Đại Hán Phi Ca

Chương 8: Thượng tị



“Còn có thể tặng nhau tín vật nữa…” Thuý Lâu nói xong, mắt còn lấp lánh.

Hoá ra là ước hội, xem ra dân phong Hán triều có vẻ cởi mở, tuy rằng không thoải mái như Đại Đường nhưng so với cấp bậc lễ nghĩa của Minh Thanh, Hán triều xem như tương đối phóng khoáng, nam nữ ái mộ nhau cũng có cơ hội tự do yêu đương. Tôi gật đầu, Thúy Lâu nha đầu ngốc này không phải là chờ được gặp gỡ Hoắc Khứ Bệnh chứ.

“Dao Ca, đã qua giờ tuất rồi !” Thúy Lâu ở bên thúc giục, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Đối với giờ giấc ở cổ đại tôi còn xa lạ, chỉ biết là qua giờ dậu thì đến giờ tuất, ước chừng khoảng bảy, tám giờ tối.

“Được rồi!” tôi vừa học được cách búi tóc, ở trước gương loay hoay cuối cùng cũng ra hình ra hài. Búi tóc không được chuẩn, lại hơi thấp nhưng cũng coi như chỉnh tề, cuối cùng cắm một cây trâm đồng, nữ tử đối với đồ trang sức thường bị hấp dẫn. Tôi vừa lòng nhìn vào gương tự hào một phen, thế là đã không phải đầu bù tóc rồi đi gặp người nữa.

“Đi thôi.” Tôi kéo tay Thuý Lâu đi thẳng ra phủ công chúa. Phủ công chúa nằm ở cổng thành phía tây, bên trong trạch khu, cổng thành Trường An vào thời Hán triều rất to, các dãy phố phân chia rõ ràng.

Ra khỏi phủ công chúa, ngay chỗ ra ngã tư chính là đường Chương Đài nổi tiếng, trên đường người đến người đi vô cùng tấp nập, phần lớn là thanh niên thiếu nữ trưởng thành nhóm lại cùng nhau du ngoạn, rất giống chợ đêm hiện đại, tôi tò mò ngó nghiêng, mọi thứ ở đây đối với tôi mà nói đều mới mẻ, tràn ngập hơi thở cổ điển, còn thú vị hơn khi thấy trên tivi.

Qua khỏi cây cầu, chúng tôi đến nơi buôn bán sầm uất nhất của thành Trường An: Tây Thị. Khi tôi nhìn những con người đang rộn ràng phấn khích, đình đài lầu các đèn đuốc sáng trưng, các gian hàng bày bừa hoa cả mắt thì không khỏi cảm thán, mức độ phồn hoa của thủ đô cổ đại tuyệt đối không kém hiện đại! Tiếng rao hàng hoà lẫn tiếng cười đùa, quanh quẩn trong không khí của thành Trường An.

Tôi hưng phấn lôi kéo Thuý Lâu len lỏi qua đám đông, hoàn toàn bỏ qua vẻ khinh thường trong mắt nàng, tôi hiện giống như bà ngoại Lưu lạc vào khu vườn rực rỡ, cái gì cũng tò mò không thôi.

“Tỷ xem món đồ chơi bằng đường này, giống thật quá!” Tôi chỉ vào món đồ chơi màu sắc sặc sỡ làm từ đường mà nói, Thuý Lâu che miệng đứng một bên nhìn tôi cười.

“Dao Ca, muội xem này.” Thúy Lâu kéo tôi vào một quầy hàng, cầm lấy một cái hà bao hình gì đó cho tôi xem.

Tôi ngửi được một hương hoa tiêu tự nhiên, tươi mát hợp lòng người, “Đây là cái gì?”Tôi cầm lấy thứ vừa bằng bàn tay, thêu thùa tinh xảo, mặt trên là những đám mây cát tường.

“Đây là hoa tiêu, tiêu tán gẫu chi thật, phiên diễn doanh thăng.” Tôi cái hiểu cái không gật đầu, Thúy Lâu lấy tiền ra mua, tôi không thích loại hương bao này, hơn nữa cũng không dùng đến.

Đi lang thang, lại giống như đang đi dạo phố ở hiện đại, cái gì cũng muốn mua, lại cảm thấy chẳng dùng được cái gì, hơn nữa tiền của tôi rất ít nên cũng không cho phép tôi mua bừa.

“Đá ngũ sắc này cho muội.” Thuý Lâu mở tay, một viên đá bóng mượt nằm trong lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng ngũ sắc.

“Đẹp quá, cám ơn tỷ!” Tôi nhận lấy viên đá ngũ sắc đặt trước mặt quan sát cẩn thận, dưới ngọn đèn trông nó càng thêm đẹp.

“Thuý Lâu, cho tỷ, tượng trưng cho tình bạn của chúng ta!” Tôi gỡ miếng ngọc bội, nhét vào tay Thuý Lâu. Nàng từ chối không cầm, nói rất quý với tôi. Sự quan tâm của nàng đối với tôi bao nhiêu tiền cũng không mua được, ở cổ đại tôi chỉ có nàng là bạn. Miếng ngọc này không biết là ai cho tôi, dù sao có giữ cũng không có tác dụng gì. (rồi, ngu rồi)

“Tỷ sẽ giữ gìn cẩn thận.” Thúy Lâu không lay chuyển được tôi, đành nhận ngọc bội nâng niu cất vào lòng, đôi mắt chăm chú nhìn tôi. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói, “Chúng ta đều hãy giữ gìn cẩn thận.”

Tôi mơ hồ bắt gặp trong mắt nàng ánh lên nhiều tia sáng.

Theo chân đám đông đi về trước chợt phát hiện bên đường có một chỗ bán hoa quả, tôi kéo Thuý Lâu chạy tới. Tôi luôn thích ăn hoa quả, hơn nữa hoa quả thời này chưa bị ô nhiễm, nhất định hương vị rất ngon.

Tôi nhặt lên một quả đu đủ vàng ươm, hít hà mùi hương ngọt lành. Đu đủ cổ đại nhỏ hơn so với hiện đại, tôi mua một quả, cầm trong tay ngắm nghía.

Giữa đám đông, không biết ai kêu một tiếng, “Lục Bác Bỉ ở Lâm hoa các sắp bắt đầu rồi!” Đám đông lập tức chen lấn, chúng tôi bị xô đẩy về phía trước, nhìn thấy xa xa một toà nhà cao ba tầng đang đèn đuốc sáng choang, bóng người lay động.

Đại sảnh lầu một của Lâm Hoa Các hoàn toàn rộng mở, người đứng vây xem đều ở dưới bậc thang, chính giữa sảnh bày một cái bàn gỗ lớn, hai bên đặt hai cái đệm, trên mặt bàn bầy một bàn cờ, trên đó ngang dọc chằng chịt các đường kẻ. Tôi chỉ biết lục bác là một kiểu cờ của cổ đại nhưng không biết chơi như thế nào.

Từ sau tấm mành bên cạnh sảnh, hai nam tử đội mũ xanh đi ra, đều mặc y phục màu trắng, tay áo làm thế mời, hai người ngồi xuống hai bên bàn.

“Bắt đầu.” Một gã tiểu tư đứng bên cao giọng hô.

Hai gã nam tử bên cạnh từ trong hộp gỗ lấy ra sáu quân cờ, mỗi quân hình dạng đặc biệt được đặt ngay chính giữa, còn lại năm quân được bài bố phía sau, tôi thầm đoán quân lớn nhất kia chính là đại soái rồi.

Nam tử bên trái đổ bác trứ trước, tương đương với xúc xắc hiện đại.

Hắn cầm lên quân ở hàng cuối cùng, đi về trước ba bước, tiểu tư cao giọng nói, “Tán tiến tam!”

Nam tử bên phải ném sau đó, cầm lên quân lớn hơn đi năm bước, “Kiêu tiến ngũ!”

Đôi bên không ai nhường ai, tôi chậm chạp tìm hiểu quy tắc lục bác, kỳ thật rất đơn giản, quân lớn là kiêu, quân nhỏ là tán, kiêu có thể ăn tán, tán có thể che dấu kiêu, nếu một bên kiêu bị ăn hết thì tức là thua trận.

“Tán bên trái tiến lên hai bước là thắng!” Tôi nhìn ván cờ kịch liệt, vô thức thốt ra.

Thuý Lâu có vẻ không hiểu, lơ ngơ nhìn tôi lại nhìn bàn cờ.

Quả nhiên người xung quanh la lên một trận, gã tiểu tư cao giọng nói, “Vương công tử thắng!” Nam tử bên trái đứng dậy khom người chào, hai người khách sáo vài câu thì chấm dứt. Cổ nhân chơi cờ chú ý lễ nghi, bất luận thắng bại cũng không thể đánh mất phong độ.

“Lý cơ đối với quy tắc lục bác thật tinh thông!” Tôi đang giảng giải quy tắc cho Thuý Lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên tôi. Quay đầu nhìn lại, một nam tử áo xanh đang đứng lẫn giữa đám người, gió đêm thổi tung mái tóc của hắn làm toát lên vẻ bình thản ung dung.

“Lương công tử cũng đến đây ư?” Tôi hơi gật đầu rồi quay sang chỗ khác tiếp tục cùng Thuý Lâu nói chuyện.

“Có thể mời Lý cơ chơi một ván không?” Lương công tử chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, tay áo vung lên, đôi mày thanh tú khẽ nhướn, thẳng thắn nhìn tôi.

Thật ra tôi cũng rất muốn chơi, từ sau khi đến nơi này gần như không được chơi đùa gì cả, tôi đối với trò lục bác mới học được thì rất hứng thú, do dự một chút bèn gật đầu đáp ứng.

“Ta muốn cùng vị cô nương này chơi một ván, chẳng biết có được không?” Lương công tử đi lên bậc thang nói với gã tiểu tư, ánh mắt lại quét về phía tôi ở dưới đài, trong nhất thời mọi người đều nhìn tôi. Tôi đành cười gượng, ngại ngùng cúi đầu.

“Được, mời sang bên này!” gã tiểu tư dẫn Lương công tử an vị.

“Cô nương, mời!” Lương công tử mỉm cười với tôi, giơ tay nhấc chân đều không nói được hết phong thái phong lưu phóng khoáng.

Đưa vật đang cầm trong tay cho Thuý Lâu, tôi dưới ánh nhìn săm soi của mọi người đi lên đài, chắp tay hành lễ với hắn, “Công tử, mời!”

“Đây là nữ tử nhà ai, thật xinh đẹp!”

“Nữ tử cũng biết chơi lục bác?”

“Vị công tử này sao lại cùng tiểu nữ tử chơi lục bác…”

Ngồi ngay ngắn trên đài, phía dưới không ngừng có những lời bàn luận to nhỏ rót vào tai tôi. Tôi che tay áo nở nụ cười, Lương công tử liếc nhìn tôi một cái, ý bảo tôi mở cờ.

Tôi ném mạnh bác trứ, ván cờ chính thức bắt đầu. Quân tán của tôi đi bốn bước, tán của hắn theo ba bước. Tôi đại kiêu, đi hai bước, hắn tán, đi năm bước ngăn trước mặt tôi. Tôi vừa suy nghĩ làm sao ăn luôn tiểu binh của hắn, hắn cũng không nhanh không chậm vây đại soái của tôi. Tôi nhấc tay, khựng giữa không trung không thả xuống, mày nhíu lại, hắn nhướn mày đầy thâm ý nhìn tôi. Tôi ăn của hắn hai quân tán, hắn lại ăn của tôi ba quân tán, khó phân thắng bại.

“Lý cơ kì tài cao minh!” Hắn tay cầm quân cờ xoay xoay, khẽ giọng nói.

“Ngài đây là đang khen ngài rất cao minh sao?” Tôi cũng không ngước mắt, vững vàng đi từng bước.

“A...” Hắn lắc đầu không trả lời, đem lực chú ý tập trung lên bàn cờ.

Cuối cùng bàn cờ chỉ còn lại hai quân kiêu trơ trọi, tôi không còn nhẫn nại, tiến không được lùi cũng không xong.

“Ngài ăn tôi đi, như vậy là có thể xong.” Tôi cúi người, nói nhỏ với hắn.

“Lý cơ muốn nhận thua?” Hắn hỏi ngược lại.

“Vậy coi như hoà, tôi cũng không muốn thua.” Tôi còn muốn đi dạo tiếp, đánh thế này biết tới khi nào.

Đang do dự thì nghe đám đông ồn ào xôn xao, “Trường An công tử!” Tôi theo ánh mắt họ nhìn lại, xa xa trên đường một con tuấn mã đang phi nhanh đến, lờ mờ trên đó là một nam tử ăn vận đơn giản.

Phỏng chừng lại là vị danh nhân, cổ nhân cũng thích ngắm trăng sao gì đó, người có tài có mạo thường được thổi phồng. Trường An công tử? Tôi sao không nhớ trong lịch sử có nhân vật này nhỉ?

Tôi tò mò nhìn ra, quên cả chơi cờ, Lương công tử đột nhiên đứng dậy chào tôi, lãnh đạm nói, “Cô nương kì nghệ tốt, tại hạ tự thẹn không bằng.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, còn chưa mở miệng hắn đã nhanh nhẹn rời đi. Tôi đành xuống khỏi đài, thấy ánh mắt Thuý Lâu vẫn ngóng nhìn con tuấn mã ở phía xa kia.

“Nhìn cái gì thế?” Tôi lấy quả đu đủ, nhìn thần thái si mê của Thuý Lâu.

Lại thấy thêm con tuấn mã đang băng băng về phía này, trên mình là một vị nữ tử. Hai con ngựa song song, người trên ngựa trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Thuý Lâu nắm lấy hương bao vừa mua, khẽ thở dài một hơi, tôi lại càng hiếu kỳ, Trường An công tử này thật có mị lực. Tôi kéo Thuý Lâu đến phía trước, nhìn xem vị công tử này có chỗ nào đặc biệt.

“Dao Ca, đừng đi. Hoắc công tử...” Thúy Lâu xấu hổ.

Tôi khó hiểu nhìn nàng, người đó và Hoắc Khứ Bệnh thì có liên quan gì? Người cưỡi ngựa như phát hiện hai chúng tôi, chậm rãi chạy về bên này. Tôi ngửa đầu nhìn thẳng người đó, hắn đang nghiêng đầu nói chuyện cùng nữ tử bên cạnh, khi xoay đầu lại, cặp mắt trong suốt đối diện với tôi.

Gió đêm lành lạnh thổi qua, vài chiếc lá liễu mơn trớn trên mặt tôi, ánh trăng lại càng sáng tỏ. Hai tay tôi cầm quả đu đủ lặng yên đứng tại chỗ, như đã trải qua cả thế kỷ mới nghe hắn nói, “Lý cơ, nàng cũng ở đây sao?”

Không biết tại sao trong nháy mắt đó, tôi muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời. Nữ tử đi theo hắn cũng tiến đến, thảng có thảng không nhìn tôi rồi quay đầu ôn nhu nói với Hoắc Khứ Bệnh, “Chúng ta qua bên kia đi.”

“Được.” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười với nàng, tôi lại cảm thấy nụ cười như gió xuân này thật chói mắt. Hai tay của hắn nâng lên kéo dây cương, đầu ngựa thay đổi, hai người lại sóng vai đi khỏi. Hắn giục ngựa quay đầu nhìn về phía tôi như còn đang gọi tôi một tiếng, Lý cơ.

Tuấn mã cất vó đi. Đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhức, tưởng như tôi đã nắm chặt quả đu đủ mà đứng rất lâu rồi, thật ra cũng chỉ mới vài phút mà thôi. Tôi cất quả đu đủ vào trong tay áo, kéo Thuý Lâu, “Chúng ta đi!”

Thuý Lâu đờ đẫn theo tôi, sự phấn khởi vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, hứng thú cũng chẳng còn. Hai người chúng tôi dọc theo đường cũ trở về phủ công chúa.

“Dao Ca...” Thúy Lâu đột nhiên mở miệng.

“Hử?” Tôi thuận miệng đáp, một tay đang xoắn lấy vài sợi tóc trước ngực.

“Tỷ vẫn vọng tưởng, có thể gả cho một nam tử tỷ thật lòng yêu thương, muội nói xem, tỷ ngu ngốc quá phải không?” Nàng đột nhiên dừng bước, rũ mắt, nhẹ nhàng lấy trong tay áo ra cái hương bao ném mạnh đi, hương bao nhỏ bé giữa trời đêm vẽ thành một đường cong.

“Tỷ không ngốc.” Tôi chạy theo nhặt hương bao lên để vào tay nàng, “Trong tình yêu, mọi người đều ngang hàng.”

Tôi không biết nàng có thể hiểu lời tôi nói không nhưng dường như tôi cũng đang tự nói với chính mình. Thấy Hoắc Khứ Bệnh cùng nữ tử khác vui vẻ với nhau, tôi lại cảm thấy khó chịu.

Tôi nghĩ tôi nhất định là điên rồi, đối với một cổ nhân, hơn nữa là một người sắp chết vốn không nên bận tâm. Sau đó tôi lập tức phủ định ý nghĩ này, không thể nói vì sao, tôi có hảo cảm với người thiếu niên đó, chỉ là hảo cảm mà thôi.

Người ngựa trên đường Chương Đài dần thưa thớt, vẻ phồn hoa cũng nhạt đi, gió đêm lướt trên con đường hiu quạnh.

“Liễu Chương-Đài, liễu Chương-Đài,

Ngày xưa xanh biếc, ngày nay có còn?

Dẫu như cành rủ lá non,

Chắc người khác bẻ chẳng còn như xưa...”

Tôi khẽ ngâm nga bài thơ này, tuy rằng ý tứ bài thơ không liên quan gì mấy đến tình cảnh tôi hiện tại. Tôi cũng có cùng cảm xúc cô đơn, trước đây hay bây giờ, người đã thành xa lạ. Cành liễu năm sau còn có thể đợi người hôm nay? Tôi có thể đi đâu, về nhà hay vẫn ở lại nơi đây?

“Lý cơ.” Chúng tôi vừa sắp bước vào cổng của phủ công chúa thì Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên xuất hiện phía sau. Hắn vẫn mặc y phục màu vàng nhạt, tay áo phiêu phiêu, giật dây ngựa đứng lại, vẻ mặt chờ mong nhìn tôi nhưng lúc này tôi lại chẳng có tâm trí nào.

“Vâng…” tôi không có tâm trạng ứng phó với hắn, chỉ lễ phép lên tiếng trả lời.

“Vừa rồi Trương tiểu thư hẹn, ta không tiện chối từ.” Hắn thậm chí nói có chút vội vàng, con ngươi trong suốt mờ mịt nhìn tôi, khoé miệng trễ xuống như một đứa trẻ vừa làm sai.

Tôi đột nhiên thoải mái hơn, hà tất phải nghiêm túc với một thiếu niên thế này? Tôi thong thả đi qua giơ quả đu đủ trong tay lên, mỉm cười nhìn hắn, “Hôm nay đi hội, tặng ngài.”

Hắn ngồi trên ngựa thoáng ngạc nhiên, không nhận lấy mà lại kinh ngạc nhìn tôi, “Lý cơ, nàng…”

“Ngài chê quà tôi tặng không đáng giá?” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

“Không, ta rất thích.” Hắn đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt nheo nheo, đưa tay đón lấy quả đu đủ của tôi rồi xoay người xuống ngựa. Lục lọi một hồi hắn gỡ xuống một miếng ngọc bội, trịnh trọng đưa cho tôi, “Cái này tặng nàng.”

“Tôi không thể nhận, quá quý giá, tôi chỉ cho ngài trái cây thôi mà.” Tôi đẩy tay hắn ra rồi kéo Thuý Lâu chạy vào, quay đầu vẫy tay với hắn, “Tạm biệt!”

Nói xong tôi xoay người vào phủ, khóe mắt thoáng nhìn thấy hắn vẫn đứng tại chỗ.

Thuý Lâu nhìn xung quanh, hai tay nắm lấy tôi nói nhỏ, “Dao Ca, vì sao muội không nhận ngọc bội của ngài?”

“Không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của người ta được.” Tôi thuận miệng trả lời, một quả đu đủ đổi một miếng ngọc bội, rất không công bằng.

“Vậy sao muội lại cho ngài đu đu?” Nàng hỏi tiếp, vẻ mặt lóe sáng.

“Bởi vì trên người muội chỉ có đu đủ nên chỉ có thể cho hắn cái đó thôi.” Tôi ngượng ngùng nói, tặng hoa quả thật có chút mất mặt, nhưng tôi thấy hắn có vẻ cũng vui.

“Thật sao?” Thúy Lâu nghi hoặc nhìn tôi, chậm rãi buông tay ra.

“Muội lừa tỷ làm gì!” Tôi cầm tay nàng, nha đầu Thuý Lâu này suy nghĩ nhiều quá, tục ngữ nói ‘lễ khinh tình ý nặng’, hắn đường đường là Trường An công tử, làm sao có thể để ý việc lễ vật nặng nhẹ này?

Hôm nay thật mệt nhọc, tôi nằm trên tháp chỉ chốc lát đã tiến vào mộng đẹp. Cảnh trong mộng mông lung, chiếc răng khểnh nghịch ngợm cứ tới tới lui lui trước mắt tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv