Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 153: Ma Kiếm Lang (Hạ)



Chiến đấu vẫn dai dẳn như trước, xác của ác thi bị tiêu diệt chết chồng thành lên cao, hòa quyện cùng với làn gió bắc lạnh lẽo là một mùi hôi tanh nồng nặc khó chịu. Võ giả nhân loại đã nằm xuống không dưới trăm người, dùng tính mạng của mình để đổi lại cuộc sống cho mấy ngàn phàm nhân. Trước khi tạm biệt thế giới này, ánh mắt của họ nhìn về phía nơi xa xăm, có lẽ nơi đó chính là quê hương của họ, nơi họ sinh ra, nơi có người thân của họ. 

Nụ cười bất giác xuất hiện trên miệng, trong khung cảnh tàn khốc này, những nụ cười đó ấy vậy mà nhẹ tựa bông tuyết trắng trên trời vậy. Cuộc đời này, ai mà không chết. Chết vì bệnh tật, chết vì tuổi thọ đã hết, chết bởi địch nhân, chết trong miệng yêu ma quỷ quái… còn bọn họ, họ chết để đổi lấy cuộc sống cho đồng tộc của mình, cho người thân, những người mà họ yêu quý từ sâu thẳm thâm tâm. Những người anh hùng, khi họ rời khỏi tông môn đại phái để đến đây trợ cứu những phàm nhân kia, họ sớm đã chẳng nghĩ mình có thể trở về rồi. Mất mạng thì sao, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. 

Tiếng cười vang lên trút bỏ mọi ưu tư phiền muộn đã đeo bám bấy lâu nay, một tiếng oanh tạc kinh động trời xanh vang lên. Âm thanh đó chính là tiếng mà những người anh hùng này tự bạo. Không chỉ một tiếng mà là rất nhiều. Đôi lúc, âm thanh tự bạo này vang lên liên hoàn. Rất kinh khủng, rất bi thương, ngoại trừ phàm nhân ra thì không một võ giả nào rơi nước mắt cả. Có chăng chỉ là thoáng qua một tia u buồn mà thôi. 

Những người kia đi trước, có lẽ… tiếp theo chính là họ cũng nên. Đường đến suối vàng, có lẽ sẽ không cô độc. 

Nhờ có những người anh hùng này, ngàn vạn phàm nhân kia mới có cơ hội tẩu thoát. Mắt thấy các nhóm phàm nhân đã được di chuyển đi rất xa, Tàng Thiên Ca hiện tại đã trở thành thủ lĩnh tạm thời của những võ giả ngăn chặn đám ác thi này. Hắn vừa điên cuồng chém giết ác thi, vừa rống lớn:

- Những người phàm kia đã di chuyển đến nơi an toàn, các vị bằng hữu, chúng ta tranh thủ rút lui, bảo toàn quân số. 

Giọng nói Tàng Thiên Ca rất lớn, bên trong thanh âm ẩn chứa kình lực hạo hãn, mạnh mẽ khuếch tán ra không gian. Gió dù mạnh cũng không ngăn nổi tầng sóng âm ba này. 

Đong đếm số lượng võ giả hiện tại, chỉ còn lại trên dưới năm trăm người mà thôi. Trong số đó có đến ba trăm người là từ Thần Địa tiến ra ngoài, gần một trăm người dẫn dắt phàm nhân bỏ trốn khỏi nơi nguy hiểm, tính ra chỉ còn lại hai trăm võ giả là còn sống sót mà thôi. Ban đầu khi nơi này, quân số của bọn họ có đến một ngàn người, giờ chỉ sót lại ba trăm. 

May mắn cho bọn họ là có đám Tàng Thiên Ca xuất hiện kịp thời, nếu không có phải sót lại ba trăm người hay không thì còn chưa biết. 

Theo lệnh của Tàng Thiên Ca, các võ giả bắt đầu rút lui. Đương lúc sắp sửa rời đi thì từ trên cao một cỗ áp lực cường đại giáng xuống, tựa như thái sơn áp đỉnh, nặng đến vạn cân, mạnh mẽ đè ép trên thân thể mệt nhọc của bọn họ. 

Áp lực cực mạnh chèn ép, vô hình chung làm cho chẳng người nào rời đi được. Đặc biệt là hai trăm người còn sống sót sau cuộc đại chiến dai dẳn, bị lực lượng khủng bố đè nén, toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, miệng ói ra máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt, trông rất bi thảm.

Đám người đi ra từ Thần Địa thì đỡ hơn chút, dù sao thực lực so với lúc tham dự Phong Thần Chiến đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, đối với áp lực khủng bố kia cũng chống đỡ được đôi chút. Dù vậy, sự khủng bố của kẻ mới đến kia vẫn rất kinh hãi. 

Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy có một gã nam tử hồng bào đứng lăng không trên trời, bởi vì quay lưng lại với thái dương, lại phối hợp với dáng vẻ tà dị, ánh mắt kiêu ngạo không kém phần độc ác nhìn xuống, cứ như hắn xem mình là ông trời đang nắm giữ vận mệnh của những con sâu con kiến là bọn họ vậy. 

- Thái tử Trịnh Thần Không? 

Tây Môn Bất Bại là người đầu tiên nhận ra kẻ vừa mới xuất hiện. Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca cùng với đám Long Uyên thì đây là lần đầu tiên biết Trịnh Thần Không. 

Đứng ở trên trời, Trịnh Thần Không miệng nở nụ cười lãnh đạm, mái tóc dài bị gió thổi bay lất phất lên trời, phối hợp với sự bức bách ngạo mạn, ai nấy nhìn thấy đều khiếp đảm rùng mình.

Coi điệu bộ Trịnh Thần Không xuất hiện không phải là giúp đỡ, mà là đang ép bọn họ tới chỗ chết. Tây Môn Bất Bại sớm đã nhìn ra điều này, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp:

- Ác thi là do ngươi điều khiển? Tại sao ngươi phải làm chuyện này? Trong huyết quản ngươi là dòng máu nhân loại, vậy mà ngươi lại làm ra chuyện bất nhân, làm hại đồng tộc? 

Thái độ của Tây Môn Bất Bại cực kỳ gay gắt. Ấy vậy mà chẳng có chữ nào lọt vào tai Trịnh Thần Không cả, hắn coi mấy câu kia là gió thoảng mây bay vậy. 

- Làm hại đồng tộc? Đám hạ tiện các ngươi mà dám mở miệng tự xưng đồng tộc với bản tọa? Bản tọa được sinh ra là để thống trị các ngươi, còn số phận của các ngươi chính là bị nô dịch, có biết chưa. 

- Ngươi điên rồi. 

Tây Môn Bất Bại nổi giận, phật hỏa sau lưng bùng cháy, hóa thành một tượng phật cao đến trăm mét, cả người tỏa ra một cỗ sóng nhiệt làm tan chẳng băng tuyết xung quanh. Tay của hỏa phật cầm một ngọn giáo có ba mũi nhọn, theo lệnh của Tây Môn Bất Bại quét ra một đường, hướng thẳng để chỗ Trịnh Thần Không mà đánh. 

Một đòn này ẩn chứa lực lượng cực đại, cường giả bình thường không thể nào dám chống cự. Nhưng Trịnh Thần Không lại tỏ thái độ khinh thường. Tả thủ nhẹ vung lên, huyết khí lượn lờ xung quanh biến thành một bức tường, khi ngọn giáo quét đến thì lập tức bị chặn lại. Lực lượng sót lại quét tán loạn ra không gian, tuyết trắng bay đầy trời, gió bay loạn xa, không gian trở nên hạn chế tầm nhìn. 

- Dám xúc phạm bản tọa, ngươi đáng tội chết. 

Trong đám tuyết trắng bay mờ mịt, một huyết ấn to bằng một cái đầu người phá không đánh xuống, đâm xuyên qua tầng tầng không gian, chỉ nghe tiếng hư không đổ nát, huyết ấn đâm thẳng vào hỏa phật, từ bên trong huyết khí lan tràn, chớp mắt hủy diệt hỏa phật. 

Tây Môn Bất Bại hét thảm một tiếng, máu tươi tràn ra từ miệng, ướt đẫm cả áo của hắn. Hai chân khụy xuống dất, tóc tai tán loạn, khuôn mặt trắng không còn một giọt máu, bộ dạng rất nguy kịch. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho Tàng Thiên Ca không kịp phản ứng. Khi nhận ra thì Tây Môn Bất Bại đã thua triệt để rồi. 

- Tiếp theo là đám các ngươi. Hãy trở thành nô lệ của bản tọa đi. 

- Huyết Vũ Kiếm trận. 

Trịnh Thần Không một lần nữa biến đổi thủ quyết, chỉ thấy huyết khí giữa không gian lan tràn, lại thêm ác thi khí của đám ác thi đã chết nữa, giữa bầu trời tạo thành một kiếm trận rất lớn, bao phủ cả một góc trời. 

Ánh sáng vàng của vầng thái dương đã bị Huyết Vũ Kiếm Trận che lấp, chỉ còn đó một màu đỏ tươi quỷ dị như màu máu, mùi hôi tanh khiến người ta vừa ngửi đã muốn nôn ọe. Lại ẩn chứa lực lượng bạo tạc rất lớn, kiếm trận này tuyệt đối không thể xem thường. 

Một khi Huyết Vũ Kiếm Trận giáng lâm, ngoại trừ những người đột phá Thượng Thần Cảnh hậu kỳ, hoặc chí ít cũng là Thượng Thần Cảnh nửa bước hậu kỳ, còn lại đều sẽ không thể sống sót. Ai nấy sắc mặt tái nhợt, cảnh tượng chết chóc đã mường tượng ra trước mặt họ. Khí tức tuyệt vọng phủ quanh những người này. 

Tàng Thiên Ca không thể đứng im mà nhìn. Trong số những người còn ở lại, Tàng Thiên Ca có tu vi mạnh nhất. Hắn hy vọng với thực lực của mình có thể chống đỡ được Huyết Vũ Kiếm Trận, để cho những người kia có cơ hội bỏ chạy. Một khi toàn quân trốn được, dù Trịnh Thần Không rất mạnh, nhưng muốn cản hắn rời đi cũng rất khó. 

Lại nói về đám Long Uyên, bọn chúng tham gia vào chỉ để tương trợ đôi chút mà thôi. Nhận thấy kẻ áo đỏ kia quá nguy hiểm, bọn chúng sớm đã tính lấy đường lui, chuẩn bị bỏ chạy rồi. 

Trịnh Thần Không tản mát khí lực rất lớn, phủ kín cả một góc thương khung, thủ quyết biến đổi đến bước cuối cùng, nói thì chậm, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc. Ngay khoảng khắc Trịnh Thần Không chuẩn bị kết thành ấn quyết để thi triển kiếm trận, bỗng một trận gió lốc từ trong khu rừng tuyết thổi đến. 

Cơn gió này không giống với những trận gió bắc thông thường. Nó lạnh, lạnh một cách tàn nhẫn kinh khủng. Tiếng gió thổi vù vù rít lên, nghe bên trong như ẩn chứa những đạo kiếm khí sắc bén. Trịnh Thần Không bị trận gió này làm kinh động, làm cho gã quên đi cả việc triển khai Huyết Vũ Kiếm Trận. 

- Hả, sao trời tối rồi? Chẳng phải trời vừa mới hừng đông sao?

Đồng tử nở rộ, Trịnh Thần Không chỉ nhìn thấy không gian trở nên tối tăm một cách lạ thường. Hắn nhớ rất rõ, ban ngày chỉ mới kéo dài được vài ba canh giờ mà thôi. Nhìn xuống đám người bên dưới, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một điểm khác lạ. Đám người này, màu máu tươi, màu y phục, màu đấu khí, sao lại trở nên u tối? 

“Cảm giác này, uy thế này, ta đã từng chứng kiến qua rồi. Là ở đây nhỉ? Đúng rồi, là giấc mơ đó! Giấc mơ ta đã gặp khi ở trong thượng cổ mộ phủ. Con quái vật khi hủy diệt vạn vật cũng đã thi triển loại sức mạnh này.” Đôi mắt Tàng Thiên Ca in hằn một thế giới vô sắc, trong đầu không ngừng hiện lên ký ức trước đây. Lại quét qua xung quanh mình, quả nhiên cũng là một thế giới vô sắc. 

Trong cái thế giới vô sắc này, tiếng nói chuyện, tiếng khóc than, tiếng gào thét, hay thậm chí là tiếng gió thổi… hắn cũng không nghe được. Một thế giới không có màu sắc, yên tĩnh, tịch mịch đến kỳ lạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv