Sương mù lượn lờ quanh khe núi, như là có tiên nhân ở nơi này, khiến cho toàn bộ dãy núi đều nhiễm chút tiên khí, con sông chảy róc rách, đám cá hôn môi nơi hòn đá dưới đáy sông, cuộc sống tốt đẹp của chúng nó tựa hồ sẽ kết thúc, bởi vì…
Trong sông có một nam nhân thân trên trần trụi đang đứng, thân hình tinh tráng với những đường cong hoàn mỹ, khuân mặt cương nghị, môi mỏng khẽnhếch, hiện lên vẻ nghiêm túc. Sống mũi cao thẳng, hai tròng mắt khéphờ, lông mi thật dài, vì vậy mà tăng thêm mấy phần nhu hòa.
Đây là một nam tử anh tuấn có thể khiến cho nữ nhân thét chói tai , đủ để cho nữ nhân quay chung quanh hắn.
Nam nhân mặc quần dài được sắn lên cao, nước sông không quá hai đầu gối, đầu mùa xuân nước sông còn có chút lạnh, mà hắn liền đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Nam nhân đột nhiên trợn mắt, không làm động tác gì, liền nổi lên năm cột nước, năm con cá sông lớn nhất theo cột nước cuồn cuộn mà lên, chuẩnxác dừng ở bên bờ, nam nhân thở dài.
Cuối cùng cũng không phụ hi vọng của sư phụ, để hắn bắt được cá!
Nam nhân đem năm con cá nhặt lên, phủ thêm áo khoác treo trên cây, mũi chân điểm nhẹ mặt đất bay vọt lên.
Trên vách đá cô huyền, một căn nhà gỗ đứng sừng sững, mà bốn phía váchđá đều là vực sâu, không có đường thông tới nhà gỗ, nếu nói căn nhà gỗlà dựng ở trên vách đá, không bằng nói, nhà gỗ dựng trên một cái cột đá.
Mà lúc này căn nhà gỗ im ắng, yên tĩnh có chút quỷ dị, nam nhân mangtheo cá, không khỏi nhăn mày lại, bình thường cho dù chỉ có một mình sưphụ cũng sẽ tuyệt đối không yên tĩnh như vậy .
Nam nhân đem năm con cá đeo trên vai, thả người nhảy xuống tưởng chừngnhư không muốn sống, lại giống như lướt đi đến căn nhà gỗ trên cột đá.
“Sư phụ?” thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên, nhưng không ai trả lời.
Nam nhân không có phòng bị đẩy cửa ra, đã thấy trong phòng không có mộtngười nào, trên cái bàn trong phòng đặt một cái hộp cùng một tờ giấy,chính xác mà nói là một phong thư, sư phụ để lại .
Đồ nhi: Tiểu Thú, thời điểm con xem thư này xem chừng sư phụ đã đi,không phải đã chết, mà đi dạo chơi tứ hải, thực sự sư phụ đã sớm có suynghĩ này, mọi người đều nói cây già cũng có thể nở hoa, cho nên vi sưmuốn đi xem có thể hay không tìm được mùa xuân thứ hai của mình.
Đồ nhi, sư phó của con đã đem mọi thứ có thể giao đều giao cho con, chonên, con cũng dọn dẹp một chút rồi xuống núi đi, hình như con từ nhỏ đều không xuống núi bao giờ? Con năm nay đã hai mươi ba , nên xuống núi xem chút kiến thức cũng tốt. Tuy rằng vi sư không cho con cái kinh nghiệmgiang hồ gì, nhưng vi sư tin tưởng vững vàng rằng con có thể vượt quahết thảy khó khăn này! Hơn nữa cần gì những loại kinh nghiệm giang hồnày nọ, con tiến vào giang hồ có tài năng, không phải sao?
Nhưng mà, có một kinh nghiệm giang hồ nhất định nói cho con: nếu cóngười muốn làm hại con, không cần khách khí, trực tiếp giết hắn! chặtlàm tám khúc hoặc là một kiếm giết chết hắn cũng được.
Nếu có thời gian, đi Tây Vực nhìn một chút, nói không chừng gặp anh em kết nghĩa của ta, đến lúc đó thay ta chào một tiếng.
Đúng rồi, cũng không có việc gì thì tra ra chuyện của cha mẹ con, chuyện của họ Lệ do người họ Lệ giải quyết.
Đem bức họa cha mẹ con mang theo, còn có đám gia quy linh tinh của Lệ gia nữa.
Còn có cái gì đó trong hòm là sính lễ cho nương tử tương lai của con,cha mẹ con lưu lại , tiểu tử con đừng đánh mất, bằng không khẳng địnhcha mẹ con sẽ bò dậy đến giết con đó! Trước khi tìm được nương tử cũngkhông thể mở ra, đây là yêu cầu của cha mẹ con .
Ta bảo con bắt năm con cá, con cầm ăn đi, đừng lãng phí .
Nếu không có chuyện gì liền dọn dẹp một chút xuống núi đi!
Sư phụ Vân Hành lưu lại — Lệ Thú đọc thư xong, không có oán trách sư phụ không lời mà đi, cũng không có oán giận sư phụ không chịu trách nhiệm,mà là cẩn thận đem lá thư đặt ở trong vạt áo, sư phụ đã giao phó hắn sẽnhất định làm được .
Cho nên hiện tại chuyện hắn phải làm là đem gói đồ thu thập xong, xuống núi lưu lạc giang hồ!
Nhưng là…
Vân Hành lại đã quên đồ đệ hắn chưa bao giờ xuống núi, không chỉ có kinh nghiệm giang hồ ít ỏi, mà ngay cả kinh nghiệm sống đều ít đến đángthương, không chỉ có kinh nghiệm sống ít đến đáng thương, mà ngay cả bản thân võ công cao thấp đều không rõ. Nếu nói như vậy còn chưa tính, dùsao Lệ Thú cũng chỉ cùng sư phụ của mình so chiêu, nhưng là cố tình LệThú lại là một cái đầu gỗ nghiêm túc bảo thủ!
Một cái đầu gỗ đem tri thức sách vở cho là thiên lý!
Cho nên đầu gỗ nghiêm túc tuân theo luân lý đạo đức thu thập xung quanhxong sau đó cung kính hướng nhà gỗ quỳ xuống, dập đầu ba lần.
Đây là hắn đối với sư phụ tôn trọng.
Mà lúc này, nấp trong chỗ tối Vân Hành thấy một màn như vậy không khỏivỗ vỗ đầu, “Ta dựa vào, thế nào đã quên tiểu tử này nghiêm túc như thế?Hắn đến cùng có thể đi không a?” Vân Hành thở dài, “Quên đi, dù sao concháu đều có phúc của con cháu, ta quản nhiều như vậy làm gì.” Vân Hànhnhìn hướng tây, như là hoài niệm cái gì, “Tam đệ, ta đã đem con củangươi dạy xong rồi, xem như không làm ngươi thất vọng .” Dứt lời, VânHành hướng phương hướng Lệ Thú xuống núi nhìn lại, xoay người, nhảy tớiphương hướng ngược lại.
Giang hồ là cái địa phương thần kỳ.
Ngày hôm qua còn làm địch nhân chỉ cần thông qua một chút thủ đoạn hômnay có thể là bằng hữu, mà đám hỏi là một thủ đoạn hữu hiệu xúc tiếnphát triển hữu nghị, dù sao chính là hy sinh một nữ nhân lại có thể tăng cường lực lượng liên minh thế lực của mình, đối với các gia tộc cùngmôn phái đúng là có lời .
Yến gia, ở trong chốn võ lâm nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ,một gia tộc như vậy, đủ để cho các môn phái lớn mơ ước , thôn tính giatộc như vậy chưa nói tới khó khăn, nhưng chỉ cần thôn tính một cái giatộc như vậy có thể tăng cường không ít thực lực.
Cho nên, kết hợp với một vài thế lực lớn là việc bây giờ Yến gia nhất định phải làm.
Mà con gái của Yến gia ai cũng như hoa như ngọc, duyên dáng yêu kiều, là những thiếu nữ dịu dàng nhất Giang Nam.
Trừ bỏ Yến Tiểu Tiểu.
Yến Tiểu Tiểu cũng không như các tỷ muội của nàng xinh đẹp động lòngngười, chỉ có thể tính là em gái nhỏ đáng yêu mà thôi, liền như tên củanàng giống nhau bộ dạng Tiểu Tiểu , trừ bỏ cặp mắt hạnh rất lớn ra, tấtcả của nàng đều là tiểu tiểu , cái mũi nhỏ, cái môi nhỏ, còn có vócngười nhỏ. Nhưng là nàng tính cách cùng tiểu tiểu một chút cũng không có quan hệ, cá tính quật cường cùng không chịu thua, tính tình hoạt bát,còn có điểm nhỏ hung dữ, nhưng cũng đủ vì người khác suy nghĩ săn sóccẩn thận.
Nàng luôn luôn cảm thấy cho dù là đám hỏi thì cũng không quan hệ cùngnàng, trên thực tế cũng không khác lắm, năm nay nàng mười bảy tuổi, vừavặn tuổi lập gia đình, nhưng phụ thân nàng lại dường như là đã quên còncó một đứa con gái như như vậy. Nhưng mà nàng cũng không quan tâm, nàngcòn muốn chơi thêm hai năm nữa!
Huynh đệ tỷ muội của nàng đều thật hà khắc, nhưng so với một số hung thần ác sát trên giang hồ vẫn còn tốt hơn!
Hơn nữa xét thấy những gì nương của nàng đã trải qua, nàng lập chí tuyệt đối không gả cho người trong giang hồ!
Nếu nhất định phải gả…
Thì nàng liền — trốn!
Đây là lần đầu tiên Lệ Thú xuống núi, hắn nghe nói Giang Nam rất đẹp,hơn nữa môn phái giang hồ rất nhiều, cho nên hắn quyết định xuất pháthướng Giang Nam. Lệ Thú có hai mươi ba xuân thu hoàn toàn là ở trên núi, người tiếp xúc duy nhất chỉ có sư phụ.
Cho nên thời điểm nhìn thấy thành trấn, lần đầu tiên biết thì ra trênthế giới này có nhiều như vậy đồng loại của hắn, nơi này không có sàilang hổ báo, nơi này không có rắn rết ngoan độc, nhưng là…
Lệ Thú nhíu mày, nơi này ăn cơm cần có tiền !
Cái gọi là tiền, chính là cái loại hình tròn có lỗ hình vuông gì đó, nhưng sư phụ hắn căn bản không có để lại cho hắn cái này.
Cho nên, xuống núi gần 21 ngày, ngẫu nhiên hắn đi ngang qua một ngọnnúi, khi đó là cách duy nhất hắn giải quyết đồ ăn. Còn có thể dùng da dã thú đổi lấy ít tiền.
Nguyên bản hắn có một chút tích lũy nhỏ, nhưng trên đường đi, hắn lạinghe nói trở thành người giang hồ cần phải có một loại vũ khí thuận tay, hắn ở trên núi dùng kiếm thật thì ngắn một chút, cho nên sau khi dùngda lông động vật đổi lấy tiền, vui vẻ chạy đến lò thợ rèn đánh một thanh nhuyễn kiếm, một thanh nhuyễn kiếm cực kỳ phổ thông, nhưng mà thanhnhuyễn kiếm này tiêu phí hết tất cả tích lũy của hắn.
Cho nên, đại hiệp lại trở thành kẻ nghèo hèn . Hắn lại đói bụng.
Cứ như vậy, bữa nay bữa hôm , Lệ Thú mang theo lời dặn của sư phụ củahắn cùng với vài món quần áo, rốt cục tới một mảnh rừng cây nhỏ ở biêncảnh Tô Châu.
Mà lúc này hắn đã ba ngày không có thấy rừng , nói cách khác, tính ra giang hồ Lệ Thú ba ngày chưa ăn cơm .
Trong rừng truyền đến một trận tiếng ca, thanh âm ngọt ngào làm Lệ Thúnhớ tới những viên kẹo đường — xin tha thứ đứa nhỏ không từng trải việcđời lại không có tiền chỉ có thể nghĩ tới cái này để so sánh.
Lệ Thú không có nửa phần kinh nghiệm giang hồ nên căn bản không có ýthức nguy hiểm gì, lập tức tiến đến, không tự chủ được tìm kiếm ngọnnguồn tiếng ca, thanh âm tốt đẹp kia luôn luôn hấp dẫn hắn.
Một hồi gặp nhau, bên một dòng suối nhỏ.
Một nữ hài tử nhỏ nhắn hiện ra bên bờ suối, xướng ca, váy dài bị vén lên lộ ra chân trắng nõn, bàn chân khéo léo gẩy nước, bọt nước lăn tăn nổilên, nữ hài thoải mái cười, ngẫu nhiên còn sử dụng một ít khinh công.
Nhưng là, Lệ Thú lại nhăn mày lại, nhắm mắt: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễchớ nghe. Nữ hài tử hẳn phải đoan trang ổn trọng, không phải tùy tiện lộ chân ra như hắn, nữ hài tử phải là ở trong nhà, học nữ hồng, không phải tập võ như hắn .” Lệ Thú đô than thở như vậy cũng không biết nói cho ai nghe, nhưng là hắn nhắm mắt như vậy, tâm tư cũng không để ý việc đilên, cho nên…
Bùm! Lệ Thú ngã vào trong nước .
Cách đó không xa Yến Tiểu Tiểu cả kinh, lại thấy một nam nhân cao lớnbỗng chốc rơi trong nước, vội vàng chạy đến bên người Lệ Thú, hỗ trợ đem Lệ Thú từ trong nước kéo lên: “Ngươi không sao chứ?”
“Khụ khụ, khụ khụ.” Lệ Thú ho ra nước đi vào trong miệng: “Không có việc gì.” Ánh mắt lại hướng nơi khác, không nhìn tới Tiểu Tiểu.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai Lệ Thú, nhịn không được phát huy một chút tính hay quản của mình:
“Ta nói a, ngươi một đại nam nhân thế nào còn không cẩn thận như vậy?Thế nhưng ngã xuống nước , may mắn, dòng suối này nhỏ nước cạn, bằngkhông ngươi liền thảm !”
Lệ Thú không có trả lời, bởi vì hắn không biết trả lời cái gì, cũngkhông có đánh gãy những lời lải nhải của nàng, bởi vì đánh gãy ngườikhác nói là hành vi không lễ phép.
“… Lần này không cẩn thận, lần sau khả năng…”
“Yến Tiểu Tiểu!” Trong rừng cây truyền đến tiếng người quát to.
Tiểu Tiểu bỗng chốc thay đổi sắc mặt: “Đáng chết, bọn họ thế nào có thểđuổi tới nơi này?” Tiểu Tiểu đánh giá chung quanh một chút, nhưng khôngcó địa phương nào ẩn thân, chỉ có trốn ở trong nước , Tiểu Tiểu một phen giữ chặt tay áo Lệ Thú, “Có thể giúp ta một cái hay không?”
“uh?” Lệ Thú hoang mang chau chau mày.
” nói không thấy ta!”
Nhìn ánh mắt hy vọng của Tiểu Tiểu, Lệ Thú quyết định giúp nàng việcnày, cho dù hắn nhận định nói dối là hành vi không có đạo đức: “uh.”
“Thật cám ơn !” Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Lệ Thú Tiểu Tiểuđột nhiên chui vào trong nước, di động đến phía sau hắn, nếu không cẩnthận nhìn thì sẽ không phát hiện ra nàng .
Ngay sau khi Tiểu Tiểu chui vào trong nước không lâu, một đám người liền đi tới bờ sông, cầm đầu đám người là một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi,giữa mi lại lộ ra vẻ cao ngạo, đánh giá một thân quần áo rách nát của Lệ Thú sau đó trong ánh mắt lộ ra một cỗ khinh miệt: “Ngươi có hay khôngnhìn thấy một nữ nhân đi ngang qua nơi này?”
Lệ Thú không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Đáng chết, nàng đã chạy thoát!” nam nhân trẻ tuổi mắng , hắn là huynhtrưởng của Yến Tiểu Tiểu, lần này tìm đến Tiểu Tiểu là vì đem nàng đi gả cho chưởng môn của một môn phái, tuy nhiên người kia cũng đã có ba thêtử đã chết , còn có hai đứa con nhỏ.
Dứt lời, nam nhân dường như một khắc cũng không muốn lưu lại, vẫy vẫy tay mang theo thủ hạ rời đi.
Lỗ tai Lệ Thú hơi động, xác định không có người lưu lại, cúi đầu, nói nhỏ: “Bọn họ đi rồi.”
Tiểu Tiểu bỗng chốc ngoi lên từ trong dòng nước, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa kịp nói lời nào, đột nhiên Tiểu Tiểu bị trượt chân lạirơi vào trong nước, còn không cẩn thận đạp Lệ Thú một cái, kết quả là Lệ Thú cùng nàng ngã vào trong nước …
Hơn nữa tư thế cực kỳ ái muội.
Lệ Thú ở trên, Tiểu Tiểu ở dưới, tay Lệ Thú còn đặt tại vị trí không nên đặt…
Hai người đồng thời sửng sốt. Ở trong nước mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
Giây tiếp theo, hai người giống như điện giật từ trong nước thoát ra, đồng thời đẩy đối phương ra.
Trên mặt hai người còn có mảng đỏ ửng khả nghi.
Tiếp đó , mắt to lại trừng mắt nhỏ vài giây.
Lệ Thú khụ khụ, xuất hiện vẻ mặt bi tráng như tráng sĩ chặt cổ tay: “Cô nương, gả cho ta!”
“…”
“…”
Hai ánh mắt tiếp tục trừng nhau.
“Vì sao?” Tiểu Tiểu chu miệng lên, gần đây hoa đào của nàng mọc thậtnhiều, không chỉ có người giang hồ kia muốn kết hôn với nàng, liền ngaycả người gặp qua một lần cũng muốn cưới nàng, thế nào? Nàng đột nhiênxinh đẹp ? hay bởi người trước mắt này hai lần ngã vào sông nên đầu bịnước vào.
“Vì sao?” đôi mi xinh đẹp của Lệ Thú dựng lên, trong ánh mắt hiện ra rõràng không đồng ý: “Bởi vì chúng ta vừa mới…” bên tai Lệ Thú đỏ ửng,“Khụ khụ, ôm nhau, ta nhìn thấy chân của ngươi, còn… Còn…” lúc này LệThú cả mặt đều đỏ lên, “Đụng đến … Khụ khụ, ngươi … Ngươi …”
“Bộ ngực.” Tiểu Tiểu mặt không biểu cảm giúp hắn bổ sung.
“phải.” Lệ Thú nhìn thẳng Tiểu Tiểu, biểu cảm đương nhiên ngươi phải gả cho ta, “Cho nên ngươi phải gả cho ta!”
Lúc này, Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, thì ra là lý do vớ vẩn này, nàng còn tưởng rằng là nhất kiến chung tình nữa chứ! Cho dù không phải, cũngphải dùng chút lời ngon tiếng ngọt đến dụ hoặc nàng a!
“Nữ nhân giang hồ không thèm để ý đến chút tiểu tiết đó !” Tiểu Tiểu hào khí vẫy vẫy tay.
“Nhưng là ngươi là nữ hài tử, trinh tiết rất trọng yếu, cùng nữ nhângiang hồ không quan hệ!” Lệ Thú dường như nghĩ đến cái gì đó, lộ ra biểu cảm giật mình: “Tuy rằng hiện tại ta không có tiền, nhưng ta sẽ nỗ lựckiếm tiền nuôi ngươi, sẽ không để cho ngươi vất vả .”
Cùng cái kia có quan hệ gì!
Tiểu Tiểu tiếp tục cười khổ, nàng nhìn Lệ Thú từ trên xuống dưới, ngườitrước mắt kia thật xinh đẹp, so sánh với ca ca nàng đều là anh tuấn cònhơn vài phần, không, nhiều hơn khí khái nam tử , nhưng nàng khẳng địnhđầu người kia tuyệt đối là nước vào ! Tiểu Tiểu bĩu môi, nghĩ tới mộtbiện pháp giải quyết tốt nhất: “Ngươi thấy được nam nhân đến vừa nãykhông?”
“Thấy được.”
“đó là kẻ thù của ta, nếu ta gả cho ngươi sẽ chọc tới phiền toái cho ngươi .”
“Ta sẽ bảo hộ ngươi.” Lệ Thú nhìn thẳng Tiểu Tiểu, tuyên thệ trả lời ,tuy rằng hắn đến bây giờ vẫn cứ không có cùng những người khác tỷ thíqua, nhưng sư phụ đã dạy hắn, bảo hộ thê tử là trách nhiệm của nam nhân. Cho nên vô luận như thế nào hắn đều sẽ bảo hộ nàng .
Tiểu Tiểu bị cái loại này giọng điệu nghiêm cẩn làm trở nên sửng sốt,chưa từng có người nào nói qua phải bảo vệ nàng, không có một, mẫu thânnàng chưa từng nói qua, càng miễn bàn phụ thân chán ghét nàng cùng huynh đệ tỷ muội — duy nhất một người đối nàng tốt là đệ đệ nàng, nàng khôngthể dựa vào một nam hài nhỏ hơn nàng hai tuổi! Cho nên từ nhỏ đến lớnluôn luôn là tự nàng chiếu cố bản thân, bản thân bảo hộ bản thân, khôngcó người có thể cho nàng dựa vào, đến ngay cả võ công cũng đều là chínhnàng học trộm .
Trong nháy mắt, Tiểu Tiểu cảm thấy nam nhân trước mắt thật ôn nhu!
“Đã ta ôm qua ngươi, còn chạm ngươi … Khụ khụ, bộ ngực, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm .”
Đi mẹ nó ôn nhu, nam nhân này là cái đầu gỗ đáng đánh!