điểm sáng này chỉ là thứ bổ sung do sự không khỏe của hắn.
Tơ nhện đang đứt đoạn, con bướm vàng bị Chu Húc giam cầm đang điên cuồng phá hư nhà tù giản dị kia, Chu Húc chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, liền không quản nữa, chuyên tâm phá vỡ cái kén trong tay.
Vũ khí mạnh mẽ nhất của tộc Mộng Điệp rốt cuộc mạnh như thế nào y đã được kiến thức rồi.
Đã không có cách nào giam giữ nó lần nữa, chỉ có thể thừa dịp nó còn chưa thoát ra nhanh chóng phá hư cái kén này.
Lưỡi dao gần như không có tác dụng gì đối với cái kén, những thứ này đều là ánh sáng hư ảo, là công nghệ đen* chỉ có tộc Mộng Điệp mới có thể phát huy được đầy đủ, loại yêu quái bình thường đều không cách nào phá vỡ ảo cảnh như y, sao có thể phá được thứ này.
(*黑科技 nghiên cứu phát minh phi nhân loại, trái ngược với tri thức khoa học kỹ thuật hiện có của nhân loại, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.)
“Nhưng sao có thể từ bỏ được.”
Lòng bàn tay đặt lên cái kén, yêu lực đen nhánh cuồn cuộn chảy ra từ trong thân thể y, loại yêu lực mang theo âm u này rốt cuộc có hiệu quả.
Nó ăn mòn ánh sáng trước mặt, đồng thời cũng đang tiêu hao yêu lực của Chu Húc, không có yêu lực nào là vô cùng vô tận.
Ở bên trong cái kén Thẩm Mộng không thể mở được mắt, lúc này mới chỉ trong chốc lát, thật đúng là… nhanh.
Khoảnh khắc lâm vào hôn mê kia, hắn nghe được một giọng nói, giống như lúc trước đột nhiên nhắm mắt lại thấy được bộ dạng của người nọ, lúc này đây hắn nhìn thấy được Chu Húc nỗ lực ở bên ngoài, còn nghe được tiếng nói từ nội tâm y.
“Không được phép từ bỏ, hiện tại tôi liền cứu anh ra.”
“Đáng chết, Lão tổ tông cái gì! Sau khi cứu Thẩm Mộng ra tao liền phá hủy mày! Hủy thành từng mảnh!”
“Ngàn vạn lần đừng bị làm sao! Lập tức được rồi.”
Thẩm Mộng nỗ lực muốn mở mắt, nhưng thân thể lại càng lúc càng trầm, thân thể nặng nề khiến hắn ngay cả hô hấp đều cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ có thể nghe được ở sâu trong nội tâm của Chu Húc, đang không ngừng gào thét, cùng với từng câu tôi yêu anh.
Con nhện này vậy mà thật sự thích mình, mà không phải chỉ là chơi đùa một chút?
Thật sự là… quá ngoài ý muốn.
Cái kén bị ăn mòn, một tầng lại một tầng, giống như lập tức liền có thể nhìn thấy công chúa bị giam ở trong đó, Chu Húc tăng thêm lực.
Đúng lúc này, một luồng sáng xuyên qua lưng y, máu tươi màu xanh phun tung tóe, con bướm màu vàng cắt đứt tất cả tơ nhện, nhanh chóng bay tới, mang theo lửa giận mãnh liệt.
Ánh mắt Chu Húc tối sầm, y cũng không quay đầu lại, mà là tiếp tục phá kén.
Phá kén thành bướm, Thẩm Mộng mới không cần phá kén, cho dù không có cánh, cho dù không có bất kỳ cái gì, hắn vẫn là tiểu Hồ điệp mình thích nhất, cái gì cũng không cần.
Xé mở một tầng kén cuối cùng, Chu Húc rốt cuộc thấy được Thẩm Mộng ở bên trong, hắn nằm yên ở đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Dùng tay lột kén, ngón tay bị rạch thương cũng không để bụng, y đào Thẩm Mộng từ bên trong ra ôm chặt vào lòng.
Con bướm màu vàng vẫn đang tức giận đột nhiên dừng lại, nó nghi hoặc nhìn Thẩm Mộng được Chu Húc ôm, giống như có chút kỳ quái vì cái gì Thẩm Mộng sẽ nhắm mắt.
Chu Húc không nói gì, y chỉ ôm lấy Thẩm Mộng.
Không có hô hấp, không có tim đập, không có nhiệt độ… không có gì hết.
Không có, toàn bộ cũng không có, vẫn là chậm một bước? Vì cái gì? Không đúng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một tia sáng từ bên ngoài chiếu tới, Chu Húc ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên, ngày hôm sau đã bắt đầu rồi, đôi mắt y lại bắt đầu đau đớn như bị kim đâm.
Nhưng y không thể nhắm mắt, bởi vì người có thể dẫn y đi đã không còn.
Lúc âm thanh vang lên Chu Húc mới nhớ tới nơi này cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có chút cặn bã của tộc Quỷ.
Y ngẩng đầu, người áo đen đứng trước mặt y, mặt nạ đeo trên mặt đều mang theo nụ cười quỷ dị, giống như đang cười nhạo y không làm được gì.
“Quả nhiên là các ngươi.” Ánh mắt Chu Húc lạnh như băng.
Người nọ lại không tức giận, gã chậm rãi đi vòng xung quanh, mang theo vui sướng rõ ràng, “Đây là Mộng Điệp duy nhất a, chết vừa lúc, như vậy, tộc Quỷ của chúng ta sẽ không còn khắc tinh.”
“Ngươi là cố ý.”
“Đương nhiên, không phải là ngươi thích hắn sao? Hiện tại thế nào?” Người áo đen nhìn Chu Húc, “Vui vẻ không?”
Chu Húc cúi đầu, Thẩm Mộng trong ngực vẫn không khôi phục hô hấp, y chưa từng hiểu rõ trái tim của mình như lúc này, y muốn người này, muốn cùng hắn ở bên nhau, mặc kệ tộc Quỷ mặc tệ kiếp nạn lung tung rối loạn gì đó.
Cho nên… quá muộn rồi sao?
Người áo đen nhếch môi, “Bộ dạng thống khổ này cũng thật đẹp, ta nhớ rõ, lúc mẹ ngươi chết ngươi cũng không có biểu tình gì.”
Mặt trời bay nhanh lên không trung, chẳng mấy chốc ánh sáng kia liền chiếu đến khuôn mặt của Chu Húc, Chu Húc chớp chớp mắt, máu tươi chảy xuống từ trong mắt y, theo khuôn mặt nhỏ giọt xuống mặt Thẩm Mộng, giống như một giọt nước mắt.
Mắt của y bắt đầu biến thành màu đen, huyết sắc rút đi, cảnh vật trước mắt đang xoay tròn, thị lực của con nhện trước giờ không được tốt lắm, huống chi mắt của y đang bị thương.
“Từ lúc bắt đầu ta liền nói cho ngươi, ngươi là con của tộc ta, phải làm việc cho tộc ta.” Giọng nói càng lúc càng gần, Chu Húc lại không tìm thấy bóng dáng đi ở phía trước.
Ở nơi Chu Húc không nhìn thấy, ngón tay Thẩm Mộng động một cái.
“Hắn đã chết, ta rút hết toàn bộ yêu lực cùng sinh mệnh của hắn, ta chỉ thay đổi thiết lập một chút, thứ này liền giúp ta giết chết vị tộc nhân cuối cùng của tộc Mộng Điệp, thật sự là quá tốt.”
Con bướm màu vàng bay lượn trên không trung, dường như nó còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không có Mộng Điệp, không có Tứ đại Yêu tộc, Chu Húc, theo ta về.”
Chu Húc khịt khịt mũi, mắt nhìn không thấy đồ vật, nhưng dường như y ngửi thấy được một mùi vị quen thuộc, còn mang theo một chút dao động của yêu lực, nhiệt độ này, là...
Thẩm Mộng?
Không đúng, không phải Thẩm Mộng đã ngã xuống sao? Làm sao sẽ đột nhiên có hơi thở của hắn, cho nên vừa rồi nhất định là Thẩm Mộng đang hù dọa y.
Người áo đen đang diễn thuyết bỗng im bặt, bởi vì trong tầm mắt của gã, người rõ ràng đã chết đột nhiên đứng lên, ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng rực cháy, toàn bộ thế giới biến thành biển lửa,
Trong ngọn lửa, có cái gì đó mở mắt ra, mang theo ánh mắt sắc bén, vững vàng cố định ở trên người y.
Chu Húc ngồi bệt dưới đất, rốt cuộc y có thể yên tâm nhắm mắt,
Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Thì ra tiểu Hồ điệp không chỉ là Mộng Điệp, còn là Hỏa Phượng…