*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 19: Thế tử độc phát.
Trên người Cung Lạc Vân tỏa ra mùi hương hoa Tử Lan thơm ngào ngạt, còn phối thêm mùi hương ngọt ngào dính người, khi nàng vừa nhào đến trước mặt Lục Phương Đình mùi hương không xa không gần quấn lấy, khiến Lục Phương Đình cảm thấy không khỏe, chân mày liền cau lại.
"Phương Đình ca ca, sao ngươi nhìn ta như mới lạ.... ngươi và ta khi còn nhỏ đều là bằng hữu tốt, mỗi khi có đồ ăn ngon, ngươi đều giữ lại cho ta, bình thường còn cõng ta đi chơi a..." Cung Lạc Vân nhìn Lục Phương Đình có ý định đứng cách xa nàng liền giận dỗi oán trách.
"Lạc Vân coog chúa, ngươi và ta đều đã lớn, không còn nhỏ nữa, nam nữ khác nhau, huống hồ ta đã thành hôn, vì danh tiết của Lạc Vân muội muội, ta cũng không thể giống như khi còn bé, chơi cùng công chúa như các tỷ muội khác, ta sẽ lây bệnh qua cho ngươi..." Lục Phương Đình nhìn Cung Lạc Vân nói. Nghe Cung Lạc Vân nói đến khi còn nhỏ, tâm Lục Phương Đình đã sớm cứng lại không còn lưu luyến nữa, khi còn nhỏ, nàng không phải là "hắn" mà nàng vẫn là "nàng", vô tư vô lự, khi đó nam cảnh và bắc cảnh đều có chiến loạn, Trấn Nam Vương là người duy nhất nắm binh quyền trong triều, hoàng đế thấy Trấn Nam Vương còn phải xưng huynh gọi đệ, khách khí, hiện tại đã không còn như năm đó nữa.
"Phương Đình ca ca, ta không sợ... ngươi đừng gọi ta là công chúa xa lạ như vậy, ngươi gọi ta là Lạc muội muội a, giống như khi còn nhỏ vậy, có được không? ngươi không gọi, ta sẽ không buông tay, chờ chút nữa mẫu hậu nhìn thấy, ta sẽ nói ngươi khi dễ ta..." Cung Lạc Vân nhìn Lục Phương Đình quệt miệng nói, nắm tay áo Lục Phương Đình. Nàng si ngốc ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của Lục Phương Đình, đối với việc khi đó Lục Phương Đình thành hôn không thể kiên quyết ngăn cản có chút hối hận...
Nhưng mà, nàng biết không thể được, chỉ muốn bốc đồng nghe hắn nói lời nàng mong muốn, đạt được chút thỏa mãn trong lòng....
Hiện tại mọi người xung quanh đều đã đi tham dự hội hoa đăng, Lục Phương Đình đứng tại đại điện cũng dần ít người, Cung Lạc Vân lại to gan thêm vài phần.
Trước đó chỉ muốn làm Tô Thê Thê mất mặt, lại không ngờ Lục Phương Đình đến giúp nàng, bọn họ cùng nhau cầm tiêu hợp tấu, đứng trước mặt nàng ân ái, khiến cho nàng càng thêm tức giận, nàng vốn có ý với Lục Phương Đình, nên đã không nhịn được.
"... Lạc muội, ngươi lại ngang bướng, thân thể ta mang bệnh, khí lực cũng không lớn như người..." Lục Phương Đình bất đắc dĩ ôn nhu nói một câu. Khi Cung Lạc Vân tiến thêm một bước đến gần, Lục Phương Đình để ý đến mùi hương trên người Cung Lạc Vân, mùi hương nồng nặc kéo đến nhiều hơn, Lục Phương Đình âm thầm lắc đầu, tiểu công chúa đơn thuần này không biết từ khi nào lại dùng mùi hương nồng nặc như vậy a, không dễ ngửi chút nào...
"Phương Đình ca ca, ta muốn ngươi làm phò mã của ta, muốn phụ hoàng mẫu hậu làm chủ cho ta!" Cung Lạc Vân nghe Lục Phương Đình nói, sắc mặt trở nên vui mừng, xấu hổ nói.
"Lạc muội muội lại nói đùa, ta đã có chính phi, nàng là nữ nhi An Bình Hầu phủ a." Lục Phương Đình cũng đã suy đoán, lại không ngờ Cung Lạc Vẫn lại trực tiếp nói ra.
"Ta mặc kệ, ta thôi nàng, thú ta!" Cung Lạc Vẫn bướng bỉnh nói.
"Lạc muội muội, ngươi tội tình gì, ta đây thân thể đã phế, không biết còn bao nhiêu thời gian, gươi theo ta chỉ có thể chịu khổ. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng sẽ không đồng ý, đừng nói đùa như vậy." Lục Phương Đình khổ sở nói, trong lòng lại cảm thán, Cung Lạc Vân thực sự được hoàng đế và hoàng hậu một tay sủng ái, tình thế trong cung, chẳng lẽ không ai nói tình trạng Lục gia cho Cung Lạc vân nghe sao?"
Cung gia đã sớm không tha cho Lục rồi, sau khi dẹp loạn phía nam cảnh, Lục gia cũng không còn tác dụng, lại trở thành chướng ngại của hoàng quyền Cung gia, đủ kiểu trong tối ngoài sáng chèn ép, "thân thể yếu đuối" của nàng, còn có cô cô trong cung và biểu đệ Cung Hi Nguyên "đần độn" phải chịu khổ theo, đây không phải là hoàng đế ngồi trên địa vị cao làm ra sao?.
Hổ dữ không ăn thịt con, hoàng đến đến cả nhi tử của mình còn không tha, thì còn gì để mà nói?
Nếu không phải quân đội của Lục gia còn có chút ảnh hưởng, còn có chút uy vọng trong bách tính, nhiều lần bị vụ tội phản quốc được bọn họ hóa giải, Lục gia đã sớm bị tiêu diệt.
Hiện taị, nếu Lục gia không làm, sợ rằng, sẽ đoạn tuyệt ở thế hệ này của nàng.
Cung gia đem tiểu nữ nhi sủng ái nhất gả cho Lục gia? sao có thể?
Hơn nữa nếu nàng không ôm yếu, mà là nam nhân, thì cũng sẽ không cưới công chúa điêu ngoa này.
"Phụ hoàng và mẫu hậu sủng ái ta nhất, ta nguyện ý cầu phụ hoàng và mẫu hậu, nếu ta dùng mạng để dọa, bọn họ khẳng định sẽ đồng ý, chỉ cần ngươi nguyện ý." Cung Lạc Vân nhăn mày, bĩu môi nói.
"Đa tạ công chúa thác ái. Nếu công chúa còn nhớ chút tình cảm khi nhỏ, còn muốn để ta sống thêm vài ngày, xin đừng làm chuyện như vậy. Ngươi cũng biết, bệ hạ và hoàng hậu sẽ không đồng ý..." Lục Phương Đình cúi người biểu tình thương cảm nói với Cung Lạc Vân. Đùa gì vậy a, nếu Cung Lạc Vân thực sự cầu xin, hoàng đế khẳng định không đồng ý, nhưng mà sẽ giận lây đến nàng, nói không chừng còn đổ vạ là nàng "câu dẫn" chông chúa nhà bọn hắn.
Bất quá nàng không nói toạc ra, nàng làm sao thì cũng sẽ không cưới nàng ta, nếu có thể khiến công chúa ngoan của hoàng đế sủng ái nhất nghe lời thì cũng không tệ.
"Ngươi..." Cung Lạc Vân nghe Lục Phương Đình nói vậy, trong mắt có chút ủy khuất, làm công chúa từ trước đến giờ muốn gì có đó, nhưng với hôn sự nàng lại không thể làm chủ, trong lòng nàng cũng biết hoàng đế và hoàng hậu không đồng ý, nhưng Lục Phương Đình cũng không an ủi nàng, còn ở đây nói như vậy, dường như chỉ có nàng thích hắn, còn muốn hại hắn, trong lòng càng thêm ủy khuất, dậm chân một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lục Phương Đình thở phào nhẹ nhõm, hy vọng tiểu công chúa này đừng đến làm loạn, mà ngàn lần đừng có giận chó đánh mèo lên Tô Thê Thê, bọn họ chịu đủ dày vò rồi.
Lục Phương Đình nhìn người xung quanh không biết đã tản đi đâu, nàng ở đây không có ai thân cận, nàng cũng không thấy gì, đang định nhờ một tiểu thái giám đỡ nàng đến chỗ ấm áp nghỉ ngơi, chờ kết thúc rồi quay về.
Lục Phương Đình vừa đi được vài bước, trước mặt lại bị người cản lại, trước mặt nàng là một nam nhân, ước chừng hai bảy hai tám tuổi, vóc người to cao, người mặc mãng bào đầu đội kim quan, khuôn mặt anh tuấn mang theo mùi vị say mê, nhìn Lục Phương Đình lười biếng cười.
"Sao vậy, không biết ta sao?" nam tử kia thiêu mi hỏi.
"... bái kiến đại hoàng tử điện hạ!" Lục Phương Đình nhìn người này nắm tay âm thầm siết chặt, kính cẩn hành lễ nói. Đây là trưởng tử hoàng đế đương triều, Cung Hi Thừa, mấy năm trước đã được phong đất phong hầu rời xa kinh thành, vì thái tử này là hoàng đế và tỳ nữ sinh ra, thân phận sinh mẫu quá thấp, sớm đã bị loại khỏi hoàng ngũ người thừa kế, hắn cũng làm càn hơn, trước giờ không câu nệ tiểu tiết, càng không ưa hoàng đế.
"Thì ra còn nhớ rõ a, không ngờ, Phương Đình đệ, mới vài năm không thấy, đã càng tuấn tú hơn rồi, nói ngươi là nữ tử ta còn tin.... nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo này, ta lại không nỡ..... nếu Phương Đình đệ không ngại, có thể cho ta xem giúp ngươi, ở đất phong ta có học chút y thuật, là học được từ mấy vị thần y...." Cung Hi Thừa đến gần Lục Phương Đình vừa cười vừa nói, tay vỗ lên vai Lục Phương Đình đang đứng đó, dáng vẻ có chút thân mật.
"... đa tạ điện hạ quan tâm, ta đây có bệnh, đã để ngự y xem qua, sợ là không được, không cần phiền phức." Lục Phương Đình nói, trong lòng có chút khó chịu. Nghe đồn đại hoàng từ này nam nữ không kỵ, người đang có ý đồ gì với nàng a?! ngươi Cung gia, thật đúng là....
"Có gì mà phiền, ngự y ở đây cũng chưa chắc biết hết bệnh thế gian này, mỗi người đều có một sở trường, có thể thử xem a. Ai nha, ta cũng không ở trong kinh, nếu có nhất định sẽ tìm đại phụ khắp quốc gia cho Phương Đình đệ, dùng mọi thảo dược quý để bảo dưỡng thân thể..." Cung Hi Thừa kéo Lục Phương Đình lại gần vài bước, Lục Phương Đình muốn né tránh, nhưng lại phát hiện thân thể không khỏe, cảm giác quen thuộc kéo đến, khiến Lục Phương Đình giật mình, thân thể nàng trúng độc cứ cách một đoạn thời gian sẽ phát độc, nhưng hôm nay còn cách ngày phát động một ít thời gian, nhưng sao giờ lại phát độc rồi?!
Nghĩ đến lúc mình phát độc, tuyệt đối không thể để người ngoài thấy, huống hồ, trước mắt còn là đại hoàng tử này, Lục Phương Đình hơi nhíu mày, phòng ngừa vạn nhất, bất kể thế nào cũng không thể ở chỗ này nữa, tìm một chỗ vắng để trốn, hoặc là trực tiếp xuất cung, nếu có thể đến cung Lục Chiêu Nghi bên kia là tốt nhất.
"Điện hạ, ta cảm giác thân thể không khỏe, khụ khụ.... không thể bồi...." Lục Phương Đình tránh được một chút nói, muốn lui lại, nhưng cánh tay lại bị Cung Hi Thừa nắm lại.
"Thân thể Phương Đình đệ có bệnh, ta lại càng không thể đi, không bằng để ta xem cho ngươi một chút.... mấy năm nay ta thực sự có học chút y thuật, nhất là phương diện xoa bóp, cũng có chút kỹ nghệ, ngươi thử một chút thì biết...." khóe miệng Cung Hi Thừa cong lên một nụ cười, nhìn Lục Phương Đình vì bệnh mà màu da tái nhợt, cảm thấy cực kỳ hứng thú, không chờ Lục Phương Đình giải thích liền lôi Lục Phương Đìn đi.
"..." mục đích Cung Hi Thừa quá rõ ràng, Lục Phương Đình hận không thể cho Cung Hi Thừa một kiếm, nếu hắn muốn dẫn nàng đến chỗ không người, thì đúng ý nàng muốn rồi, trước hết cứ theo hắn một đoạn, sau đó nhân cơ hội đào tẩu. Nếu bình thường Lục Phương Đình cũng không nghĩ đến Cung Hi Thừa này, nhất định sẽ đưa ra chút nược điểm mà vặn hắn, nhưng hiện tại nàng không có ý định này.
Tướng mạo Lục Phương Đình lại xuất chúng, lại là kiểu mẫu nữ nhân yêu thích, cũng là kiểu mà những tên nam nhân thích nam nhân chọn, khi Lục gia còn chút thế lực, nào ai dám đối xử với Lục Phương Đình như vậy, đó không phải là muốn chết sao? cho dù là hoàng tử thì cũng phải suy nghĩ.
Hiện tại thế lực của Lục gia xuống dốc, kiểu bắt nạt hèn hạ này, Lục Phương Đình cũng không phải chưa từng trải qua, khi đó bên cạnh còn có người, hơn nữa bản thân nàng cũng không yếu ớt như vậy, dĩ nhiên có thể hóa giải, tình huống hôm nay nàng cũng biết rõ, nàng thực sự phát độc, chỉ có thể tìm cơ hội nhanh trốn đi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ để ẩn thân.
"Phương Đình đệ, dáng vẻ ngươi lúc nhỏ đã xinh đẹp, khi đó ta thích nhất chính là ngươi, ai ngờ bị phong hầu cho đất phong ra ngoài vài năm cũng không gặp, ngươi trưởng thành càng dễ nhìn, chậc chậc, làn da này so với hoa khôi đầu bảng ta thấy ở Xuân Ý Các còn tốt hơn..." đại hoàng tử đem Lục Phương Đình đến nơi không người, vẻ mặt dâm tà không hề che dấu, nhìn Lục Phương Đình nói.
"Đại hoàng tử điện hạ, ngươi sao có thể đem ta so sánh với người như vậy...." Lục Phương Đình cả giận nói.
"Người như vậy dĩ nhiên không thể so với ngươi được.... Phương Đình đệ, ngươi chưa nếm qua mùi vị nữ nhân sao? mấy nữ nhân kia kỳ thực cũng không có gì hay ho, ngươi ôm yếu như vậy, cần phải để nam tử cường tráng như ta hầu hạ...." Cung Hi Thừa nói.
"Điện hạ, không thể, không thể..... ah, nhị điện hạ, sao ngài lại ở đây...." Lục Phương Đình thẹn thùng nói với Cung Hi Thừa, giương mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thẳng nói.
Cung Hi Thừa vô cùng kinh ngạc, biểu tình Lục Phương Đình không giống giả vờ, hắn không hoài nghi "tiểu bạch thỏ" Lục Phương Đình biết giở trò, quay đầu nhìn theo hướng của Lục Phương Đình, đằng sau không hề có người, hắn không hề phát hiện Lục Phương Đình đang mỉm cười xoay người lảo đảo đi được vài bước rồi.
"Ngươi muốn đi đâu?" Cung Hi Thừa nói liền đuổi theo, Lục Phương Đình không quay đầu, dùng hết lực chạy về phía trước, khi Cung Hi Thừa đuổi theo đã đến trước một ngọn núi giả.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có chút khẩn trương ≥﹏≤