"Là cô Cả bảo ngươi đến đây?" An Tĩnh Trí trợn mắt nhìn Minh Châu, dường như không dám tin vào tai mình.
Minh Châu gật đầu, "Ngay lúc nô tỳ vừa cùng lão gia trở về, Tiểu Đàn gọi nô tỳ đến phòng của cô Cả, cô Cả nói là, cô ấy nghe tin Thế tử Hà Đông Công muốn nạp cô ấy làm thiếp, nghĩ rằng lão gia sẽ dẫn người đến nhà Khố Địch, nên bảo Tiểu Đàn đi dặn dò phu xe chuẩn bị chậm một chút, rồi lại bảo nô tỳ đến đây đưa thư, xin cha của cô ấy từ chối nói rằng không có nhà, qua được ngày hôm nay rồi tính. Cô Cả nói, phủ Hà Đông Công thế lớn, chuyện bên phủ Đô Úy lại chưa định, nếu như từ chối thẳng thừng phủ Hà Đông Công, chuyện bên phủ Đô Úy lại không thành, chỉ e họ sẽ nghĩ chúng ta mượn việc thoái thác, vậy là đắc tội lớn; còn nếu như đồng ý, thì làm sao ăn nói với cô ruột và phủ Đô Úy? Xin lão gia cứ an tâm, nhà Khố Địch đã cho người báo cho cô ruột của cô Cả rồi. Cô Cả nói, việc này là do cô ấy mà ra, cô ấy tự có tính toán, tuyệt đối không liên lụy đến họ An."
An Tĩnh Trí và Thạch thị nhìn nhau, cùng thở phảo một hơi rồi vội vàng hỏi, "Thế cô Cả có tính toán gì."
Minh Châu lắc đầu thưa, "Nô tỳ cũng không rõ, cô Cả chỉ sai nô tỳ đi báo với cha cô ấy rằng ngày mai phủ Hà Đông Công hoặc phủ Đô Úy chắc chắn sẽ có một bên chịu nhượng bộ, còn nếu như không, lỡ như hứa với một bên, e rằng ngày tháng sau này sẽ khó sống. Nếu thực sự đến nước phải chọn lựa, tự cô Cả sẽ có cách để tránh hậu họa về sau."
An Tĩnh Trí gật đầu không nói. Chỗ khó xử trong chuyện này ông ta đã nghĩ đến từ lâu rồi, nếu không cũng sẽ chẳng vội vã dắt người qua đây, nhanh chóng thoái thác mọi sự. Chẳng qua một tiểu cô nương như Lưu Ly có thể có cách gì chứ? Ông vừa nghĩ ngợi vừa bước vào phòng chính nhà Khố Địch, vào đến nơi, Khố Địch Diên Trung đã lao đến gấp gáp hỏi: "Anh Tư, anh có biết chuyện hôm nay là thế nào không? Tôi đã cho người đi hỏi bên bà cô nó rồi, cũng không biết ra sao nữa!"
An Tĩnh Trí thấy ông ta sắc mặt trắng bệch, hơi nhíu mày, "Vậy ông định tính làm sao?"
Khố Địch Diên Trung thở dài thường thượt: "Đến nước này còn tính toán gì nữa, may mà Lưu Ly cho người đưa thư đến nên hôm nay cũng xem như thoát được một ải, chỉ mong bên cô nó mau mau cho người đến ấn định việc này, lập tức mang Lưu Ly qua đó thế là xong!"
An Tĩnh Trí thầm than xui xẻo, lạnh nhạt hỏi: "Sau đó thì sao? Ông cho rằng phủ Hà Đông Công đó là loại gì? Đó là con cháu của Bùi tướng gia Bùi Tịch, tính từ trước đến nay đã có ba vị tướng gia hai vị công gia rồi, không phải là loại mà phủ Bùi Đô Úy có thể so sánh được đâu. Hôm nay ông lấy cớ vắng mặt không gặp quan mai người ta cũng thôi đi, nếu mà ngày mai quan mai đến cửa mà ông lại đi nói đã hứa hôn với nhà khác... ông tự mà nghĩ đi!"
Khố Địch Diên Trung nhất thời ngây ra, tuy ông ta xuất thân cao quý cũng từng được học hành tử tế nhưng ngày thường ít khi ra ngoài, sống qua ngày nhờ vào tiền tô thuế từ mấy gian nhà của tổ tiên An thị để lại mà thôi, không như An Tĩnh Trí giao thiệp rộng rãi, tầm nhìn cũng xa hơn, chỉ biết nghe lời em gái rằng phủ Bùi Đô Úy là hào môn bậc nhất. Nghe xong mấy lời của An Tĩnh Trí lại càng thêm rối rắm: "Vậy theo ý anh Tư, lẽ nào phải đồng ý với phủ Hà Đông Công?"
An Tĩnh Trí lạnh lùng đáp: "Chức quan phủ Bùi Đô Úy tuy không bằng Hà Đông Công nhưng cũng là chi trưởng họ Bùi, trên dưới triều đình người của họ cũng có không ít vị cao quan, cô Cả vốn đã đi đến nhà họ xem mắt, cô của nó cũng đã nhắc đến chuyện này, nếu tự dưng ông lại đi đồng ý với nhà khác, nhà họ không làm gì được phủ Hà Đông Công nhưng lại không làm gì được nhà ta chắc?"
Khố Địch Diên Trung trợn mắt há mồm, lúc sau mới nắm lấy tay An Tĩnh Trí, "Anh Tư, anh nói phải làm sao mới tốt, anh nhất định sẽ có cách cứu lấy nhà chúng tôi!"
An Tĩnh Trí lắc đầu: "Hiện giờ chỉ đành đến đâu hay đến đó, nhìn dáng vẻ giận dữ của quan mai đó, nếu như phủ Hà Đông Công chịu bỏ cuộc thì tốt nhất, hoặc là bên bà cô kia nghe được tin này chịu nhường một bước thì chúng ta cũng yên ổn, chỉ sợ cả hai nhà đều không chịu..."
Khố Địch Diên Trung vội hỏi, "Vậy phải làm sao?"
An Tĩnh Trí lại thở dài đáp: "Lưu Ly nói tự nó có cách, sẽ không để liên lụy người nhà." Lời còn chưa dứt đã thấy Tào thị từ trong phòng xông ra, nắm lấy Khố Địch Diên Trung nói: "Lão gia, đừng nghe lời bọn họ, họa hôm nay là do nó gây ra, ai biết nó lại còn sắp xếp cái gì nữa chứ! Đừng để nó liên lụy đến chúng ta!"
An Tĩnh Trí lạnh nhạt nhìn Tào thị, Khố Địch Diên Trung nhìn thấy sắc mặt của An Tĩnh Trí, cũng cúi mặt nói, "Bà la lối cái gì, phải nghe xem anh Tư nói gì mới được chứ."
An Tĩnh Trí lại đáp, "Nếu như ngươi có chủ ý gì, cứ nói ra nghe thử."
Tào thị không khỏi giật mình. Hôm trước Khố Địch thị có sang nói về chuyện của Lưu Ly, lại còn mắng cho bà ta và San Hô một trận, sau đó không chỉ San Hô bị cấm túc mà bà ta cũng đành yên phận ít nhiều, ngày ngày đều phải cẩn thận. Hôm nay xảy ra cớ sự, bà ta vốn đã âm thầm nghiến răng: con tiểu tiện nhân đó có gì tốt mà cả hai nhà đều tranh giành lấy nó? Những gì mà An Tĩnh Trí vừa nói càng khiến bà ta sợ hãi, cuối cùng nhịn không nỗi nữa phải chạy ra, chỉ mong không để Lưu Ly được như ý muốn. Nhưng khi bị An Tĩnh Trí hỏi như vậy, bà ta lại lúng túng chẳng nói nên lời ---- Nếu thành thật như mong muốn của bà ta thì cứ dứt khoát giết chết Lưu Ly đi xem như xong chuyện, nhưng những lời này làm sao nói với An Tĩnh Trí được? Nghĩ ngợi một lúc, bà ta chỉ đành nói: "Chuyện lớn thế này làm sao có thể nghe theo nó được chứ, bất luận nó chọn nhà nào cũng đều được hưởng phúc, còn ta lại bị liên lụy!"
An Tĩnh Trí cười lạnh, "Vậy nếu nghe theo ngươi thì sao?"
Tào thị nghiến rắng đáp: "Hay là không gả cho bên nào cả, nói không chừng còn đỡ một chút." --- Cho dù Lưu Ly gả đi đâu thì sau này cũng sẽ trở thành người cao quý, nếu đã phải đắc tội người ta thì sao có thể dễ dàng với nó như vậy được!
Khố Địch Diên Trung dậm chân mắng: "Nói bậy!" An Tĩnh Trí lặng lẽ cân nhắc, trong lúc làm ăn nếu gặp phải tình huống hai vị khách cùng giành một món đồ, nếu là người biết lý lẽ thì ai ra giá cao người đó được, còn nếu là kẻ không chịu nói lý chỉ đành nói món đồ kia không tốt hoặc dứt khoát không bán, vậy cả đôi bên sẽ cùng buông tay. Thà rằng không bán được đồ chứ không thể để một bên nào bị mất mặt mà ghi thù. Tâm tư của Tào thị ông hiểu rất rõ, nhưng vào lúc này thì cũng không phải là không có lý.
Khố Địch Diên Trung trước giờ chưa từng làm ăn, đành hỏi An Tĩnh Trí phải làm sao mới được, An Tĩnh Trí cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói: "Nếu cô Cả đã nói tự có tính toán, ta về hỏi thử nó xem sao, nếu như có lý thì chi bằng nghe theo nó một lần."
Khố Địch Diên Trung cũng hết cách đành tiễn An Tính Trí và Thạch thị về trước, hơn nửa canh giờ sau nhà họ An phái một tỳ nữ sang, báo rằng Lưu Ly tính toán chu toàn, sáng sớm ngày mai nàng sẽ về nhà Khố Địch một chuyến, đến lúc đó cứ nghe theo sắp xếp của nàng là được.
Tào thị sao có thể an tâm, cứ bám lấy Khố Địch Diên Trung hỏi đến cùng, Khố Địch Diên Trung lại lắc đầu: "Dẫu sao ngày mai Lưu Ly cũng về đây, đến lúc đó hỏi cũng có muộn màng gì?" Tào thị biết do lần trước ông ta mất mặt ở nhà họ An một lần rồi, không chịu đến đó lần nữa nên cũng hết cách, chỉ đành nghiến răng nuốt hận, nguyền rủa Lưu Ly bảy tám trăm lần. Lại nghĩ nếu như có thể thuyết phục một trong hai nhà chịu nhượng bộ lấy San Hô – tốt nhất là phủ Hà Đông Công, chẳng phải là tốt đẹp quá rồi ư?
Mãi đến giờ giới nghiêm, tỳ nữ A Diệp mà Khố Địch Diên Trung phái đến chỗ Khố Địch thị mới chịu quay về, báo lại rằng Khố Địch thị tức giận lắm, còn nói bên phía phủ Bùi Đô Úy đã chuẩn bị sính lễ văn thư cả rồi, phủ Hà Đông Công dù thế lớn đến đâu cũng không thể ức hiếp người ta quá dáng như vậy được. Sáng sớm ngày mai bà ta sẽ phái bà mai đến đưa sính lễ định hôn sự.
Khố Địch Diên Trung và Tào thị nhìn nhau, tâm trạng vô cùng sa sút, cả một đêm không an giấc.
May mà sáng sớm hôm sau, sau khi tiếng trống buổi sáng vang lên khoảng một khắc, Lưu Ly đã dẫn theo mấy tỳ nữ bà hầu trở về, cung kính bước lên thỉnh an, Khố Địch Diên Trung nhìn gương mặt càng ngày càng xa lạ của con gái, ngập ngừng một lúc mới hỏi: "Hôm nay con có tính toán gì?"
Lưu Ly đáp: "Xin cha hãy ra ngoài tránh mặt một lúc, nếu như cần thiết, con gái sẽ mời cha trở về."
Tào thị lập tức nhảy dựng lên: "Mày muốn làm gì?"
Lưu Ly lạnh nhạt nói, "Con gái có thể làm gì? Có thể tự mình định văn thư, hay là tự mình nhận sính lễ? Có mẹ kế trong nhà, cũng đâu đến lượt con gái làm ra những chuyện gan to tày trời này! Không cho cha con xuất hiện, là không muốn cha bị người ta ép buộc gây khó dễ, đợi đến khi con gái sắp xếp ổn thỏa việc này, cha mới trở về không phải là tốt hơn sao? Dù là có phải tội, con gái tự mình nhận tội là được, lẽ nào không tốt hơn để cha gánh tội?"
Khố Địch Diên Trung đã khó xử mấy ngày rồi, ông ta vốn là một người rất sợ phiền phức, lúc này nghe thấy câu "không muốn cha bị người ta ép buộc gây khó dễ", quả thực thoải mái đến tận đáy lòng, càng nghĩ càng thấy Lưu Ly nói có lý, gật đầu bảo, "Thôi đi, cứ theo ý con. Cha ở quán rượu Tây Châu chờ, nếu như mọi việc xong xuôi, con cứ cho người đến tìm ta." Nói xong không thèm đếm xỉa Tào thị, đứng dậy lập tức đi ngay.
Tào thị không kịp kéo Khố Địch Diên Trung lại, quay đầu nhìn Lưu Ly, sắc mặt hơi xanh, trong lòng đã hạ quyết tâm, lát nữa nếu Lưu Ly dám đồng ý với bất kỳ nhà nào, giá nào bà ta cũng sẽ phá cho bằng được, không thể để nàng được như ý! Nói rồi cho người đến canh giữ San Hô, nếu không được gọi tuyệt đối không để nó ra ngoài, rồi lại nhỏ giọng dặn dò vào câu.
Lưu Ly cũng không thèm để ý bà ta, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, Tiểu Đàn cũng nhẹ nhàng đứng phía sau nàng, vẫn là tính khí của Tào thị hấp tấp, cho người ra ngoài nghe ngóng mấy bận.
Thấy mặt trời đã lên đến ngọn cây, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những chiếc lá táo non mới nhú, vương vãi những tia vàng trong căn viện bé nhỏ, gió thổi lay động, quả thật là một cảnh tượng mùa xuân ấm áp khiến người ta say mê. Có điều bất luận là người của Khố Địch gia hay tỳ nữ bà hầu của nhà họ An, ai nấy đều không dám thở mạnh. Mãi cho đến khi A Diệp chạy về kêu lên thất thanh "Đến rồi! Đến rồi!", âm thanh đó đúng là làm đau cả màng nhĩ của người nghe.
Lưu Ly chưa kịp ngẩng đầu, Tào thị đã đứng dậy, vội vàng hỏi, "Là nhà nào?"
A Diệp nhất thời ngẩn người, một lúc mới lắp ba lắp bắp nói, "Nô tài chỉ thấy có quan mai khiêng theo rương hỉ đến, chứ không có nhìn rõ."
Rương hỉ cũng khiêng đến? Vậy quả thực là mang sính lễ đến rồi! Tào thị cũng không biết trong lòng mình là sợ hay là giận, mở miệng liền mắng, "Có chút chuyện cũng lo không xong, cần ngươi làm cái gì nữa? Còn không mau cút ra đường nhìn kỹ cho ta!" Rồi lại nói với Lưu Ly, "Hiện nay sính lễ cũng đưa đến rồi, con có tính toán gì?"