Đại Hán Phi Ca

Chương 100: Hồn về



Năm nay trời đông giá rét bất ngờ đến sớm hơn, có lẽ vừa qua hè, cũng có lẽ đã vào thu, tôi không nhớ nữa, ngày cứ qua ngày thế thôi.

Phụng ý chỉ Lưu Triệt, thái y trong cung ngày ngày đến Y Lan Điện bắt mạch cho tôi, hết lần này đến lần khác lặp lại một lí do thoái thác mịt mờ phức tạp, từ trong mắt họ tôi đã hiểu, họ không thể nói nên bốn chữ: dầu hết đèn tắt.

Có ai hiểu rõ biến hóa của cơ thể hơn chính bản thân tôi, từng tấc từng phân đều toát nên hơi thở chết chóc, thể xác này đã mất đi sức sống, chỉ không biết khi nào thì đứt đoạn thôi.

Những dược liệu quý giá hiếm hoi không ngừng đưa vào Y Lan Điện, lại không ngừng vào bụng tôi nhưng chẳng chút khởi sắc.

Tôi cả ngày mê man, đôi khi có thể ngủ nguyên ngày, ăn rất ít, nhưng Lưu Triệt vẫn kiên nhẫn và khoan dung, tiêu phí cả thời gian lên triều ở chỗ tôi.

Hắn không nói nhiều, có lẽ cảm thấy cả đời này tôi đã sinh cho hắn môt đứa con trai nên luôn đồng ý mọi yêu cầu của tôi.

Bác nhi đã được năm tháng, trắng trẻo múp míp, rất mạnh khỏe, các cung nhân đều nói, ngũ hoàng tử rất giống bệ hạ, như được đúc từ một khuôn.

Chả trách ánh mắt Lưu Triệt mỗi lần nhìn Bác nhi đều yêu thương vô hạn như một người cha bình thường chứ không phải đế vương trên vạn người.

Bạc tình nhất là gia đình đế vương, có lẽ cho đến ngày nay, tôi cũng đã rung động và hắn vốn cũng có tình cảm với tôi.

Mỗi khi mặt trời lên, Nhã Dư sẽ dìu tôi đi tản bộ trong vườn hoa sau điện, phần lớn thời gian tôi đều ngồi ngự liễn, lót tấm thảm dày, y phục kín kẽ che phủ cơ thể gầy guộc.

Giữa mùa hè, hoa cũng đã tàn, hoa tàn sang năm còn có thể nở nhưng người thì sao? Vĩnh viễn không thể trở lại.

Sau đó là những đêm dài lê thê khiến tôi ngột ngạt, dù rằng Lưu Triệt hàng đêm đều ngủ cùng tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy lẻ loi hiu quạnh. Cơ thể hao mòn có thể khiến cho tinh thần rời rạc đến đáng sợ.

Nhắm mắt lại tôi có thể chìm vào giấc mộng miên man bất tận.

Thành Trường An trong mộng nguy nga cổ kính, cuối chân thành là dòng Vị Thủy cuồn cuộn sóng, bên bờ cây cỏ xanh um, dù là trong mộng, cũng có thể ngửi được hơi thở của tự do.

Rừng đào trong mộng bung cánh rực rỡ, nữ tử áo xanh đang nhẹ bước khiêu vũ giữa trời hoa, nàng không quay đầu lại nên tôi không nhìn rõ được mặt nàng.

Trong mộng tôi đến quân doanh bên ngoài thành Định Tương, đến đại mạc ngoài Tửu Tuyền quận, đến Kỳ Liên Sơn và đến những nơi mà thời gian mãi mãi chẳng bao giờ quay lại được nữa.

Nhưng trong mỗi giấc mộng hàng đêm lại cô tịch vì chẳng có bóng dáng chàng.

Tôi nghĩ, cuộc đời này chúng tôi cuối cùng cũng đã tận duyên, ngay cả trong mộng cũng chẳng gặp được.

Sớm hôm nay, tôi đứng dậy khỏi tháp thì thấy bên ngoài một cảnh trắng xóa, trận tuyết đầu mùa đến không báo trước.

Lưu Triệt ôm tôi từ phía sau, che phủ tôi thật kỹ rồi gối cằm lên vai tôi, hắn không dùng sức, chỉ ôn nhu nói, “Nếu nàng muốn, trẫm sẽ ra ngoài tản bộ cùng nàng.”

“Nhưng sức khỏe của nô tì lại chẳng cho phép.” Tôi xuất thần nhìn ra ngoài, trong lòng mênh mang mịt mờ.

“Không sao, trẫm sẽ là chân của nàng.”

Lưu Triệt mình vận áo choàng đen, ôm tôi trong lòng, dù đã khoác ba lớp áo bông nhưng vẫn không ngăn được giá lạnh.

Hắn ôm tôi, trên lớp tuyết bên ngoài Y Lan Điện chỉ có dấu chân lúc nông lúc sâu của hắn.

“Trước đây, mỗi lần tuyết đầu mùa rơi thì trẫm sẽ đến nơi này gặp mẫu hậu rồi cùng chơi đùa trong hoa viên, mẫu hậu luôn làm tất cả vì trẫm nhưng trẫm đã không cảm kích, chỉ oán trách bà không cho trẫm chơi đùa thỏa thích.” Hắn dịu dàng như đang nói chuyện với trẻ nhỏ.

Tôi tựa vào vai hắn, tay cầm phiến lá dính tuyết, nhìn nó tan chảy trong lòng bàn tay, “Nô tì thích nhất là mùa đông, đắp người tuyết, ném tuyết, thỏa thuê đùa nghịch rất vui vẻ.”

“Đúng là, như trẻ con!” Hắn nhéo mũi tôi.

Mũi tôi chua xót, “Tiểu nha đầu cũng đã làm mẹ người khác rồi, không còn nhỏ nữa.”

“Ở trong mắt trẫm, nàng vẫn luôn là nữ tử bướng bỉnh.” Hắn ngăn lại lời tôi muốn nói, tôi nghĩ nghĩ rồi để hắn ôm vai chậm rãi bước đi.

Đi hơn mười bước thì hết sức, đầu gối không nghe theo sai khiến mà khụy xuống, tôi không cam lòng, nắm chặt tay Lưu Triệt muốn đi đến dưới tàng mai, nhưng chân lại nhũn ra rồi ngã quỵ xuống tuyết.

Tôi nắm lấy vạt áo hắn, chớp chớp mắt, khẽ nói, “Quả nhiên không được, không thể so với trước được nữa.”

Lưu Triệt vội vàng ôm lấy tôi, “Do nàng mệt đấy thôi, chờ nàng lành bệnh, trẫm sẽ đưa nàng tới Thượng Lâm Uyển săn bắn, đầu xuân là vào mùa săn, trẫm nhớ tài bắn cung của nàng khá tốt, săn mấy con thỏ hoang cho Bác nhi làm áo choàng sẽ rất thoải mái mềm mại.”

“Khi đó, Bác nhi cũng đã một tuổi rồi.” Tôi vừa nghĩ tới Bác nhi thì lòng mềm đi.

“Hoa mai nở rất đẹp, chúng ta đến đó đi.”

Tôi không muốn nói thêm gì nữa, hồng mai nở rực cả một góc trời.

Nguyên Thú năm thứ sáu, ngày đầu năm đang chậm rãi đến gần, Hán cung vẫn phồn hoa hưng thịnh như lần đầu tiên khi tôi tiến cung.

Khí trời vào đông lạnh khủng khiếp, Lưu Triệt thấy tôi có chuyển biến tốt thì vô cùng vui sướng, liên tục ban thưởng cho thái y.

Đêm mồng một tết, cung yến diễn ra đến tận đêm khuya, cúng tế, trừ tà, ca múa, tôi ngồi trên tháp cao lại buồn ngủ giữa khung cảnh ồn ào náo động này.

Tôi chợt thấy Hoắc Khứ Bệnh bước vào đại điện, quân trang bảo kiếm, chàng đứng dưới long tháp vươn tay với tôi, “Dao Ca, hôm nay từ biệt không hẹn gặp lại.”

Cảnh ca múa đề huề trước mắt, bóng người áo xanh quần hồng che khuất chàng, cơn đau thấu trời đâm vào tim, tôi cuống quít nói, “Đừng đi Sóc Phương!”

Nhưng chân lại không cách nào cử động được, chàng xoay người lấy ra một cái hộp gỗ, khẽ khàng đặt xuống, khóe mắt nhăn lại theo nụ cười, chàng nói, “Tình nghĩa ngày ấy kiếp này không thể vẹn toàn, đành để lại chút kỷ vật.”

“Hoắc Khứ Bệnh!” Tôi đột nhiên bừng tỉnh, lại chỉ thấy một cảnh phồn hoa, tôi nằm trên tháp này mơ thấy chàng.

Nhưng giấc mơ sao lại chân thật đến thế, ngay cả cảm giác đau lòng cũng mãi chưa tan biến, tôi cảm thấy ngực trướng căng, một dòng máu trào ra tung tóe ngực áo.

Đêm hôm đó, cả điện kinh hoàng luống cuống, thái y cuối cùng lắc đầu, khí huyết suy cạn, độc tích công tâm, thuốc và kim châm cũng vô dụng.

Lần này, Lưu Triệt chỉ lẳng lặng ngồi bên, không hề giận dữ, một hồi lâu hắn chỉ nói, “Lui cả đi!”

“Vâng.”

“Thái y này già cả rồi y thuật cũng không còn tinh nữa rồi, chỉ nói loạn thôi.” Hắn cố kéo khóe miệng thành một nụ cười trấn an.

“Không biết có được đến đầu xuân, may cho Bác nhi một tấm áo choàng…” Tôi thoáng nghẹn ngào, hoảng hốt nhìn tóc mai điểm bạc của Lưu Triệt.

“Trẫm nói có thể thì nhất định có thể, chờ tuyết tan chúng ta sẽ đến Thượng Lâm Uyển.” Hắn kề trán tôi, vô thức lặp đi lặp lại.

Tuyết mùa đông cuối cùng cũng tan, hoa đào còn chưa hé nụ nhưng tôi đã không chờ được lời hứa về cuộc vui săn nữa rồi.

Lưu Triệt đã ba ngày không thấy bóng dáng, hắn tránh mặt tôi, tất cả cung nhân đều tránh mặt tôi, ngay cả Nhã Dư vẫn luôn an ngay nói thẳng cũng trở nên dè chừng.

Tôi chỉ bất giác nói một câu đều khiến họ phản ứng mãnh liệt, trong lòng tôi không khỏi sinh nghi, theo trực giác có thể nhận thấy họ có chuyện gạt tôi.

“Bệ hạ gần đây bận rộn chính sự lắm ư?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Vâng…” Nhã Dư vội vàng sửa lời, “Nô tỳ cũng không biết…”

“Giờ đã về chiều, Bổn cung muốn đến Tuyên Thất Điện thăm bệ hạ.”

Mặc họ cật lực khuyên can tôi vẫn kiên trì muốn đi, cuối cùng tôi được kiệu đến Tuyên Thất Điện.

Cửa điện cổ kính hiện ra ngay trước mắt, tôi khó khăn bước từng bước, chẳng hiểu tại sao đột nhiên nao núng bất an, tựa như đằng sau cánh cửa kia vận mệnh đang triệu hồi tôi.

Trong điện im phăng phắc, chỉ có vài tiểu hoàng môn đứng đó, tôi đến sườn điện, trên án bày mấy tập thẻ tre hỗn độn.

Tôi liếc qua mấy chữ triện lờ mờ, trên đó còn có một cái hạp bằng gỗ, liếc mắt một cái, tôi đã không thể dời đi được nữa.

Máu toàn thân trong khoảnh khắc đó ngưng trệ, tay cầm hạp run rẩy không ngừng được, tôi bối rối xoay sở làm chiếc hạp rớt xuống đất.

Lưu Triệt đúng lúc đó nhập điện, chúng tôi đều dừng mắt trên một vật màu đen nằm trên đất.

Tôi nhìn chằm chằm nó hồi lâu, đến khi nước đã dâng đầy đôi mắt, đó là trái đu đủ năm ấy.

Bảy năm trước, có người nữ tử tặng ai đu đủ, nhưng lại không nhận ra được tình cảm. Đợi đến khi hiểu được thì lại phát hiện, đã quá muộn, quá muộn rồi...

Mộc qua người tặng ném sang,

Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.

Phải đâu báo đáp ai ơi,

Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.

“Trẫm vốn muốn giao cho nàng nhưng ái phi lại phát hiện ra trước rồi.” Lưu Triệt ra vẻ thoải mái nói.

Tôi có thể thấy rõ mắt hắn ươn ướt, mới mấy ngày không gặp, tóc mai hắn đã sắp bạc trắng.

“Là chàng, đúng không?” Tôi nhặt quả đu đủ lên nhưng vẫn không cầm được, cuối cùng được Lưu Triệt nhặt lấy.

Hắn chậm rãi trở về tháp, tôi nắm vạt áo hắn, “Chàng đã xảy ra chuyện… đúng không?”

“Tiểu Dao…” Hắn muốn kéo tôi lại nhưng bị tôi đẩy ra, lảo đảo vài bước tôi suy sụp ngồi dưới đất, “Phiêu Kỵ tướng quân, bệnh nặng qua đời.”

“Chuyện khi nào?” Đầu óc ầm ầm tiếng sấm nhưng lòng tôi lại bình tĩnh đến đáng sợ, không một tiếng động.

“Năm ngày trước.” Giọng hắn cũng trở nên nghẹn ngào.

“Vì sao?” Tôi lại hỏi, đã không cách nào phân biệt được tiếng nói đang phát ra từ đâu nữa.

“Ôn dịch.” Lưu Triệt rốt cuộc nhịn không được, vùi đầu vào gối, tôi đi qua, dành lại chiếc hạp trong tay hắn, “Bệ hạ chớ nói đùa…”

“Phiêu Kỵ tướng quân của trẫm…”

Tôi không muốn ở lại cái đại điện tối tăm chật chội khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy này nữa, tôi muốn chạy trốn, muốn trốn tránh mọi thứ.

Không biết trở về Y Lan Điện thế nào nhưng tôi biết nắm trong tay tôi là trái tim đã bị vùi chôn suốt sáu năm.

Người ta nói, ông trời ganh ghét người tài, Phiêu Kỵ tướng quân cả đời chinh chiến thề sống chết thủ vệ Hán thổ.

Người ta nói, dân chúng khóc than thảm thiết, vang vọng khắp thành quách, bệ hạ sắp đặt cho chàng ở cạnh hoàng lăng, thụy phong Cảnh Hoàn Hầu, muôn đời làm bạn với vua.

Người ta còn nói, bệ hạ điều mười vạn vũ lâm quân theo đội ngũ đưa tang từ Trường An kéo dài đến tận mậu lăng, đá xây cùng loại đá từ Kỳ Liên Sơn.

Nhưng tôi không tin, tôi không tin nam tử tráng kiện là thế, vững vàng như thái sơn là thế mà lại chết vì bệnh ôn dịch cỏn con.

Tôi không tin, vừa còn nhìn thấy nửa năm trước lại đã thành vĩnh biệt.

Cả ngày tôi đắm chìm trong thế giới của mình, quả đu đủ chưa bao giờ rời khỏi tay tôi, trên đó còn lưu lại hơi ấm của chàng.

“Chuyện đã qua, nàng thế này, dưới cửu tuyền…” Lưu Triệt không đành lòng thấy tôi héo mòn dần.

“Nô tì một ngày không thấy hài cốt thì vẫn không tin.” Tôi cố chấp kiên trì.

Bên dưới lớp ngụy trang đã không thể che dấu được một linh hồn trống rỗng.

Vài ngày sau, bệnh tình của tôi trong một cơn phong hàn đã chuyển biến đột ngột, liên tục mấy ngày đều không dung nạp được giọt thuốc nào.

Khi tỉnh lại thì không còn chút sức lực, Lưu Triệt mắt sưng đỏ ngồi bên tháp xuất thần nhìn tôi.

Nhã Dư rửa mặt chải đầu cho tôi thì tóc rụng từng nắm bèn vất đi rồi lại túm một mớ tóc xác xơ khác.

“Phu nhân!” Nhã Dư quay đầu đi, tôi thấy nàng rơi lệ qua gương.

“Đừng khóc, nước mắt này phải đợi đến khi Bổn cung ra đi hãy dùng.”

“Phu nhân đừng nghĩ nhiều, bệnh đã rút đi, vài ngày tới là tốt lên thôi…” Nàng nói nặng giọng mũi, cẩn thận búi tóc cho tôi.

Từ đó về sau, tôi đóng cửa không ra ngoài, dù Lưu Triệt có khuyên nhủ dỗ dành thế nào tôi vẫn giấu mình trong thất không chịu gặp.

Tôi không thể đối mặt với hắn, đối mặt với mọi thứ, không thấy thì có thể làm bộ như không biết, chàng vẫn còn đang ở nơi đó, chưa bao giờ thay đổi.

Sức khỏe suy kiệt, Lưu Triệt ôm chặt lấy tôi cách lớp chăn lặp đi lặp lại lời vỗ về.

“Nô tì lâm bệnh đã lâu, dung mạo đã bị hủy hoại, không thể gặp bệ hạ. Xin phó thác huynh trưởng và ấu tử.” Tôi nói năng vô hồn. Đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi ở đời này.

Lênh đênh nửa đời, bỗng nhiên quay đầu mới phát hiện, chấp nhất hay phản kháng bất quả chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, hư vô mịt mờ.

“Chỉ cần ái phi cho trẫm gặp một lần trẫm sẽ cho Lý thị thăng quan tiến tước.” Hắn khẩn cầu.

“Thê tử không chỉnh trang dung mạo, không thể gặp tướng công. Nô tì không dám dùng sắc mặt bệnh tật này gặp người.” Tôi mệt nhọc nói xong câu sau cùng. Lưu Triệt cuối cùng hít một tiếng, qua hồi lâu, bên trong an tĩnh lại, tôi mới đờ đẫn chui ra.

Mấy ngày sau, Lưu Triệt vẫn đến, dù là cách tấm chăn hắn vẫn nói chuyện với tôi, “Trẫm biết, nàng hận trẫm, vẫn luôn hận trẫm.”

Tôi tuy rằng thân thể đã yếu nhọc hết sức nhưng thính giác vẫn nhạy bén, tôi mở miệng, “Nô tì đã không còn hận ai nữa rồi.”

Không hề hận.

Nằm trên giường thêm nửa tháng, hôm ấy, tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng nhiên trông thấy cả một bầu trời đầy sao, cơ thể bất động đã lâu nay lại cảm thấy nhẹ bẫng.

Tôi xuống khỏi tháp, bước chân nhẹ tênh, dường như bệnh tật đã rời khỏi tôi, giữa màn trời đầy sao sáng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, Bắc Đẩu Thất Tinh nối liền lại như đang dẫn đường.

Tôi nương theo bóng trăng đi ra cửa, Nhã Dư cuống quít đi theo, về hướng bắc đến một khu rừng quế.

“Phu nhân, trời lạnh lắm, nên hồi cung thì hơn.”

Tôi tựa như chìm đắm cả thể xác lẫn tinh thần trong màn đêm khôn cùng, thầm muốn hát vang một khúc ca, múa một điệu vũ.

Gió đêm lạnh lẽo, tôi lại cởi ngoại bào, bỗng nhiên váy dài xòe ra, sức lực từ lâu đã cạn kiệt lại dâng tràn.

Tôi say sưa khiêu vũ, sa y hồng sắc bay bay như muốn hòa mình với gió, mỗi động tác đều dốc tận sức lực của tôi.

“Bệ hạ!”

Tôi quay đầu, thấy Lưu Triệt đứng ngơ ngác ở đó, tôi chuyển bước tới bên cạnh hắn, Lưu Triệt đáy mắt lấp lánh.

“Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập…” Hắn trầm thấp xướng lên, theo điệu vũ của tôi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc với vũ điệu tuyệt mỹ dưới ánh trăng, mãi chẳng ai nói chuyện.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy mệt mỏi, Lưu Triệt bước vội tới ôm tôi không ngừng xoay tròn, vui sướng nói, “Trẫm đã nói nàng nhất định có thể khỏi mà, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Thượng Lâm Uyển.”

Tôi choáng váng, khí lực cạn dần, chỉ còn có thể nhìn thấy trên nền trời, Thất Tinh đang kết hợp thành chuỗi.

Thiên Lang tinh trở về vị trí cũ cũng lúc ngươi trở về.

Hình ảnh xưa không ngừng hiện lên trong óc, bên trong Bình Dương phủ, trên mã tràng, dưới ánh nến trong lễ thượng tị, người thiếu niên giục ngựa quay đầu, nụ cười vượt ngàn năm...

Lưu Triệt cầm tay tôi tha thiết nói chuyện.

Thế nhưng toàn thân tôi như đang rơi vào một không gian khác, bên tai vang lên tiếng nhạc du dương, tiếng nhạc cực kỳ dễ nghe như tiếng gọi trở về.

Nơi nào bụi hoa như mộng, nơi nào kèn tiêu sáo ngọc? Tôi nhìn mưa hoa đào đầy trời lồng lộng xoáy trộn.

Ý thức chìm dần rồi bỗng nhiên rõ ràng, tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt vui mừng của Lưu Triệt, trong thoáng chốc như được đánh thức từ giấc mộng dài, bảy năm vội vàng trầm mê.

Sau khi chết đi, vị đế vương vùi mình đến chết trong cung, một lời nói vạch trần thiên cơ, trong mộng không biết ai là khách hay chỉ là một cuộc dạo chơi tìm vui.

Tôi giật khóe miệng nhưng chỉ phát ra được những từ mơ hồ, “Bên ngoài thành Trường An, bên bờ sông Vị Thủy, đừng quên hẹn ước xưa…”

Bấy giờ hắn mới phát giác sự khác thường của tôi mà rung lắc cơ thể khô quắt, “Trẫm sẽ đưa nàng ra ngoài thành Trường An, đến Vị Thủy...”

Tôi chỉ có thể nhìn môi hắn mấp máy, cảm giác mệt mỏi ập tới, tôi muốn vươn tay ra nhưng cuối cùng lại đành buông thõng.

Một lần cuối, là thiên hạ mênh mang, là trời trăng vô tận, kiếp trước kiếp này vặn xoắn xoay vần.

Hồng trần tử mạch, biết làm sao quên đi, ta chỉ mong được tiếp chén canh Mạnh bà, chấm dứt vướng bận ngàn năm, chẳng còn ràng buộc chi nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv