"Mẫu hậu, ngươi không cảm thấy đây là kết cục tốt nhất cho Lục gia sao? sau này, trẫm sẽ ban bố nhà ngoại sẽ không được tham gia vào chính sự. Sau này sẽ không xuất hiện chuyện mâu thuẫn giữa Cung gia và Lục gia nữa." Cung Hy Nguyên nói. Lục gia hiện tại chỉ có Lục Phương Đình là nữ nhân, không còn đứa con nào khác. Lục gia công cao chấn chủ, cho dù là nhi tử thân cận nhất mới làm hoàng đế vài ngày cũng hiểu được, Lục gia chính là cái đinh trong mắt, không nhổ không yên tâm. Nếu Lục Phương Đình là con dâu mình, nói vậy, trấn nam vương Lục gia sẽ biến mất, còn huyết mạch hoàng gia sẽ kéo dài.
"Ngươi nói cũng không phải không có lý. Nếu ngươi muốn làm thật, phải đồng ý với mẫu hậu một việc, không được gây hại Phương Đình." Lục Chiêu Dung thở dài nói.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê nguyện thề sống chết, chuyện này, Lục Chiêu Dung không rõ, bây giờ nếu Lục Phương Đình thực sự nguyện ý gả vào hoàng gia, Lục gia coi như thoái một kiếp nạn, nếu không sẽ giống như tiên hoàng, mâu thuẫn càng sâu hơn, cuối cùng quan hệ không thể hàn gắn.
"Mẫu hậu, nhi thần đương nhiên sẽ không tổn thương Phương Đình." Cung Hy Nguyên nhếch miệng nói.
Công bố Lục Phương Đình là nữ tử, nhốt Lục Phương Đình vào hoàng thất, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Nếu không, hắn muốn thay chủ soái trấn nam quân, đám người trấn nam quân dĩ nhiên không phục, nếu bọn họ biết Lục Phương Đình là nữ tử, bọn họ biết trước giờ bị lừa, một đám đại nam nhân bị một nữ tử dẫn đầu, không biết sẽ nghĩ gì. uy phong của Lục gia trong trấn nam quân nhất định sẽ giảm mạnh. Nhét Lục Phương Đình vài hậu cung, coi như ban thưởng, đồng thời cũng coi như có cái để nói với tướng lĩnh của Lục Phương Đình, Lục gia và hoang gia hợp thành một, hoàng gia nể tình bạn cũ mà tha thứ.
Tướng lĩnh trong trấn nam quân ít người biết, nhưng Cung Hy Nguyên biết một ít, những người đó trung thành với Lục gia, trước kia tiên hoàng chèn ép, loại bọ quân quyền của Lục gia, khiến bọn họ suýt chút tạo phản, là Lục gia âm thầm cản lại, bọn họ tiếp tục giấu tài ở lại trong quân doanh thăng chức.
Cung Hy Nguyên bị đè đầu hơn chục năm rồi, giả ngu giả khung, bị người trêu đùa nhục mạ, hắn nhẫn nại rất tốt, nhưng bây giờ thì muốn quyền thế nhiều hơn, khát vọng khống chế mọi thứ, không muốn chịu nhục như trước nữa.
Lục Phương Đình lấy thân phận huynh trưởng chiếu cố hắn mấy nam qua, bảo hộ hắn, hắn nhớ rõ, đồng thời hắn cũng nhớ, Lục Phương Đình cũng răn dạy hắn khi hắn sai phạm, còn quản khống những hành vi không nghiêm của hắn, tuy là ý tốt, nhưng khi hắn có quyền cao chức trọng rồi nghĩ lại cảm thấy khó chịu tức tối, hắn là hoàng đế rồi, không cần người khác quản thúc, cho dù là mẫu hậu cũng đừng mơ thay đổi suy nghĩ của hắn.
Tô Thê Thê còn đang ân ái với Lục Phương Đình, đâu có biết mình được phong làm quý phi, còn đang xin Lục Phương Đình tha cho.
Hai người triền miên đến giờ tý, giờ dần có cung nữ đến gọi dậy chải đầu rửa mặt chuẩn bị xuất phát.
Sáng sớm trên xe ngựa, hiện lên một lớp nước, xung quanh có chút lạnh, có chút ẩm ướt.
Càng về phía nam, càng ấm dần, lại càng ẩm ướt.
Lục Phương Đình không quen ngồi xe ngựa, hơn nửa ngày đều cưỡi ngựa bên ngoài, Cung Hy Nguyên chuẩn bị cho Lục Phương Đình một con hãn huyết bảo mã, nhìn có vẻ rất thuần tuấn, ngựa này biết nhận chủ, không phải ai cũng thu phục được nó, cũng không phải dễ cưỡi.
Lục Phương Đình rất thích, tắm rửa đút đồ ăn đều đích thân làm.
Tô Thê Thê nhớ, Lục Phương Đình từng nói với nàng, Lục Phương Đình vốn có một con Đạp Tuyết, vì đuổi theo Triệu Kinh Hồng cứu Tô Thê Thê, mà kích phát tiềm lực của ngựa, hiện tại con ngựa đang ở trấn nam vương phủ, thân thể không thể cho người cưỡi như trước nữa, chỉ thể dưỡng già, Lục Phương Đình mỗi lần nhắc đến nó đều có chút đau lòng.
Tuy Lục Phương Đình mất trí nhớ, nhưng đồ vật thì không thay đổi. Những việc quen thuộc, có lẽ sẽ giúp ích cho việc nhớ lại.
Tô Thê Thê ngồi trong xe ngựa nhìn Lục Phương Đình và Cung Hy Nguyên cưỡi ngựa đi về trước, không biết nói cái gì, cảm giác rất ăn ý. Lục Phương Đình còn cười, khiến Tô Thê Thê có chút u oán.
Nghĩ đến Cung Hy Nguyên nhỏ lơn Lục Phương Đình ba tuổi, hơn nữa còn là biểu đệ ruột thịt của Lục Phương Đình, nên mới ổn định cảm xúc được một chút.
Dựa theo hiểu biết của Tô Thê Thê, Lục Phương Đình vừa 16 tuổi, phần lớn thời gian đều sống phía nam, mấy năm gần đây mới về kinh thành.
Hy vọng về phía nam, có thể khiến nàng nhớ được nhiều, sớm ngày khôi phục trí nhớ.
Vì có Cung Hy Nguyên bên cạnh, mỗi ngày còn có quan viên đến nói chuyện, đi đường cũng thong thả, đi hơn một tháng mới đến.
Trấn nam quân nhận được tin, sáng sớm bày trận đón chào, tiếng hô vang trời, phó soái và tướng lãnh đứng đầu hoan nghênh, trên mặt vui mừng khỏi cần nói.
"Lục tướng quân về rồi, thật sự quá tốt rồi." phó soái trấn nam quân bái lễ với Cung Hy Nguyên, hướng Lục Phương Đình chắp tay nói.
Phó soái có ơn tri ngộ với trấn nam vương, Lục Phương Đình từng có ân cứu mạng con hắn, phó soái đối với Lục Phương Đình không chỉ tôn trọng về việc công mà việc tư cũng không tệ.
Trấn nam quân vì chức trách có hạn, sau khi Lục Phương Đình mất tích, không thể toàn lực đi tìm, nhưng vẫn lo lắng cho Lục Phương Đình, hiện tại thấy Lục Phương Đình dĩ nhiên là vui vẻ.
Trên đường đi, Cung Hy Nguyên còn giới thiệu những người này cho Lục Phương Đình, Lục Phương Đình biết tính danh đặc thù của bọn họ, đều chắp tay hành lễ, nhưng không có chút hòa cảm nào.
"Trấn nam đại quân, bình định có công, bảo vệ phía nam cực khổ, trẫm hôm nay, muốn khao thưởng tam quân, phát quân lương tăng 10 vạn lượng, đại yếu ba ngày." Cung Hy Nguyên nói với trấn nam quân, toàn quân hoan hô.
Lương thảo đi đầu mang đến, vì khao thưởng trấn nam quân, nên chuẩn bị rất nhiều thịt và đồ ăn, chỉ chờ Cung Hy Nguyên.
Cung Hy Nguyên đưa người đến chỗ ở phó soái đã chuẩn bị trước, chờ mọi người tắm rửa xong, cùng đế dự tiệc.
Cung Hy Nguyên gọi Lục Phương Đình đến, nhưng không gọi Tô Thê Thê.
"Đây là ta chuẩn bị y phục vì ngươi, mặc nó vào đi, chúng ta cùng nhau dự tiệc." Cung Hy Nguyên nói với Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình liếc nhìn, y phục trong tay cung nữ, màu sắc diễm lệ, trang sức hoa lệ, đây rõ ràng là đồ của nữ tử mà.
"Hoàng thượng có ý gì?" Lục Phương Đình nhíu mày hỏi.
"Biểu tỷ, ngươi là thân nữ nhi, ta đã sớm biết, trước kia phụ hoàng còn sống, không dám nói ra, bây giờ trẫm là hoàng thượng, thiên hạ này cũng là của trẫm rồi, Lục gia và trẫm phải là nhất thể, biểu tỷ không cần lo sợ, có thể quang minh chính đại công khai thân phận nữ tử, mặc đồ nữ tử, làm chuyện nữ gia. Mấy nay năm ngươi cực khổ, có thể thả lỏng được rồi, không cần cả đời dùng thân nam nhi gặp người nữa." Cung Hy Nguyên đến trước mặt Lục Phương Đình nắm tay nàng chậm rãi nói.
"Thân nữ nhi?" Lục Phương Đình sửng sốt một chút, kéo tay lại, trong mắt do dự.
Thân nữ nhi cẩn thận giữ gìn bí mật, đó là ký ức duy nhất của nàng, công khai thân nữ nhi, sơ hở khi nào? hôm nay Lục Phương Đình không nghĩ ra, Cung Hy Nguyên nói lý do cũng không thể phản bác.
"Đúng vậy, biểu tỷ, hôm nay, ta sẽ công khai bí mật thân phận nữ tử của ngươi với trấn nam đại quân, nếu người nào dám hỏi ngươi nữa chữ bất lợi, ta nhất định trảm không tha." Cung Hy Nguyên nói.
"Khôi phục thân nữ tử, có phải xa Thê Thê không?" Lục Phương Đình trầm ngâm một chút hỏi.
Trước kia vì sao phải làm nam tử, Lục Phương Đình không nhớ rõ, nhưng nếu thành nữ tử, có phải sẽ xa Tô Thê Thê không? Lục Phương Đình rất để ý chuyện này.
"Đương nhiên không, ta biết ngươi và Thê Thê có quan hệ tốt, sau này các ngươi có thể ở cùng nhau, sao lại xa nhau chứ?" Cung Hy Nguyên nói.
"Được." Lục Phương Đình gật đầu, mỗi ngày phải buộc ngực rất khó chịu, Tô Thê Thê cũng không nỡ, luôn nói khi nào mới có thể không buộc ngực, nếu khôi phục thân nữ nhi thì không cần nữa.
Trong khoảng thời gian này, Cung Hy Nguyên cũng cho Lục Phương Đình ấn tượng tốt, Lục Phương Đình không hoài nghi gì.
"Y phục này sao hoa lệ như vậy? nhìn rất giống thái hậu." Lục Phương Đình nhìn y phục cau mày nói.
"Phương Đình, chút nữa ta sẽ phong ngươi làm hoàng hậu, dĩ nhiên phải chuẩn bị phượng bào rồi, nữ tử khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình người mới xứng mặc." Cung Hy Nguyên nói.
"Hoàng hậu? hoàng thượng đang giỡn hả?" Lục Phương Đình kinh ngạc.
"Làm gì có, việc quan trọng như vậy, ta sao nói đùa được? đã nhiều ngày chúng ta bên nhàu không phải rất tốt sao? trước kia chúng ta so với bây giờ còn tốt hơn. Mấy năm qua, ta nằm mơ cũng muốn thành thân với ngươi. Làm hoàng đế rồi, có thể khôi phục thân nữ nhi cho ngươi, ta cảm thấy đây là quyền lợi lớn nhất rồi. Ta là hoàng đế, ngươi là hoàng hậu, ngươi sẽ trở thành người cao quý gần ta nhất, nữ chủ nhân của Đại Sở, chúng ta cùng chung Đại Sở. Nếu ngươi có con với ta, đó chính là quốc chủ Đại Sở sau này." Cung Hy Nguyên nói, rất chi là thâm tình, thật giả chỉ có mình hắn biết. Hậu vị, là thân phận tôn quý nhất với nữ nhân, cũng khiến cho nhiều nữ nhân phải điên cuồng.
"Hoàng thượng, ta đã kết tóc với Thê Thê, sao có thể tái giá với ngươi? thần đa tạ bệ hạ long ân, thứ cho thần không thể tòng mệnh!" Lục Phương Đình chắp tay nói.
Gả cho hoàng đế làm hoàng hậu, còn nói không xa nhau? khi đó làm sao cùng Tô Thê Thê ân ái được? mặc dù ở cùng với Cung Hy Nguyên được, nhưng mà hắn cũng không có được cái đẹp của Tô Thê Thê, không có sự mềm mại của Tô Thê Thê, cũng không có được khả ái của Tô Thê Thê.
"Phương Đình, ngươi là nữ tử sao có thể kết tóc với nữ tử? ta biết ngươi và Thê Thê tỷ muội tình thâm, cho nên sẽ phong Thê Thê làm quý phi, đến khi đó các ngươi sẽ ở cùng nhau như bình thường, sẽ không phải xa nhau, như vậy không phải rất tốt sao? ta đã sai ngươi nói cho nàng biết, chờ lát nữa nàng đến thay đồ quý phi rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi dự tiệc." Cung Hy Nguyên nói.
"Thê Thê, không thể nào đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý." Lục Phương Đình nói. Tô Thê Thê nói muốn cùng Lục Phương Đình đi du lịch, không muốn ở lại trong cung bị nhốt như chim lồng cá chậu, làm sao sẽ đồng ý chuyện như vậy, huống chi Tô Thê Thê có nói, nàng không thích nam tử, trước đây kết hôn với nàng là vì nghe nói nàng ốm yếu bất lực, nên mới gả đến. Cùng Tô Thê Thê ở chung lâu rồi, Tô Thê Thê cũng đã hết những chuyện các nàng quen biết cho nàng nghe hết.
"Thê Thê đã đồng ý rồi, ta trước đó có nói qua với nàng. Ngươi cũng biết, mặc dù nàng được phong làm công chúa, vì cứu ta rơi xuống nước vào mùa đông, ta và nàng cũng có da thịt gần gũi rồi." Cung Hy Nguyên nói, âm thanh có chút thay đổi.
"Không thể nào!" Lục Phương Phương Đình không tin Cung Hy Nguyên nói.
"Sao không thể chứ? quý phi, cũng là nữ nhân gần với hoàng hậu. Ai lại không muốn chứ? nàng sắp đến rồi, chờ nàng đến, ngươi sẽ biết." Cung Hy Nguyên híp mắt, dường như đang nhịn cái gì.
"Ta mau đến xem Thê Thê, nghe chính miệng nàng nói." Lục Phương Đình vẫn không tin, nàng nhìn Cung Hy Nguyên, trong lòng không rõ còn lo lắng Tô Thê Thê.
"Ngươi chờ đã, ta cho người gọi nàng đến, tiểu Lý tử, Trinh thê công chúa bên đó thế nào rồi? ngươi đi hỏi một chút đi?" Cung Hy Nguyên sắc mặt nặng nề, nhìn Luc Phương Đình không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài hỏi một câu, người bên ngoài dạ một tiếng liền đi.
"Bẩm bệ hạ, trinh thê công chúa đã chuẩn bị xong, đang ở bên ngoài cầu kiến." không lâu sau thái giám đến bẩm báo.
"Tuyên vào!" Cung Hy Nguyên nói.
Khi âm thanh Cung Hy Nguyên hạ xuống, phía ngoài cửa mở ra, rèm xốc lên, Tô Thê Thê mặc trang phục lộng lẫy đi đến, dung nhan được ngọc phỉ thúy đỏ làm nổi bật kiều diễm động lòng người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bớt giận, kế hoạch thế tử công bố thân con gái, cảm giác đây là cần thiết, sao sao đát
< mỗi ngày đều nhớ cùng nữ thần nói yêu thươnggl >By thị nguyên tinh khiết đề cử tốt Cơ hữu dự thu văn, vào chuyên mục có thể thấy được, một cái muốn bao nuôi nữ thần ngược lại bị nữ thần bao dưỡng ngốc bạch điềm cố sự, ngốc bạch điềm bao che khuyết điểm kim chủ chịuX lạnh lẽo cô quạnh xinh đẹp diễn viên công