"Thê Thê, ngươi không cần lo lắng, ta không muốn lừa ngươi, để ngươi biết được từ miệng người khác, lại kích động ảnh hưởng đến thân thể thì không tốt. Lục Phương Đình hiện tại đang tự do, dĩ nhiên có thể tái hôn. Nhà nàng không chỉ là vương phủ, mà còn phải nhờ cậy vào nàng, cưới hoàng thất cũng là tạm thời thích nghi. Ngươi cũng không nên khóa mình trên một cái cây như nàng, sư phụ dĩ nhiên sẽ tìm hiểu rõ cho ngươi. Thê Thê, ngươi đang làm gì vậy? có nghe không đó?" Chung Ly Diêu đang nói thấy Tô Thê Thê ngây người không biết đang nghĩ cái gì, lại tưởng nàng bị kích động liền vỗ lưng nàng.
Chung Ly Diêu vốn không để ý Lục Phương Đình và Tô Thê Thê có ở cùng nhau hay không? nàng chỉ cần Tô Thê Thê mạnh khỏe là đủ rồi, biết được cái gì thì nói cho nàng nghe.
Lúc Chung Ly Diêu ra ngoài, từng gặp Lục Phương Đình. Lục Phương Đình đem mọi chuyện kể cho Chung Ly Diêu nghe, để Chung Ly Diêu chuyển lời đến Tô Thê Thê, để Tô Thê Thê chuẩn bị tâm lý.
"Ta nghe rồi, không sao đâu, sư phụ. Cưới phu quân có phải là Cung Lục Vân không?" Tô Thê Thê hoàn hồn hỏi.
"Đúng vậy, sao ngươi biết?" Chung Ly Diêu nói.
"Vậy thì đúng rồi, trước kia Cung Lạc Vân nhiều lần gây sụ với ta, ta đã thấy không ổn rồi, thì ra nàng để ý phu quân nhà ta. Phu quân nhất định là bị ép rồi, phải cưới nữ nhân điêu ngoa như vậy đúng là đáng thương. Sư Phụ, công chúa gả cưới ta biết, phải chuẩn bị nhiều thứ, không phải nói muốn cưới là cưới liền." Tô Thê Thê nói.
"Ngươi nói đúng, sau tết nguyên tiêu sang năm thì đại hôn. Sao ngươi tin Lục Phương Đình như vậy? đó là công chúa a, nữ nhi của hoàng hậu, bảo bối của hoàng đế và hoàng hậu đó. Nếu cưới công chúa, không những hòa hoãn được quan hệ với Cung gia, mà còn được thế lực nhà hoàng hậu chống đỡ. Sao ngươi dám tự tin là nàng bị ép chứ không phải tự nguyện? trên lưng nàng mang vận mệnh gia tộc, đối với một người nhỏ bé như ngươi có thích thế nào đi nữa, cũng sẽ không vượt nổi trách nhiệm với gia tộc. Nàng bỏ ngươi là bước đầu, bước thứ hai chính là cưới người hoàng gia, ngươi đừng để nàng mê hoặc." Chung Ly Diêu nhìn Tô Thê Thê nói.
"Nếu phu quân muốn mượn công chúa đã sớm làm phò mã rồi, chứ làm gì có chuyện của ta nữa? ta không biết trong này xảy ra vấn đề gì, xác định không phải phu quân có có biến mà hoàng thất bên kia đang có âm mưu gì đó, muốn dùng công chúa đạt được mục đích. Sư phụ, ngươi thấy ta nói có đúng không?" Tô Thê Thê nắm tay Chung Ly Diêu nói.
"..." Chung Ly Diêu ngạc nhiên, vốn Lục Phương Đình lúc nói với nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là chuyện này không thể để Tô Thê Thê biết, vừa mới hưu xong nàng đã cưới người khác, đối với Tô Thê Thê là một đả kích lớn.
"Chung Ly Diêu ngoại trừ Lan Tú, Phúc bá bọn họ ra thì có một số không nhiều người biết Tô Thê Thê bị thương là vì Lục Phương Đình, biết được tình cảm sâu đậm Tô Thê Thê dành cho Lục Phương Đình, cũng biết Lục Phương Đình vì cứu Tô Thê Thê đến cả mạng cũng không cần.
Khi đó Lục Phương Đình chỉ nói là không sao, Thê Thê cũng không nghĩ nhiều, nói chuyện rất tự tin. Chung Ly Diêu còn muốn thử xem, không ngờ là bị đả kích rồi, Tô Thê Thê thực sự một chút cũng không có động tĩnh.
"Được rồi, nói tình hình thật cho ngươi biết luôn. Lạc Vân công chúa nghe đồn ngươi bị hưu, ở trong cung đòi chết, nên mới được hoàng đế tứ hôn. Không biết bọn họ có ý gì, nhưng dù thế nào hai ngươi các ngươi muốn quay lại cũng khó khăn. Thê Thê, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn theo ta học y đi, chúng ta cũng nhau nghiên cứu đồ vật. Đến khi đó các quốc gia sẽ chạy đến cầu chúng ta." Chung Ly Diêu nói.
Mặc kệ Lục Phương Đình có kế hoạch gì, Chung Ly Diêu cũng sẽ không quan tâm, nàng không coi trọng Lục Phương Đình, cảm giác địch nhân của nàng quá mạnh, nàng bảo vệ được mình hay không cũng là vấn đề, còn muốn làm gì nữa?
Tĩnh Hư Quan trước giờ mặc kệ quốc gia phân tranh, trung lập mọi phía, nếu Lục Phương Đình gặp nạn nàng sẽ đến cứu, nhưng chỉ có Lục Phương Đình, không liên quan đến người khác, Lục Phương Đình cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
"..." Tô Thê Thê nghe Chung Ly Diêu nói, có chút buồn, nàng nói rất tự tin, nhưng nghĩ nghĩ, cho dù Lục Phương Đình bị ép, cho dù Lục Phương Đình trong lòng vẫn có nàng ở đây, nhưng các nàng xa nhau nhiều ngày, liệu còn có cơ hội đoàn tụ không?
Lục Phương Đình là vì muốn bảo vệ nàng, nên để nàng rời xa thị phi, còn hoàng thất nếu thực sự thay đổi không hại Lục gia, Lục gia không có quyền lợi cũng không sao, cùng hoàng thất cưới hỏi, ít ra cũng giữ được tính mạng.
"Ta còn có thể gặp được nàng sao?" Tô Thê Thê hỏi Chung Ly Diêu.
"Ta cũng không biết, nàng ở trấn nam vương phủ, chỗ đó có nhiều thế lực đang rình mò, ngươi không nên tùy tiện đi vào, nếu không mọi chuyện nàng sắp xếp cho ngươi sẽ hỏng hết, mà ngươi cũng sẽ bị lộ, bị bắt làm con tin để uy hiếp nàng. Hiện tại ngươi đừng nghĩ nhiều, thân thể ngươi cần điều dưỡng, không thể hao tổn tinh thần. Chỉ khi ngươi dưỡng thân thể tốt rồi, mới có tinh thần làm việc." Chung Ly Diêu nói.
"Đa tạ sư phụ, ta biết rồi." Tô Thê thê gật đầu.
"Ngươi biết là tốt rồi, hôm nay ra ngoài, xung quanh kinh thành phát cháo không ít, dân chạy nạn bị phân tán, phía Tĩnh Hư Quan cũng bớt đi một ít." Chung Ly Diêu nói tình huống bên ngoài với Tô Thê Thê.
"Sư phụ, trong số dân chạy nạn có phát sinh dịch bệnh không? ngươi có ra phát cháo với các tỷ tỷ thì nhớ để ý che miệng mũi lại, nếu thấy sốt nôn mửa, thì phải cách ly xem xét." Tô Thê thê nói, tuy nàng không hiểu về y học nhiều, nhưng xem ti vi cũng biết được, cho nên nhắc Chung Ly Diêu nói.
Tĩnh Hư Quan chỉ có nữ quan ra ngoài phát cháo, không biết quan ở đây chọn người có xem mặt không, Tô Thê Thê ở đây ít ngày rồi, phát hiện nữ quan cho dù già hay trẻ, đều rất xinh đẹp, dung nhan đều ở mức bình quân trở lên, nói năng dịu dàng, động tác đoan chính, ở đây cũng không tính là buồn chán.
"Hiện tại thì chưa có, nhiễm bệnh sợ là chết hết rồi. Nghe nói mấy quận gần đó hạn hán cũng không giống nhau, thu hoạch không nhiều, ước chừng chỉ đủ ăn, rồi cũng không còn gì, sắp thành ăn xin chạy nạn hết rồi." Chung Ly Diêu lắc đầu nói.
"Quốc gia khác cũng như vậy sao? phải trữ lương thực chứ. Phải rồi, không biết sư phụ có từng thấy cây ngô, khoai lang, khoai tây chưa?" Tô Thê Thê đột nhiên nghĩ đến hỏi Chung Ly Diêu.
Tô Thê Thê đến đây đều ăn đồ sạch, nàng đối với đồ ăn không có nhu cầu gì, hơn nữa cũng không thiếu mấy thứ này, cuộc sống không quan trọng ăn mặc, nhưng không để ý đến, hiện tại mới nhớ ra.
Chỗ này không có lương thực là cây ngô, khoai lang, khoai tây, nghe nói mấy thứ này cho sản lượng cao chịu được hạn, nếu có giống, thì sẽ không sợ đói.
"Mấy cái tên ngươi nói, ta chưa nghe qua. Ngươi vẽ ra luôn đi, ta xem hình dáng một chút/" Chung Ly Diêu lắc đầu nói.
Tô Thê Thê liền tìm giấy bút vẽ lại đại khái cho Chung Ly Diêu xem, rồi nói qua đặc tính của chúng, nghe nói Chung Ly Diêu đã đi nhiều nơi, còn đi thuyền ra nước ngoài.
"Mấy thứ này, ta từng thấy rồi, khi đó không để ý, tưởng là cỏ cây thôi, không ngờ lại là đồ ăn." Chung Ly Diêu chỉ vào cây ngô nói với Tô Thê Thê.
"Thứ này ngươi thấy ở đâu? thứ này một năm có thể cho hai mùa, sản lượng so với lúa và tiểu mạch nhiều hơn, nếu có giống, trồng một thời gian là sẽ mọc lên nhiều hơn." Tô Thê Thê nói.
"Thê Thê, ngươi đúng là bảo bối. Chuyện này, ta coi như không biết, ta chỉ nói cho ngươi biết ta đã thấy ở đâu, ngươi cho người đi nhắn với Lục Phương Đình. Nếu có thức ăn chống đỡ, thì sẽ có nhiều người tụ lại, nhất là năm thiên tai này. "Chung Ly Diêu nói.
"Đa tạ sư phụ." Tô Thê Thê không biết thái độ không thích tham dự của Chung Ly Diêu, nhưng dù sao Chung Ly Diêu cũng giúp Lục Phương Đình, khiến nàng rất cảm kích.
Tô Thê Thê và Chung Ly Diêu nói chuyện một chút, nàng lại có chút lúng túng, nàng sao có thể nhắn với Lục Phương Đình mà không để người khác biết được a?
Mặc dù Chung Ly Diêu có khả năng này, nhưng nàng đã nói nàng coi như không biết chuyện này, Tô Thê Thê đành phải nghĩ cách khác.
Tô Thê Thê vẽ thêm vài thứ lương thực người Đại Sở không biết ra giấy, để trong một cái túi, ngày thứ hai mang theo Tử Trúc vào kinh thành.
Như Chung Ly Diêu nói, dân chạy nạn đã phân tán đi nhiều, Tĩnh Hư Quan cũng bớt đi nhiều.
Trước cửa kinh thành vẫn không khác gì, người ở đây không dựa vào trời ăn, phần đông đều dựa vào người ăn, làm quan, buôn bán, ở đợ, mãi võ, bán thân các thứ, không như nông dân, là dựa vào trời mà ăn, còn phải nộp đủ loại thuế, quan thì mặc kệ có thiên tai hay không, có bao nhiêu thu thuế hết bấy nhiêu.
Tô Thê Thê có chút lo lắng cho Tần thị, trước muốn đến nhà dì Tần hỏi tình hình của Tần thị.
Tần thị hay khóc, Tô Thê Thê vẫn không quên, hiện tại nàng mang thai, không biết có bị ảnh hưởng chuyện của nàng hay không.
"Tình huống của di nương ngươi vẫn tốt, chỉ là lo cho ngươi thôi, còn nhờ ta đi nghe ngóng tình hình của ngươi. Ngươi không có việc gì là tốt rồi, đã có chỗ ở chưa, nếu không thì đến nhà dì ở." dì Tần nói với Tô Thê Thê, nàng sớm biết thân phận của Tô Thê Thê, thân là nữ nhân thương gia, nên không cần chờ gả nữ nhi, đối với danh tiếng Tô Thê Thê bên ngoài cũng không để ý.
"Ta sẽ không làm phiền dì đâu, hiện tại ta ở Tĩnh Hư Quan." Tô Thê Thê nói với dì Tần.
"Tĩnh Hư Quan?" dì Tần nghe Tô Thê Thê nói ở Tĩnh Hư Quan liền mở hai mắt nhìn.
"Tĩnh Hư Quan có gì đặc biết sao?" Tô Thê Thê hỏi nàng, nàng biết rất ít về Tĩnh Hư Quan, cả Chung Ly Diêu đến mới biết.
"Chỗ đó rất cổ quái, cho dù là hoảng tử hay công chúa muốn vào cũng không dễ như vậy. Nghe nói Lạc Vân công chúa muốn vào mà còn bị chặn ngoài cửa, còn nghe đồn là muốn vào mang 1 triệu lượng ngân phiếu mới cho vào. Nên chọc tức Lạc Vân công chúa, xém chút phá hủy luôn Tĩnh Hư Quan, sau đó bị hoàng hậu gọi về cấm túc mấy tháng. Nhưng nghe nói, tên ăn xin nhỏ vào Tĩnh Hư Quan thì không ai cản có thể thoái mái đi vào. Nói chung chỗ này rất kỳ quái, ngươi có thể vào ở hẳn là chuyện tốt." dì Tần nói với Tô Thê Thê.
"..." Tô Thê Thê không ngờ còn có chuyện như vậy, nghe Cung Lạc Vân phải trả ngân phiếu 1 triệu lượng trong lòng cũng cân bằng lại.
Tô Thê Thê nói một chút với dì Tần, rồi cáo từ, đến chỗ Mạc Thục Lan trong phủ trưởng công chúa.
Tô Thê Thê muốn thử xem có thể nhờ Mạc Thục Lan chuyển thư cho Lục Phương Đình hay không, nhưng mà không ngờ Tô Thê Thê gửi thư vào bị trà về còn thêm một lá khác.
Tô Thê Thê mở ra xem, là thư giải tán Mạc Thục Lan viết cho nàng, văn vẻ vòng vo, đại khái nói nàng là thứ nữ vô duyên không xứng trong nhóm với bọn họ, cho nàng một chút tiền để đuổi đi.
"1 ngàn lượng, bất quá là hoa hồng chia hai ba tháng." Tô Thê Thê xem ngân phiếu, có chút bất đắc dĩ, đúng là dậu đổ bìm leo, Mạc tỷ tỷ là người tốt mà cũng chê mấy chuyện tinh linh về nàng.
Đối với tiệm mỹ phẩm Tô Thê Thê cũng không lo mấy, chuyện lớn của Tô Thê Thê chính là hợp tác làm ăn với Thiên Bảo Các, đối với chuyện này cũng không có gì tức giận.
"Tốt, dù sao quan trọng vẫn còn Thiên Bảo Các bên kia, sản xuất xà phòng, mỹ phẩm, chỉ có thể nhập tử Thiên Bảo Các. Nếu không hợp tác với ta, ta sẽ cắt nguồn cung của các ngươi." Tô Thê Thê nghĩ một chút, không bối rối, rời khỏi phủ trưởng công chúa.
Tô Thê Thê nghĩ một chút cũng không ai có thể đến gần Lục Phương Đình được, cho nên quyết định đến trấn nam vương phủ một chuyến, náng bắt đầu diễn vai đáng ghét, chắc sẽ không ai nghi ngờ a?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm ơn mọi người chống đỡ, đàn sao sao đát