Thiết Ma Lặc không sánh được với Tần Tương, trên người không mặc giáp, dưới chân cũng chỉ đi một đôi hài cỏ, vì thế bị nhiêu câu uy hiếp càng lớn. Vương Long Khách vung kiếm đánh rát, đột nhiên ra sát thủ,một chiêu Độc xà thổ tín điểm mau vào huyệt Chí đường của y, thanhtrường kiếm của Thiết Ma Lặc bị Vương Yến Vũ gạt ra, trừ phi nghiêngngười né tránh thì không còn cách nào khác.
Bọn nữ binh đã đượchuấn luyện lâu ngày, Thiết Ma Lặc thân hình vừa nhích động, nhiêu câucủa họ đã phóng tới, đúng vừa hướng Thiết Ma Lặc tránh qua, giống nhưxông vào chỗ bị nhiêu câu móc tới, bắp chân, hai gót, mu bàn chân củaThiết Ma Lặc đều bị thương, từng mảnh từng mảnh da thịt bị nhiêu câu xétoác máu chảy như suối.
Vương Long Khách bật tiếng cười hung ác, quát :
- Xem ngươi còn hung dữ nữa không?., thiết phiến xếp lại, đập mạnh xuốngthiên linh cái của Thiết Ma Lặc, Thiết Ma Lặc lúc ấy đã loạng choạng sắp ngã, làm sao còn đỡ được? Nếu nhát phiến ấy đánh trúng thật thì khôngkhéo cả óc cũng vọt ra.
Đúng trong chớp mắt ấy, Vương Yến Vũ đột nhiên phóng kiếm cản lại, keng một tiếng, gạt ngọn thiết phiến của anh trai ra, quát:
- Không giết được!.
Vương Long Khách sửng sốt, hỏi :
- Tại sao không giết được?.
Vương Yến Vũ ra tay điểm huyệt Thiết Ma Lặc, gọi bọn thị nữ trói y lại, cười nói :
- Ca ca, huynh thông minh một đời lại hồ đồ một lúc, huynh thử nghĩ xem,thằng tiểu tặc này học được võ nghệ trở về, là mưu tính chuyện gì?.Vương Long Khách nói :
- Đương nhiên là muốn trả thù, vả lại cũng muốn đoạt lại núi Phi Hổ của y. Vương Yến Vũ nói :
- Xem đấy! Y một mình thì làm sao làm được chuyện lớn như thế?
Nghĩ lại Đậu gia cơ nghiệp gần trăm năm, đúng như con rết trăm chân, chếtcũng không ngã, những bộ hạ cũ còn trung thành với họ chẳng qua chỉ làsợ thanh thế của chúng ta, chỉ vì không có ai đứng đầu nên không dám làm càn thôi. Hiện tại Thiết Ma Lặc trở về, nhất định đã sớm có bố trí,biết đâu đã liên lạc với những bộ hạ cũ của dưỡng phụ y rồi, chúng ta có thể không hỏi cung y mà giết chết sao?.
Vương Long Khách cười nói :
- Đúng, rốt lại tâm trí của muội cũng tinh tế hơn ca ca nhiều, ta giận yhung dữ như thế, nhất thời hồ đồ rồi. Y ngừng lại một lúc rồi trầm ngâmnói :
- Thằng tiểu tặc này rất quật cường, chỉ sợ không hỏi được khẩu cung.
Vương Yến Vũ nói :
- Mang y về cốc Long Miên thong thả hành hạ, có hỏi không được cũng thử xem. Vương Long Khách nói :
- Được, muội theo lời muội là được. Bắt y về để gia gia xử trị cũng tiện cho lão nhân gia người một phen vui lòng.
Lúc đóng trò chuyện, chỉ thấy trước mặt bụi bay mịt mù, một đội quân mã phóng mau tới, viên võ tướng dẫn đầu từ xa kêu lên :
- Là Vương thiếu trại chủ phải không?. Vương Long Khách ứng tiếng đáp:
- Đúng rồi, a, Trương Thống lĩnh, ngươi đích thân tới à!. Nguyên viên võquan kia chính là Trương Trung Chí cao thủ dưới trướng An Lộc Sơn, hiệngiữ chức Thống lĩnh kỵ binh.
Trương Trung Chí kìm ngựa lại, hỏi :
- Các ngươi có gặp Tần Tương không?. Vương Long Khách mặt đỏ bừng, ấp úng nói :
- Y chạy thoát rồi.
Nguyên là bọn võ sĩ giám thị sứ giả triều phát hiện ra Tần Tương đào tẩu, đãlập tức thả bồ câu báo cho Vương Bá Thông phái người ngăn chặn, anh emVương Long Khách chính là phụng mệnh tới bắt Tần Tương.
Trương Trung Chí nói :
- Chạy lâu chưa?. Vương Long Khách nói:
- Đã hơn một giờ rối. Vương Yến Vũ nói :
- Vốn là ta đã sắp bắt được y, không ngờ lại gặp phải một địch nhân,trong lúc hỗn chiến để y thừa cơ đào tẩu. Bây giờ bọn ta đã mệt tới mứcngười mỏi ngựa đổ, muốn đuổi theo cũng không kịp. Ý ở ngoài lời là nếumuốn đuổi theo thì cứ việc tự tiện, thứ lỗi cho ta không giúp được.
Trương Trung Chí rất không thích, nhưng một là Vương gia hoàn toàn không phảilà thuộc hạ của An Lộc Sơn, An Lộc Sơn làm phản còn phải trọng dụng họ,hai là y biết rõ Tần Tương võ nghệ cao cường, là người đứng đầu ba đạicao thủ trong đại nội, mình mà đuổi theo chỉ có nộp mạng. Vì thế chỉđành làm lành, nói :
- Dù sao An đại soái bọn ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ nay mai là tiến đánh kinh sư, cũng không sợ gì y về báocáo quân tình, An đại soái mấy hôm nay đang triệu tập tướng sĩ các nơi,anh hùng các lộ, Vương thiếu trại chủ có theo ty chức về Phạm Dương được không?.
Vương Long Khách ngần ngừ chưa đáp, Vương Yến Vũ đã cướp lời nói :
- Như thế rất hay, gia gia không tiện ra mặt ở Phạm Dương, ca ca, huynhđi đi. Thằng tiểu tặc này có muội áp giải, huynh cứ yên tâm.
Vương Long Khách đành ưng thuận, lại dặn em gái :
- Như thế trên đường muội phải cẩn thận, ta rất căm hận thằng tiểu tặcnày, muốn giết y thì đợi ta về hãy giết. Lúc ấy hai anh em đều dẫn thuộc hạ của mình chia làm hai đường, vương Long Khách theo Trương Trung Chíđi Phạm Dương, Vương Yến Vũ áp giải Thiết Ma Lặc về cốc Long Miên.
Vương Yến Vũ dặn dò bọn nữ binh, trói Thiết Ma Lặc vào lưng ngựa, trên lưngngựa trải nệm dày, lại buộc thuốc vào vết thương cho y. Thiết Ma Lặc đãbị điểm huyệt không động đậy được cũng không thể nói chuyện, chỉ đành để họ tùy ý sắp xếp.
Lúc ấy đã quá giờ Ngọ, Vương Yến Vũ sợ ThiếtMa Lặc bị xốc, gọi bọn nữ binh thúc ngựa đi chầm chậm, đen xế chiều mớiđi được ba bốn mươi dặm, còn cách cốc Long Miên khoảng trên dưới nămmươi dặm, bọn nữ binh thủ hạ của nàng bước lên thỉnh vấn có cần đi luônđêm không? Vương Yến Vũ cười nói :
- Các ngươi không mệt nhưng ta mệt rồi. Lại không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ là áp giảithằng tiểu tặc này về thôi, cần gì phải gấp?. Bọn nữ binh đang đúng làmong mà không được, lúc ấy dựng lên ba cái lều trên thảo nguyên.
Vương Yến Vũ và thị nữ của nàng ở một lều, bọn nữ binh khác ở một lều, ThiếtMa Lặc một mình trong một lều, đó đều là theo lệnh Vương Yến Vũ.
Thiết Ma Lặc khắp người đầy thương tích, một mình nằm trong lều vừa đau vừađói, đang lúc lửa giận bốc lên, chợt thấy cửa lều mở ra, Vương Yến Vũcười duyên dáng bước vào thắp nến trong lều lên, cười nói :
- Thiết thiếu trại chủ, vẫn quật cường sao?. rồi đưa tay giải khai huyệt đạo cho Thiết Ma Lặc. Thiết Ma Lặc trầm giọng nói:
- Ngươi muốn giết cứ giết, chứ Thiết Ma Lặc ta quyết không chịu nhục.
Vương Yến Vũ cười nói :
- Ai muốn giết ngươi? Ai muốn làm nhục ngươi? Ngươi đúng là chó cắn LữĐồng Tân không biết lòng người tốt, ta là tới trị thương cho ngươi đây!. Đang chuẩn bị cởi vải buộc thuốc cho y, Thiết Ma Lặc đột nhiên vung tay đẩy ra, quát :
- Cút đi, ngươi....
Tiếng mắng đột nhiêntắt ngang, nguyên là cái đẩy ấy lại trúng vào bộ ngực mềm mại của nàng,Thiết Ma Lặc không biết làm sao, vội rụt tay về, cũng không mắng đượcnữa.
Thiết Ma Lặc đang bị trọng thương, vả lại đã đói mềm người,cái đẩy ấy đương nhiên không thể làm nàng bị thương, nhưng Vương Yến Vũđột nhiên ngẩn ra, mặt mũi đỏ bừng, mắng :
- Ngươi là một con bòà? Tại sao không chịu nói lý lẽ thế? Có là bò cũng phải biết người tatốt hay không tốt chứ, hừ. Ngươi, ngươi, oan gia nhà ngươi!., xỉa mộtngón tay vào trán y.
Thiết Ma Lặc nói :
- Ta không cầnngươi giở trò từ bi mèo già khóc chuột, ngươi tới trị thương cho ta, tacũng không nhận tình đâu. Tuy nói thế nhưng khẩu khí cũng đã hòa hoãn đi rất nhiều, cũng không giãy giụa đánh người nữa.
Vương Yến Vũ cởi vải buộc thuốc cho y, thở dài một tiếng nói:
- Ngươi đúng là chẳng hiểu lý lẽ, ta vốn không kể gì tới ngươi, nhưngngươi lại bị thương nặng thế này. Ái chà, ta không nỡ nhìn thấy ngươichịu khổ!.
Nàng lấy thuốc kim sang nhẹ nhàng buộc thuốc cho Thiết Ma Lặc, phàm là nhân vật lục lâm nhất định phải mang theo thuốc kimsang, thuốc kim sang của nhà họ Vương lại càng công hiệu, vừa buộc vàoxong, Thiết Ma Lặc lập tức cảm thấy toàn thân mát mẻ, nỗi đau đớn giảmhẳn. Y là một thiếu niên mới lớn, trước nay đến nay chưa bao giờ gần gũi một cô gái thế này, Vương Yến Vũ buộc thuốc cho y, da thịt chạm nhau,nghe rõ hơi thở, Thiết Ma Lặc mơ mơ hồ hồ, lại như cảm thấy mười phầnkhoan khoái. Y đột nhiên nghiến răng một cái, nghĩ thầm :
- Thiết Ma Lặc ơi Thiết ma Lặc, ngươi là nam tử hán cứng cỏi, tại sao ngươi lại quên mối thù giết cha!. Y vận công lực, tấm ván dưới lưng lập tức kêurăng rắc.
Vương Yến Vũ cau mày, nói :
- Đang bình yên tại sao bỗng dưng lại nổi giận? Ma Lặc, tại sao ngươi lại căm hận ta?.
Thiết Ma Lặc tức giận nói :
- Ngươi đã biết rồi mà còn cố ý hỏi, hừ, ta khuyên ngươi nên giết ta đilà hay, nếu không, ta còn một hơi thở nhất định cũng phải báo thù!.Vương Yến Vũ nói :
- Cho dù ta giết nghĩa phụ của ngươi, nhưngcũng không phải là cha ruột của ngươi, trong lục lâm đánh đánh giết giết có gì là khác thường đâu?. Thiết Ma Lặc cả giận nói :
- Ngươi thấy là bình thường nhưng ta thì ghi xương khắc cốt, không quên được mối thù ấy.
Vương Yến Vũ cười nói :
- Được, cứ cho là ngươi muốn trả thù, nhưng ngươi cũng phải bảo trọngchứ. Ngươi đã đói suốt ngày rồi, có phải không? Không ăn chút gì thì làm sao mà có sức báo thù?. Thiết Ma Lặc bị nàng làm cho dở khóc dở cườichỉ thấy một a hoàn bước vào, bưng một cái chén, nói :
- Thiết thiếu trại chủ, người uống đi cho nóng.
Thiết Ma Lặc nói :
- Đây là cái gì?. Vương Yến Vũ cười nói :
- Đây là thuốc độc, ngươi có dám uống không?. Thiết Ma Lặc nói :
- Ta sợ gì!., rồi ngửa cổ lên một hơi uống sạch, chỉ thấy trong miệngthơm mát, nuốt vào xong tinh thần phấn chấn, nguyên là một chén sâmthang.
A hoàn kia cười nói :
- Tiểu thư, người thật là biết khuyên người ta uống thuốc đấy!., rồi bưng cái chén lùi ra, Thiết Ma Lặc nói :
- Ngươi dừng đắc ý, bất kể ngươi ban phát ân huệ gì, thì oán thù giữa chúng ta vẫn không có cách nào tiêu trừ được đâu!.
Vương Yến Vũ nói :
- Ta vốn không muốn tiêu trừ, nhưng ngươi căm hận ta như thế thì ta cũngkhông thể không nói vài câu, năm xưa đại phá núi Phi Hổ, ta chỉ mới mười bốn tuổi, ta chỉ biết nghĩa phụ ngươi là một bá chủ lục lâm cậy mạnhhiếp yếu, cha ta bảo ta giết y, lúc ấy ta hoàn toàn không biết đó làchuyện sai lầm. Thật ra đến nay nàng cũng không cho rằng đó là sai lầm,chẳng qua trước mặt Thiết Ma Lặc thì chưa nói ra thôi.
Thiết Ma Lặc trong lòng rúng động, nghĩ thầm :
- Không sai, lúc ấy cô ta chỉ là một tiểu cô nương, chưa biết việc đời,kẻ đầu sỏ tội ác chính là cha cô ta, là Không Không Nhi giúp đỡ Vương Bá Thông làm ác!. Ý căm hận giảm đi vài phần, nhưng vừa xoay chuyển ýnghĩ, lại tự nhủ :
- Bất kể cô ta lúc ấy biết việc đời cũng được, không biết việc đời cũng được cô ta vẫn là kẻ thù giết chết nghĩa phụcủa mình, mình làm sao tha thứ cho cô ta được?.
Vương Yến Vũ rất thông minh, đã sớm từ thần sắc nhìn thấy sự thay đổi trong lòng y, cười nói :
- Thiết thiếu trại chủ, ngươi đã khỏe hơn chưa?. Thiết Ma Lặc tuy bịthương nặng, nhưng chỉ là ngoài da thịt, lúc ấy chỉ là chưa vận được khí lực nhưng tinh thần đã khôi phục được bốn năm phần. Trong lòng y cũngít nhiều cảm kích, nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi nói :
- Khỏe hay không khỏi thì can gì tới ngươi? Ta không cần ngươi làm ra vẻ ân cần đâu.
Vương Yến Vũ phì cười nói :
- Ai làm ra vẻ ân cần với ngươi? Ngươi cho rằng ta muốn giữ tiểu tử thối tha nhà ngươi lại làm bảo bối à?
Ngươi biết ta hỏi ngươi câu vừa rồi là có ý gì không?. Thiết Ma Lặc ngẩn người, ròi hỏi lại :
- Là có ý gì?.
Vương Yến Vũ cười nói :
- Ngươi khỏe rồi, thì ta sẽ thả cho ngươi đi. Thiết Ma Lặc vô cùng bất ngờ, kêu lên :
- Cái gì, ngươi thả cho ta đi à?. Vương Yến Vũ nói :
- Đúng thế, không phải ngươi muốn trả thù sao? Ta không cho ngươi đi,ngươi làm sao trả thù? Ta là sợ ngươi nói ta sợ ngươi trả thù, nên mớithả ngươi ra thôi! Được rồi, ngươi cứ hoạt động gân cốt thử xem, có thểcưỡi ngựa được không? Con ngựa hoàng phiêu của Tần Tương ta đã trịthương rồi, đó là một con ngựa tốt, ta có thể tặng lại cho ngươi, ngươimuốn đi thì đi mau lên, nếu không tới cốc Long Miên rồi, thì ta không có quyền nữa đâu.
Thiết Ma Lặc biết nàng chỉ nêu ra lý do ấy để thả mình đi trong lòng ngần ngừ không biết làm sao là tốt. Chỉ thấy VươngYến Vũ cầm binh khí và bọc quần áo của y đưa qua, nói :
- Đồ vật của ngươi đều ở đây, bọc thịt khô này là để ngươi ăn trên đường.
Thiết Ma Lặc nghiến răng cầm lấy nói :
- Nếu sắp tới ngươi rơi vào tay ta, ta cũng tha chết cho ngươi một lần. Vương Yến Vũ cười nói:
- Còn lần thứ hai thì không tha chứ gì? Được rồi, vậy thì ta phải thậtcẩn thận, không để rơi vào tay ngươi. Vương Yến Vũ nắm tay y kéo ra, vén cửa lều lên, ngẩng đầu nhìn ra, nói :
- Đêm nay ánh trăng rất sáng, ngươi biết đường không?. Thiết Ma Lặc nói :
- Không cần ngươi lo cho ta, hừ, ta đã nói rồi, lần này ngươi thả ta, thì đừng có hối hận.
Vương Yến Vũ cười nói :
- Ta vốn chuẩn bị chờ ngươi tới báo thù, sao còn hối hận? Này, ngươikhông từ biệt ta một tiếng sao?. A hoàn kia đã dắt con ngựa hoàng phiêucủa Tần Tương tới, chợt nghe vù vù ba tiếng hưởng tiễn lướt qua trênkhông, kế đó đám nữ binh đi tuần cũng thổi tù và báo hiệu. Vương Yến Vũkêu lên :
- Không xong, có kẻ địch đang đêm tập kích., trongkhoảnh khắc chỉ thấy hai đội ky binh từ hai phía đông tây xông tới,trong chớp mắt đã hình thành thế bao vây, tiếng quát thét vang trời,trong đêm tối không biết nhiều ít ra sao, càng không biết là người ngựacủa ai.
Vương Yến Vũ nói :
- Kẻ địch đã có chuẩn bị màtới, bất lợi cho ta, bảo họ tự mình rút lui đi!. A hoàn kia cầm lệnh kỳcủa nàng bước ra truyền lệnh.
Vương Yến Vũ đột nhiên dùng mấyphần kình lực, nắm chặt tay Thiết Ma Lặc, Thiết Ma Lặc không đề phòng bị nàng bóp mạnh kêu ái chà một tiếng, cả giận nói :
- Ngươi định làmgì?. Vương Yến Vũ nói:
- Hiện tại khí lực của ngươi còn chưa khôi phục, khó mà chống cự địchnhân, lúc đôi bên hỗn chiến lại càng nguy hiểm. Ta đưa Phật thì đưa tớiTây thiên, ngươi chạy theo ta, ra khỏi vòng vây rồi ta sẽ để ngươi chạymột mình. Không chờ y nói, đã đỡ Thiết Ma Lặc lên ngựa, kêu lên :
- Ngươi ngồi không vững, cứ ôm lưng ta, thoát hiểm là điều quan trọng.
Trong lúc nói chuyện, cuộc hỗn chiến giữa đôi bên đã mở ra, Vương Yến Vũ vung kiếm như gió, liên tiếp đâm mấy địch nhân ngã ngựa, thúc ngựa xông rakhỏi vòng vây.
Con ngựa hoàng phiêu là chiến mã, xông pha trămtrận không cần roi cương nó cũng biết một mình ra khỏi vòng vây nhưngVương Yến Vũ không phải là chủ nó, tựa hồ nó có ý cho nàng nếm mùi đaukhổ, nhấc vó phóng mau, gặp phải chướng ngại thường nhảy bật lên vọtqua. Vương Yến Vũ kỵ thuật tinh thâm, nàng chưa nếm mùi đau khổ, nhưngThiết Ma Lặc thì không chịu nổi, bắp chân, đùi mu bàn chân của y đểu bịnhiêu câu móc thủng, con ngựa này lại phóng mau nhảy mạnh như thế, ysuýt nữa ngã ngựa không biết làm sao chỉ đành ôm chặt hông Vương Yến Vũ, kêu thầm trong lòng :
- Xấu hổ!.
Chỉ nghe địch nhân có người quát lớn :
- Thằng tiểu tặc nhà họ Vương không biết đâu rôi? Lại gặp phải đám đàn bà này, thật là rủi ro?., giọng nói thô hào, dường như không muốn giaochiến với toán nữ binh này.
Thiết Ma Lặc nghe giọng nói rất quennhưng nhất thời không nhớ ra là ai, ý nghĩ chưa dứt, đối phương đã mồmnăm miệng mười quát tháo :
- Ờ, đây không phải là con gái Vương Bá Thông sao? Ngươi xem trên lưng ngựa của cô ta còn có một người đàn ông?. :
- Xem dáng vẻ không giống anh cô ta, là ai thế nhỉ?. :
- Hô hô, ngươi xem kìa, người đàn ông ấy còn ôm lưng cô ta, thân thiếtnhư thế có chín phần là người tình của cô ta rồi. Thiết Ma Lặc trên mặtnóng bừng, chỉ nghe thấy có người kêu lên :
- Bất kể y là ai, chỉ cần cô gái kia là con Vương Bá Thông là được rồi. Con nữ tặc này cònhung hãn lợi hại hơn anh trai, trừ khử cô ta, cũng như chặt được mộtcánh tay của Vương Bá Thông.
Giọng người đầu tiên quát lên :
- Phải, cứ đợi ta xông lên cho cô ta một phủ. Bọn đàn bà thối tha thủ hạ của cô ta không đáng một đao, thả cho họ chạy đi.
Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, chỉ thấy một đại hán tay vung đại phủ,nghiêng người thúc ngựa phóng vào, Thiết Ma Lặc lập tức cảm thấy tronglòng rúng động, nguyên người ấy chính là Tân Thiên Hùng, trại chủ núiKim Hạc.
Tân Thiên Hùng là nhân vật nổi tiếng trong lục lâmphương bắc, trước kia y hùng cứ ở núi Kim Hạc, không theo Đậu gia cũngkhông theo Vương Bá Thông, nhưng từ khi họ Vương đại phá núi Phi Hổ,tiêu diệt Đậu gia ngũ hổ, sau buổi hội ở cốc Long Miên, bọn Hàn Trạm,Nam Tễ Vân vạch trần âm mưu cấu kết với An Lộc Sơn của Vương Bá Thông,từ đó trở đi Tân Thiên Hùng luôn luôn đối đầu với Vương gia, lần này ynghe Vương Long Khách dẫn bộ hạ ra ngoài, chỉ nghĩ y đi làm ăn gì đó, vì thế mai phục trên đường y về, đang đêm tập kích, nhưng không ngờ VươngLong Khách đã theo Trương Trung Chí đi Phạm Dương, chỉ gặp Vương Yến Vũem gái y.
Thiết Ma Lặc trong đêm trước ngày hội ở cốc Long Miênđã gặp Tân Thiên Hùng ở nhà Hàn Trạm, việc đã bảy năm, lại trong đêmtối, nên Tân Thiên Hùng không nhận ra y. Thiết Ma Lặc đang định lêntiếng, trong lòng đột nhiên nghĩ :
- Mình ôm con gái của kẻ thù, Tân thúc thúc là người ngay thẳng, mình làm sao giải thích với y?.
Tâm niệm vừa động, Tân Thiên Hùng đã thúc ngựa phóng tới một phủ chém xuống, Vương Yến Vũ cười nhạt nói :
- Tên thất phu lỗ mãng nhà ngươi dám tới đậy coi thường ta à?., ra chiêuĐắng lý tàng thân, vù một tiếng phóng ra một kiếm, Tân Thiên Hùng mộtphủ chém trượt, lại nghe vù một tiếng, miếng đệm vai của y đã bị VươngYến Vũ đâm rách.
Vương Yến Vũ vì Thiết Ma Lặc ôm eo nàng, conngựa lại là lần đầu tiên nàng cưỡi, vì thế kỵ thuật kiếm thuật của nàngtuy cao cường nhưng một kiếm ấy vốn có thể lấy mạng Tân Thiên Hùng, lạichỉ làm y bị thượng nhẹ.
Tân Thiên Hùng cả giận, quay đầu lạitiếp tục chém xuống một phủ, lần này y đã lãnh giáo kiếm pháp của VươngYến Vũ, không dám xông vào quá mạnh, cậy phủ dài kiếm ngắn, đại phủ vung ngang, trước tiên chém xuống đầu ngựa.
Lực ngọn phủ của TânThiên dùng rất mạnh, lúc ấy Vương Yến Vũ cũng không dám thẳng thắn đóntiếp, nhưng y không nên vung phủ chém ngựa, con ngựa ấy thân trải trămtrận, cơ linh dị thường, vừa thấy đại phủ chém xuống, không chờ chủ nhân thúc đã chênh chếch phóng tới, lại ra phía sau ngựa Tân Thiên Hùng,nhấc vó đá hậu. Con ngựa của Tân Thiên Hùng cũng là loại lương câu MôngCổ khôn ngoan, nhưng không tránh được con ngựa hoàng phiêu xô mạnh tới,lập tức bị đá ngã xuống, Vương Yến Vũ cười nhạt nói :
- Hay đấy, xem ngươi còn dám ngang ngược nữa không!., uốn tấm lưng liễu một cái, khom người phóng một kiếm đâm xuống.
Thiết Ma Lặc chạm vào lưng nàng, lúc nàng ác đấu với Tân Thiên Hùng đã sớmsuy nghĩ, nên biết Thiết Ma Lặc khí lực tuy chưa khôi phục hoàn toàn,nhưng công phu điểm huyệt vẫn còn, chỉ cấn y điểm xuống huyệt Du khí của Vương Yến Vũ một cái, Vương Yến Vũ sẽ toàn thân tê dại, không cần Thiết Ma Lặc đích thân giết nàng, nàng cũng sẽ bị Tân Thiên Hùng chém chếtdưới phủ.
Nhưng ý nghĩ ấy vừa thoáng hiện ra, Thiết Ma Lặc cảm thấy xấu hổ, nghĩ thầm :
- Đại trượng phu cho dù phải trả thù cũng phải quang minh lỗi lạc, nàngtin tưởng mình như thế, mình há có thể ám hại nàng. Ý nghĩ chưa dứt, con ngựa của Tân Thiên Hùng đã bị đá ngã, lúc ấy Vương Yến Vũ đang phóngkiếm xuống. Thiết Ma Lặc trong lòng rúng động, tuy y không muốn ám hạiVương Yến Vũ, nhưng cũng càng không muốn Tân Thiên Hùng bị chết phímạng, trong lúc vội vàng không kịp suy nghĩ, lập tức sử dụng khí lựctoàn thân ôm Vương Yến Vũ kéo lại, nhát kiếm ấy của Vương Yến Vũ đâmkhông tới, Tân Thiên Hùng đã được cứu thoát.
Vương Yến Vũ tức giận nói :
- Ngươi làm gì thế ? Ngươi quen thằng đầy tớ ấy à?., lật tay định xôThiết Ma Lặc xuống ngựa, Thiết Ma Lặc nhìn nàng chằm chằm, Vương Yến Vũnhịn không được thở dài nói:
- Oan gia? Được, cứ cho là ngươi còn có lương tâm, chưa thừa cơ ám hại ta.
Lúc nàng nói câu ấy, lại có một con ngựa phóng mau tới, thiếu nữ cưỡi ngựalà một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp, tim Thiết Ma Lặc thót lại, cô gái nàychẳng phải ai xa lạ, chính là Hàn Chỉ Phân con gái Hàn Trạm.
Vương Yến Vũ kêu lên :
- Hay lắm, Hàn thư thư, té ra là ngươi?
Chúng ta có thể so tài một phen!. Bảy năm trước Hàn Chỉ Phân từng giả làm con gái Tân Thiên Hùng tham dự lễ hội trong cốc Long Miên, đã ngấm ngầm sotài vài chiêu với Vương Yến Vũ, sau đó không lâu Vương Yến Vũ cũng biếtđược thân phận của nàng, đã sớm muốn tìm nàng chính thức tỷ thí mộtphen, để rửa mối nhục bị đùa cợt.
Hàn Chỉ Phân cười nói :
- Ta đang muốn nhân dịp lãnh giáo kiếm pháp của thư thư đây!. Nàng mộtngựa phóng tới, ngựa chưa ngừng vó đã vạch ra một bông kiếm hoa, rachiêu Thất tinh bạn nguyệt, đến lúc hai ngựa kề nhau, mũi kiếm của nàngđã bắn ra bảy điểm hàn tinh, trong một chiêu chia ra đánh vào bảy chỗđại huyệt trên người Vương Yến Vũ. Hàn Trạm cha nàng là danh gia điểmhuyệt đệ nhất thiên hạ, công phu dùng kiếm thích huyệt của nàng tuy chưa tới mức lô hỏa thuần thanh, nhưng trong võ lâm cũng chi có hai sư huynh đệ Không Không Nhi mới có thể thắng được nàng, chiêu ấy đánh ra, phốihợp với oai thế của con ngựa khỏe xông vào, Vương Yến Vũ cũng bất giáctrong lòng hoảng sợ.
Chỉ nghe một tràng tiếng sắt thép chạm nhau, chấn động khiến trong tai ong ong, trong chớp mắt ấy, hai thanh kiếm đã chạm nhau bảy lần, hai người về bản lĩnh thì kẻ tám lạng, người nửacân, đều có sở trường không phân cao thấp, nhưng Vương Yến Vũ sau ngựacòn có thêm một người, nàng phải chiếu cố thêm cho Thiết Ma Lặc, vô hình trung lại bị trói buộc, như thế không khỏi có hơi thua thiệt, kiếmquang lướt qua, chỉ thấy một mớ tơ xanh theo gió bay đi, tóc của VươngYến Vũ đã bị chém đứt một mảng.
Thiết Ma Lặc cúi đầu xuống, núpsau lưng Vương Yến Vũ, không dám để Hàn Chỉ Phân nhìn thấy. Hàn Chỉ Phân lại nhịn không được dừng tay kêu lên :
- Ồ, thằng tiểu tử thốitha sau lưng ngươi bị thương phải không? Ném y xuống đi, ta không muốngiết người đã bị thương, cũng để ngươi dễ thi triển bản lĩnh, quyếtthắng thua với ta một phen?. Nguyên là nàng tuy không nhìn thấy diện mạo Thiết Ma Lặc, nhưng thấy y không hề lên tiếng, lại không giúp Vương Yến Vũ, tự nhiên đoán được là y đã bị thương.
Vương Yến Vũ kéo cương, lại xông lên trước, Hàn Chỉ Phân cười nói :
- Y là người gì của ngươi? Ngươi sợ y rơi vào tay bọn ta à? Bọn ta là hào kiệt thế thiên hành đạo chân chính, không giết người bừa bãi như ngươi, cũng không giết bừa tù binh, ngươi cứ yên tâm đi. Dù sao các ngươi cũng không chạy thoát, chẳng bằng bỏ y xuống, chúng ta dễ so tài một trận,nếu ngươi thắng được ta, ta có thể thuyết tình với Tân trại chủ theo quy củ võ lâm đơn đả độc đấu, thả cho các ngươi đi.
Thủ hạ của TânThiên Hùng ném Bạn mã sách ngựa ra cản đường, con ngựa hoàng phiêu thấyđường phía trước không thông, lập tức dừng vó, đang định tìm đường phóng đi, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Hàn Chỉ Phân đã thúc ngựa phóngtới, cười nói :
- Thế nào?
Ngươi không bỏ thằng tiểu tử này xuống được để đơn đả độc dấu với ta à?.
Vương Yến Vũ cả giận quát :
- Ngươi líu lo gì thế? Chuyện của ta cần gì ngươi quản!., rỗi quay đầungựa lại, lật tay đâm một kiếm vào ngực Hàn Chỉ Phân, nhát kiếm này kình lực rất mạnh, Hàn Chỉ Phân móp người xuống, trên lưng ngựa vung kiếmchém ngang ra, lúc ấy hai con ngựa đã kề sát nhau. Hàn Chỉ Phán sử chiêu này vô cùng nguy hiểm nhưng cũng lợi hại phi thường, nàng là trên lưngngựa khéo léo sử dụng Phục địa hồi long kiếm, nhưng nếu kỵ thuật kiếmthuật không cao cường, thì chiêu này khó mà sử dụng được.
Kiếmpháp của hai người mau lẹ như điện chớp, Vương Yến Vũ một kiếm đâmtrượt, đột nhiên chỉ thấy trường kiếm của Hàn Chỉ Phân phóng tới trướcngựa mình, chỉ còn cách lập tức co lại về phía sau, không thì song cướccủa nàng sẽ bị chặt đứt.
Vương Yến Vũ kỵ thuật quả nhiên caocường, đúng trong chớp mắt nguy hiểm ấy thân hình nghiêng đi một cái,lật người qua một bên, hai chân móc vào yên ngựa, giống như treo một bên hông ngựa, vả lại một tay nàng còn ôm Thiết Ma Lặc, kéo Thiết Ma Lặc ra khỏi lưng ngựa, tránh khỏi một kiếm ấy của Hàn Chỉ Phân.
Nhưngnàng lại không nghĩ tới việc con ngựa hoàng phiêu này lúc ấy đột nhiêncất tiếng hí vang, nhảy bật lên một cái, Vương Yến Vũ chỉ sử dụng mộtchân, không khống chế nó được, lập tức bị hất tung ra khỏi lưng ngựa.
Nguyên con ngựa này rất hiểu tính người, có thể bảo vệ chủ nhân, Tần Tương nam chinh bắc chiến, từng cưỡi nó thoát khỏi không biết bao nhiêu nguyhiểm, nó biết Vương Yến Vũ là địch nhân, lúc nó bị bắt, đã từng bị nữbinh của Vương Yến Vũ dùng nhiêu câu làm bị thương, vì thế nó vốn khôngphục Vương Yến Vũ cưỡi lên, một khi cồ cơ hội là lập tức hất nàng ngãxuống.
Hàn Chỉ Phân cả mừng, phi thân xuống ngựa, vung kiếm xôngvào đâm Vương Yến Vũ, Thiết Ma Lặc ngã lăn dưới đất, lăn tròn một vòng,vừa khéo tới cạnh người Vương Yến Vũ, y cũng không biết sức lực từ đâura, đột nhiên hai tay rung lên một cái, giống như nhất thời gấp rút,quên hết nguy hiểm dùng tay đỡ trường kiếm của Hàn Chỉ Phân, Hàn ChỉPhân sửng sốt, đang cảm thấy người này rất quen, chợt nghe Thiết Ma Lặckêu lên :
- Hàn thư thư!.
Hàn Chỉ Phân giật nảy mình, vội vàng thu tay lại, thất thanh kêu lên :
- Ma Lặc, là ngươi sao?.
Vương Yến Vũ thân thủ rất nhanh nhẹn, Hàn Chỉ Phân vừa thu kiếm về, nàng đãdùng thân pháp Lý ngư đả đỉnh lộn người nhảy bật lên, thân hình lướt ravài trượng. Hàn Chỉ Phân kêu lên :
- Không xong, nữ tặc trốn mấtrồi.., đang định vung kiếm đuổi theo, Thiết Ma Lặc đột nhiên ái chà mộttiếng, không biết vô tình hay hữu ý, vừa khéo ngã vào lòng nàng. Hàn Chỉ Phân giật mình hoảng sợ, không kịp xấu hổ, càng không nghĩ tới chuyệnđuổi theo địch nhân, vội vàng đỡ y lên, nói :
- Trời, Ma Lặc quả nhiên ngươi bị thương rồi, bị thương nặng quá!.
Vương Yến Vũ quay đầu nhìn lại, thấy hai người đã nhận ra nhau, cười gằn mộttiếng, vung kiếm xông ra, kiếm pháp của nàng tinh diệu, võ nghệ caocường, mọi người có mặt ngoài Hàn Chỉ Phân không có ai là địch thủ,không đầy khoảnh khắc nàng đã ra khỏi vòng vây.
Tân Thiên Hùng dùng Bạn mã sách bắt được con hoàng phiêu, đắc ý dương dương quay lại hỏi :
- Con gái Vương Bá Thông chạy rồi nhưng được con ngựa hoàng phiêu này,cũng không uổng chuyến đi này, ngươi cũng bắt được thằng tiểu tử này à?Ô, ngươi, không phải là Thiết, Thiết thiếu trại chủ sao?.
Thiết Ma Lặc thi lễ nói :
- Tân thúc thúc, lâu ngày quá, tiểu điệt chính là Ma Lặc.
Tân Thiên Hùng kêu lên :
- Hô, ngươi cao lớn quá, Thiết lão trại chủ tính ra đã có hậu duệ rồi, mọi người bọn ta đều nhớ ngươi.
Ngừng lại một lúc đột nhiên sa sầm mặt hỏi :
- Ma Lặc, mới rồi là chuyện gì? Tại sao ngươi thân thiết với con gái kẻ thù như thế?.
Thiết Ma Lặc đỏ mặt tía tai, có miệng không nói nên lời, Hàn Chỉ Phân cười nói :
- Tân thúc thúc, sao người lại sơ suất như thế, Ma Lặc bị thương, người chưa nhìn thấy à?. Thiên Hùng nói :
- A, té ra ngươi bị thương, bị họ bắt đi phải không?. Hàn Chỉ Phân nói chen vào :
- Há không phải mới rồi điệt nữ vừa giải khai huyệt đạo cho y sao?. Tân Thiên Hùng nói :
- Chẳng trách gì ngươi ngồi sau lưng thị như một pho tượng cứng đờ, thấyta cũng không kêu một tiếng. Thế nào, bị thương nặng không?. Thiết MaLặc thầm cảm kích Hàn Chỉ Phân giấu diếm cho y, nói :
- Còn khỏe, chỉ là tay chân bị thương một chút.
Tân Thiên Hùng nói :
- Hàn cô nương, thuốc kim sang của nhà ngươi tốt hơn của ta, vết thươngcủa Ma Lặc phiền ngươi lo giúp, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Y là thủlãnh, lúc ấy cuộc chiến đã kết thúc, trời cũng sáng dần. Y phải đi kiểmtra nhân số, thu xếp những người bị thương, cắt đặt người canh gác,chỉnh đốn bộ ngũ, chuẩn bị khi trời sáng, lập tức kéo quân về núi.
Hàn Chi Phân kéo Thiết Ma Lặc, chọn một chỗ sạch sẽ cùng sóng vai ngồi xuống. Hàn Chỉ Phân nhìn vết thương của y, cười nói :
- Vị cô nương kia đối xử với ngươi không tệ đâu, thuốc kim sang của Vương gia nhà họ so với của Hàn gia ta còn tốt hơn, cũng không cần phải lolắng cho ngươi đâu.
Thiết Ma Lặc vô cùng nhột nhạt, nói :
- Hàn thư thư, đừng nói đùa., Hàn Chỉ Phân cười nói :
- Ta nói sai à? Chẳng lẽ thuốc này không phải cô ta rịt cho ngươi sao?. Thiết Ma Lặc chỉ đành gật gật đầu nói:
- Là cô ta rịt. Hàn Chỉ Phân hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ nghiêm trang nói :
- Bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi, rốt lại là chuyện gì, mới rồi ta bịa đặt giúp ngươi, bây giờ ngươi phải nói thật cho ta nghe.
Thiết Ma Lặc nói :
- Ta bị thương bị bắt, cô ta áp giải ta về cốc Long Miên. Hàn Chỉ Phân cười nói :
- Thật chưa từng thấy cách đối xử với phạm nhân nào tốt thế này, đã không trói ngươi, không điểm huyệt người, lại cùng ngươi cưỡi chung một conngựa, còn ôm lưng cô ta nữa chứ.
Thiết Mà Lặc hai tai nóng bừng, hạ giọng nói :
- Ta cũng không biết cô ta có dụng ý gì, ta và cô ta thù sâu như biển, bị cô ta bắt được, vốn đã nghĩ là không thể sống được.
Hàn Chỉ Phân phì cười một tiếng, chìa ngón giữa ra, khẽ xỉa vào y một cái, nói :
- Thằng tiểu tứ ngốc nhà ngươi là ngươi không biết thật hay giả đấy, lạimột phen phụ lòng người ta rồi. Theo ta thấy ấy à, từ bảy năm trước, lúc còn là một tiểu cô nương, cô ta đã thích ngươi rồi.
Lần trước ở cốc Long Miên ngươi giao thủ với cô ta, không phải cô ta hạ thủ lưu tình với ngươi sao? Ngươi còn nhớ không?.
Thiết la Lặc vừa giận vừa thẹn, cao giọng nói :
- Hàn thư thư, ngươi đừng trêu ghẹo ta nữa? Ta và cô ta thù sâu như biển, bất kể cô ta đối xử với ta thế nào, mối thù của ta cũng phải trả thôi.Nếu ngươi không tin, ta sẽ thề cho ngươi xem.
Hàn Chi Phân bịt miệng y, cười nói :
- Trả thù hay không là chuyện của ngươi, ta bắt ngươi thề làm gì? Đừngkêu la ầm ĩ, người ta cười cho đấy. Câu này có hai tầng ý tứ, giống nhưnói sợ người ngoài biết chuyện giữa y với con gái Vương Bá Thông sẽ chêcười y, lại như nói việc y thề là chuyện buồn cười, Thiết Ma Lặc nghĩtới ý thứ nhất, trong lòng chợt hoảng sợ, lập tức không dám nói nữa.
Tân Thiên Hùng bước qua nói :
- Thế nào, vết thương khá chưa, có cưỡi ngựa được không?. Thiết Ma Lặc nói :
- Nhờ Hàn cô nương buộc cho thuốc kim sang, đã đỡ nhiều rồi, cưỡi ngựa không thành vấn đề.
Tân Thiên Hùng nói :
- Được, vậy thì mời ngươi lên sơn trại của ta nghỉ ngơi vài hôm, có vàingười ngươi quen cũng đang ở đó. Lúc ấy trời đã sáng, Tân Thiên Hùng ralệnh lập tức kéo quân lên đường.
Thiết Ma Lặc vốn định tới CửuNguyên gặp sư huynh, nhưng nghĩ mình còn bị thương, tuy có thể cưỡi ngựa nhưng nếu trên đường chạm trán địch nhân thì rất khó đối phó vả lại yđã lâu năm không gặp bọn Tân Thiên Hùng ý tốt khó từ chối, bè ưng huậntới sơn trại của Tân Thiên Hùng nghỉ lại vài hôm.
Con ngựa hoàng phiêu của Tần Tương đã bị bắt lại, có một đầu mục lên cưỡi thử, bị nó hất ngã, Tân Thiên Hùng cười nói :
- Con ngựa này đúng là ngựa hay, cho dù tính nết ương ngạnh, không phụngười cưỡi, ta vốn có thể chế phục nó, chỉ là dùng sức chế phục, thìtrong lòng nó cũng khôg phục!. Hàn Chỉ Phần nói :
- Để ta thửxem., rồi đi tới trước con ngựa, con ngựa ban ngày đã bị nhiêu câu làmbị thương, chân trước bị móc rách một miếng, lúc ấy thủ hạ của Vương Yến Vũ từng buộc thuốc cho nó, nhưng qua một đêm bôn ba đánh nhau, vải buộc đã rơi ra. Hàn Chi Phân thay thuốc buộc lại cho nó, vỗ vỗ lên cổ conngựa, cười nói :
- Ta và ngươi kết bạn, ý ngươi thế nào?., conngựa ngẩng đầu hí vang, lại như hiểu được ý tứ của nàng, khẽ cọ vàongười nàng, ngoan ngoãn để nàng cưỡi lên. Tân Thiên Hùng cười nói :
- Còn có ngươi biết cách, con ngựa này cho ngươi đấy. Nguyên con ngựa này cho rằng Vương Yến Vũ là kẻ thù, còn Hàn Chỉ Phân đánh đuổi Vương YếnVũ nên nó rất có hảo cảm với Hàn Chỉ Phân, chứ hoàn toàn không phải vìnàng buộc vết thương cho nó.
Thiết Hàn hai người cưỡi ngựa cùng đi, Hàn Chỉ Phân nói :
- Ma Lặc, ngươi có đói không? Chỗ ta có lương khô, ngươi xem đấy, ta rấtsơ sót, suýt nữa quên hỏi ngươi. Ma Lặc thầm cảm kích nàng chăm sóc lolắng cho y, lập tức nói :
- Đa tạ. Ta còn có thịt khô, mời cô ănmột chút rồi sẽ lên đường. Số thịt khô ấy là Vương Yến Vũ tặng y, ThiếtMa Lặc ăn thịt, nghĩ tới chuyện đêm qua, bất giác thẫn thờ.
Hàn Chỉ Phân nói :
- Ngươi nghĩ gì thế?. Thiết Ma Lặc nói :
- Không có gì. Cha cô khỏe không? Năm xưa ta được đội ơn chiếu cố, đang muốn bái kiến gia gia người.
Hàn Chỉ Phân nói :
- Khỏe. Nhưng ngươi muốn gặp người chỉ e không được như nguyện, người không ở sơn trại. Thiết Ma Lặc cười nói :
- Ủa, cha cô yên tâm để một mình cô làm nữ tặc đại vương à?.
Hàn Chỉ Phân nói :
- Ta có muốn làm Tân thúc thúc cũng không cho, cha ta vì phải đi xa thămbạn không tiện dắt ta cùng đi nên mới để ta ở lại sơn trại, nhờ Tân thúc thúc chiếu cố cho ta.
Tân Thiên Hùng cưỡi ngựa đi phía trước, nghe thế quay lại cười nói :
- Không phải ta chiếu cố cho cô ta mà là cô ta giúp đỡ ta, nếu không cóTát thị song anh và cô ta ở trên sơn trại, thì Vương Bá Thông đã sớmnuốt luôn núi Kim Hạc của ta rồi.
Núi Kim Hạc cách cốc Long Miênhơn một trăm năm mươi dặm, khoảng xế chiều thì người ngựa về tới sơntrại. Đầu mục lớn nhỏ trong sơn trại đã sớm ra nghênh đón, Tát thị songanh và Long Tàng thượng nhân lấy thân phận khách khanh ở lại sơn trại,họ và Thiết Ma Lặc là người quen cũ, đôi bên gặp nhau, nói tới chuyệnđại náo cốc Long Miên năm xưa, ai cũng mười phần cảm khái.
Mọi người nhìn thấy con ngựa hoàng phiêu đều tấm tắc khen ngợi, Long Tàng thượng nhân nói :
- Làm sao bắt được con ngựa này thế?. Hàn Chỉ Phân nói :
- Là của con gái Vương Bá Thông, bị Tần thúc thúc bất được!. Tàng thượng nhân nói :
- Không đúng!. Hàn Chỉ ngạc nhiên, đang định hỏi tại sao không đúng, Thiết Ma Lặc đã nói:
- Đây là của một viên võ quan. Viên võ quan ấy bị họ vây khốn, vừa khéota đi ngang, tuốt kiếm tương trợ, y mới phá vây chạy được., lúc ây bènkể lại một lượt những chuyện đã qua, Long Tàng thượng nhân nói :
- Viên võ quan ấy tên gì?. Thiết Ma Lặc nói :
- Lúc y ra khỏi vòng vây, từng nói tên họ, là họ Tần, còn tên thì ta quên rồi. Long Tàng thượng nhân nói :
- Thế thì đúng rồi. Viên võ quan ấy tên Tần Tương, tổ phụ của y chính làTần Thúc Bảo khai quốc nguyên huấn của bản triều, ta nhận ra con ngựa ycưỡi, người này tuy là võ quan nhưng thích kết giao với các hào kiệtphong trần, năm xưa ta hóa duyên ở kinh sư, từng được y khoản đãi. HànChỉ Phân cười nói :
- Nói thế thì con ngựa này ta chỉ tạm thời sử dụng, sau này còn phải nghĩ cách trả lại cho chủ nhân.
Tân Thiên Hùng trầm ngâm hồi lâu, nói :
- Ngựa là chuyện nhỏ, ta nghe nói Tần Tương theo sứ giả của triều đìnhtới Phạm Dương, bây giờ An Lộc Sơn lại định bắt y, cục diện nhất định có biến. Lúc ấy liền phái hai mũi thám tử, một mũi tới Phạm Dương nghengóng quân tình, một mũi tới cốc Long Miên thăm dò động tĩnh.
Thiết Ma Lặc ở lại dưỡng thương trên sơn trại, bọn Tân Thiên Hùng để đề phòng Vương gia tới trả thù, hàng ngày chỉ có thể bỏ ra chút ít thời giờ tớithăm Thiết Ma Lặc một hai lần. Hàn Chỉ Phân thì cơ hồ làm bạn với y suốt ngày, hai người đàm luận võ công, đều kể lại chuyện mình biết, nên cũng không cảm thấy cô đơn.
Qua bốn năm ngày, vết thương của Ma Lặcđã khỏi hẳn, những chỗ da thịt bị móc đã lành lại, hai mũi thám tử TânThiên Hùng phái đi đã lần lượt trở về. An Lộc Sơn quả nhiên đã dấy quânlàm phản, lấy danh nghĩa trừ diệt Dương Quốc Trung, suất lãnh mười lămvạn quân kỵ quân bộ dưới quyền, phao lên là hai mươi vạn, nam hạ tiếnđánh Trường An. Cốc Long Miên cũng tất bật chuẩn bị, Vương Bá Thông đãphát lục lâm tiễn, sai các sơn trại quy thuận y dấy quân.
ThiếtMa Lặc sợ đại chiến xảy ra, đường sá sẽ bị ngăn trở, vết thương vừa lành là lập tức từ biệt. Tân Thiên Hùng không tiện giữ lại, lúc ấy bày tiệctiễn hành, trong tiệc ân cần dặn dò, nhờ Thiết Ma Lặc chuyển lời tới Nam Tễ Vân, nói nếu có cần gì thì núi Kim Hạc xin theo lệnh sai khiến.
Hàn Chỉ Phân cũng ngồi cùng tiệc với họ, lúc lâm hành, Thiết Ma Lặc cảmthấy rất lưu luyến, Hàn Chỉ Phân lại cười nói tự nhiên, như không coitrọng cuộc chia tay này.
Tân Thiên Hùng tặng y một con ngựa tốt,Thiết Ma Lặc đi được một đoạn, không biết thế nào trong đầu lại xuấthiện hình bóng hai cô gái, một là Vương Yến Vũ, một là Hàn Chỉ Phân.Trong lòng nghĩ thầm :
- Vương Yến Vũ đối với mình giống như lưuluyến không thể rời ra, còn Hàn Chỉ Phân sao không chịu tiễn mình xuốngnúi?. ý nghĩ chưa dứt, chợt nghe tiếng nhạc ngựa khua vang, quay đầunhìn lại, không phải Hàn Chỉ Phân đang thúc ngựa đuổi theo sao?
Đúng là:
Ai nói nữ nhi tình lạnh nhạt,
Phóng ngựa theo sau chỉ bởi chàng.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.