Đại Lão Cố Chấp Cứ Ép Hôn

Chương 5: Gọi video call




Yến Thời Miên cảm nhận được Lục Xuyên có chút địch ý với mình, cũng cảm thấy cậu ta có hơi khó chịu với mình nên cậu không dám tiếp xúc nữa.

Sau khi ra ngoài, Yến Thời Miên biết phải tự bảo vệ bản thân mình.

Lúc sau có thêm hai vị khách mời nữa, một người là ảnh đế trung niên Thanh Nam, một người là MC đài truyền hình Trời Sao tên Tống Tử.

Yến Thời Miên cũng không quen, trước kia cũng không có cơ hội tiếp xúc với bọn họ, gặp nhau đều kêu xưng thầy cô.

Dáng vẻ của cậu vốn hợp lòng người, cười rộ lên lại càng đáng yêu, nhìn vừa ngây thơ vừa đơn thuần, hệt như một cậu sinh viên chưa trải sự đời. Lại còn biết lễ phép, khi gọi tên người khác nghe rất thân thiết, hai vị tiền bối rất thích cậu.

Đến cuối chính là Giang Trú Lai, anh bị fan chặn ở sân bay một lát, trở thành người tới cuối cùng.

Lúc anh xuống xe có một nhóm fan vây xung quanh hò hét.

Yến Thời Miên vốn đang ngồi, trong tay ôm một chai nước, thấy Giang Trú Lai bước xuống xe thì liền đứng dậy, mở to hai mắt nhìn Giang Trú Lai đi tới.

Một người cao gầy, thời tiết đang rất nóng nhưng anh lại mặc một chiếc áo tay ngắn màu nhạt, trên chiếc cần cổ thon dài đeo một chiếc vòng cổ màu bạc.

Đôi chân dài sải bước, Giang Trú Lai kéo hành lý đi tới.

Yến Thời Miên ngớ ra vài giây, trong lòng thầm cảm thán: Không thể nói là giống nhau như đúc được, chỉ có thể nói là copy paste.

Giang Trú Lai ngoài đời thật y hệt như trong trò chơi, kiểu đẹp kia chính là kiểu chỉ có ở nhân vật 2D.

“Thầy Giang ạ!” Cậu bỏ nước xuống chạy qua, chủ động xách hành lý giúp Giang Trú Lai, “Em giúp anh nha.”

Giang Trú Lai thấy Yến Thời Miên khom người xách hành lý giúp mình, cái đầu xù xù, trên đỉnh đầu có một cái xoáy, trên cổ có một nốt ruồi. Cơ thể nhìn gầy yếu, lúc cậu xách chiếc vali khổng lồ của hắn lên sân khấu, cả người cậu như sắp bị nhấc lên theo.

Chiếc vali thuận lợi được đưa lên sân khấu, Yến Thời Miên đứng thẳng dậy, mỉm cười hai mắt cong cong, môi hồng răng trắng.

Giang Trú Lai nhìn cậu, vài giây sau vẫn chưa dời mắt.

Đúng như lời anh trai của anh nói, Yến Thời Miên rất đơn thuần.

“Căm ơn em.” Giang Trú Lai nói.

Yến Thời Miên cười hì hì, ngại ngùng sờ sờ cái ót, tiến đền gần Giang Trú Lai nói: “Thầy Giang ơi, em là fan của anh đấy!”

Một tay cậu tạo thành quyền, lời nói chân thành tha thiết, Giang Trú Lai cảm thấy rất thú vị, trông cậu hệt như một đứa trẻ đi cam đoan.

“Vậy sao?” Giang Trú Lai dịu dàng hỏi, anh hơi khom người xuống, đối diện với Yến Thời Miên, hô hấp của hai người như hoà vào nhau, “Đợi lát nữa anh sẽ ký tên riêng cho em!”

Ánh mắt Yến Thời Miên sáng lên: “Vâng ạ!”

Bên phía đạo diễn lại nhìn thấy điện thoại nhận được tin nhắn mới, ông nhìn vòng vòng xung quanh nhưng không phát hiện ra người của Thịnh Tùy, trong lòng cảm thấy có chút không đúng.

“Cậu Giang tới rồi, chúng tôi chính thức ghi hình nhé!” Đạo diễn mở loa ra, vừa nói xong, hai người dựa gần vào nhau phía bên kia cũng tách ra, tự đứng vào hàng ngũ khách mời.

Đạo diễn nói qua quy tắc trước, Yến Thời Miên nghe vào tai trái lọt qua tai phải, mãi đứng nhìn trộm Giang Trú Lai, trong lòng mềm nhũn, thích vô cùng.

Lục Xuyên đứng ngay bên cạnh Giang Trú Lai, thấy cậu nhìn Giang Trú Lai đến mức sắp dán người mình lên, cậu ta nhớ Thịnh Tùy bảo mình phải đặc biệt chú ý “Đừng để Yến Thời Miên gần gũi với Giang Trú Lai”.

“Làm gì vậy?” Lục Xuyên đẩy eo cậu một cái, “Đạo diễn đang nói quy tắc kìa, cậu không nghe sao?”

Yến Thời Miên hơi ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, chỉ có thể đứng đàng hoàng lại, lắng nghe đạo diễn nói hết.

Sau khi nói về quy tắc xong, tổ chương trình sắp xếp chia vài người vào một xe đi về phía thôn trang nhỏ ở trong núi, Yến Thời Miên cố ý xách hành lý đi sát theo sau Giang Trú Lai, mong lát nữa hai người có thể ngồi cùng một xe để trò chuyện với nhau.

Giang Trú Lai bước lên xe trước, Yến Thời Miên gần như là một tấc không rời theo sát phía sau, xách hành lý nhìn vào bên trong, Lục Xuyên vốn đã lên xe trước lúc này mới ngồi xuống.

Tiếp đó là Giang Trú Lai ngồi xuống kế bên.

Yến Thời Miên chỉ có thể tìm vị trí phía sau họ để ngồi, lỗ tai như dán vào ghế để nghe xem bọn họ nói chuyện gì.

Phía trước im lặng, hai người không nói gì, nửa tiếng sau Yến Thời Miên đã dựa vào cửa sổ ngủ mất.

Khi tỉnh lại đã là lúc xuống xe, Giang Trú Lai thấy cậu vừa mới tỉnh ngủ còn mơ màng nên chủ động đề nghị giúp cậu xách vali xuống.

Lục Xuyên đã đẩy vali chuẩn bị đi xuống, nghe thấy lời này thì liền vươn tay xách luôn vali ở trên kệ của Yến Thời Miên, không nói tiếng nào đã đi xuống mất.

Giang Trú Lai xua tay, Yến Thời Miên suy nghĩ nửa ngày mới nói được một câu: “Anh ấy lạ nhỉ.”

Yến Thời Miên xuống xe nghĩ tới chuyện Lục Xuyên vừa mới làm, cảm thấy hẳn là Lục Xuyên cũng không ghét mình, đang định đi đến chủ động tạo quan hệ tốt, cậu vừa mới đi qua, miệng chưa kịp mở ra một nữa đã bị Lục Xuyên không thèm chớp mắt lướt qua.

Yến Thời Miên: “……”

Chuyện này rất khó nói, rốt cuộc Lục Xuyên ghét cậu hay là không ghét cậu vậy?

Tới nơi ở, bọn họ phải chia phòng ra, vốn chỉ có ba phòng, Tống Tử là cô gái duy nhất nên đương nhiên là sẽ ở một mình một phòng, còn bốn người đàn ông còn lại cứ thế chia 2 người một phòng.

Yến Thời Miên muốn ở cùng một phòng với Giang Trú Lai, cậu kéo theo hành lý tiến bên cạnh anh: “Thầy Giang ơi, em có thể ở chung phòng với anh không? Em rất thích anh, muốn gần gũi với anh chút ạ.”

Giang Trú Lai cúi đầu nhìn cậu, trong mắt đầy dịu dàng, hệt như nhìn một cậu em trai.

Hai người chưa ai lên tiếng, một âm thanh khác đã chen vào: “Thầy Giang, em ở chung phòng với anh được không? Em cũng là fan của anh, mỗi một bài hát của anh em đều có thể hát được.”

Thanh Nam ngồi ở bên cạnh. ông không định tham gia vào cuộc trò chuyện của những người trẻ tuổi và thần tượng của họ.

Dưới ánh mắt vừa chân thành vừa mong chờ của Lục Xuyên và Yến Thời Miên, Giang Trú Lai lùi về sau một bước: “Vì để công bằng, cứ để anh và thầy Thanh Nam ở chung một phòng đi. Ngoài ra còn một điều nữa, thật ra anh là fan của thầy Thanh Nam.”

Vòng tới vòng lui, cuối cùng Yến Thời Miên và Lục Xuyên ở chung một phòng.

Vào phòng sắp xếp đồ đạc xong, Yến Thời Miên và Lục Xuyên đưa mắt nhìn nhau, hai người đều khoanh tay không nói gì, cứ thế giương mắt nhìn đối phương.

Lục Xuyên có chút rối rắm, kiếm tiền thật khó, Yến Thời Miên đơn thuần đáng yêu như vậy, có nhiều lúc cậu ta không tài nào nói ra mấy lời khó nghe được, nhưng sếp đã căn dặn nhiệm vụ, cậu ta không thể không làm.

Ghi hình ăn tối hôm nay xong, những người khác đều trở lại phòng rửa mặt, Yến Thời Miên thật sự không muốn về sớm mặt đối mặt với Lục Xuyên nên ôm điện thoại ngồi trong sân gửi tin nhắn cho Thịnh Tùy.

Mở ra hộp thoại trò chuyện với Thịnh Tùy ra, tin nhắn từ Thịnh Tùy ùn ùn kéo đến, từ lúc cậu lên máy bay đã bắt đầu nhắn, tận đến lúc cậu mở hộp thoại trò chuyện ra hắn vẫn còn đang nhắn.

“Miên Miên, bên đó cảm giác thế nào?”

“Miên Miên, sao em không trả lời tin nhắn?”

“Miên Miên, nếu em thấy mệt thì cứ nói chúng ta sẽ không quay nữa.”

“……”

Cuối cùng là tin nhắn vừa mới gửi tới.

“Miên Miên, nếu không trả lời tin nhắn, anh sẽ đến đó tìm em.”

Mỗi một tin nhắn đều lấy Miên Miên để mở đầu, từ ngữ trong tin nhắn cuối cùng lạnh như băng chứng tỏ Thịnh Tùy đã tức giận.

Thịnh Tùy quản Yến Thời Miên rất nghiêm khắc, nếu một tiếng không nhận được tin nhắn trả lời của cậu, hắn sẽ dạy dỗ cậu hai câu, hôm nay cả ngày cậu đều không trả lời tin nhắn, Yến Thời Miên đoán rằng cơn tức của Thịnh Tùy sắp tràn ra khỏi điện thoại luôn rồi.

“Em ghi hình nên không có thời gian.” Yến Thời Miên thật sự sợ hắn sẽ bay đến đây bắt cậu trở về, lập tức gõ tin nhắn trả lời hắn.

Bên kia dường như đang chờ cậu trở lời, lập tức gửi voice chat qua.

“Miên Miên, gọi video call.”

Năm chữ ngắn gọn, ý tứ ra lệnh lại vô cùng rõ ràng.

Yến Thời Miên rất không thích cái kiểu giọng điệu ra lệnh này của hắn, ngón tay dừng ở nút gọi video thật lâu nhưng vẫn không nhấn xuống.

Cuối cùng vẫn là Thịnh Tùy đợi không nổi, tự mình gọi điện đến, Yến Thời Miên chờ vài giây rồi mới nhận, giọng điệu cũng không tốt lắm.

“Sao đây?” Sắc mặt cậu có hơi không tốt, giọng nói không kiên nhẫn, ý tứ không muốn gọi điện thoại với Thịnh Tùy rất rõ ràng.

Có đôi lúc bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phải nghe lời Thịnh Tùy như vậy, tuy rằng không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn luôn nghe theo hắn.

Giống như cuộc gọi này vậy, cậu vốn không muốn nhận, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.

Thịnh Tùy mới họp xong, hắn ngồi trong phòng làm việc cơm tối còn chưa ăn đã gọi điện cho cậu trước nhưng lại bị câu nói này của cậu làm cho trở tay không kịp.

Mới đi quay chương trình một ngày thôi mà cậu đã không muốn nghe điện thoại của hắn, quả nhiên không nên tham gia chương trình này mà.

“Không phải đã nói là mỗi buổi tối đều phải gọi video sao? Miên Miên!” Thịnh Tùy ngồi thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng hỏi cậu, “Lúc trước cũng đã nói gửi tin nhắn cho em thì em phải trả lời.”

Hứ!

Yến Thời Miên cảm thấy trên đùi mình có con muỗi đậu lên, không khí ở sơn thôn cái gì cũng tốt, chỉ có điều mùa hè muỗi hơi nhiều.

Cậu xoè tay vỗ đùi một cái, lại càng không vui: “Em quay chương trình mà, đâu có thời gian! Sao có thể canh từng giây từng phút trả lời anh chứ.”

Bên kia im lặng vài giây, ánh mắt không nhìn camera, hình như đang cúi đầu gửi tin nhắn, hơn mười giây sau nhân viên công tác đem bình xịt đuổi muỗi đến.

Yến Thời Miên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, cậu dứt khoát úp điện thoại xuống đùi, cười hi hi chào hỏi nhân viên công tác: “Chào chị, có gì không ạ?”

Nhân viên công tác đưa bình xịt đuổi muỗi cho cậu: “Buổi tối ở đây nhiều muỗi lắm, đạo diễn nghe nói em ở ngoài hít thở không khí nên bảo chị đến đưa cái này cho em.”

Yến Thời Miên đang cần chính là cái này, cậu vui vẻ nhận lấy, vẫy tay chào nhân viên: “Em cảm ơn chị nhé.”

Nhân viên công tác rời đi, cậu cầm bình xịt muỗi xịt vài cái mới từ từ cầm điện thoại lên, quay camera lên ngay mặt mình.

Trong màn hình mặt Thịnh Tùy càng đen hơn.

Trước giờ Yến Thời Miên không quen cái kiểu này của hắn: “Không có gì nói đúng không? Vậy em cúp nha, về phòng rửa mặt đây.”

Thịnh Tùy hít sâu một hơi, muốn mắng lại không nỡ mắng, muốn đánh lại càng không nỡ: “Miên Miên, anh không xứng gặp người khác như vậy à?”

Cho đến bây giờ Yến Thời Miên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao mỗi lần Thịnh Tùy sắp xuất hiện trước mặt người khác, cậu đều sẽ né tránh không để Thịnh Tùy phải xuất hiện.

Tựa như lúc trong công ty, Thịnh Tùy không quan trọng chuyện quan hệ của bọn họ có bại lộ hay không, nhưng Yến Thời Miên thì vẫn luôn nghĩ cách để che giấu nó.

Cũng không phải là cậu cố ý, Yến Thời Miên chỉ làm theo bản năng.

Bên tai là tiếng con trùng kêu, gió nhẹ buổi đêm khẽ thổi qua gương mặt cậu, có hơi nóng, Thịnh Tùy trong điện thoại vẫn luôn hỏi câu vừa rồi, điệu bộ như thể nếu không nhận được câu trả lời thì sẽ không bao giờ bỏ qua.

Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời có vài chấm sao nhỏ, nghĩ không ra mình nên trả lời câu hỏi của Thịnh Tùy như thế nào.

Đáp án nhất định là có đấy, cậu không muốn để người khác biết quan hệ của cậu và Thịnh Tùy, dường như là do trực giác mách bảo nếu để người khác biến quan hệ giữa bọn họ thì sự nghiệp của cậu sẽ gặp bất lợi.

Nhưng cậu lại rất yêu công việc này của mình.

Thịnh Tùy mãi không nghe thấy cậu trả lời, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cậu, trong lòng chất đầy sự hoảng sợ.

“Em mệt thì đi rửa mặt đi trước đi.” Thịnh Tùy nói, “Lần sau không được như hôm nay nữa, Miên Miên, nếu không anh sẽ nghĩ em đã học thói xấu trong chương trình, sớm hay muộn cũng sẽ bắt em về lại.”

Yến Thời Miên bĩu môi, cậu cúp điện thoại trước, không muốn nghe hắn nói nửa câu.

Lúc trở về phòng Lục Xuyên đang dựa vào đầu giường gửi tin nhắn, Yến Thời Miên đi đến tủ quần áo lấy đồ, không cẩn thận nhìn thấy màn hình của cậu ta, chỉ thoáng nhìn qua một cái nhưng Lục Xuyên đã đề phòng cất điện thoại đi.

Yến Thời Miên không để ý lắm, chỉ cảm thấy vừa rồi cậu mơ hồ nhìn thấy trong điện thoại của Lục Xuyên có một cái avatar hơi quen mắt.

Nhưng nhìn không rõ, cậu cũng không suy nghĩ nhiều.

Cậu vừa dọn dẹp đồ vừa lẩm bẩm hát, Lục Xuyên ghét bỏ nói: “Hát gì vậy, khó nghe quá.”

Yến Thời Miên xoay người lại, ôm quần áo không thể tin nhìn cậu ta: “Bài của thầy Giang á, anh chưa từng nghe à, không phải anh là fan của anh ấy sao?”

Lục Xuyên nghĩ đương nhìn là tôi chưa từng nghe rồi, mấy lời đó đều là tôi bịa đại thôi.

Ngoài miệng lại nói: “Cậu hát dở quá tôi nghe không ra.”

Yến Thời Miên không để ý đến cậu ta nữa, ôm quần áo đi rửa mặt súc miệng.

₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎

Thịnh Tùy (nói xấu sau lưng): Đã một ngày Miên Miên vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, em ấy học thói xấu trong chương trình rồi, không muốn để em đi quay tiếp nữa!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv