Lúc ấy Mạnh Tử Đình đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, bà cùng bạn trai đi du dịch khắp thế giới, sao mà biết được nhà họ Sở đã sảy ra chuyện gì.
Bà lại dặn dò Mạnh Ngữ Hâm: “Ngữ Hâm, nếu dì của con không chủ động nhắc tới chuyện năm đó, con cũng đừng nên hỏi bà ấy, biết không?"
“ Con biết đúng mực.” Mạnh Ngữ Hâm dĩ nhiên hiểu rõ Sở Từ là vết thương trong lòng của dì, bằng không thì nhiều năm trôi qua, vậy mà ngay cả con gái ruột dù là một chữ cũng không hề nhắc tới
“ Sở lão gia có nói sao về vụ gia tài của ông ấy không?”Mạnh Tử Đình rất để ý về việc phân chia tài sản của nhà họ Sở.
Mặc dù con gái bà mang họ Mạnh, nhưng từ nhỏ đã sinh hoạt ở nhà họ Sở, là Sở lão gia nhìn cô trưởng thành.
Trên dưới nhà họ Sở ai cũng yêu mến Mạnh Ngữ Hâm, đã coi cô như ruột rà mà đối đãi từ rất lâu rồi.
Mạnh Tử Đình luôn tính toán trong đầu rằng di chúc phân chia tài sản Sở lão gia nhất định sẽ cho con gái bà một phần.
Những việc mà bà đã trải qua gần đây,cộng với việc bà từ nhỏ sống xung sướng, khiến bà trở nên tham lam hơn, bà rất muốn trở về cuộc sống trước kia.
Nhưng bà vừa không có năng lực vừa không quyết đoán, cách tốt nhất trước mắt bà nghĩ là tài sản kết xù của Sở lão gia.
“Mẹ, việc phân chia tài sản con thật sự không biết,......” Mạnh Ngữ Hâm thật khó chịu,không thích mẹ cô như thế.
Nếu có phân chia thì dĩ nhiên là đồng ý,
Còn không có,thì cũng không sao hết.
Chỉ là Mạnh Ngữ Hâm nghỉ tới Sở Từ đã quay về, còn có thái đội đối xử của Sở Hàm với cô ta.
Bọn họ dù gì thì cũng là chị em ruột thịt, có máu mủ huyết thống,về mặt này cô đã không bằng Sở Từ mất rồi.
Mạnh Ngữ Hâm nhìn chính bản thân cô trong gương, trên bàn trang điểm bày biện vô số trang sức đắt giá, còn có phòng quần áo ngay bên cạnh toàn là nhãn hàng thời trang nổi tiếng mắc tiền.
Những thứ đó đều là dì mua tặng cô. Hiện giờ dì dượng đã đi công tác xa chưa trở về, không biết tới lúc trở về, thái độ của họ đối với Sở Từ ra sao nữa.
Cứ miên mang suy nghĩ,trong mắt cô lại ảm đạm đi nhiều.
" Ngữ Hâm, con cố nắm bắt cơ hội lần này đó, nữa đời sau của mẹ đều trông cậy vào con đấy" bà cứ dặn đi dặn lại con gái.
" vâng, không nói tiếp nữa, con còn có việc". Mạnh Ngữ Hâm không muốn tiếp tục nói chuyện với bà nữa, tìm đại lí do rồi cúp máy.
Buổi chiều, Sở Hàm đưa Sở Từ đi ra ngoài mua quần áo,cậu còn rủ thêm Mạnh Ngữ Hâm cùng đi theo để chon giúp, cậu cho rằng con gái với nhau sẽ hiểu nhau hơn.
Mạnh Ngữ Hâm vui vẻ mà giới thiệu cho Sở Từ những bộ đồ có nhãn hiệu mà thường ngày cô hay mặc. Ngoại trừ mấy nhãn cao cấp đắt tiền cô còn giới thiệu thêm mấy nhãn nho nhỏ mà nhiều vị phu nhân hay sử dụng.
Chắc rằng mấy nhãn đó Sở Từ chưa bao giờ nge qua.
Sở Từ trực tiếp thẩy cái địa chỉ cho Sở Hàm.“ số 88 đường Thượng viên.”
Đường Thượng Viên là khu phố mua sắm rất xa hoa, ở đó rất nhiều mặc hàng cao cấp.
Cụ thể số 88 thì Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm thật ra không biết tiệm đó bán những gì.
Đến nơi, thấy bản tên cửa tiệm, cậu vàMạnh Ngữ Hâm đều ngỡ ngàng sững sờ tại chỗ.
Cửa hàng này....
Bọn họ biết cửa hành này tên là " Tầm". Nhưng bọn họ chưa mua qua đồ ở nơi này.
Không phải vì bọn họ không muốn mua, mà là muốn cũng mua không nổi đồ ở đây. . Truyện Võng Du
Cửa hàng được một đại sư nhà thiết kế rất nổi tiếng thế giới mở, mỗi bộ quần áo trong tiệm đều được đại sư Trần Tầm Sơn cùng đồ đệ của ông ấy thiết kế rất tỉ mỉ cận thận.
Bởi vì số lượng rất hạn chế, cửa hàng chỉ bán cho những hội viên thôi.
Nói đến thẻ hội viên của cửa hàng là do đại sư Trần Tầm Sơn chính tay phát cho mới có. Tính tình ông có chút kì quái, điều chọn hội viên cũng muôn phần khắc khe.
Nhưng vì đại sư Trần Tầm Sơn rất nổi tiếng trong giới thời trang, hơn nữa những bộ quần áo ông thiết kế kết hợp với trang sức cũng đủ để cho các phu nhân tiểu thư trong giới thượng lưu trở nên nổi bật rất nhiều.
Vì muốn mua những bộ thiết kế của Trần Tầm Sơn có rất nhiều người từ nơi xa xôi chạy tới để mua, nhưng tiệm cũng không bán ra dể dàng như vậy.
C10. Mua quần áo cho đồ nhà quê(2)
Sở gia là gia tộc danh giá số một số hai ở Thông Hải cũng không nhận được thẻ hội viên này.
Mạnh Ngữ Hâm cũng đã từng thử nhờ người có mối quan hệ mua giúp, nhưng thất bại.
Sở Hàm giữ tay Sở Từ đang muốn vào cửa:" Cửa hàng này không thể vào, chúng ta đổi chổ khác "
Sở từ bất chợt rút tay về. Mặc dù có tay áo ngăn cách nhưng cô vẫn có chút không thoải mái.
Sở Từ hỏi:" cửa hàng này không thể vào hả?
"Không thể" Sở Hàm không biết Sở Từ sao lại biết chổ này, lại muốn vào mua quần áo ở đây.
Mạnh Ngữ Hâm nói: “ Chị họ, em dắt chị đi tới cửa tiệm mà bọn em thường hay mua nha, đồ chổ đó đẹp lắm đó".
Thấy quần áo trên người Sở Từ đều hàng vỉa hè chỉ đáng mấy chục tệ, vậy mà đòi mua quần áo đắt cắt cổ, ngay cả người có tiền muốn mua cũng mua không được.
" được thôi" Sở Từ không ép buộc, chủ yếu là không thể cưỡng cầu, bằng không hệ thống hố cha đó sẽ nói cô phạm quy nha.
Sở Từ chỉ đành rời đi.
Lúc này trên lầu 2 cửa hàng,Trần Tầm Sơn đầu tóc hoa râm,giơ tay vuốt râu, ông thoáng nhìn xuống liền thấy 3 người đang rời đi.
Là ông đã nhìn sai hả?
Hình như ông thấy Sở lão đại.sao có thể chứ?. Sở lão đại đã sang nước M rồi mà.
Ông bước ra trước tiệm nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng 3 người vừa rồi.
" Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?" Đại đệ tử Lục Triệt tới gần cửa sổ,thấy sư phụ cậu đang nhìn xung quanh nên bèn hỏi.
Lục Triệt đã ngoài 20 tuổi, dáng dấp không thua gì người mẫu, mặt mài khôi ngô, rất thu hút nữ khãch hàng.
" thầy vừa thấy một bóng lưng rất giống Sở lão đại".Trần Tầm Sơn trả lời.
“Sở tiểu thư? Cô ấy đang ở thông Hải sao?” Lục Triệt vội vàng hỏi.
" chắc thầy nhìn sai người rồi".
Nghe vậy, Lục Triệt có chút thất vọng“ Cũng đúng, Sở tiểu thư bận bịu vậy, sao có thời gian dạo phố nhỉ.”
Trần Tầm Sơn cười:" con nhìn con đi, cho là Sở lãi đại ở chổ này đi nữa, con cũng chỉ có thể lén nhìn, thích người ta mà không dám nói, xứng đáng làm chó độc thân mà!"
Bị sư phụ nói trúng tim đen, Lục Triệt cúi đầu không dám nhìn thẳng:" sư phụ, con... con không có. Chỉ là con cảm kích Sở tiểu thư, nếu không có cô ấy thì giờ không có con như vầy".
“Được rồi....được rồi, mau đi làm việc thôi, chất liệu quần áo Chung phu nhân đặt mấy hôm trước tới chưa?”
Hai thầy trò chuyển chủ đề về bàn bạc công việc.
Một nơi khác, Sở Từ theo Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm bước vào cửa hàng gần đó.
Nhân viên trong tiệm nhận ra Mạnh Ngữ Hâm nhiệt tình mà giới thiệu mẫu mới nhất vừa nhập.
" hôm nay, tôi không mua cho tôi nữa, mọi người giúp tôi lựa xem có mẫu nào phù hợp với chị họ tôi không ".Mạnh Ngữ Hâm cười dịu giải thích.
Nhân viên nhìn sang Sở Từ nụ cười trên mặt bất giác cứng ngắc. Chẳng qua là rất nhanh thì bắt đầu nhiệt tình chào đón Sở Từ.
Nếu hôm nay một mình Sở Từ tới, sẽ khó mà được vào cửa tiệm.
Trong khoảnh khắc Sở tử khoác lên bộ đồ mới, từ trong bước ra làm hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.
Mắt Sở Hàm cũng sáng ngời. Quả nhiên người đẹp vì lụa mà, dù xinh đẹp tới đâu cũng cần vật ngoài giúp thêm.
Ngay cả nhân viên trong tiệm cũng ngây người ra đó.
Thật không ngờ chị họ của Mạnh tiểu thư dẫn đến trong có vẻ quê mùa nhưng dáng rất xinh xắn, chỉ mới sửa soạn tí mà làm cho người khác không rời mắt được.