Có thể là ngày nghĩ đêm mơ, buổi tối Nine mộng thấy bản thân bị một đám màu sắc rực rỡ bao quanh, vàng đỏ cam lục lam tím... Những màu sắc này còn biến thành những bông hoa nho nhỏ quen thuộc, Nine vừa nghĩ đến quen thuộc thì thấy hoa nhỏ há to cái miệng đầy máu.
" Rống rống rống!"
Những âm thanh quen thuộc vang lên, khiến số 9 vô thức nhíu mày.
Quả nhiên, cảm giác đói khát chợt ùa về, số 9 sờ sờ vòng tay muốn lấy thức ăn, nhưng cậu chỉ cảm nhận được cảm giác cộm cộm do cánh tay chỉ có da bọc xương.
Số 9 bắt đầu hoảng loạn, đầu óc rối mù, trong đầu chỉ tràn ngập hai chữ.
Thức ăn, thức ăn của cậu đâu?
"Rống!"
Tiếng tang thi càng lúc càng gần, số 9 theo bản năng cuộn tròn, mở to đôi mắt mờ đục nhìn về phía trước.
Âm thanh bước chân càng lúc càng vang dội, số 9 thậm chí còn cảm nhận rõ sự rung động của mặt đất.
Đói... Thật đói...
Bụng số 9 quặn thắt, cảm giác đói khát tột độ khiến cậu cắn đôi môi rặt nứt.
Số 9 đói đến hoa mắt, cánh tay trước mắt dường như đã biến thành thức ăn...
Số 9 cắn một miếng, máu tươi đầy miệng. Nhưng lúc này mùi tanh dường như có thể giảm cảm giác đói khát.
Thế nhưng mùi máu cũng đưa tới những kẻ đói khát khác.
Một thứ gì đó bỗng che trước mặt số 9, khiến cậu mờ mịt ngẩng đầu.
Xác chết. Toàn là xác chết. Đông nghìn nghịt.
Số 9 không dám hô hấp, mở to đôi mắt nhìn những kẻ không còn lành lặn kia.
...
Cuối cùng số 9 vẫn không chết, cậu thức tỉnh dị năng, những hai cái, một cái còn là dị năng thuộc hệ đồng hóa.
Lũ tang thi ngơ ngác nhìn mùi thức ăn biến mất, chúng nó nhai nhai miếng thịt trong miệng, nhưng chỉ cảm thấy nó thối rữa nhạt nhẽo, hoàn toàn không còn mùi vị ngon ngọt lúc nãy.
Cuối cùng lũ tang thi bỏ qua số 9, khập khiễng đi tìm con mồi mới.
Số 9 cuộn tròn trong góc bẩn thỉu, đau đớn và mất máu khiến tầm mắt của cậu nhòe nhoẹt, đầu óc thì như máy móc bị vướng vào cuộn chỉ, chậm chạp rối tinh rối mù.
Trong lúc mơ hồ cậu hình như nghe thấy gì đó.
Hình như là...
" Không thể phân tích cấu tạo não bộ của 09. Đề nghị lấy ra.
Thực nghiệm thể 09 không thể dung hợp dị năng hệ Sinh Mệnh, thực nghiệm thất bại.
Chuẩn bị tiêu hủy. "
...
Cảnh tượng lần nữa thay đổi, số 9 thấy mình đang đứng trên núi, dùng ánh mắt bình thản nhìn căn cứ cách đó không xa.
Sự cộng hưởng cảm xúc từ các tang thi làm số 9 vô cùng bực bội, đói khát, tức giận, tiêu cực... chiếm đầy đầu óc, khiến cảnh tượng trước mặt số 9 hơi vặn vẹo, như một bức tranh trừu tượng.
" Tang thi triều!"
" Tang thi Vương!"
"Cửu Đế!"
Thật nhiều nhân loại la hét, tức giận, tuyệt vọng, oán hận...
Những âm thanh inh ỏi càng làm số 9 khó chịu, cậu giơ tay, đám tang thi như con rối được lên dây, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nhân loại.
" Cửu Đế! Ngươi sẽ chết không được tử tế! "
Từ khi tận thế bắt đầu con người đã biết đến sự tồn tại của tang thi vương.
Thế nhưng Đệ nhất tang thi vương - Tế Tiêu cực kỳ ít lộ mặt, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không đáng sợ như Đệ nhị tang thi Vương - Cửu đế.
Từ khi Cửu Đế giết Tế Tiêu, cuộc sống của nhân loại cũng chao đảo như con thuyền nhỏ giữa báo táp.
Cửu Đế không chút thân thiện với chủng tộc của mình, đi đến đâu máu chảy đến đó. Tuy là nhân loại nhưng còn đáng sợ hơn tang thi cả trăm lần.
Có người nói, đế vị của Cửu Đế chính là muốn dùng tất cả nhân loại để xây thành.
Có người nói, Cửu Đế biết cách bước lên thần vị, chính là dùng máu tươi và linh hồn để xây bậc thang.
Bởi...
Cửu Đế họ Quân. Danh Quân Cửu.
Chỉ có một số ít "người" có được Trí Tuệ Chi Thư mới biết trên thế giới này tồn tại một chủng tộc cổ xưa gọi là Thần sử, họ là sứ giả của các vị thần.
Mà họ Quân... lâu nay vẫn luôn là Thần sử của Trí Tuệ Chi Thần.
Mà vị thần linh này có quyền năng "toàn biết ", thân là Thần sử của thần linh, Quân Cửu tuyệt đối biết con đường thành thần.
Đây cũng là lý do Quân Cửu trở thành thực nghiệm thể.
Nhưng Quân Cửu chẳng lộ ra chút thiên phú nào, ngay cả khả năng lành cơ bản nhất cũng không có. Ngoại trừ cấu tạo bộ não không thể phân tích, Quân Cửu chính là người thường. Các nhà nghiên cứu cho rằng Quân Cửu không kế thừa huyết thống Thần sử, Quân gia từ đây cũng triệt để biến thành phàm nhân.
Cho đến khi Quân Cửu bị đưa đi tiêu hủy thì mới đột ngột biến mất.
Viện trưởng viện nghiên cứu của 09 mỉm cười, gọi đó là sự nhân từ cuối cùng của thần linh.
...
Quân Cửu bị thứ gì đó đập tỉnh, cậu mở mắt, nhìn thấy bé trí cây trắng như bánh bao.
Thật đói bụng.
Quân Cửu lập tức tìm kiếm vòng tay không gian của mình, tìm thấy một đám đồ ăn vặt và một cây kem mà cậu chỉ dám cắn một xíu vào hôm qua.
Quân Cửu hơi đau đầu, cảm thấy dường như bản thân đã quên gì đó. Nhưng mà cậu vốn là người vô tâm vô phổi, sau khi thấy thức ăn thì vứt phiền não sang tận thái bình dương.
Sau khi cùng trái cây ăn sáng, Quân Cửu như thường lệ muốn đi đọc sách. Nhưng được biết hôm nay thú nhân sẽ về tộc nên muốn đi đưa một chút, cũng không phải EQ cậu cao lên, mà là cậu còn vướng mắc về cái đá quý màu tim tím nào đó, hơn nữa có tinh linh tiến đến bảo Vương cho mời.
Khi Quân Cửu đến nơi, thấy con sói bự... À Quân Cửu đã từ miệng của Tam trưởng lão biết sói tên Phelan, thấy Phelan đang đứng trước mặt các thú nhân, nghiêm túc nhìn mình.
Quân Cửu:...
Quân Cửu thở dài một hơi, thôi, chết sớm siêu sinh sớm.
" Quân Cửu đại nhân! Xin ngài hãy cứu giúp ta cứu đệ đệ ta!"
Quân Cửu:??? Không phải nói chuyện đá quý sao? Đệ đệ là cái gì?
Hỏi ra mới biết, Phelan muốn mời cậu đến cứu đệ đệ mình, hình như thú nhân kia cũng là bị ác ma làm bị thương.
Hơn nữa Quân Cửu ngẩng đầu, phát hiện đá quý trên trái thú nhân và nơi khóe mắt của tinh linh đều đã thay đổi, đổi thành kim cương, cái loại phản xạ bảy màu dưới ánh Mặt Trời ấy.
Vừa nhìn đã biết là do ai chọn.
Quân Cửu không hiểu về tình yêu lắm, mạt thế sống còn khó nói gì đến yêu, cậu cũng chẳng cảm nhận được gì.
Quân Cửu cảm thấy tặng đá quý thì không thực tế lắm, ngoại trừ đẹp ra thì không thể mài ra để ăn.
Đương nhiên Quân Cửu cũng biết đôi khi tinh linh rất kỳ lạ, vì vậy không nói chuyện này mà là gật đầu với Phelan.
Cậu mới không nói là cậu tò mò với quyển trục truyền tống đâu!
Nghe nói lúc trước thú nhân tới nhanh như vậy là nhờ quyển giấy này, hình như còn là đồ đáp lại của đá quý tím.
Kệ mẹ đi, đang yên đang lành đá quý gì vào đây!
Các tiểu tinh linh nghe nói Quân Cửu và Avantika định rời đi thì khóc dữ lắm, cứ níu áo cậu, cọ hết nước mắt nhũn mũi lên.
Sau đó Quân Cửu chào tạm biệt mọi người, cùng bé trái cây đi đến tộc thú nhân.
Phelan lưu luyến nhìn Avantika, sau đó xé quyển trục.
Quân Cửu chỉ cảm thấy thân thể hơi khó chịu, khung cảnh xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, sau khi mở mắt thì đã đến một núi tuyết lạnh lẽo, hơn nữa đoàn đội còn nhiều hơn một người.
Chỉ thấy trong khung cảnh tuyết rơi trắng xóa bỗng xuất hiện màu sắc rực rỡ, như một cái bánh trôi bảy màu.
" Ca ca! Ta giỏi không?" Mặc dù biết trái cây đã không còn trí nhớ, nhưng Avantika vẫn hơi ngẩng đầu, có chút đắc ý nho nhỏ.
Quân Cửu:!
Thú nhân:!!
Phelan:!!!
Bé trái cây:... Bé trái cây nằm trên vai Quân Cửu, lạnh đến mức co ro. Quân Cửu đau lòng ôm bé vào lòng.
Phelan vui khỏi nói, mọc tai mọc đuôi, cái đuôi còn liên tục vung vẩy liên tục.