"Mạnh tượng không sao chứ? có máu cục, máu lưu thông bị nghẽn, áp lực cao, nên khiến da mặt bị phù, thậm chí xuất hiện đường văn biến sắc. Sao lại như vậy được?" Tô Thê Thê nhìn mặt Lục Phương Đình nói. Đây là vấn đề kiếp trước nàng từng biết qua, do bị giãn tĩnh mạch nàng cũng đã tham khảo một số tài liệu.
"Máu không thông, còn bị tắc nghẽn, có thể là di chứng trúng độc, mỗi lần phát độc nàng rất đau khổ. Chờ quay về nàng châm cứu cho nàng thử xem. Xem ra nàng không nhớ được ta và ngươi, có thể mất trí nhớ rồi, nếu tự mình vận công được, thì sẽ nhanh hơn." Chung Ly Diêu nói.
Hai người không nói nhiều, Tô Thê Thê chỉ ôm chặt Lục Phương Đình, để nàng trong ngực mình ngủ. Tử Trúc ở một bên nghe được lời các nàng, cũng hiểu được người này chính là Lục Phương Đình, có chút kích động, các nàng tìm đã lâu cũng đã tìm được rồi.
Xe ngựa đưa các nàng đến trạm dịch, Tô Thê Thê ôm Lục Phương Đình bất động, Chung Ly Diêu và Tử Trúc đỡ người vào phòng.
Trên người Lục Phương Đình cũng đã bẩn, y phục rách rưới, Tô Thê Thê nhờ Tử Trúc đi nấu nước nóng, cởi đồ tắm cho Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình dùng vải không biết lấy được ở đâu che tóc, bị Tô Thê Thê tháo xuống, tóc đen nay đã thành trắng, nhìn thấy mà giật mình, Tô Thê Thê nhìn thấy mắt hồng lên.
"Ngươi ngốc kiểu gì vậy? chuyện như vậy cũng giấu. Ta yếu như vậy sao?" Tô Thê Thê lẩm bẩm nói.
Cởi hết y phục trên người Lục Phương Đình, Tô Thê Thê thấy được hà bao đeo trên cổ Lục Phương Đình, nó được làm tỉ mỉ bằng lụa thượng hạng, đây là hà bao kết tóc của các nàng.
Tô Thê Thê cầm hà bao, nước mắt rơi không ngừng, Lục Phương Đình dù quên nhiều chuyện, nhưng mà, nàng vẫn luôn giữ hà bao này bên mình, nàng nhất định còn nhớ gì đó.
Trên mặt Lục Phương Đình ngoại trừ có văn lộ tím ra, thì không còn gì cả vẫn trắng trẻo như cũ, nhưng mà gầy đi nhiều, thấy rõ xương sườn, thắt lưng cũng nhỏ đi nhiều, Tô Thê Thê thấy mà đau lòng, không biết Lục Phương Đình đã trải qua chuyện gì.
Cùng Tử Trúc đỡ Lục Phương Đình vào thùng tắm, Tô Thê Thê tắm cho Lục Phương Đình.
Lau sạch khuôn mặt cho Lục Phương Đình rồi, đường nét mới hiện ra, vì gầy quá, nên xương gò má rất cao, gân xanh trên mặt nhìn cũng đáng sợ, với tính cách nhan cẩu của Tô Thê Thê, nếu là trước kia nàng nhìn thấy sợ là mơ thành ác mộng rồi.
Nhưng hiện tại nàng nhìn cũng chỉ có chiều mến, tựa như nhìn không đủ, vẫn là cái nhìn trước kia.
Tô Thê Thê tắm cho Lục Phương Đình xong, rồi cùng Tử Trúc thay đồ sạch sẽ cho Lục Phương Đình, rồi đắp chăn lại.
"Nếu ngươi khỏe rồi, ta sẽ không bao giờ để ngươi làm chuyện nguy hiểm nữa." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình, vuốt mặt nàng nói, chân mày Lục Phương Đình hơi nhíu lại, mệt còn chưa tỉnh lại.
Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình một hồi, Chung Ly Diêu dọn xong mang châm đến, Tô Thê Thê cũng biết châm cứu, nhưng mà phải châm những chỗ quan trọng nên để Chung Ly Diêu làm an toàn hơn.
"Ta châm một cái, nàng có thể sẽ tỉnh lại, nếu không nghe lời, sẽ khó mà châm được." sau khi Chung Ly Diêu đến, nói với Tô Thê Thê.
"Để ta gọi nàng dậy, rồi nói cho nàng hiểu." Tô Thê Thê gật đầu, gọi Lục Phương Đình tỉnh lại.
Lục Phương Đình tỉnh lại, thấy Tô Thê Thê liền sửng sốt, liền ngồi dậy lui về một góc, sau đó sờ cổ và người, sắc mặt đại biến.
"Các ngươi, là ai? đồ của ta đâu?" âm thanh khàn khàn từ miệng Lục Phương Đình nói ra, ánh mắt nhìn Tô Thê Thê các nàng đề phòng.
"Đồ của ngươi ở đây, không có vứt. Ngươi không nhớ sao? tỷ tỷ, ta là Thê Thê, Tô Thê Thê, nương tử của ngươi. Đây là Chung Ly tiên sinh, sư phụ của ta." Tô Thê Thê đưa hà bao cho Lục Phương Đình, ôn nhu nói, sợ hù Lục Phương Đình.
"Ta có nhiều việc không nhớ, ngươi nói, làm sao ta tin được?" Lục Phương Đình cầm hà bao cất đi, nhìn Tô Thê Thê nói.
Lục Phương Đình mất trí nhớ quên rất nhiều, có chút hỗn loạn, nhưng có vài thứ nàng nhớ rõ, như là không thể để người khác biết nàng là nữ nhân, hà bao này vạn lần không được ném. Nàng nhìn Tô Thê Thê có chút quen mặt, nhưng không nhớ ra được, không nghĩ nhiều nên đối với Tô Thê Thê như người xa lạ.
"Không sao, chúng ta từ từ ở chung, ngươi sẽ biết. Hiện tại, sư phụ muốn chữa trị cho ngươi, được không? chúng ta không có ác ý, ngươi xem a, trên người ta không có vũ khí gì cả, so với ngươi lùn hơn, làm sao cũng không đánh lại được ngươi." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình có vẻ không tin nàng, kiên trì nói. Nghĩ đến khi đó các nàng mới quen, không biết bao lâu Lục Phương Đình mới tin nàng.
"Mặc kệ thế nào, không thể nói rõ được gì." Lục Phương Đình nói, tư duy logic vẫn còn rõ ràng.
"Được a, cái gì cũng quên, nhưng không quên đa nghi, khuyết điểm không dễ tin người." Chung Ly Diêu lắc đầu nói.
"Vậy đi, ngươi đói bụng đúng không? nếu ngươi để Chung Ly tiên sinh châm cứu cho ngươi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, có màn thầu, thịt dê, thịt heo các thứ." Tô Thê Thê nhớ trước đó, Chung Ly Diêu dùng đồ ăn mê hoặc Lục Phương Đình lên xe ngựa, liền dùng thử. Khi đó Chung Ly Diêu coi Lục Phương Đình là dân chạy nạn, có màn thầu và thịt ăn chính là đãi ngộ cao nhất.
"Ngươi chuẩn bị trước xong đi, ta muốn ăn." Lục Phương Đình kiên trì nói.
"Bỏ đi, sư phụ, chắc nàng đói bụng rồi, trước mang thức ăn lên đã, rồi nghĩ cách châm cứu." Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói vậy, thì đau lòng.
"Được rồi." Chung Ly Diêu cũng bó tay.
Tử Trúc mang theo hộp gỗ đầy đủ cơm canh, Tô Thê Thê và Chung Ly Diêu các nàng ngồi ăn chung một bàn.
Tô Thê Thê cũng không muốn ăn, ăn mấy miếng thì nhìn Lục Phương Đình ăn.
Lục Phương Đình thực sự đói bụng, ăn như lang thôn hổ yết, hoàn toàn không có dáng vẻ ưu nhã trước kia, Tô Thê Thê thấy mà trợn mắt há mồm.
"Ha ha, Thê Thê, ngươi không biết chứ, Lục Phương Đình 12 tuổi đã ở trong quân doanh lớn lên, cách ăn uống về sau đến kinh thành mới thay đổi được." Chung Ly Diêu nhìn Tô Thê Thê kinh ngạc, nói.
"Thì ra là vậy." Tô Thê Thê nói, mắt vẫn nhìn Lục Phương Đình, cảm giác nàng đối với Lục Phương Đình biết quá ít.
Lục Phương Đình ăn rất nhiều, Tô Thê Thê gọi sáu phần ăn, Tô Thê Thê không ăn gì, Chung Ly Diêu ăn một phần, còn lại toàn bộ Lục Phương Đình ăn hết.
"Không đủ, còn nữa không?" Lục Phương Đình ăn xong, ợ một cái nói.
"Ăn no rồi, nếu ngươi còn muốn ăn, ta cho người chuẩn bị thêm, trong lúc chờ, có thể cho sư phụ châm cứu cho ngươi không?" Tô Thê Thê nói.
Dấu vết trên mặt Lục Phương Đình, Tô Thê Thê không biết là bị ảnh hưởng gì, nhưng bộ dạng như vậy nhất định là bệnh, phải nên sớm chữa trị cho Lục Phương Đình.
"Nàng châm ta một cái, thì ngươi cũng phải châm giống như vậy." Lục Phương Đình nói, dùng câu khẳng định.
"Được, châm!" Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình như vậy cũng bó tay, thấy Chung Ly Diêu chịu thua, có thể khiến Lục Phương Đình chịu chữa trị cũng không dễ dàng.
"Chờ ngươi nhớ ra rồi, sẽ hối hận thôi." Chung Ly Diêu tức giận, trừng mắt nhìn Lục Phương Đình. Mục đích chỉ để thông máu cục, châm vào người Tô Thê Thê, tác dụng phụ không có, nhưng lại rất đau.
Vào trong phòng, Chung Ly Diêu bắt đầu châm cứu cho hai người.
Tay nghề Chung Ly Diêu không tệ, Tô Thê Thê thấy đau không nhiều, có chút tê, chỉ cần Lục Phương Đình đồng ý nghe lời, cho dù đau nàng cũng chịu.
Sau một hồi thì xong, cơm nước cho Lục Phương Đình cũng mang đến.
"Ta đi nghỉ ngơi, hắn sẽ không sao đâu, tìm được rồi, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Ngươi nói chuyện với nàng đi, không quấy rầy các ngươi." Chung Ly Diêu ngáp một cái rời khỏi phòng.
"Tạ ơn sư phụ!" Tô Thê Thê nói, Chung Ly Diêu cũng không đáp lại mà ra khỏi phòng.
Cơm vừa dọn ra, Lục Phương Đình không khách khí lại ăn một hồi. Lục Phương Đình ăn no, lại nhìn Tô Thê Thê đề phòng.
"Ngươi mệt hả? không mệt, thì có thể nói trong thời gian qua ngươi sống thế nào không?" Tô Thê Thê mở miệng hỏi.
"Là ngươi thay đồ cho ta?" Lục Phương Đình không trả lời mà hỏi Tô Thê Thê.
"Đúng vậy, đồ mặc thoải mái không?" Tô Thê Thê hỏi.
"Biết thân nữ nhi của ta, hoặc là chết, hoặc là thành người của ta." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói, ánh mắt lộ ra độc ác, lúc này trong phòng chỉ có hai người các nàng, trong mắt Lục Phương Đình cũng không có sợ hãi.
"Ta đã sớm là người của ngươi rồi, tỷ tỷ, ngươi không nhớ chút nào sao?" Tô Thê Thê nói, tới trước mặt Lục Phương Đình.
"Người của ta?" Lục Phương Đình nghi ngờ hỏi? thấy Tô Thê Thê chủ động đến trước mặt nàng, bóp cổ Tô Thê Thê.
"Ngươi thực sự muốn giết ta? ác tâm như vậy sao? không lẽ bữa tiệc trong cung khi đó, ta biết thân nữ nhi của ngươi, ngươi cũng muốn giết ta sao? ngươi thật là quyết đoán! ta có phải là người của ngươi hay không? ngươi không nhớ chút nào sao?" Tô Thê Thê có chút ủy khuất nói. Mặc dù Lục Phương Đình nói độc ác, nhưng ra tay lại nhẹ, nàng ăn cơm còn chưa chuyển hóa thành năng lượng.
"Không nhớ, trừ phi ngươi chứng minh cho ta xem." Lục Phương Đình cau mày nói.
"Được, ngươi nằm xuống đi, ta chứng minh cho ngươi xem." Tô Thê Thê dùng âm thanh nhẹ nhàng nói, ghé sát vào Lục Phương Đình, đẩy nàng một cái, ngã lên giường, nằm trên người Lục Phương Đình, cúi đầu hôn môi Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình đột nhiên bị Tô Thê Thê hôn thì hoảng sợ, trong ký ức của nàng hiện tại, nữ nhân hôn nữ nhân là chuyện chưa từng có.
Tô Thê Thê ngậm cánh môi Lục Phương Đình mút thỏa thích, thò đầu lưỡi vào trong thăm dò, liếm môi Lục Phương Đình, tiến vào từng khe hở hàm răng.
Lục Phương Đình muốn đẩy Tô Thê Thê ra, nhưng cảm giác môi Tô Thê Thê so với đồ ăn vừa rồi ngon hơn, môi Tô Thê Thê rất mềm, ấm áp, lại có vị thuần khiết, khiến Lục Phương Đình thấy rất thoải mái, không tự chủ được, học theo Tô Thê Thê mút môi nàng thỏa thích.
Lục Phương Đình học rất nhanh, trong chốc lát hai người quấn quýt giao hòa với nhau, hôn đến thở hổn hển.
"Tỷ tỷ, ngươi còn nhớ tư vị này không?" Tô Thê Thê thở hổn hển rời môi Lục Phương Đình, nhìn nàng hỏi.
Lục Phương Đình không nói gì, nàng cảm giác hôn Tô Thê Thê không đủ, tự tay xoa đầu Tô Thê Thê, còn muốn hôn, nhưng mà sức yếu bị Tô Thê Thê chống lại.
"Tỷ tỷ, còn có tư vị tốt hơn, có thể chứng minh." Tô Thê Thê nhẹ nhàng nói, tay vuốt ve Lục Phương Đình, kéo áo ngủ của nàng, hướng đến viên ngọc đỏ của nàng hôn lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thê Thê: Chuẩn bị xong, ta muốn khởi xướng tổng công (● '?'●)