“Này, đây là ly sữa tươi, cho anh đấy. Trẻ con uống sữa mới mau lớn được.” Đường Tô chu đáo cắm ống hút vào ly, sau đó đưa cho tên nhóc đó tự cầm uống.
Sắc mặt của Nghiêm Cảnh Dương vẫn không vui như cũ, gương mặt trắng nõn ngẩng đầu lên nhìn Đường Tô một cái, giận dữ nói: “Tôi không phải là trẻ con!” Dứt lời, hắn mở miệng, hàm răng nhỏ hung hăng cắn ống hút.
Đáng ghét!
Người phụ nữ này thực sự đối đãi với hắn như một đứa trẻ.
Đi dạo một lúc, Đường Tô mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho trẻ con. Hai tay của cô đều cầm túi đồ, Nghiêm Cảnh Dương đành dùng đôi chân nhỏ của mình nhanh chóng đi theo bên người cô, cuối cùng hai người đi vào một nhà hàng ăn cơm trưa.
Chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Đường Tô thở phào nhẹ nhõm. Đi dạo lâu như vậy cô cảm thấy chân của mình bắt đầu mềm đi, rất khó chịu.
Thở một lúc, Đường Tô nhìn Nghiêm Cảnh Dương ngồi đối diện, cô cong đôi mắt cười đưa ra kiến nghị: “Hay là tôi nhờ phục vụ lấy ghế ăn cơm của trẻ con nhé?” Tên nhóc này quá lùn, mặt bàn cao hơn sô pha rất nhiều, hắn ngồi ở chỗ đó chỉ có cổ là cao hơn mặt bàn.
Ánh mắt to tròn đen láy của Nghiêm Cảnh Dương nhìn cô một cái, trực tiếp từ chối: “Tôi không cần!” Muốn hắn ngồi trên cái ghế đó giống như mấy đứa trẻ con khác ư? Cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Được rồi.”
Đường Tô cũng không cố khuyên hắn nữa, cầm thực đơn bắt đầu gọi món, nghĩ trẻ con không thể ăn cay cho nên cô chỉ chọn những món ăn thanh đạm.
“Ngày kia tôi phải đi học rồi.” Gọi đồ ăn xong, Đường Tô uống một ngụm nước chanh, sau đó nói với Nghiêm Cảnh Dương. Lúc trước vì cái chết của Nghiêm Cảnh Dương mà nguyên chủ đã xin nghỉ một tuần.
Đáy mắt Nghiêm Cảnh Dương lộ ra vài phần ghét bỏ, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Hai má Đường Tô nóng lên, trước đây nguyên chủ thường xuyên trốn học, nếu không phải đi tìm Nghiêm Cảnh Dương thì chính là đi chơi, cũng may nhờ có Đường gia quyên góp vào hai tòa nhà dạy học, nếu không dựa vào việc Đường Tô đi học mười ngày thì có tới tám ngày nghỉ đã sớm bị loại bỏ rồi.
Đối diện ánh mắt của tên nhóc này, khóe miệng cô giật giật, gượng cười nói: “Giữa trưa và tối sẽ trở về, nếu anh ở nhà một mình thấy nhàm chán… Cũng chỉ có thể chịu đựng.” Bây giờ hắn nhỏ như thế, cô cũng không thể để hắn đi lung tung bên ngoài, nếu như gặp phải người xấu, bị bắt cóc thì hắn cũng không có đủ năng lực để phản kháng.
“Ừ.” Nghiêm Cảnh Dương đáp lại, hắn không có ý kiến gì.
Khách trong nhà hàng rất nhiều nhưng tốc độ làm đồ ăn rất nhanh, không lâu sau đồ ăn đã được mang lên hết.
Đường Tô rất ân cần không ăn trước mà dùng khăn ướt lau ngón tay của mình. Cô gắp một con tôm đỏ bừng rồi cẩn thận bóc vỏ, đầu ngón tay trắng nõn thon dài bóc vỏ tôm ra, sau đó lấy miếng thịt tôm trắng tinh bỏ vào bát sứ nhỏ.
Một lát sau, bát sứ nhỏ đã đầy thịt tôm tươi ngon, nhìn rất hấp dẫn.
“Này, cho anh, ăn đi.” Đường Tô đẩy bát sứ nhỏ tới tay Nghiêm Cảnh Dương: “Tôm rất tươi, có thể chấm nước tương tỏi đã băm nhuyễn.”
Đôi mắt đen láy của Nghiêm Cảnh Dương nhìn chiếc bát trong tay, phía trên còn dính ít nước tôm nhưng vẫn đẹp mắt.
Lông mi dày chớp chớp, hắn nhìn bên trong bát, những con tôm trắng hồng lấp đầy nửa bát, hắn muốn khịt mũi coi thường, muốn nói không ăn nhưng người phụ nữ kia lại dùng đôi mắt trong veo đó nhìn hắn.
“Ừ.”
Dường như chỉ cần hắn nói không thì cô sẽ khóc lên. Hắn ghét nhất là thấy phụ nữ khóc! Đặc biệt là người phụ nữ độc ác ngốc nghếch ở trước mắt này, nếu cô khóc hắn nhất định sẽ không dỗ đâu!
Món ăn ở nhà hàng này rất tinh xảo, hương vị lại ngon. Một bữa cơm này, Đường Tô thường xuyên lấy đũa gắp thức ăn cho Nghiêm Cảnh Dương, không khí giữa hai người cũng được xem là hài hòa.
“Anh muốn ăn bánh kem không? Tôi có thể chia cho anh một nửa.” Đường Tô cảm thấy bản thân rất ân cần lại hào phóng. Cô dùng nĩa chia nửa bánh kem nhỏ ra, đưa một nửa cho tên nhóc ở đối diện.
Nhưng lúc này, đối phương nghiêng đầu chuyện chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là…
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tô khẽ mở ra, giật mình, đó là nữ chính Tống Hinh Nghiên?
Người đứng đối diện cô ta chính là Từ Mật, cũng không biết hai người đó đang nói gì nhưng chỉ cần nhìn qua thấy vẻ mặt của Từ Mật vô cùng kiêu ngạo, chỉ thiếu giương nanh múa vuốt. Còn nữ chính Tống Hinh Nghiên lại đang cắn đôi môi hồng hào, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt thanh tú đáng thương, giống như bị Từ Mật bắt nạt.
Đường Tô đặt bánh kem bên tay của Nghiêm Cảnh Dương, sợ hãi nuốt nước miếng. Lúc trước, nguyên chủ cũng giống như vậy, thường xuyên mang vẻ mặt kiêu ngạo đi bắt nạt nữ chính.
Muốn chết mà!
Có khi nào tên nhóc Nghiêm Cảnh Dương này nhớ tới ký ức nào đó, sau đó đau lòng cho Tống Hinh Nghiên rồi muốn trả thù cô thay nữ chính không?