Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 281: Không cho đi là không cho đi



Khi Tả Thiếu Dương về tới nhà thấy không ai đốc thúc vậy mà Trí Nhi vẫn ngoan ngoãn ngồi sau quầy thuốc chép sách đọc thuộc lòng, giọng trẻ con ngây thơ vang vang khắp nhà, điểm này Tả Thiếu Dương rất ngạc nhiên, không ngờ tên tiểu sư đệ này lại nghe lời như vậy, không biết rằng tuy Trí Nhi được chiều chuộng nhiều, chỉ riêng việc học thì Nghê đại phu chưa bao giờ lơi lòng, khi nào nó không học thì tới lượt Tả Thiếu Dương đau đầu.

Bi Vàng đã trốn lên xà nhà rồi, nói dỗi Tả Thiếu Dương bỏ rơi mình, huýt sáo gọi nó cũng không thèm xuống, thậm chí chổng mông về phía Tả Thiếu Dương đập đuôi, chả hiểu nó học đâu cái trò này.

Tả Thiếu Dương đi sang phòng bên hỏi Kiều Xảo Nhi, chưa có tin tức gì của Kiều lão gia, ngược lại Miêu Bội Lan chạy mướt mồ hôi, thở dốc nói:

- Muội đi khắp các hiệu thuốc trong thành mà không nơi nào bát kim ngân hoa, có điều đi quanh chùa Long Tuyền tìm được hoa huynh nói, có phải đây không?

- Đúng là Mạn Đà La rồi.

Tả Thiếu Dương nhận lấy bông hoa trong tay Miêu Bội Lan, mừng rỡ reo lên:

- Làm sao lại có thứ hoa này mọc hoang ở nơi đó được chứ?

- Muội hỏi người dân gần đó, thấy bảo có hiệu bán son phấn, thường mua các loại hoa về dùng, hoa tới nơi lựa chọn thứ tốt, thứ không tốt ném tới khu đất hoang quanh đó, vì vậy khu đó có rất nhiều loại hoa.

Vậy là có Mạn Đà La để làm băng cứu thương rồi, thử hỏi hiệu son phấn đó xem có còn hoa chưa dùng hết không, dù sao đang lúc thế này còn ai dùng son phấn, chẳng sợ giá đắt không mua được. Nhưng còn thuốc cho Thảo Nhi thì làm sao, không có kim ngân hoa là không được, chả lẽ lên núi hái?

Làm từng việc vậy, Tả Thiếu Dương về thương lượng với mẹ tới hiệu son phấn kia mua tất cả hoa Mạn Đà La ở hiệu đó, rồi hỏi Miêu Bội Lan:

- Muội thường lên núi lấy củi, vậy có biết chỗ nào gần thành nhất có kim ngân hoa không?

Miêu Bội Lan nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Có ở ngay núi Vô Cực, nhiều lắm, nơi đó gần thành nhất, hơn nữa chỉ cần đi men theo quan đạo, tới sườn núi là đã có rồi, mọc thành cả mảng lớn, nếu đi nhanh thì chỉ cần tốn nửa canh giờ. Nhưng bây giờ không phải mùa kim ngân hoa nở, thường thì sau Cốc Vũ.

- Cứ đi xem thử, không có hoa thì lấy thân hoặc rễ, mặc dù hiệu quả kém một chút, nhưng có còn hơn không.

Miêu Bội Lan xua tay:

- Vậy để muội đi cho, muội biết hoa này, chân huynh không tiện.

- Ừ, còn mấy vị thuốc nữa tiện thể muội cũng hái luôn, sắp tới nếu như có gỗ âm trầm để chữa chân Xảo Nhi cần dùng nó, hiệu thuốc không có.

- Huynh vẽ tranh muội đi hái.

Phải nói Tả Thiếu Dương vẽ tranh cũng rất đẹp, cơ mà đó là bức tranh giản bút hoặc là hoạt họa dễ thương thôi, chứ cần vẽ thực mô tả chính xác được cây cỏ thì có vẻ không hay lắm, loay hoay nửa ngày trời, tranh vẽ ra không làm Miêu Bội Lan nhầm cây nọ với cây kia thì cũng khiến nàng chẳng hiểu y vẽ cái gì, nhụt chí ném bút lên bàn:

- Thôi bỏ, ta đi cùng muội vậy.

Miêu Bội Lan ái ngại:

- Nhưng mà chân huynh như thế.

- Nghỉ ngơi vài ngày đã tốt hơn nhiều rồi, chống gậy đi không sao, có phải là gãy xương hay bong gân gì đâu, thậm chí đi chầm chậm không cần chống gậy cũng được.

Tả Thiếu Dương đứng lên bỏ gậy đi cho Miêu Bội Lan xem, hôm đó trông y thảm như vậy chủ yếu là mất máu nhiều, hai là cái môi bị cắn bầm dập, thêm vào máu me người khác dính váo chứ bản thân vết thương ở đùi không nặng, mấy hôm nay hồi phục tốt, không sưng không mưng mủ:

- Ta chỉ hái vài cây mẫu cho muội xem, sau đó đợi bên đường, muội hái tiếp là được.

Thực ra Tả Thiếu Dương còn việc nữa muốn làm, là đi quanh xem các loại cây cỏ mọc hoang ở Hợp Châu có thứ nào phù hợp với yêu cầu có thể làm lương thực hay không, sau đó nhờ nha môn đưa ra công báo hoặc là nha môn hái đem về chế biến cho bách tính, việc này còn phức tạp hơn, cần chính y đi nhìn tận mắt mới được, cái này chỉ tùy cơ mà làm.

Chợt nhớ thêm một vị thuốc, nếu ra ngoài thành mà tiện thể thì kiếm luôn, Tả Thiếu Dương hỏi:

- Gần đây thì ngọn núi nào cao nhất?

- Là Quỷ cốc phong trên Quỷ cốc lĩnh, cao lắm, tất cả ngọn núi ẩn trong mây mù, truyền thuyết nói rằng đó là nơi ở của thần tiên quỷ quái.

Miêu Bội Lan đưa tay lên thật cao minh họa:

- Còn cao hơn Thiên Nhận Sơn nhà muội sao?

- Ừm, cao hơn nhiều.

- Tốt, chúng ta lên Quỷ cốc phong hái thuốc.

- Nhưng vì sao phải lên nơi hiểm yếu như vậy hái thuốc, ở gần không có à? Hơn nữa muội nói rồi, đó là nơi ở của thần tiên quỷ quái, xung quanh đây không ai dám lên đó, cùng lắm chỉ lên lưng chừng núi, lên cao hơn sẽ lạc vào mây mù, yêu ma sẽ giữ lại.

Miêu Bội Lan sợ hãi nói:

- Làm gì có ma quỷ chứ, yên tâm đi, ta đảm bảo với muội. Hơn nữa chưa chắc chúng ta phải lên đó đâu, nếu quanh đây có thứ khác thay thế thì thôi.

Trong thứ thuốc Tả Thiếu Dương cần có thiên bối tử, thường sinh trưởng ở núi rất cao, ngọn núi bình thường khó có được, nó là vị thuốc tối quan trọng chống nhiễm trùng, thuốc này chỉ đề phòng khi chữa thương cho Kiều Xảo Nhi phát sinh biến chứng thôi, không nhất thiết cần ngay.

Không lâu sau Lương thị đi cùng hỏa kế hiệu son phấn trở về, trên xe chứa mấy bao tải lớn, bên trong đều là Mạn Đà Lan, hỏa kế vác tận vào nhà giúp sau đó đẩy xe về.

Lương thị hớn hở khoe:

- Mẹ mua rẻ lắm, giảm những nửa giá cơ, chủ hiệu còn bảo nếu sau này cần cứ nói, họ sẽ nhập hàng giúp.

Tả Thiếu Dương nhìn chỗ Mạn Đà La này đủ dùng làm mấy vạn cuộn băng cứu thương, lượng thuốc tê trong băng cũng không lớn, thuận miệng bảo:

- Cha mẹ, con lên núi hái mấy vị thuốc, ngay gần quan đạo thôi, đi chút là về.

Thế nhưng Tả Thiếu Dương suy nghĩ hơi đơn giản rồi, Lương thị vừa nghe thế thì hết hồn hết vía tóm ngay lấy tay nhi tử, cứ như sợ y đi mất:

- Không được, nguy hiểm lắm, tuyệt đối không.

Tả Thiếu Dương thấy mẹ quá lo rồi, cười nói:

- Mẹ, không sao đâu, rất nhiều bách tính cũng ra ngoài hái rau ăn mà mẹ, địch không dám tới gần thành, hoàn toàn không có nguy hiểm gì hết, mà dù phản quân có tới, bọn con nói mình là lang trung hái thuốc, không sao cả. Nếu nói có gì nguy hiểm thì khả năng cao nhất chỉ là vết thương của con đau, phải nhờ Bội Lan cõng về thôi …

- Không được, chẳng may bọn chúng không hỏi trắng đen phải trái gì đã bắn tên thì sao? Để người khác đi là được, trước đó con cũng thuê mấy nhi tử Lý đại nương hái thuốc đó thôi, bảo họ ấy.

- Đấy mẹ thấy chưa, họ cũng ra thành lấy thuốc rồi về bình an đấy thôi.

Tả Thiếu Dương cười khổ:

- Thực ra con cũng lười không muốn đi, song có vài vị thuốc đến Bội Lan quanh năm trên núi còn chẳng biết, nói gì tới người khác. Phải chính con đi mới nhận ra, mẹ, đây là vị thuốc rất quan trọng, không có nó, Thảo Nhi có thể sẽ chết đấy.

Lương thị đương nhiên lo cho Thảo Nhi, nhưng làm sao đem so với nhi tử của mình được, chỉ là bản tính bà thiện lương, chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói mấy lời đó ra, cứ nắm chặt tay nhi tử không buông, rung rung nước mắt cầu cứu trượng phu:

- Lão gia, bảo Trung Nhi đi.

Tả Quý cũng nghĩ giống Lương thị, hàm hồ nói:

- Trung Nhi, chúng ta tận lực là đủ, không cần...

- Cha, có thuốc cứu mạng mà không đi hái, có phải là tận lực không?

Tả Quý tắc lời:

- Vậy cha đi cho, con nói cần thuốc gì?

- Vài thứ thuốc mới cha cũng không biết, mà con vẽ mấy lần rồi, Bội Lan có nhận ra đâu.

Lương thị vẫn dứt khoát không buông tay, lần trước đi cứu thương binh cũng nói là không sao, kết quả thiếu chút nữa là mất mạng, lần này tuyệt đối không chấp nhận.

- Mẹ, được rồi, con không đi nữa, để con nghĩ dùng thuốc khác thay thế vậy.

Tả Thiếu Dương thấy mình cũng dại, khi không nói với mẹ làm gì, len lén đi là được rồi:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv