Đương nhiên bọn họ cũng không biết vị thần y này lại là Lâm Nặc, người có tiếng xấu vang xa khắp trường Hoa Việt.
Sự thật là rất ít người biết Lâm Nặc là Hoắc tiên sinh.
Lâm Nặc nhớ tới hình như vừa rồi ở bên ngoài, cái người kêu Sở Hàm chính là cháu trai của Sở Lão gia.
Đột nhiên cậu có chút hứng, thú liền nhắn lại:【 đem tình trạng của bệnh nhân gửi cho tôi. 】
Người bên kia giống như đang chờ trực tin nhắn của Lâm Nặc, cậu vừa gửi tin qua thì lập tức trả lời lại:" 【 Hoắc tiên sinh ngài chờ một lát, tôi lập tức gửi qua ngay】
Không bao lâu, Lâm Nặc liền nhận được tư liệu bệnh án liên quan tới Sở lão gia.
Sau khi xem xong, cậu biết lý do mà Sở lão gia gấp rút tìm cậu khắp mọi nơi.
Tình hình hiện giờ của ông ta, bệnh viện không thể trị khỏi được, cho dù bác sĩ có theo dõi 24/24, thì cũng chỉ có thể kéo dài thêm hai ba tháng là cùng.
Lâm Nặc xem xong, không có trả lời lại đối phương, càng không có ý định chữa trị cho Sở lão gia.
###
Biệt thự Sở gia, Sở lão gia biết tin Bồ viện trưởng của bệnh viện Hải Nặc đã liên lạc với Hoắc tiên sinh, ông vui mừng vội vàng nói với Bồ viện trưởng:
" Chỉ cần Hoắc tiên sinh chịu ra tay cứu người, cho dù ngài ấy đưa ra yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng".
Sở lão gia còn chưa muốn chết, ông nguyện ý trả bất cứ giá nào, chỉ cần có biện pháp cứu được sinh mạng của ông,
Bồ viện trưởng nói:" Sở lão tiên sinh, ngài chớ gấp, vị Hoắc tiên sinh này tính khí rất quái lạ, có tiền cũng chưa chắc thuyết phục được hắn, trước mắt hắn vẫn chưa đưa ra giá cả, chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi a"
"Nhanh lên, Tôi không còn nhiều thời gian để chờ nữa rồi." Sở lão gia không phải là không có kiên nhẫn chờ, mà là không có cơ hội để chờ.
Thế là Bồ viện trưởng thuận theo ý của Sở lão gia, nhắn cho "Hoắc tiên sinh". Nhưng đợi nữa ngày vẫn không thấy trả lời.
Tính tình người này thật kỳ lạ, chờ hắn trả lời, giống như phi tần trong cung đang đợi hoàng thượng lâm hạnh,chỉ biết giao phó cho ông trời xem vận khí.
Trong phòng học lớp 5, Sở Từ gục xuống bàn ngủ.
Chuông điện thoại reo lên mấy lần, Sở Từ mới chịu hé mắt nhìn tin nhắn:" 【 em nhận được đồ chưa? 】
Sở Từ mơ mơ màng màng nhắn lại: 【 đã nhận 】
【thứ tư này anh tới Thông Hải, có thể cùng nhau đi ăn cơm không?】
【 Không có thời gian, không đi. 】
【 Vậy em đang bận gì à? 】
【 Đi học. 】
【 Đi học? em đang nghiêm túc chứ? 】
【 Em nghiêm túc. jpg.】
【 A Từ, em cố ý trốn anh không muốn gặp anh, phải vậy không? 】
【 Không phải, em thật sự đang đi học. 】
Để chứng minh là đang đi học, Sở Từ cầm điện thoại chụp phòng học rồi gửi đi.
Sau khi thấy được ảnh chụp, đối phương trầm mặc thật lâu, mới trả lời:【 cũng tốt, ở lứa tuổi này, em nên quen nhiều bạn, đây mới là việc mà em nên làm】
Có đôi khi Sở Từ trưởng thành rất sớm, đến nổi mất đi cái vui tươi, hoạt bát vốn có ở độ tuổi này.
Sở Từ vẫn còn nằm ngủ,nhưng không lâu đối phương lại nhắn tới:
【 Vậy hôm đó, sau khi anh kết thúc hoạt động thì đến trường tìm em nha, em học trường nào?】
【 Đừng đến, sẽ gặp phiền phức. 】Sở Từ sợ phiền đến.
【 anh sẽ lén lút qua, không để người khác nhìn thấy đâu, anh muốn gặp em một lần, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi】