Lại nói, Tang đại phu cảm thấy dường như Ti Mệnh đối với Y đạo rất có hứng thú, mỗi khi hắn đến nhà của Tang đại phu là lại lôi những quyển sách nói về Y đạo ra xem. Ti Mệnh thì không có khả năng trở thành Dị sĩ được, như vậy để cho hắn trở thành một Y sư cũng tốt, giống như Tang đại phu chuyên việc trị thương trị bệnh cho người trong bộ lạc.
Thiết nghĩ, chỉ có con đường này là thích hợp với hắn mà thôi. Đương nhiên A Công và Tang đại phu không có ý tứ ép hắn mà để cho hắn tự mình suy nghĩ. Một người thông minh như Ti Mệnh, ắt sẽ biết lợi hại bên trong như thế nào.
Cũng không để cho A Công và Tang đại phu đợi lâu, Ti Mệnh sau một lúc suy nghĩ thì liền gật đầu, nói:
- Được đến Phong Tuyết bộ lạc tham quan, tôi còn mong gì hơn nữa.
- Bảy ngày nữa sẽ lên đường, ngươi tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút đi.
Nói vậy là biết Ti Mệnh đã đồng ý, A Công gương mặt già nua hơi giãn ra, có lẽ như rất hài lòng vì quyết định của Ti Mệnh. Không thể trở thành Dị dĩ đối với hắn chính là điều bi ai, cũng may hắn có chút ít thiên phú về Y đạo, cũng coi như là một điều an ủi. Là người chăm sóc, nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn, A Công cũng chỉ có thể làm được đến mức này mà thôi. Còn tương lai thế nào thì tự bản thân hắn quyết định.
Sau đó Ti Mệnh rời khỏi điện thờ thần linh, còn cha con Tang đại phu thì vẫn ở lại. Bởi vì bảy ngày nữa là đi đến Phong Tuyết bộ lạc, mà trong số các nhân tài của U Đô bộ lạc, nha đầu Tang Tương chính là niềm hy vọng lớn nhất, khả năng tiến vào thứ hạng cao so với Kha Thiên Lạc còn muốn lớn hơn rất nhiều.
Nói đến nha đầu Tang Tương này, sở dĩ thiên phú của cô ta cao đến như vậy cũng có can hệ lớn với Ti Mệnh. Đó là chuyện của bảy năm về trước, khi đó Ti Mệnh tám tuổi. Khi ấy trời cũng giống như hôm nay, tuyết trắng lạnh lẽo phủ kín toàn bộ U Đô sơn. Hắn, Tang Tương, Kha Thiên Lạc và một số tiểu hài đồng chơi trốn tìm.
Ti Mệnh và Tang Tương nấp ở một gốc cây thông đại thụ nằm dưới chân núi U Đô. Khi đó trên cây thông đại thụ này có kết một quả, nhàn nhạt tỏa ra ánh hào quang màu lam cùng với một mùi hương dễ chịu. Nha đầu Tang Tương này trông thấy quả của cây thông thì không hiểu sao lại đói bụng, bắt Ti Mệnh phải hái quả đó xuống cho bằng được.
Gốc cây thông này rất lớn, phải mấy người ôm mới hết được thân cây, khiến cho Ti Mệnh một phen vất vả mới hái được quả đó xuống. Khi ấy lúc hái quả đó xuống, hắn không để ý mọc bám vào cây thông có một loại dây mây sống ký sinh, quả này chính là sinh trưởng từ cái dây mây sống ký sinh với cây thông đại thụ.
Nhận được quả cây, Tang Tương mặt mày hớn hở, lập tức cắn một miếng lớn. Ngay khi vừa nuốt vào bụng thì bỗng cả người nóng rang lên, mặt mày đỏ bừng, tựa hồ trong người đang ẩn chứa một cỗ nhiệt khí khổng lồ. Nàng khẽ rên lên một tiếng rồi ngã ra đất, không ngừng thở dốc.
Ti Mệnh hoảng sợ, nghĩ rằng Tang Tương đã ăn phải quả độc, trong lòng cực kỳ hối hận, nước mắt không ngừng lăn xuống. Khi đó chẳng biết sức mạnh ở đâu ra, hắn cõng Tang Tương ở trên lưng, chạy thẳng một mạch từ chỗ cây thông đại thụ đó đến thẳng nhà Tang đại phu.
Tang đại phu một bên vừa xem mạch cho Tang Tương, vừa để cho Ti Mệnh kể lại toàn bộ sự việc. Lúc đầu nhìn thấy Tang Tương thống khổ, Tang đại phu trong lòng lo lắng không yên. Có lẽ là do người bệnh chính là con gái của mình, thế nên bản thân không thể bình tĩnh được.
Vừa lúc ấy thì A Công đến nơi. So với Tang đại phu thì A Công lịch duyệt hơn rất nhiều, vừa mới liếc nhìn bệnh trạng của Tang Tương là trong lòng đã có phán đoán rồi. Loại quả mà nha đầu này ăn trúng không ngờ lại chính là Thiên Khải quả trong truyền thuyết của Man tộc.
Tuy nhiên, trước khi sử dụng Thiên Khải quả thì phải có sự chuẩn bị thật tốt, bên cạnh đó còn phải có sự trợ giúp của trưởng bối nữa thì mới giúp cho Thiên Khải quả phát huy toàn bộ khả năng. Nếu không cứ như vậy mà sử dụng thì sẽ bị dược lực cực mạnh của Thiên Khải quả phản phệ lại, bạo thể mà vong.
Chẳng biết là dược lực của Thiên Khải quả không giống như trong truyền thuyết miêu tả hay là nha đầu này phúc lớn mạng lớn, tuy hơi thở yếu ớt nhưng không đến nỗi bạo thể mà vong. A Công phải hao tổn đến mấy thành công lực, trải qua một ngày một đêm, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng nhỏ của Tang Tương.
Nhân họa đắc phúc, sau khi trở về từ quỷ môn quan, thiên phú của nha đầu này liền bộc phát. Không kể đến bảy tuổi Thiên Khải thành công, chỉ sau một năm, nàng đã đột phá đến Dẫn Huyết cảnh tầng thứ ba. Vì chuyện này, để Tang Tương không gặp tai họa từ trên trời rơi xuống, A Công bắt mọi người không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Thế trừ một số người như A Công, tộc trưởng, Tang đại phu và Ti Mệnh ra, không ai biết được Tang Tương đã thành công mở Thiên Khải, còn trở thành một thiên tài xuất chúng nữa.
Đã qua tám năm, hiện tại nha đầu Tang Tương này đã là đột phá Dẫn Huyết Cảnh tầng thứ tám rồi, dưới sự chỉ dẫn của A Công, căn cơ tuyệt đối là vững chắc, so với Kha Thiên Lạc mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói lần đó chính là kỳ ngộ của nàng. Hiện giờ nàng chính là hy vọng lớn nhất của U Đô bộ lạc, nếu được Phong Tuyết bộ lạc lưu lại, khẳng định khiến cho U Đô bộ lạc nhận được không ít lợi ích. Vậy nên khoảng thời gian này, A Công mới đem toàn bộ tâm huyết của mình chỉ điểm cho nha đầu này.
Lúc rời khỏi nhà của A Công thì trời cũng đã xế chiều. Ti Mệnh định trở về nhà thì bỗng sực nhớ đến buổi hẹn với Kha Thiên Lạc ở sau núi. Thiết nghĩ đã gần đến thời gian, vậy nên Ti Mệnh chuyển hướng đi đến sau núi.
Đến nơi thì đã nhìn thấy Kha Thiên Lạc đang đợi ở đó. Hắn trên tay cầm một ngọn giáo sắc nhọn, trong không gian tuyết trắng này liên tục đánh ra những chiêu thức tràn đầy uy lực, mỗi lần quét ngang lại tạo nên một trận kình phong, trông Kha Thiên Lạc cứ như một con mãnh thú vậy. Ti Mệnh nhìn thấy mà trong lòng hâm mộ không thôi.
Đúng lúc ấy thì Kha Thiên Lạc phát hiện Ti Mệnh đang đứng nhìn mình. Hắn thu lại ngọn giáo rồi vác lên trên vai, hai chân đứng giang rộng, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tự tin:
- Thế nào, thương kỹ của ta không tệ chứ?
- Dũng mãnh và uy lực, coi bộ Đồng tiền bối đặt rất nhiều tâm huyết vào huynh.
Ti Mệnh mỉm cười đáp. Kha Thiên Lạc này từ sau khi mở Thiên Khải thành công thì bắt đầu đi theo Đồng Tường luyện tập võ nghệ. Nghe A Công kể, Đồng Tường này lúc trẻ cũng là một thiên tài xuất chúng trong bộ lạc, đáng tiếc tại đại lễ tuyển chọn thiên tài lại đụng phải thiên tài của Phong Tuyết bộ lạc. Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn, Đồng Tường triệt để bại trận, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Nhưng không vì thế mà ý chí của y sụp đổ, ngược lại còn thêm mãnh liệt. Có một đoạn thời gian rời khỏi bộ lạc ra ngoài lịch lãm rèn luyện, đến mấy năm sau mới trở về. Khi ấy khí huyết đại thịnh, tu vi đã là Dẫn Huyết cảnh tầng thứ tám, muốn đến Phong Tuyết bộ lạc để khiêu chiến với người năm xưa đánh bại mình. Đồng Tường tin tưởng, với thực lực của mình hiện tại, nhất định không thua kém người đó.
Đáng tiếc, khi nhận được tin tức của người đó thì chiến ý của Đồng Tường đã hoàn toàn sụp đổ. Người ấy lúc đó đã trở thành cường giả Tẩy Cốt cảnh rồi. Trong mắt cường giả Tẩy Cốt cảnh, một nho nhỏ Dẫn Huyết cảnh tầng tám như Đồng Tường, đừng nói là đánh bại, ngay cả khả năng sống sót còn không có nữa là.
Đồng Tường trong lòng ngậm ngùi cay đắng, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật chính là khoảng cách giữa mình và người đó cách nhau quá lớn, giống như trời với đất, vĩnh viễn không có cách nào san lấp. Về sau được A Công phân phó công việc chỉ dạy võ nghệ cho đám thiếu niên trong bộ lạc.
Khi Đồng Tường trông thấy Kha Thiên Lạc thì giống như nhìn thấy bản thân năm xưa. Cũng là loại kiêu ngạo đó, thiết huyết nam nhi đó, Đồng Tường trong đầu chợt nhớ về người đã đánh bại mình năm xưa. Nếu như bản thân đã không đánh lại, vậy thì toàn bộ ký thác vào một thiên tài xuất chúng, để tại đại lễ tuyển chọn thiên tài lấy lại ý chí năm xưa. Vậy nên bao nhiêu tinh túy mà bản thân tích lũy bao nhiêu năm qua, toàn bộ đều truyền hết cho Kha Thiên Lạc.
Đương nhiên Kha Thiên Lạc cũng nghe về chuyện của Đồng Tường năm đó, thế nên hắn cực kỳ cố gắng rèn luyện để không phụ tâm huyết của Đồng Tường. Có thể nói hiện tại, Kha Thiên Lạc so với Đồng Tường năm đó mạnh hơn gấp hai, gấp ba lần, vậy nên hy vọng của y không phải là không có khả năng.
- Cái này là đương nhiên, nếu không làm được thế này thì mặt mũi sư phụ ta để vào đâu chứ. Ha ha…
Kha Thiên Lạc há miệng cười lớn, coi bộ cực kỳ hưng phấn. Rồi sau đó nhấc chân bước tới gần Ti Mệnh, bàn tay trái rắn chắc như thép ngụi vỗ lên vai Ti Mệnh, nơi khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười, nét thân thiết trong đôi mắt sáng ngời chợt hiện lên, nhìn Ti Mệnh ấm áp nói:
- Huynh đệ, đã lâu không gặp.
- Phải, đã lâu không gặp.
*********
Đọc nhanh nhất tại: mht.vn
Facebook: Ảnh Nguyệt sơn trang