Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
"Người hồng quan" và "người thanh quan" đều là cách gọi những cô nương kỹ viện. Người hồng quan đã mở bồng môn, người thanh quan thì vẫn còn tấm thân xử nữ, loại danh xưng này là cách phân chia giá trị của kỹ nữ, phàm là nam nhân yêu thích lăn lộn ở những chốn phong nguyệt, đó là chuyện không thể không biết.
Cừu Hoa kia bản tính háo sắc, sinh ra đã dâm tà, hái hoa ngắt nhụy chưa bao giờ quản tới thân phận đối phương, đối với danh xưng bình thường trong chốn phong nguyệt, tự nhiên hiểu biết đủ đầy, nhưng ngay cả hắn lúc vừa nghe xong lời này, cũng phải trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Cổ Yên, giống như có chút không dám tin tưởng.
Chợt thấy Vân nhi lè lưỡi ra làm một cái mặt quỷ, nói: "Vâng, tiểu thư, ta nói sai rồi, tiểu thư là hồng nhân của thành Kim Lăng, không phải hồng quan..."
Vẻ mặt Cổ Yên tức giận, khẽ quát: "Ngươi còn nói nữa?"
Vân nhi cười "hì hì" nói: "Không nói a, không nói a." Lại quay mặt sang nói với Cừu Hoa kia: "Công tử gia, ngươi uống trà a! Sao lại ngẩn người a?"
Cừu Hoa phục hồi lại tinh thần, chợt lạnh lùng nói: "Hừ, sự tình kỳ quặc, nhất định là từ trên người các ngươi. Bản công tử nào phải chỉ có văn vẻ tầm thường, các ngươi cố làm ra vẻ, cũng mơ tưởng lừa gạt được ta. Nói mau, rốt cục các ngươi đã dùng những thủ đoạn gì, lại có thể khiến cho bản công tử ngủ mê không tỉnh?"
Cổ Yên khẽ nhíu lại lông mày, bĩu môi anh đào một cái, nhàn nhạt nói: "Cừu công tử nói chuyện thật thiếu suy nghĩ a, ngươi buồn ngủ, là do ngươi không đủ tinh lực, nào phải do ta dùng chút ít thủ đoạn gì đó? Vân nhi đã nói rõ thân phận của ta, khách nhân cấp bậc giống như công tử, ta cầu còn không được, có lý nào lại cố ý khiến cho ngươi ngủ mê không tỉnh? Lại nói tiếp, ta chỉ là một kỹ nữ phong trần, làm sao có được thủ đoạn cao minh gì đó? Cừu công tử hẳn là người biết chuyện, ngươi nói không phải sao?"
Giọng điệu nói chuyện của nàng như thể cúi người đón khách, cực kỳ u oán, chất chứa thật nhiều ủy khuất của kỹ nữ thanh lâu, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Hoa Vân Long chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ: Nữ nhân này hóa ra lại là một kỹ nữ, khó trách nàng phong tình khiêu nhân, tao mị tận xương như thế, Có điều… Lại không đúng, rõ ràng là nàng có một thân võ công, vì sao lại đọa làm kỹ nữ? Chẳng lẽ nàng có ý đồ khác?
Cừu Hoa kia cũng không phải kẻ ngu, giờ phút này hắn cũng có một chút cảnh giác đối với Cổ Yên, chỉ thấy hắn thản nhiên, lạnh lùng nói: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm. Mỗi lần bản công tử đi tìm nơi ngủ trọ, lại bị mê man, trong đó chẳng lẽ không phải có kẻ dùng thủ đoạn? Vừa rồi ngươi dùng một chiêu "Thiên Vương Bắt Tháp" kia, giá lấy khuỷu tay của bản công tử, rõ ràng là một thân có võ kỹ thượng đẳng. Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ, giấu đầu hở đuôi, nói mau! Chủ tớ các ngươi rốt cục là đang làm gì?"
Cổ Yên đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó dùng thanh âm u uất mà nói: "Cừu công tử đã nói như vậy, ta cũng không muốn chối cãi gì nữa, Vân nhi a, ngươi giúp ta tiễn khách." Dứt lời, nàng đứng dậy, rất có ý tứ phất tay áo bỏ đi.
Cừu Hoa kia cười âm hiểm, lạnh lùng nói: "Tiễn khách? Hừ, chỉ sợ không phải do ngươi."
Cổ Yên muốn đi nhưng dừng lại, nhíu mày, khẽ cất giọng oán than: "Ngươi rốt cục muốn như thế nào a? Ta vốn định làm bầu không khí hòa thuận lại một chút, cho nên đã nói đủ lời, cố ý trêu chọc ngươi một chút, ai ngờ đùa quá hóa thật, ngược lại khiến cho công tử nhận định ta đã dùng thủ đoạn gì đó, hại ngươi ngủ mê không tỉnh. Công tử gia cũng không nên nghĩ như vậy, ta đã muốn gây bất lợi cho ngươi, lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến cho ngươi ngủ mê không tỉnh, tại sao lại không thẳng tay, tạo thành lúc này ngươi còn có thể dây dưa không dứt, vênh váo hung hăng a?"
Lời này giống như nhu nhược nhưng thực sự rất cứng rắn, lý do cũng mười phần đầy đủ, trong lúc nhất thời, Cừu Hoa kia không khỏi nghẹn họng trân trối, không đáp được lời nào.
Cổ Yên khẽ ngừng tiếng, bỗng nhiên thở dài một hơi, tiếp tục u uất nói: "Có câu thường nói: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, lời không hợp chẳng quá nửa câu. Trước đó ta vốn đã thanh minh, công tử gia đã từng đáp ứng, lời nói dù có không hay, cũng sẽ không trách ta. Nào biết được cuối cùng vẫn không tránh khỏi mặt đỏ tía tai, đã như vậy, dù cho ta khom lưng hầu hạ, đó cũng là ngoài hợp trong không hợp, khó có thể ở chung. Công tử gia, vẫn là xin mời ngươi."
Nói đến nơi đây, một tay kéo lấy ống tay áo của Hoa Vân Long, lại nói tiếp: "Kỳ ca ca, chúng ta vào trong đó ngồi đi."
Tình thế này, nhất định chính là đuổi khách rồi. Cừu Hoa kia tự nhiên mặc kệ việc bị đuổi, vỗ mạnh lên bàn một cái, hét lớn: "Đứng lại."
Cổ Yên dừng lại thân hình, thản nhiên nói: "Làm sao? Công tử gia không nói đạo lý hay sao? Nên biết, nơi này là khách điếm, không phải chốn phong nguyệt ở thành Kim Lăng, có tiếp khách hay không, ta có thể tự mình làm chủ."
Cừu Hoa kia bị nàng dùng lời lẽ sắc bén bức ép, tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, toàn thân rung động, trong mắt chuột lóe ra hung mang, rất có xu thế động thủ đánh người.
Nha đầu Vân Nhi nhìn chung quanh, vội vàng khuyên can nói: "Công tử gia đừng vội nóng giận, tiểu thư, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Cổ Yên lạnh lùng nói: "Ngồi xuống làm cái gì? Mặc dù thân phận của chúng ta hạ tiện, nhưng đạo lý thiên hạ là như nhau, cúi mình theo người, đã không thể lấy lòng khách nhân, việc gì nhất định phải hạ thấp bản thân, tự mình làm khó chịu."
Vân nhi kia người nhỏ mà quỷ lớn, nhướng mày nói: "Tiểu thư a, chúng ta là hòa khí sinh tài mà. Cừu công tử một đường theo đuổi, tự nhiên là vừa gặp đã sinh lòng ái mộ đối với tiểu thư. Chỉ bằng điểm này, chúng ta nhịn một điểm tính khí, vậy cũng không phải không được a."
Nàng lại quay đầu khuyên bảo Cừu Hoa: "Công tử gia đại phúc đại lượng, nhất định sẽ không chấp nhặt với tiểu thư của chúng ta. Ân! ngươi uống một chén trà trước đã, ổn định hòa khí a." Nàng bưng chén trà trên bàn lên, chuyển tới trên tay Cừu Hoa.
Cừu Hoa kia vốn là cạn lời mà sinh tức giận, trước đó tuy có chỗ nghi hoặc, nhưng vẫn là đuổi gió bắt bóng, khổ nỗi không có chứng cớ, giờ phút này được Vân nhi nhẹ giọng khuyên bảo, càng không có lý do để phát tác thêm nữa, huống chi, mỹ nhân đang ở trước mặt, chỉ vì bị tức giận mà đi, trong lòng cũng chẳng cam tâm tình nguyện, vì vậy, hắn thật sự hiền lành trở lại, tiếp nhận chén trà, hớp một ngụm rồi nói: "Hừ, chủ tớ các người thân mang võ kỹ, ẩn giấu chốn phong trần, rốt cục là có mưu đồ gì? Theo ta thấy, vẫn nên nói cho rõ ràng, bằng không, hừ hừ..." Không nói tiếp nữa, hiển nhiên là tự tìm cho mình bậc thang xuống đài.
Nha đầu Vân Nhi cực kỳ lanh lợi, nghe vậy liền trịnh trọng nói: "Công tử gia, đây là do ngươi không đúng, chủ tớ chúng ta làm gì có mưu đồ gì đâu? Nói có mưu đồ a, chẳng qua cũng chỉ là mưu đồ mấy lượng bạc của công tử. Công tử gia, ngươi uống trà đi, bớt nói một câu, để nô tỳ khuyên bảo tiểu thư."
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!