Đột nhiên cách xa mặt đất hơn 3m, Tô Thê Thê bối rối sau đó kinh hoảng, nếu không có cánh tay đang nắm vai nàng, có lẽ nàng đã ngã xuống rồi, cái này so với đi cáp treo còn kích thích hơn.
Tình huống gì đây? người bên cạnh là ai? cao thủ võ lâm sao, mang theo bản thân cùng mình có thể nhảy lên cao hơn 3 thước. Hơn nữa hô hấp cùng nhịp tim đều vững vàng không chút biến hóa...
Tô Thê Thê không nghĩ nhiều chỉ nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, đến thở cũng không dám, chỉ thấy hai nha hoàn vén rèm cửa lên, một tên nha hoàn thấy tam công tử nhà An quốc công kinh hô.
"Ngạc nhiên cái gì?" đằng sau có âm thanh nghiêm túc vang lên, phía sau là Trấn Nam vương phi cùng phu nhân An Bình Hầu đi vào.
"Xảy ra chuyện gì?! sao lại có nam nhân bên ngoài vào đây, vương phi thực sự thất lễ, Tử Huyên đưa vương phi đến Ngưng Sương Các... Tử Ngọc còn không gọi người qua đây..." An Bình Hầu phu nhân sắc mặt khó coi ra lệnh, cách thức không hề rối loạn, để cho nha hoàn dẫn Trấn Nam vương phi đến chỗ khác, tìm hai ma ma có tuổi còn sức đem tam công tử nhà An Quốc Công nằm trên mặt đất kéo ra ngoài viện.
Tô Thê Thê nhìn thấy phát một thân mồ hôi lạnh, sợ hãi không thôi nếu không được người sau lưng đưa lên tránh né, để Trấn Nam vương phi nhìn thấy cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng, còn có cảnh bị khi dễ ôm ấp, nàng khẳng định xong đời, dựa theo phong tục chỗ này nàng cũng chỉ có hai con đường một là gả cho tam công tử An Quốc Công làm thiếp, hai là chết!
Nàng không biết chỗ này vì vẫn chưa quen, vốn dĩ Thất tiểu thư từ trước đến giờ luôn bị lạnh nhạt, cũng không có kinh nghiệm, đối với người trong phủ cũng không nhận ra ai với ai, thì đã bị đầu độc.
Tô Thê Thê thấy bên ngoài không còn tiếng người, nín thở rồi cũng thoát ra một hơi, hô hấp còn chưa ổn định, đột nhiên không trọng lực rơi xuống khiến nàng lần nữa hít khí lạnh.
Cũng như khi nãy người kia đem nàng từ trên đi xuống lần này Tô Thê Thê cũng đã nhìn thấy rõ, cũng không phải là lao thẳng xuống bên dưới mà ở giữa có chiếc bàn còn có đèn treo vách tường có thể mượn lực đạp.
Cho dù vậy cũng có thể nhanh chóng từ trên xuống dưới, thân thủ rất giỏi khiến Tô Thê Thê kinh thán không thôi.
Đáp xuống mặt đất, Tô Thê Thê được thả ra, thân thể ổn định ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người trước mặt thân hình cao gầy thẳng tắp, híp mắt, trên mặt nhiều tàng nhan, không phải là 'siêu mẫu' nha hoàn đi theo Trấn Nam vương phi đó sao, Trấn Nam vương phủ đúng là ngọa hổ tàng long a.
"Ân cứu mạng, ngày khác tất báo, không biết tỷ tỷ tên gọi là gì?" Tô Thê Thê cúi người chào nói tạ ơn với vị nha hoàn kia.
"Bất quá chỉ là một nha hoàn, tiểu thư không cần để ý. Ngươi nói cứu mạng có chết cũng không làm thiếp tam công tử An Quốc Công sao?" nha hoàn híp mắt lộ lên con ngươi đen kinh dị, âm thanh đè thấp mang giọng khàn khàn nói.
"Đương nhiên không làm." Tô Thê Thê nhăn mặt nói.
"Ngươi sao biết Trấn Nam vương thế tử so với tam công tử An Quốc Công tốt hơn vạn lần?" nha hoàn kia hỏi.
"So với tam công tử hắn vẫn sạch sẽ hơn nhiều!" Tô Thê Thê nói.
"Ah? nghe đồn hắn có tật ẩn, không làm việc được, ngươi cũng không sợ sao?" nha hoàn tiếp tục hỏi.
"Thế nhân không bệnh cũng không phải là tốt. Không làm được phu thê thì làm khuê mật, không phải cũng tốt sao?" Tô Thê Thê dừng lại nói. Hy vọng là Trấn Nam vương thế tử dễ thân cận, cũng không bẩn, đương nhiên XXOO không được, có thể hài hòa, thật tốt...
"Khuê mật?" nha hoàn kia tựa hồ bị lời nói của Tô Thê Thê làm cho kinh động.
"Khụ khụ, chính là làm bạn tốt a... có nha hoàn tỷ tỷ tốt như vậy, Trấn Nam vương thế tử nhất định là một người tốt. Tỷ Tỷ ngươi cũng đường ở trước mặt Trấn Nam vương phi nói lời không tốt về ta, mà hãy nói mấy lời hữu ích đừng chọn người khác a... có được không?" Tô Thê Thê lôi cánh tay nha hoàn nhìn nàng năn nỉ một vài câu, nha hoàn bị Tô Thê Thê kéo cánh tay cứng ngắc dường như không quen như vậy.
"Ta, ta không phải người không biết liêm sỉ... đơn giản vì chỗ này là An Bình Hầu phủ, vốn khắp nơi bị bắt nạt, vừa rồi không biết là ai muốn hại ta, ta thực sự rất sợ, chỉ sợ sẽ lại sinh sự, xảy ra chuyện ngoài ý muốn..." Tô Thê Thê nhìn nha hoàn cứng đờ, cảm thấy mình nói có chút trắng trợn, nhanh cúi đầu làm bộ khóc thút thít rồi dùng âm thanh nhu mềm vốn có của nàng đáng thương nói.
"Chỗ này không thích hợp ở lâu, ngươi đi theo ta..." nha hoàn dừng lại vài giây nói, rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Tô Thê Thê không biết nha hoàn này có thể nói tốt giúp nàng không, bất quá chỉ với chính nàng đã có thể cứu nàng, cũng nói lên rằng không tệ lắm.
Tô Thê Thê theo sát nha hoàn kia đi ra ngoài, chỉ thấy nàng không đi cửa chính, mà đi cửa bên hông ra, lách người quẹo chừng vài vòng, đến trước lầu các bên chỗ hỏi hôn lễ.
"Đây là Lục nhị tiểu thư Lục Minh Tịch của Trấn Nam vương phủ, ngươi tạm thời ở chỗ này nếu có người hỏi, thì ngươi nói là từ nãy đến giờ vẫn ở cùng Lục tiểu thư, ta sẽ nói tốt với nàng." nha hoàn nói với Tô Thê Thê dẫn theo Tô Thê Thê gõ cửa đi vào, cùng với tiểu thư đang phẫn thiếu nữ nói vài câu vào tai liền vội vã đi ra.
"Ta dị ứng với phấn hoa, không thể đi ngắm hoa đang buồn chán, muội muội đến đây thật đúng lúc... y phục muội muội hình như bị hoa làm hỏng, nếu không ghét bỏ tay ghề của ta, ta có thể giúp muội vá lại..." Lục tiểu thư Lục Minh Tịch kéo Tô Thê Thê ngồi cười nói.
Lục Minh Tịch là nữ nhi của đệ đệ Trấn Nam Vương 16 tuổi tướng mạo thanh tú, vốn là tiểu gia bích ngọc* thoạt nhìn rất thoải mái.
(*tiểu gia bích ngọc: con gái cưng.)
"Đa tạ tỷ tỷ!'' Tô Thê Thê không chú ý y phục mình bị rách, có chút cảm kích, chỉ cần một điểm tổn hại nếu bị phát hiện dù là bím tóc hư cũng sẽ không tốt.
Lục Minh Tịch tự mình may công phu thêu rất tốt, giúp Tô Thê Thê vá y phục, không nhìn kỹ thì không thấy được. Bên này vừa vá xong liền có tiếng gõ cửa vang lên, chính là Lăng Hương đến.
Lăng Hương trước đó bị người gọi đi cũng không biết chuyện gì, sau khi đến liền tạ lỗi với Tô Thê Thê.
"Tiểu thư nhà người ở noãn phòng, từ nãy đến giờ chúng ta cùng nhau nói chuyện, ngươi cũng ở đây hầu hạ, sao lại tạ tội?" Lục Minh Tịch cười ôn nhu khí nói.
Tô Thê Thê nghe Lục Minh Tịch nói, không khỏi đối với nàng có cách nhìn khác xưa, diễn kịch thì phải diễn toàn bộ, Lăng Hương là người của Tô Thê Thê khẳng định cũng không dám nói khác, chuyện này các nàng chỉ cần không lo đến là được.
"Nô tỳ biết, nô tỳ luôn ở đây cùng tiểu thư!" Lăng Hương nghe lời Lục Minh Tịch nói, dừng lại hành lễ nói.
Tô Thê Thê nhìn mắt Lăng Hương liền nghi hoặc, trước đó dẫn theo Lăng Hương thì cảm giác so với Vân Hương thì là khôn lanh hơn, Vân Hương tuy xinh đẹp hoạt bát nhưng tóm lại bề ngoài cũng không ổn, trên mặt luôn có chút bi thương như có tâm sự.
"Phu nhân, mời các vị tiểu thư đến Ngưng Sương Các nói chuyện..." Bên này nói chuyện không bao lâu, bên ngoài có nha hoàn chuyển lời mọi người cùng đến Ngưng Sương Các.
An Bình Hầu phu nhân đem người tề tụ ngoài đại sảnh hỏi, bề ngoài như đang quan tâm bọn họ ở Hầu phủ chơi có vui không, thực tế là đang dò xét xem các nàng đi đâu.
Bên trong có nam nhân từ bên ngoài vào chuyện này có thể coi là không nhỏ được, cũng không nên lộ ra ngoài, Tô Thê Thê không biết An Bình Hầu phu nhân muốn tra thế nào, làm sao báo với Trấn Nam vương phi, nàng chỉ biết nàng và Lục Minh Tịch cùng nhau làm chứng là chắc chắn, biểu hiện phối hợp ăn ý, không quan tâm đến đây cũng là kết quả tốt nhất của nàng rồi.
Tô Thê Thê có chút hoài nghi Lục tiểu thư vì tam công tử An Quốc Công trước đây là do nàng giới thiệu cho mình nhưng không có chứng cứ, sau này chỉ có thể cẩn thận thôi.