Tôi làm sao thế này? Bỏ nhà đi tới một nơi xa lắc. Làm việc trong một nhà hàng nhỏ. Mỗi ngày đều ra biển ngắm hoàng hôn. Và suýt cứu được một người định tự sát. Ấy vậy mà từ cứu người thành ra hại chết cả hai.
Phải rồi, tôi đã chết, chết một cách lãng xẹt!
Lạnh… Lạnh quá! Lạnh đến mức chân tay tê cứng. Tôi đã trót nhìn thấy một thứ tuyệt đẹp nên có lẽ ông trời sẽ không cho tôi sống sót.
Chết thật rồi…
Chết! Ừ, cũng được, chết là hết, không cần phải trốn chạy, không cần lo âu hay phiền muộn. Nếu chết có thể xoá sạch tất cả thì tôi mong rằng mình chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi sẽ trở thành một linh hồn phiêu diêu tự tại trên thế giới này. Tôi sẽ lượn quanh những người đang sống, nhạo báng họ, cười cợt họ, thoả mãn khi thấy họ đau khổ vì đã đẩy tôi đến bước đường cùng.
Nhưng mà… chết như vậy thì thật là nhục nhã. Tại sao tôi phải chết cơ chứ? Bỏ nhà ra đi, chết vất vưởng ở nơi đất khách quê người. Không chừng khi tìm thấy xác tôi, họ lại đồn ầm lên là tôi tự tử. Tự tử một mình còn đỡ, đằng này lại chết chung với một thằng nhóc lạ hoắc lạ huơ. Biết đâu cái mồm độc địa nào lại dựng chuyện tôi chết cùng với thằng nhóc đó vì tình yêu bị cấm này nọ.
Không, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Vả lại, một khi không còn trên đời này nữa thì lúc nào đó tôi cũng sẽ bị lãng quên.
Không thể tin được là một con người vừa ở đây hôm nay, ngày mai lại biến mất chẳng một vết tích còn sót lại.
Trên đời này, có gì đáng sợ bằng việc bị người ta lãng quên? Dù đó là việc khó có thể tránh khỏi nhưng tôi không muốn mình bị tống khỏi thế giới vào lúc này. Ai biết được tại một nơi nào đó, vào một thời điểm nào đó sẽ có người cần đến tôi. Nếu chết đi bây giờ há chẳng phải phí phạm cái tương lai đầy thú vị mà tôi sẽ có hay sao?
Lạnh! Lạnh thấu xương!
Sao lại có thể lạnh đến vậy nhỉ? Lần đầu tiên tôi có cảm giác mình sắp đóng băng. Đóng băng ngay tại bờ biển mùa hè.
Tôi lờ mờ nhận ra ý thức của mình vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Phải rồi, tôi vẫn chưa chết. Hồi còn nhỏ thầy bói đã bảo tôi sống đến hơn trăm tuổi, dù có bị rơi từ tầng bảy của một toà nhà xuống tôi vẫn có thể sống sót như thường, mặc dù bà ta chả hề đảm bảo là đầu óc của tôi có bị ngớ ngẩn hay không nếu bị ngã từ độ cao đó xuống mà không chết. Đúng là thầy bói rởm!
Tâm trí tôi lơ lửng chẳng biết đang trôi dạt về nơi đâu. Giấc mơ ngày xa xưa bỗng chốc như thước phim quay chậm hiện về.
Thuở mà mẹ tôi hay đọc truyện cổ tích cho tôi nghe trước khi ngủ. Dĩ nhiên là một thằng con trai thì tôi chẳng bao giờ hứng thú với những cậu chuyện công chúa hoàng tử tẻ nhạt ấy rồi. Vì vậy mà lần nào tôi cũng ngủ trước khi mẹ bắt đầu đọc truyện. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhớ rõ như in chuyện về nàng tiên cá.
Nàng tiên cá xinh đẹp đã cứu hoàng tử thoát khỏi chết đuối. Nàng yêu chàng với cả trái tim mình. Thế mà cuối cùng tên hoàng tử ngu ngốc ấy lại không hề nhận ra tình yêu sâu đậm của nàng. Hắn chỉ biết chạy theo vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài để nàng phải ôm một mối sầu thiên thu, gieo mình xuống biển tan thành bọt sóng. Cứ thế, tôi lớn lên mà không hề nhớ được một câu chuyện cổ tích nào ngoài chuyện về nàng tiên cá ấy. Nếu tôi là hoàng tử, tôi sẽ tìm ra người con gái đã cứu sống mình bằng bất cứ giá nào.
Nàng tiên cá? Phải rồi! Tôi có cảm giác như mình được ai đó kéo ra khỏi lòng biển lạnh giá. Liệu đó có phải là nàng tiên cá bước ra từ câu chuyện cổ tích ngày nào tôi từng biết?
Đôi tay mềm mại của nàng từ từ nâng tôi dậy, trong cơn mê tôi nhìn thấy gương mặt nàng chập chờn hư ảo. Thật đúng là một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp với đôi mắt xanh sâu thẳm. Làn da trắng ngần của nàng sáng bừng lên dưới ánh trăng. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm nhận được bờ môi nóng bỏng của nàng đang truyền cho tôi hơi thở thật ngọt ngào. Vị ngọt của biển…
KHỤ KHỤ!!!
Tôi bừng tỉnh, ngồi bật dậy và ho sặc sụa, mình mẩy ướt nhẹp, đầu và mặt đau buốt. Có vẻ như tôi vừa bị quăng mạnh xuống cát vừa bị tán tới tấp vào hai bên má. Quả là nàng tiên cá bạo lực. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, tôi còn sống, thế là đủ…
Tôi đứng dậy, lảo đảo quay về nhà trọ. Chẳng biết đã bao nhiêu giờ trôi qua rồi. Vừa đi tôi vừa ngước nhìn trời, một ông trăng to đùng lơ lửng trên đầu. Dường như… tôi đã quên một chuyện gì rất quan trọng…
Ngày hôm sau tôi ốm liệt giường.
“Khỉ thật!” - Tôi lầm bầm nguyền rủa.
Hôm nay không thể đi làm, đi tong tiền lương trong ngày của tôi rồi. Đang nằm ho sù sụ trong chăn thì điện thoại réo inh ỏi. Tôi lồm cồm bò dậy, bấm nút nghe.
“A lô.” - Tôi cố hết sức mới nói được chữ Alo, cổ họng đau rát.
Bên kia đầu dây là giọng anh chủ quán:
“Hôm nay sao cậu không đến làm việc?”
Sực nhớ ra mình chưa xin phép anh, tôi rối rít xin lỗi, giọng khàn đục tiếng được tiếng mất:
“Em… bị… ệnh… ông… ết ra… khỏi… giường… ược. Anh… ông… ảm… khục khục” (Em bị bệnh không lết ra khỏi giường được, anh thông cảm)
“Sao lại không biết lo cho sức khoẻ vậy chứ?”
Tôi gãi gãi đầu, ngập ngừng nói:“Thật áy náy quá, hôm sau em sẽ làm bù gấp đôi…”
Anh cười xoà trong điện thoại, giọng nói vẫn thân thiện dễ mến như ngày nào:
“Không sao. Cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn rồi hãy đi làm. Vừa may hôm nay nhà hàng có thêm một người mới đến.”
“Dạ, vậy thì em yên tâm rồi, cảm ơn anh.”
Đợi bên kia cúp máy tôi cũng cúp máy theo. Mệt muốn chết, tôi thả người đánh bịch một cái xuống giường, tóm lấy cái chăn trùm kín đầu.
Lần đầu tiên tôi bị cảm nặng thế này. Lúc nhỏ đôi khi tôi cũng bị sốt cao. Những lần như thế tôi luôn tự mình vượt qua cơn sốt. Chỉ có một mình...
Bỗng dưng thấy mình thật vô dụng, tôi lại lầm bầm chửi rủa. Mắt tôi dán chặt lên cái trần nhà thấp lè tè, mơ màng nghĩ đến mỹ nhân ngư tối hôm qua.
Khuôn mặt của nàng lại hiện lên dưới bóng trăng, tuy mờ ảo nhưng vẫn tuyệt đẹp.
Tuyệt đẹp?
Phải rồi! Tôi ngồi bật dậy, bàng hoàng nhận ra cái mà mình đã lãng quên. Tại sao lại quên được nhỉ? Thằng nhóc toan tự tử, cậu ta ra sao rồi? Chính tôi là người đã hại chết cậu ta. Vậy mà giờ tôi vẫn còn ung dung nghĩ đến nàng tiên cá?
Rồi tôi tự trấn an mình rằng có lẽ nàng tiên cá xinh đẹp đã ra tay cứu cả hai thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nhưng nếu vậy thì thằng nhóc đã đi đâu?
Suốt cả ngày hôm đó tôi không ngừng suy nghĩ về chuyện này. Đầu đã đau như búa bổ lại càng nhức nhối hơn. Nếu chẳng may thằng nhóc đó không được nàng tiên cá cứu thì tôi sẽ mang tội giết người. Ngược lại, hoá ra cậu ta bỗng dưng trở thành “đối thủ cạnh tranh” trong việc tranh giành nàng tiên cá à?
Sáng hôm sau, không hề nghe có vụ tự tử nào gần bãi biển đó, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi tức tốc chạy đến chỗ làm. Sau một trận ốm, dường như tôi còn khoẻ hơn. Từng bước chạy của tôi nhẹ tênh như có gió nâng đỡ. Lúc này đây, tôi đang có một dự cảm là cuộc sống của tôi về sau sẽ có nhiều biến chuyển, đến độ tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.