Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 110: Phi thăng Thần Giới
- Các ngươi nhọc công như vậy, bổn đế ở đây có chút đan dược mang từ Thần Giới xuống, loại cực mạnh, dùng tới đâu là phê tới đó. Đây đây, mỗi người chục viên xài chơi ha. Gì chứ mấy thứ này bổn đế có nhiều lắm, lấy dùng thoải mái đi, đừng ngại.
Cổ Thái lại búng tay một cái, từ trên trần nhà rơi xuống vô số chiếc hộp màu đen, giống như chiếc hộp mà trước đó Cổ Thái ban cho Cổ Ngô Vương và Đại Quốc Sư.
Những chiếc hộp này chất thành hai ngọn núi nhỏ bên trong cung điện.
- Đa tạ Cổ Thiên Đế ban đan.
Người nào người nấy ánh mắt rực sáng, hận không thể ngay lập tức xông tới chiếm đoạt làm của riêng.
- Thường thôi, không cần tạ ơn. Thôi, bổn đế đi đây.
Cổ Thái cười lớn, rồi sau đó bước vào bên trong đại trận truyền tống.
Ở bên ngoài, tất cả chúng cường giả đều quỳ xuống, hướng Cổ Thái đồng thanh nói:
- Cung tiễn Cổ Thiên Đế.
Luồng hào quang rực rỡ từ đại trận truyền tống bắn ra, hào quang cực mạnh khiến người ta cảm thấy nhức mắt. Sau khi hào quang biến mất, thân hình Cổ Thái và Ti Mệnh cũng biến mất theo, cả hai đã phi thăng Thần Giới cả rồi.
Sau khi Cổ Thái rời khỏi, Cổ Ngô Vương cùng mọi người đứng dậy. Nhìn Cổ Ngô Vương có chút trầm ngâm, dường như đang suy tư về đại nạn mà Cổ Thái đã nói với y.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
*Uỳnh*, một tiếng nổ vang lên, Ti Mệnh đầu hơi choáng váng, mãi một lúc sau mới đứng dậy được, mở mắt ra nhìn thì phát hiện mình đang ở một nơi khác.
Chỗ này là một bình đài khổng lồ, nằm lơ lửng trên không trung. Mặt sàn phát ra ánh hào quang nhàn nhạt, tựa hồ được cấu tạo từ một loại ngọc thạch vô cùng quý giá.
Ti Mệnh đảo mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không có một bóng người nào cả. Cổ Thái vốn đi cùng với hắn, bây giờ cũng không thấy mặt mũi đâu, tựa hồ đã bốc hơi vào không gian.
- Chuyện quái gì thế này?
Đứng đứng dọa, hô hấp một hơi lấy lại tinh thần. Không thể không nói, nơi đây linh khí cực kỳ nồng đậm và tinh khiết, so với linh khí tại hạ giới Thần Hoang cơ hồ tinh khiết hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Với dị sĩ man tộc mà nói, cho dù họ không biết cách sử dụng linh khí thiên địa này như thế nào, nhưng nếu sống tại nơi này một thời gian, dù không muốn thì thể chất cũng sẽ dần dần biết đổi, tu vi ngày tiến ngàn dặm, quả thực đúng với câu nói làm chơi ăn thật.
Đối với nơi này, Ti Mệnh không khỏi một hồi cảm thán. Thật không hổ danh là Thần Giới, có quá nhiều điều khác biệt so với hạ giới Thần Hoang.
Sau một hồi cảm thán, Ti Mệnh bắt đầu tản linh thức của mình ra để tìm dấu vết của Cổ Thái.
Bỗng ngay lúc đó, một tiếng gầm kinh thiên động địa rung chuyển đất trời, cùng với đó là một tiếng cười đầy kiêu ngạo.
Chỉ thấy trên trời bỗng xuất hiện một cái bóng khổng lồ che rợp cả bình đài chỗ mà Ti Mệnh đang đứng.
Ti Mệnh động dung, ngẩn đầu nhìn lên. Chỉ thấy cái bóng đó là của một đầu Hoàng Kim Chân Long vô cùng lớn, trong đấm mây trắng xoa dần hiện ra, chỉ mới là một cái đầu mà đã to kinh khủng khiếp đến vậy, không biết thân thể của nó sẽ còn khổng lồ đến chừng nào nữa.
Ti Mệnh đã từng thấy qua rất nhiều hoang thú, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy được một con hoang thú to lớn đến vậy, đã vậy lại còn là Chân Long trong truyền thuyết nữa.
Uy áp tản ra từ Hoàng Kim Chân Long này giống như một tòa núi đá vô hình đè ép xuống, khiến cho chúng sinh không thể không triều bái. Tuy nhiên, uy áp này không hề ảnh hưởng gì đến Ti Mệnh cả, có cảm giác như nó đang lấy uy thế vậy.
- Ha ha ha, thế nào hả, thấy sủng thú của ta ra sao? Ngầu lắm đúng không?
Đứng trên đầu Hoàng Kim Cự Long, một bóng người mặc Tử Kim Long Bào hay tay đặt sau lưng, ngẩn đầu nhìn lên trời, hống hách khoe khoang nói.
Ti Mệnh một khắc đó đứng im như trời trồng, không biết phải nên nói như thế nào cho phải.
- Huynh đệ à, không cần sợ hãi vậy đâu. Tiểu hoàng long hiền lắm, nó không cắn đâu.
Vừa nói, Cổ Thái vừa xoa đầu Hoàng Kim Chân Long. Nhìn Hoàng Kim Cự Long, cái miệng khổng lồ phát ra loại âm thanh thích thú.
- Khoe đủ chưa?
Mãi đến lúc này, Ti Mệnh mới hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nói.
- Ha ha… đủ rồi đủ rồi. Mấy người U Đô các ngươi đúng là không có khiếu hài hước gì, tẻ nhạt chết đi được.
Đang vui vẻ thì bị Ti Mệnh phá nát tâm tình, Cổ Thái không khỏi gương mặt ủ rũ, than nhẹ một câu.
- Nhảy lên đây, ta đưa ngươi đi gặp nha đầu đó.
Ti Mệnh nhún nhẹ người liền đáp lên đầu Hoàng Kim Cự Long. Cổ Thái vỗ nhẹ đầu nó, tựa hồ tâm ý thương thông, Hoàng Kim Cự Long gầm lớn một tiếng, tiếng gầm khiến cho mây vân hỗn loạn, cuồng phong gào thét, thanh âm vang ra tứ phương bát hướng.
Kế tiếp, Hoàng Kim Cự Long đảo người quay đầu, hướng về phía trung tâm mà phi hành. Bởi vì kiến trúc tiên cung Thần Giới này cực kỳ khổng lồ, mà nơi Ti Mệnh truyền tống đến lại nằm ở ngoài rìa của tiên cung, thế nên dù tốc độ của Hoàng Kim Cự Long rất nhanh, nhưng ước chừng cũng phải tiêu tốn gần hai ngày trời mới đến được tòa thánh sơn, nơi Tang Tương đang say giấc.
Trên đường đi, Ti Mệnh vừa nhìn ngắm khung cảnh Thần Giới do một tay Cổ Thái dựng lên, vừa phải nghe hắn chém gió liên tục về những chiến tích trong suốt mười vạn năm qua.
Còn nhớ mười vạn năm trước, năm đó cả hai chỉ mới là mấy gã thanh niên mới chập chững trở thành dị sĩ.
Khi ấy, Kha Thiên Lạc ước mong xây dựng U Đô trở thành một bộ lạc mạnh nhất Thần Hoang. Ti Mệnh và Tang Tương sẽ trở thành người trợ giúp hắn ta. Còn Cổ Thái, hắn muốn biến mạnh, muốn trở thành người mạnh mẽ nhất thế gian.
Mười vạn năm trôi qua, chỉ có mỗi một mình Cổ Thái là biến ước mơ của hắn thành sự thật. Chỉ là con đường này của hắn cũng gặp rất nhiều chông gai, đánh đổi rất nhiều thứ.
Một trong số những mất mát to lớn nhất đó chính là sư phụ của hắn – Hoang, cũng là người mà năm đó trước khi Ti Mệnh biến mất đã nhờ vả bảo vệ Tang Tương.
Giờ đứng trên đỉnh cao, hắn chỉ có một nỗi cô độc tịch mịch, không có một người bằng hữu chí cốt nào để tâm sự, nghĩ đến cũng khá đáng thương. Chỉ là, mỗi lần hắn buồn bực là cả Thần Giới một phen sóng gió. Thật sự đúng là chẳng ai chịu nổi tính cách lúc buồn lúc vui của tên này.
Sau hai ngày, rốt cuộc Hoàng Kim Chân Long cũng đưa cả hai đến ngọn thánh sơn. Trông ngọn núi này khá cô tịch đơn sơ, qua lời kể thì mỗi lúc buồn phiền, Cổ Thái thường đến nơi này để ngắm cảnh.
Kỳ lạ một điều là, trên đường đi, đã hai ngày trôi qua nhưng Ti Mệnh không hề nhìn thấy một bóng dáng của người nào khác, giống như tòa tiên cung này chỉ có mỗi một mình Cổ Thái sinh sống vậy.
Nhưng sau khi được Cổ Thái giải thích mới biết, trước khi lâm chung, người gọi là Thiên Cơ Tử đã bói một quẻ nói rằng Thần Hoang sẽ gặp đại nạn. Vậy nên Cổ Thái đã lệnh cho tất cả mọi người bế quan tiềm tu, đợi đến ngày đại kiếp diễn ra mà lập tức chống đỡ, không có lệnh của hắn tuyệt đối không được rời khỏi tiên cung nửa bước. Vậy nên dù Cổ Thái cùng Hoàng Kim Chân Long trên đường rất quậy phá nhưng chẳng có lấy một người nào ngăn cản.
Đến đỉnh ngọn thánh sơn, Hoàng Kim Cự Long đưa đầu hạ xuống, để cho Ti Mệnh và Cổ Thái bước xuống. Còn nó sau khi hoàn thành nhiệm vụ luân chuyển thì phóng thẳng lên trời cao.
- Nàng ta bên trong đó, ngươi vào trong mà xem đi.
Cổ Thái chỉ tay vào căn nhà nhỏ chính giữa thánh sơn, nhẹ nhàng nói.