Tả Thiếu Dương đứng dậy cáo từ, trời không sớm nữa, khách quán trà rất đông, Tang mẫu cười híp cả mắt đi qua lượn lại chào mời rót trà thi thoảng lại quát nhi tử lười biếng, tiếng chào hỏi cùng chúc Tết rộn ràng, Tang phụ đứng quầy tính tính toán toán, y không định làm phiền họ nên, theo ngõ nhỏ ra ngoài. Tang Tiểu Muội nhân lúc không ai chú ý lẻn từ bếp ra, chỉ mũi y nói:
– Xem huynh kìa, lạnh tới đỏ mũi rồi.
Muốn cười đáp lại nàng lắm, nhưng mà Tả Thiếu Dương bị gió sông làm mặt cứng đờ rồi, không rặn ra nổi một nụ cười, hạ thấp giọng nói:
– Còn chả phải tại Chúc lão bá hại sao, tiền sảnh ấm áp không khỏi, cứ thích chạy ra hậu viện hóng gió, hại ta chân tay giờ cử động cũng không thuận lợi nữa.
– Hi hi, ông ấy là thế, từ đầu năm tới cuối năm bất kể là nóng hay lạnh đều..
Tiểu Muội chưa nói hết câu đột nhiên chạy biến mất.
Tả Thiếu Dương đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Tang mẫu rót nước cho khách ngoài cửa nhìn thấy y, cười hỏi:
– Tiểu lang trung, đi về hả?
– Vâng bá mẫu.
Tả Thiếu Dương thầm cười khổ, thế này chẳng may để nhìn thấy không phải càng làm người ta nghĩ bọn họ có gian tình sao:
– Nhà cháu có chút việc.
Tang Tiểu Muội từ bếp vội vàng chạy ra, nói nhỏ với mẹ:
– Mẹ, cối cán trà trong bếp bị hỏng rồi, xem vào xem xem.
– Hả?
Tang mẫu vừa đi vừa cằn nhằn:
– Đang yên đang lành, sao lại hỏng? Mẹ vào xem sao, con để ý khách ngoài.
– Vâng.
Thấy mẹ vào bếp, Tang Tiểu Muội cẩn thận ngõ trái ngó phải xem có ai chú ý không rồi đi tới một bước, gần sát người Tả Thiếu Dương, nghiêng người đi, lấy trong lòng ra một cái bọc màu lam, cúi đầu lí nhí nói:
– Muội làm cho huynh một cái áo chẽn, huynh đi ngoài nông thôn khám bệnh, mặc nó cho ấm.
Áo chẽn vốn là gọi lưỡng đang, mới đầu chính là hai miếng giáp dùng bảo vệ ngực và lưng cho tướng sĩ, về sau truyền tới dân gian, tạo thành thứ y phục mặc sát người, sau phát triển thành áo may ô như bây giờ.
Tình cảm của Tiểu Muội với mình không cần nghi ngờ gì nữa, Tả Thiếu Dương do dự, không muốn nhận, nhưng không muốn tổn thương nàng, bị nàng ấn bọc vào lòng, thấy áo rất mềm, hẳn thêm bông tơ, vội nói:
– Cái này tốn tiền lắm, ta không nhận được.
Tiểu Muội nhìn dáo dác:
– Mau cất đi, mẹ muội ra nhìn thấy không hay.
Tả Thiếu Dương nhớ ra vừa rồi nàng nói cối cán trà hỏng:
– Muội nói dối sao?
– Hi hi.
Tang Tiểu Muội cười tinh quái:
– Huynh đi mau đi.
Ném cho ánh mắt quyến rũ xen chút thẹn thùng chạy mất.
Tả Thiếu Dương lúc này không muốn nhận cũng không được nữa, kẹp nó vào nách, mang theo tâm trạng khó diễn tả về nhà.
Tả Quý nóng ruột lắm rồi, chỉ nói đúng một câu “đi thôi!” Rồi cầm phướn bước ra khỏi cửa.
Biết cha mình hoàn toàn không thích mình không chịu chuyên tâm vào học y, nên tình hình thế nào cũng chẳng buồn hỏi, có lẽ đợi có thành tích ra rồi cha sẽ có cái nhìn khác chăng? Tả Thiếu Dương cất bọc áo đi, vội vàng đuổi theo cha.
Dọc đường đi không có chuyện gì xảy ra, không khí năm mới vẫn còn rất đậm, nhiều người ra chùa miếu ngoài thành dâng hương cầu phúc, thi thoảng lại vang lên tiếng pháo nổ đì đùng, trẻ con đuổi nhau nô đùa không lo bị quát mắng, sau hơn một canh giờ đi đường tới được Mai Thôn.
Khám lại cho Giả tiểu thiếu gia và Lý đại nương, bệnh tình hai người chuyển biến tốt ổn định, không cần thay đổi thuốc, tiếp tục cho bọn họ mấy thang thuốc uống tiếp.
Giả tài chủ bày tiệc khoản đãi cha con Tả Quý, nhân lúc cha nói chuyện với Giả tài chủ, Tả Thiếu Dương tới nhà Miêu Bội Lan, cửa đóng kín, hỏi hàng xóm biết Miêu gia từ sáng sớm đã tới Tùy Châu thăm người thân, chẳng còn hứng thú gì nữa, về nhà Giả tài chủ.
Cơm nước xong hai cha con tiếp tục tới thôn gần đó, khám bệnh cho mấy người, khi mặt trời ngả về phía tây về thành. Tính ra, nửa gày ra ngoài, trừ mọi chi phí, lãi thuần là hơn 20 đồng, ít nhất chứng tỏ bây giờ có thể kiếm sống lâu dài bằng nghề rồi.
Tả Thiếu Dương ra ngoài mang về rất nhiều loại quả tươi quả khô đủ kiểu, thử xem Bi Vàng thích ăn loại nào, nhưng mà nó được nuôi quen rồi, chỉ đưa mũi hít hít ngửi ngửi một lúc rồi giương đôi mắt to tròn nhìn y, đợi Tả Thiếu Dương nghiền ra cho mình ăn, đành thở dài nghiền quả khô cho nó, vuốt ve cái thân hình béo tròn:
– Mày đó, thành sóc quý tộc rồi.
Trước khi đi ngủ, Tả Thiếu Dương lấy cái áo Tang Tiểu Muội làm cho ra, nhìn thấy ngay lập tức là bông hoa nghênh xuân, cánh hoa mềm mại như thật.
Đưa tay sờ bông hoa, từng đường thêu cực nhỏ gần như không thấy, có thể thấy nàng phí nhiều tâm huyết, Tang Tiểu Muội là cô gái điệu đà, váy áo của nàng thường kết nơ hoa rất đẹp, trong phòng nàng cũng cắm hoa nghênh xuân, hẳn đây là thứ hoa nàng thích nhất. Bông hoa này thêu đúng ở ngực trái, chẳng lẽ nàng ám chỉ mình luôn để nàng trong tim.
Tả Thiếu Dương nhìn xung quanh áo, có thuê hoa cát tường đại biểu bách niên hòa hợp, ý tứ càng không nói thêm, lòng càng loạn, Tiểu Muội là cô nương dám yêu dám thể hiện, tính cách này gần giống với cô gái thời hiện đại, Tả Thiếu Dương cũng thích nàng, nhưng vẻn vẹn chỉ là thích thôi.
Nghĩ một lúc vẫn quyết định mặc vào người, không rộng không chật, hết sức vừa vặn, cho thấy tay nghề nữ công của Tiểu Muội rất tốt, không cần đo đạc, chỉ ước lượng bằng mắt mà chuẩn xác như vậy. Bông tơ lót bên trong rất dày, mặc vào ấm hẳn người, có thứ này đêm ngủ ngon lành rồi, dù có ra hậu viện nhà nàng hóng gió với Chúc lão đầu cũng không tới mức rúm ró cả người nữa, ai đời một ông già thì ngồi hiên ngang còn thanh niên trai tráng như con gà rù, mất cả mặt.
Mặc quần áo đầy đủ vào, quỳ trên giường thu thập chăn đệm, dưới gối là một cái khăn tay, ánh mắt Tả Thiếu Dương trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng mở ra xem, trong đó chẳng phải bảo bối gì, chỉ có nửa cái bánh bao.
Khá lâu rồi, may mà trời lạnh nên cái bánh chưa bị hỏng, nhìn nó, Tả Thiếu Dương nhớ tới Miêu Bội Lan, trước mắt hiện lên vóc dáng nhỏ nhắn mà khỏe khoắn của nàng, trên môi chưa bao giờ tắt nụ cười, mấy nốt tàng nhang ở mũi và toàn thân mang mùi hương cỏ non.
Tả Thiếu Dương bất giác mỉm cười, sờ cái áo chẽn trên người, gấp cái bánh bao lại, đặt bên gối, cởi chiếc áo chẽn ra, nhìn đóa hoa nghênh xuân thêu ở tim, cẩn thận gấp nó lại, đặt ở ván gỗ cuối giường, lấy mấy cuốn sách y chép cho cha đặt lên, thở ra một hơi dài.
Đêm đó ngủ lại bị lạnh rên hừ hừ, sáng sớm ngáp ngắn ngáp dài lấy thùng đi sách nước, lại gặp Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm, hai nàng luôn đi lấy nước sớm nhất.
Xung quanh không có ai, Hoàng Cầm cười gian xảo nói:
– Này, áo Tiểu Muội may cho ấm áp chứ hả?
Tả Thiếu Dương không tiện nói mình vốn mặc áo rồi, vì nghĩ tới Miêu Bội Lan cho nên lại cởi ra, đành phải nói dối:
– Rất vừa, rất ấm, cám ơn cô nương.
– Tiểu Muội mấy đêm không ngủ mới làm xong đó.
– Tẩu tử.
Tang Tiểu Muội thẹn đỏ mặt, đẩy Hoàng Cầm một cái:
– Trời ạ, áo cũng dám tặng rồi, còn xấu hổ gì nữa chứ.
Hoàng Cầm cười hì hì:
– Cám ơn chưa đủ đâu nhé, phải cảm tạ thế nào đây?
– Vậy ta giúp cô nương gánh nước.
Tang Tiểu Muội rối rít xua tay:
– Không cần, muội và tẩu tử gánh nước quen rồi, huynh bận rộn tuần y, đừng làm lỡ việc.
– Không bận tới mức đó, gánh nước cho muội xong về mở cửa vừa vặn.
– Thật sự không cần mà.
Tang Tiểu Muội mặt nhăn nhó:
– Nếu huynh làm thế, người ta sẽ chửi mắng sau lưng muội đấy.
Tả Thiếu Dương sực tỉnh, tuy triều Đường tương đối cởi mở, song dù thế nào vẫn ở trong hoàn cảnh lẽ giáo phong kiến trói buộc, mình là nam tử trưởng thành giúp cô nương gánh nước về, người ta nhìn thấy ắt sẽ thầm nói Tang Tiểu Muội không giữ phụ đạo, dụ hoa gọi bướm, làm bại hoại gia phong, danh tiết hỏng hết.
Ngượng ngập hỏi:
– Vậy ta giúp muội làm gì đây?
– Không cần, huynh chiếu cố tốt chuyện làm ăn trong nhà là đủ.
Tang Tiểu Muội nói xâu xa:
Câu này lời ngoài ý trong, ngẫm nghĩ một chút hiểu, Tang Tiểu Muội hẳn rõ nhà nàng không tỏ thái độ về cuộc hôn nhân bọn họ do Quý Chi Đường quá nghèo, nàng muốn mình chiếu cố tốt chuyện làm ăn, là để chuyện hôn sự sớm được hoàn thành, điều này khiến y càng rối rắm.