Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 104: Huyết vũ tinh phong (Trung)



Địa Minh tôn giả sảng khoái ngồi xuống, dần dần cảm nhận sự khoái lạc trong lúc những kẻ khác đang ghen ghét ganh tị. Đặc biệt chính là tên Băng Hoàng thái tử ngồi phía đối diện, tuy rằng Băng Hoàng thái tử không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, thế nhưng làm sao qua được lão hồ ly trải qua bao nhiêu trầm luân như lão. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Bên ngoài Linh Quang điện, một đoàn xa giá màu đỏ lộng lẫy được kéo bởi mười đầu Tử Kim giao lân, bên cạnh còn có mấy chục mỹ nhân tuổi chừng mười sáu mười bảy cầm những cánh hoa tung lên trên trời. Tử Kim giao long thân thể rất to lớn, cao đến hơn bảy mét. Đây là do các Thú Hồn sư điều khiển bọn chúng thu nhỏ lại bản thể, một đầu Tử Kim giao lân bình thường nhỏ nhất cũng phải cao hơn mười mét, không khác gì một ngọn núi nhỏ cả. Đi sau lưng Tử Kim giao lân là một binh đoàn Long Tượng chiến sỹ, mỗi một Long Tượng chiến sỹ đều có tu vi Thần Vương cảnh trở lên. 

Dẫn đầu đoàn người này là một nam tử thần tuấn trẻ tuổi, hắn mặc trên người một bộ hồng y thêu hình ngũ trảo kim long, đầu đội tử ngọc kim quang, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, hai bên mai là hai lọng tóc dài khẽ lay động mỗi khi Liệt Vân long thú bước đi. Tuy nhìn hắn rất trẻ tuổi, thế nhưng ánh mắt vô cùng thâm sâu, khiến cho người ta không dám nhìn gần, giữa mi tâm lại có một ấn ký kỳ dị, khiến cho nét anh tuấn của hắn rất ma mị. Nam tử hồng y này chính là đương kim thái tử Thiên Phong đế quốc Trịnh Thần Không. 

Hôm nay chính là hỷ sự của hắn, thế nên trên gương mặt Trịnh Thần Không luôn luôn treo một nụ cười. Trên người loại toát lên một khí chất đế vương, dù cười nhưng vẫn rất khiến người ta muốn triều bái hắn. Người hai bên đường tránh xa đoàn rước dâu chừng mười mét, tuy rằng là hỷ sự nhưng ai nấy đều quỳ xuống triều bái Trịnh Thần Không. 

Lại nói về vị Thái tử phi của Trịnh Thần Không, nàng không ai khác chính là Yến Ngọc Lan. Nàng ngồi bên trong kiệu hoa to lớn lộng lẫy được kéo bởi mười đầu Tử Kim giao lân, phải nói rằng, hôm nay nàng thật đẹp. Mặc trên người một bộ hồng y vô cùng lộng lẫy, đính đầy những hoàng kim bảo thạch. Bộ hồng y quấn sát thân thể mềm mại, những đường nét quyến rũ mê người đều lộ ra cả, dù bất kỳ nam tử nào nhìn thấy đều bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thanh thuần động lòng người này. 

Tuy rằng gương mặt của nàng chỉ được trang điểm nhẹ, thế nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để hàng vạn nam tử nguyện chết vì nàng rồi. Mái tóc đen mượt như dòng suối được chải chuốt tinh tế đến từng cọng tóc một, trên đầu đội kim quan hình phượng hoàng, quả thực đẹp càng thêm đẹp, thiên nữ chốn cửu thiên chỉ sợ so với nàng còn phải cam bái hạ phong. 

Chỉ là, trên gương mặt mỹ lệ vô song lại không có lấy một nụ cười nào. Thay vào đó là một nỗi buồn vô hạn, đôi mắt trong như nước mùa thu lâu lâu lại nhìn về một nơi nào đó xa xăm, tựa hồ như đang hồi tưởng lại những ngày tháng trước đây, những ngày được ở bên người đó. Những ngày ấy đối với nàng mà nói, thực sự là rất quý giá. Nhưng tất cả đều đã là quá khứ. Bởi vì, nàng biết mọi chuyện giờ đây đã không thể trở lại như lúc đầu. Đã không thể cứu vãn được nữa. 

Giọt nước mắt như phê lê lăn dài trên đôi má trắng hồng, rơi xuống bên dưới kiệu hoa lộng lẫy, rồi sau đó liền biết mất vào hư vô. Trong lòng chỉ hy vọng hắn đừng đến đây để chứng kiến nàng trở thành người phụ nữ của kẻ thù, không muốn chuyện đó lặp lại một lần nữa. Nhưng thiên đạo vô thường, chẳng có gì là không thể xảy ra cả, dù cho người ta không muốn nó ập đến. 

Trịnh Thần Không cưỡi Liệt Vân long thú hùng dũng đưa đoàn xa giá tiến vào Linh Quang điện, kèn trống inh ỏi liền hấp dẫn ánh mắt của đám cao thủ bên trong Linh Quang điện. Trịnh Thần Không từ trên lưng Liệt Vân long thú nhảy xuống, sau đó đi đến bên cạnh kiệu hoa, giọng nói ôn hòa vang lên:

- Đã tới Linh Quang điện, để ta đưa nàng xuống. 

Bên trong kiệu, Yến Ngọc Lan vẫn ngồi im một chỗ, không có động tĩnh gì. Thậm chí một cái liếc nhìn bên ngoài cũng không, chẳng khác gì một các xác vô hồn cả. Trịnh Thần Không mỉm cười, nét ngoan lệ hiện hữu trong ánh mắt của hắn, dường như hắn chẳng quan tâm đến sự vô tâm của Yến Ngọc Lan, lại nói tiếp:

- Thái tử phi của ta, nàng nên biết bản thân đang ở trong tình cảnh như thế nào. Ngoan ngoãn một chút đi, đừng khiến bản thái tử nổi giận, đến lúc đó không biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra đâu. 

Lời nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lập tức khiến cho thân thể kiều diễm của Yến Ngọc Lan rung lên. Trong mắt hắn, Yến Ngọc Lan thực sự chẳng khác nào một món đồ chơi, hắn muốn nàng đứng thì phải đứng, muốn nàng ngồi thì nàng phải ngồi, hoàn toàn không có một năng lực phản kháng. 

Được Trịnh Thần Không nhẹ nhàng “khuyên giải”, rốt cuộc nàng cũng đứng dậy, tiến về phía Trịnh Thần Không, bàn tay tinh tế như bạch ngọc nắm lấy tay của Trịnh Thần Không, từ từ bước xuống khỏi kiệu hoa. Tuy rằng Yến Ngọc Lan gương mặt đeo một tấm lụa mỏng màu đỏ, thế nhưng nhiêu đó vẫn không thể làm bớt đi vẻ đẹp mỹ lệ vô song, khuynh quốc khuynh thành của nàng, khiến cho biết bao nhiêu gã nam tử nhìn vào đều thèm thuồng. 

Ngay cả đám thiên kiêu suốt ngày thưởng thức bao nhiêu mỹ nữ tuyệt thế trong thiên hạ như Băng Hoàng thái tử, Đệ Nhất công tử, Thần Võ chiến thần… khi vừa mới nhìn thấy nàng đều chưng ra cái vẻ mặt thất thần. Trong lòng bọn chúng đều có chung một cái suy nghĩ, đám mỹ nữ kia so với nàng quả thực là đom đóm so với ánh trăng, tiên nữ so với người phàm, tuyệt không thể so sánh được. 

- Mỹ nhân mà Trịnh Thần Không này chọn đúng là không tầm thường mà. Tiếc thật, ước gì ta được một lần hưởng thụ nàng. 

Trong đầu bọn chúng bao phủ một tầng âm trầm, chỉ là không bộc lộ ra bên ngoài mà thôi. Ngay lập tức lấy lại phong độ, nếu mà để người khác nhìn thấy được chẳng phải là đáng chê cười. Chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ đang đi bên cạnh Trịnh Thần Không. Có thể lấy được mỹ nhân hoàn mỹ như Yến Ngọc Lan, cơ hồ là phúc tu từ chín đời. 

Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan vừa mới bước vào Linh Quang điện, trước mặt liền xuất hiện một gã nam tử lãnh ngạo trẻ tuổi thân vận bạch y chặn lại, tay cầm một chiếc thiết phiến tinh tế không ngừng phe phẩy, mỗi một hành động đều toát lên vẻ tiêu sái khiến cho mỹ nhân trong thiên hạ xiêu đổ. Hắn ánh mắt thô tục nhìn Yến Ngọc Lan, tấm tắc khen ngợi:

- Thật đúng là hoàn mỹ vô khuyết, khiến cho bản thái tử ngưỡng mộ không thôi. Thần Không thái tử, ngươi thật rất có diễm phúc mà, hắc hắc. 

- Thì ra là Băng Hoàng thái tử. Xin giới thiệu, nàng tên là Yến Ngọc Lan, thú thật ngay từ lúc gặp thì bản thái tử đã yêu nàng rồi. Ngọc Lan, vị này chính là đương kim thái tử Bạo Tuyết đế quốc, một trong thập kiệt, Băng Hoàng thái tử Kim Thiên Hàn. 

Trịnh Thần Không mỉm cười, chào hỏi Băng Hoàng thái tử một cái, sau đó liền giới thiệu cho Yến Ngọc Lan biết. 

- Ngưỡng mộ đã lâu. 

Yến Ngọc Lan gương mặt mỹ lệ ẩn phía sau tấm lụa mỏng, thanh âm ngọt ngào nhưng lại rất lãnh đạm trả lời. Chỉ là Băng Hoàng thái tử chẳng quan tâm đến biểu cảm của nàng, cười lớn nói tiếp.

- Hắc hắc, thật không ngờ mỹ nhân ở Thiên Lam đại lục kiều diễm như vậy. Thần Không thái tử, nhất định phải giới thiệu cho bản thái tử vài người, nếu không bản thái tử sẽ hận ngươi lắm đấy. 

- Chuyện này là đương nhiên. 

Hai người cười cười nói nói vô cùng thân mật, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Thực chất Trịnh Thần Không và Băng Hoàng thái tử đang giao chiến tâm thần với nhau vô cùng kịch liệt, giống như lúc Băng Hoàng thái tử và Thần Võ chiến thần giao chiến với nhau vậy. Chỉ thấy đột nhiên Băng Hoàng thái tử lùi về phía sau một bước, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng giao chiến tâm thần vừa rồi hắn đã thu Trịnh Thần Không. Thế nhưng không vì vậy mã hắn mất đi phong thái lãnh ngạo, cười nói:

- Ồ, không ngờ tu vi của Thần Không thái tử lại tiến bộ nhanh đến như vậy, bản thái tử nếu không cố gắng có lẽ sẽ bị tụt lại rồi. 

Băng Hoàng thái tử vừa nói vừa lắc đầu, bộ dạng giống như đang rất đau khổ vậy. Còn trong lòng thì không khỏi xuất hiện một nét kinh ngạc, tu vi của Trịnh Thần Không chẳng ngờ lại phát triển nhanh đến như vậy. Thời điểm hơn một năm trước khi Trịnh Thần Không đột phá Thần Vương cảnh, tuy rằng lúc ấy hắn đã được người khác gọi là đệ nhất thiên tài, thế nhưng vẫn không thể bì với bất kỳ người nào trong thập kiệt. Không ngờ tốc độ tu luyện của Trịnh Thần Không cực nhanh khiến cho Băng Hoàng thái tử rất kinh ngạc. Đương nhiên vừa rồi mới là giao chiến tâm thần, Băng Hoàng thái tử vẫn tự tin, nếu như đánh nhau thực sự thì Trịnh Thần Không sẽ thất bại. 

- Thái tử điện hạ, giờ lành đã tới. 

Bỗng lúc này, một lão giả từ phía sau bước lên, truyền âm nói với Trịnh Thần Không. Băng Hoàng thái tử liếc mắt liền hiểu, cười một cái nói tiếp.

- Ai dà, làm mất thời gian của Thần Không thái tử rồi. 

Rồi hắn lại nhìn Yến Ngọc Lan, nói:

- Ngọc Lan thái tử phi, có cơ hội bản thái tử sẽ mời nàng đến Bạo Tuyết đế quốc một chuyến. Nàng không được từ chối à. 

Yến Ngọc Lan nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là dường như không quan tâm lắm. Băng Hoàng thái tử cũng tuy nhận ra, thế nhưng cũng chẳng buồn để ý quay lưng rời đi. Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan nắm tay bước tới lễ đường, chuẩn bị nghi thức thành hôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv