Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 297: Ai nói thật, ai nói dối?



Bá Đào lắc đầu:

- Lúc đó ta bị cách chức rồi, không nắm rõ, thế nhưng theo như ta nghs ngóng xung quanh thì lần đó gian tế địch bắt cả nhà quan trông coi kho lương uy hiếp hắn, khiến hắn phải châm lửa đốt kho, nhưng thiệt hại không nhiều vì bọn ta đã đem lương thảo vào quân doanh rồi.

Chuyện sau đó không khó đoán, phản quân quá xảo quyệt, tuy tới đánh thành, nhưng không thực sự ham đánh, gặp nguy là chạy, mà quan binh đã mất lương thảo, không dám liều lĩnh truy kích, bởi nếu Hợp Châu bị đánh úp thì quan binh không cần đánh cũng tan.

- Vậy bây giờ thực lực của phản quân thế nào? Bọn chúng có khả năng hạ được Hợp Châu không?

Tả Thiếu Dương hỏi ra điều luôn lo lắng:

- Nếu phản quân dốc toàn bộ sức lức đánh ngay trận đầu tiên trong ngày quan binh mới vào thành, mọi thứ chưa ổn định, thì khả năng bọn chúng chiến thắng rất cao, vì lúc đó sĩ khí quân ta xuống rất thấp vì lương thảo bị đốt, không ai hiểu đó là mưu kế, rồi tiếp đó kho lương, đại hộ, liên tục bị gian tế đốt hết, càng khiến sĩ khí xuống cực điểm.

- Vậy sao chúng có khả năng đánh thành mà không hạ?

Bá Đào cười nhạt:

- Ngươi biết Đại tướng quân là ai không?

Tả Thiếu Dương gật đầu, đó là lục đệ của Lý Thế Dân, Triệu vương Lý Nguyên Cảnh.

- Ha ha, xem ra huynh đệ ngươi biết không ít nhỉ, thân phận chắc không tầm thường. Ta không biết mục đích của phản quân, hẳn là bọn chúng muốn vây thành đợi tiếp viện của triều đình tới, sau đó lợi dụng địa hình phức tạp của Hợp Châu, tiêu diệt quân chủ lực của triều đình, như thế đường tới kinh thành của chúng mới rộng mở. Thế nhưng chúng cũng quá coi thường anh hùng thiên hạ, viện quân không mắc mưu, còn chúng thì trúng kế của Đại tướng quân, binh lực bị tiêu diệt không phải ít, bề ngoài hư trương thanh thế rất lớn, song ta dám chắc chúng thiệt hại rồi, nếu không sao phải làm mấy trò không cho bách tính đào thoát, hay cố tình đánh gãy chân tay người bị thương chứ không giết!?

Biết được bí mật to lớn như vậy cũng chẳng ích gì, chỉ có thể đưa ra kết luận, giờ phản quân và quan binh tương đối cân bằng rồi, không ai dám liều lĩnh nữa, bây giờ tới giai đoạn là đọ sức bền, bên nào không trụ được thì thua, mà quan binh có vẻ yếu thế hơn, ít nhất phản quân có thể cướp bóc xung quanh bổ xung lương thảo, còn lương thảo trong thành chỉ có cạn đi từng ngày.

Những người khác không nghe bọn họ nói chuyện không hiểu lắm, vì họ không nắm đủ thông tin, song một người là quan quân chức vị không thấp, người kia thân phận càng có vẻ thần bí hơn, nên chỉ ngồi nghe không dám xen vào.

- Huynh đệ, giờ tin ta chưa?

Bá Đào cắt ngang dòng suy nghĩ của Tả Thiếu Dương:

- Được, ngươi không phải đào binh.

Tả Thiếu Dương chắp tay cáo tội, y hiểu tình cảnh của Bá Đào, hắn bị quy cho cái tội quá lớn là làm lương thảo bị phản quân đốt, bây giờ binh sĩ ăn không no, tất nhiên sẽ trút giận lên hắn, không đi cũng khó sống:

- Có điều không có nghĩa ngươi không phải là hung thủ, vừa rồi ngươi nói dối, ngươi không ngủ trong phòng.

- Thật là …

Bá Đào buông một tiếng thở dài, nhìn về phía thiếu phụ:

- Ta mong mọi người giữ kín chuyện này, về sau dù có rời núi cũng đừng kể ra. Đúng là ta không về phòng ngủ... Ta ở với cô ấy.

- Hả?

Tất cả cùng ngớ người nhìn thiếu phụ:

Thiếu phụ run người, hoảng loạn mắng:

- Ngươi nói láo.

Bá Đào mặt vô cùng bất đắc dĩ:

- Cô nương, giết người phải đền mạng đó, có câu nhất nhật phu thê bách nhật ân, cô nương nỡ lòng để ta chết thế sao, ta cũng không muốn nói mà, chẳng qua bất đắc dĩ, dù sao trượng phu cô là kẻ không ra gì cả, cô nương yên tâm, ta là nam nhân có trách nhiệm, không dám hứa cho nàng cuộc sống đầy đủ, nhưng nhất định không cho nàng bị đói.

Thiếu phụ khóc xé lòng:

- Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người. Ngươi.. Ngươi...

Đào Binh cười khổ:

- Mọi người không tin, ta có thể nói rõ áo lót nàng ấy màu gì, hoa văn thế nào? Đó là màu xanh nhạt, có thêu cành lựu...! Cô nương tin ta, sau này ta không để nàng thiệt thòi.

Chuyện này rất dễ kiểm tra, Bá Đào không dại gì nói dối, mọi người tin tới tám chín phần rồi.

- Mọi người đừng nghe hắn.

Thiếu phụ khóc nức nở, lắc đầu quầy quậy:

- Không phải thế, ta không làm chuyện đó... Hắn gõ cửa phòng ta, ta tưởng trượng phu về, liền mở cửa, thế là hắn xông vào, ta không dám lớn tiếng, sợ người khác biết, cầu xin hắn đi ra.. Sau đó hắn lấy bánh bao ra, nói rằng nghe được trượng phu ta bắt ta không được ăn, nên để phần bánh bao cho ta... Ta còn tưởng hắn là người tốt, rất cảm kích... Ai ngờ hắn động tay động chân với ta, ta vẫn không dám kêu, nếu người khác biết, ta không cách nào sống được nữa, liền cầu xin hắn, hắn không nghe, còn xé y phục của ta... Ta vờ nghe theo, nói đừng xé y phục nếu không trượng phu ta biết, hắn tin buông ta ra, ta liền chạy đi cầm kéo chĩa vào cổ họng, nói hắn không đi sẽ tự sát...

Nói tới đó thiếu phụ cởi cúc cổ áo, lộ ra cái cổ trắng muốt, yết hầu có vết thương chưa khô máu.

Nhìn thiếu phụ đưa ra chứng cứ máu, mọi người lại nhìn cả sang Bá Đào.

Bá Bào vẻ mặt đau khổ:

- Không phải thế, vết thương ở cổ cô nương đó là do ta gây ra...

Đến lúc này ai cũng thấy đầu quay vòng vòng, sự việc xuất hiện hai phiên bản, mà nghe bên nào cũng có lý.

Tả Thiếu Dương rất muốn cười lại không cười được, tên thanh niên kia ham hoa dại cỏ lạ, đi dụ dỗ cô nương người ta, không ngờ có kẻ thừa cơ nhắm vào thê tử mình, cuộc đời đúng là tréo ngoe.

- Ngươi nói láo...

Thiếu phụ khóc khản giọng, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp:

- Vì sao ngươi muốn vu hãm ta? Vì sao vũ nhục thanh bạch của ta.

Lão giả lần nữa thay đổi thái độ, xoa xoa tay:

- Phu nhân, đừng nói xen vào, để quân gia đây nói hết đã, mọi người sẽ biện nhận thật giả.

Thiếu phụ ôm mặt khóc tức tưởi.

- Hôm nay lúc ra ngoài, đến cửa phòng họ, ta nghe thấy trượng phu cô nương này đánh cô ấy, còn không cho cô ấy ăn, lòng rất căm phẫn, lúc ăn cơm để ý bọn họ, tên thanh niên kia đúng là chỉ cho cô ấy ăn non nửa bánh bao, hắn ăn nửa lớn, ta thương tình không ăn, cất bánh bao đi phần cô ấy.

Bá Đào nhìn thiếu phụ đầy chân tình:

- Sau đó như cô nương ấy kể ta nhìn thấy trượng phu cô ấy đi tìm Thúy Nương đoán được hắn làm gì, vốn chỉ muốn cho nàng bánh bao, nhưng nói thực... Nam nhân nào trong hoàn cảnh đó kìm nén được, cho nên ta cưỡng ép cô ấy, nhưng cô ấy chống cự, ta nhìn thấy giỏ đan lát bên cạnh có cái kéo, liền dí vào cổ uy hiếp, không may rạch một vết, ta thấy máu, sợ quá buông ra. Sau đó hết lời dỗ ngon dỗ ngọt, hứa mỗi ngày sẽ cho cô ấy một cái bánh bao, còn nói không để ai biết, cô ấy do dự một lúc thì đồng ý... Nói không phải khoe, bọn ta ở trong phòng làm chuyện đó tới tận khi bên ngoài có tiếng hét, cô ấy bảo bọn ta nên tách ra, cô ấy đi trước, ta đi sau...

- Ngươi, ngươi nói dối! Tại sao... Tại sao...

Thiếu phụ khóc nói không nên lời:

Bá Đào quỳ xuống khẩn khoản nài nỉ:

- Cô nương, ta biết nàng sợ mất danh tiết, sợ mọi người bàn tán, xin mọi người đừng đem chuyện này kể đi nơi khác. Cũng xin cô nương hãy tin ta, Bá mỗ lớn tuổi nhưng chưa có thê tử, đợi xuống núi rồi tìm bà mai cưới hỏi đàng hoàng, không để nàng chịu thiệt... Nơi này có đại sư, có Phật tổ làm chứng, ta thể độc, nếu không cưới nàng làm thê tử sẽ bị sét đánh chết.

- Không... Không, ta không có...

Một bên bảo có, một bên bảo không, mà ai cũng đáng tin cả, mọi người không biết nên tin vào ai.Thúy Nương chợt lên tiếng:

- Có làm chuyện đó không, kiểm nghiệm là biết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv