Tam hoàng tử Cung Hi Triều sau đại hôn được sắc phong làm quận vương, ở ngoài cung có vương phủ của mình, mở hội thi thơ cũng là do tam hoàng tử làm, trắc phi Tô Nhược Phượng chỉ là người sai vặt.
Hội thi thở đều là nữ tử, có gia đình chưa có gia đình đều có đủ, chủ yếu là những người có thân phận cao quý, như phu nhân, tiểu thư.
Tô Thê Thê là đối tượng được mọi người 'thương hại', tuy trong lòng vui vẻ, nhưng cũng phải giả vờ không vui, mặt rầu rĩ xã giao đúng là có chút đáng sợ.
Đơn giản vì xung quanh có nhiều mỹ nhân, mặc dù không đẹp như mỹ nhân phu quân, nhưng lúc buồn chán ngắm cũng không tệ.
Còn phát mẫu thử thì để cho Mạc Thục Lan, nàng quen thuộc người ở chỗ này, nha hoàn mang đến cũng không thiếu. Đồ các nàng làm rất tinh xảo, đặt trong một cái hộp sứ.
Lục Phương Đình nhin Tô Thê Thê nhíu mày buồn bã ngắm mọi người, sau đó thấy cong ngươi nàng xoay vòng, hai ngón trỏ xoa xoa, hình như đang hưng phấn, nhưng nàng hưng phấn cái gì a? là vì đang 'quảng cáo' kiếm tiền sao?
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" Tô Thê Thê đang nhìn mất hồn, đột nhiên có tỳ nữ châm trà làm đổ nước trà lên người Tô Thê Thê.
"Đền tôi, đền tội, tiểu nha đầu này, làm cái gì vậy? quay về lãnh 20 gậy đi. Thế tử phi, xiêm y của ngươi ướt rồi, để ta cho nha hoàn dẫn ngươi đi thay a. Vân Hà, ngươi mang bộ Mẫu Đơn Tán Hoa lại cho thế tử phi thay đi." chính phi tam hoàng tử thấy vậy liền đến chỗ Tô Thê Thê xin lỗi.
"Không sao đâu, chỉ là chút trà thôi, vương phi tỷ tỷ đừng tức giận, quấy rầy chuyện vui. Còn làm phiền tỷ tỷ." Tô Thê Thê nhìn y phục mình dính nước, trời còn đang lạnh, không thay sẽ bị lạnh chết, nhưng mà có chút nước mà đánh 20 gậy, đành phải vì nha hoàn kia nói vài câu, theo nha hoàn của chính phi tam hoàng tử rời đi, Lục Phương Đình cũng phải đi theo, nhưng lại bị nha hoàn vương phủ chặn lại.
"Nội viện vương phủ, không phải ai muốn vào là vào được, ngươi ở đây chờ đi." nha hoàn ngăn Lục Phương Đình lại nói.
"Đây là nha hoàn thiếp thân của ta sao không thể vào?" Tô Thê Thê nhíu mày.
"Mong thế tử phi thông cảm." nha hoàn kia kiên trì nói.
"Thanh Ly, ta thay y phục rồi ra liền." Tô Thê Thê nghĩ thay y phục cũng không lâu, liền nói với Lục Phương Đình.
"Thế tử phi cẩn thận, ta ở ngoài chờ." Lục Phương Đình cung kính nói, mắt hơi nheo lại.
Tô Thê Thê theo nha hoàn quẹo nhều vòng mới đến trước một căn phòng, căn phòng bày trí xa hoa, nhìn bình phong thêu bách điểm triều phượng vàng cũng không biết giá bao nhiêu, Tô Thê Thê còn đang cảm thán một câu thật giàu.
Nha hoàn liền mang y phục đến cho Tô Thê Thê thay.
Tô Thê Thê tự mình cởi y phục bị ướt, thay bồ đồ khác, cúi đầu sửa sang lại một chút, định nhờ nha hoàn kia đưa mình ra ngoài, nhưng nhìn lại đã không thấy bóng nha hoàn kia, thay vào đó là khuôn mặt tam hoàng tử đang cười chậm rãi đi tới.
"Sao ngươi lại đến đây?" Tô Thê Thê nhíu mày, đúng là bám dai như đỉa a! không đúng, nàng đến chỗ này, là do hắn bày kế? vương phi này cũng thật to gan a.
"Thê Thê, là ngươi sao? không lẽ là ta tưởng tượng ra. Ngày nghĩ đêm mơ, nhưng hiện tại còn chưa tới đêm a." Cung Hi Triều nhìn Tô Thê Thê cười nói.
"Thần thiếp cáo lui." Tô Thê Thê nghe thấy mắc ói, muốn bỏ đi.
"Ngươi muốn đi? đi đâu a? ngươi tới là phòng ngủ của ta." Cung Hi Triều cười khẽ, cản đường Tô Thê Thê.
"..." Tô Thê Thê chửi bậy trong lòng, thấy Cung Hi Triều đến gần, vẻ mặt hoảng sợ, vừa nhấc chân, biên độ chính xác mạnh mẽ.
Chỗ quan trọng bị đá trúng, Cung Hi Triều dĩ nhiên ôm chỗ đó, Tô Thê Thê liền đẩy hắn ra, chạy ra ngoài cửa.
Tô Thê Thê không biết ra hướng nào, chạy về trước một đoạn, đang lo lắng, đột nhiên có cánh tay kéo lại, đúng là Tô Nhược Phượng.
Tô Nhược Phượng không nói gì, vẻ mặt tức giận kéo Tô Thê Thê rời đi.
"Sao ngươi lại đến đây? lần này phải cảm ơn ngươi a." Tô Thê Thê theo sau nói với Tô Nhược Phượng.
"Dĩ nhiên là ngươi đang ở trong viện vương phi rồ, ngươi thật ra có biết xấu hổ hay không vậy? ngươi đừng quên mình đã có phu quân rồi! cò trưng cái mặt hồ ly ra, ngươi giống hệt di nương a, thật biết câu dẫn nam nhân!" Tô Nhược Phượng trợn mắt tức giận mắng Tô Thê Thê.
"Eh eh, ngươi có lộn không vậy? ta cũng là người bị hại mà? nam nhân thối, ai mà thèm chứ!" Tô Thê Thê tức giận nói, nàng còn định cảm ơn Tô Nhược Phương, không ngờ nàng lại nói như vậy, thật khinh người quá mà.
"Hừ, nếu không phai ngươi câu dẫn, sao hắn lại mong chờ ngươi như vậy? tiện tỳ, ta phải cho ngươi nhớ kỹ!" Tô Nhược Phượng vung tay muốn đánh Tô Thê Thê, nhưng lại bị bàn tay khác bắt được cổ tay giữ lại.
"Ngươi là ai? có tư cách gì dạy dõ thế tử phi chúng ta?" âm thanh khàn khàn lạnh lùng nói, chính là Lục Phương Đình đã đến. Không phải Lục Phương Đình đa nghi, vì chuyện này có chút kỳ lạ, nha hoàn vương phủ sao lại bất cẩn như vậy? không cho nàng đi theo? Lục Phương Đình đứng bên kia suy nghĩ một hồi, liền mượn cớ đi vệ sinh, chạy vào nội viện.
"Tiện tỳ nhà ngươi, buông tay!" Tô Nhược Phượng tức giận nói.
"Tô Nhược Phượng, ngươi há miệng ngậm miệng là tiện tỳ, ngươi cũng biết, ta đường đường là tứ phẩm Huyện chủ, cũng là chính phi quận vương thế tử. Ngươi nói như vậy, ta sẽ để Thanh Ly ngay bây giờ vẻ miệng ngươi!" Tô Thê Thê thấy Thanh Ly thở dài một hơi, nghe Tô Nhược Phượng nói vậy, liền bị quan niệm của mình đánh bại, không dám trách nam nhân của mình, ngược lại còn mắng mình. Trước giờ nàng luôn thương hương tiếc ngọc, không muốn gây chuyện với nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp nổi giận, nhưng lần này nàng phải phá lệ.
"Ngươi là Huyện chủ thì sao? bất quá chỉ là cái hư danh! ngươi đừng quên, ngươi do tiện tỳ sinh ra!" Tô Nhược Phương tức giận nói.
"Thật sao? ngươi coi thường ta và di nương, ta cũng biết mẫu thân ngươi cũng coi thường như vậy, vốn không coi chúng ta là người, đến cả khách khí cũng không cho chúng ta. Ta cũng không muốn nói với ngươi nữa, tình tỷ muội chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Hôm nay nể tình ngươi giúp ta một lần, tạm thời tha cho ngươi, hy vọng lần sau miệng ngươi sạch sẽ một chút." Tô Thê Thê nhìn Tô Nhược Phượng lạnh giọng nói một câu.
Tô Nhược Phượng muốn nói gì đó, hé miệng lại thấy đau đớn, không phải nàng không muốn nói, mà do cổ tay bị Lục Phương Đình siết chặt quá, đau không nói nổi.
"Thanh Ly, buông ra đi, chúng ta đi thôi." Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình dùng sức đẩy người ra, người kia ngã trên đất, kéo Tô Thê Thê rời đi.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Phương Đình hỏi.
"Người trong vương phủ đều bị tâm thần hết rồ, nha hoàn vương phi mang ta đến phòng ngủ của vương phi, lại gặp phải tam hoàn tử. Tên kia đúng là đăng đồ tử, muốn chiếm đoạt ta, bị ta đá vào cây giống rồi." Tô Thê Thê nhỏ giọng nói với Lục Phương Đình.
"Hắn định hại ngươi như vậy?!" Lục Phương Đình có chút tức giận.
"Người Cung gia đúng là không ai tốt cả! không sao đâu, lần saunguoiw dạy ta vài chiêu, đá cây giống chắc không xài được lần hai rồi." Tô Thê Thê nói.
"..." Lục Phương Đình không nói gì, kéo Tô Thê Thê đi.
Phía trước Mạc Thục Lan đang phát đồ cho mọi người, coi như quà nhỏ, mọi người kinh ngạc thảo luận, nhưng không ai để ý Tô Thê Thê các nàng, chỉ có vương phi tam hoàng tử thấy Tô Thê Thê nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Hội thi thơ đang bắt đầu, còn đang gõ trống chuẩn bị làm thơ, thì có âm thanh chói cắt ngang.
"Lạc Vân công chúa giá lâm." thái giám cao giọng truyền một tiếng, tiếng vòng leng keng vang lên, thiếu nữ mặc cung trang hoa lệ ngước cằm đi tới, trong mắt xoi mói khinh thường, đó là Cung Lạc Vân.
Lục Phương Đình híp mắt một cái, nàng thấy hôm nay Cung Lạc Vân mang theo túi hương, nhưng vì khoảng cách xa, không thể ngửi được mùi.
Đã nhiều ngày, nàng phái người tìm túi hương, nhưng tìm được cũng đã mất đi mùi, có lẽ đã tỏa hết rồi. Nàng lại không thể đi được, người ngoài chưa từng ngửi thấy mùi đó, nên không thể lấy được chính xác.
Nếu hôm nay Cung Lạc Vân đeo túi hương này đến, nàng nhất định phải lấy cho được.
"Bái kiến công chúa điện hạ!" Cung Lạc Vân so về phẩm cấp cao hơn nàng nên phải hành lễ, ở đây ngoại trừ chính phi Cung Hi Triều ra, thì mọi người đều phải hành lễ.
"..." Tô Thê Thê cố gắng để mình như người vô hình, không có nói gì, trước kia nàng từng hỏi Mạc Thục Lan, không biết có mời người trong cung không? Cung Lạc Vân sẽ không đến chứ? ai ngờ người này không mời mà đến, với quan hệ của hai người, xem ra hôm nay chạy không thoát rồi a.
"Công chúa đến, mọi người chúng ta ở đây ai cũng không bằng, cầm kỳ thư họa cái gì công chúa cũng giỏi, ta không dám đem ra bêu xấu." có người vỗ mông nịnh nọt Cung Lạc Vân.
"Công chúa hôm nay thực sự xinh đẹp, ngài đến đúng lúc, hoa mai càng thêm rực rỡ." không biết Tô Nhược Phượng thay đồ lúc nào, vừa tới đã cười nịnh bợ Cung Lạc Vân.
"Ngươi là ai? ai cho ngươi mở miệng nói chuyện? hoàng tẩu của ta còn chưa lên tiếng, ngươi được nói sao? một chút lễ nghĩa cũng không biết! hoàng tẩu, nha hoàn này ngươi mua ở đâu vậy? sao không dạy dỗ cho đàng hoàng đi, còn không thì bán đi." Cung Lạc Vân liếc Tô Nhược Phượng tức giận mắng.
Tô Nhược Phượng tái mặt, nàng dù sao cũng là trắc phi, có phẩm cấp, Cung Lạc Vân lại so nàng với nha hoàn.
"Lạc Vân, ngươi nói đùa rồi, đây cũng là tẩu tử của ngươi a, trắc phi điện hạ!" chính phi tam hoàng tử vui vẻ mỉm cười nói.
"Nàng là tẩu tử cái gì? bất quá là một tiểu thiếp thôi, tẩu tử của ta chỉ có mình ngươi thôi. Hoàng huynh của ta cũng thật là, cưới tiểu thiếp cũng không kêu ma ma đến dạy dỗ cho đàng hoàng, không khác gì thôn phụ hương dã. Hoàng tẩu, hôm nay ngươi mở hội chơi cũng không nói với ta, ta chỉ nghe người khác nói mới đến a." Cung Lạc Vân nhẹ nhàng đến bên cạnh chính phi tam hoàng tử thân mật nói chuyện.
Tô Thê Thê nghe Cung Lạc Vân nói Tô Nhược Phượng, nhìn nàng cũng không vui gì, công chúa này miệng độc thật sự. Tô Nhược Phượng luôn khinh thường người khác, chính nàng cũng không cam tâm làm trắc phi, dù sao Tô Thê Thê là vương phi trấn nam vương thùng rỗng kia phẩm cấp vẫn cao hơn nàng.