Đường Giao Xuyên!
Đỗ Hà cố định điều tức chỉ chốc lát, khôi phụcmột chút nội tức đã tổn hao qua chiến đấu thì nhận được tin quân ThổPhiên sắp đến. Nghỉ ngơi một lát, binh sĩ đã chỉnh trang lại giáp trụ,ngậm nhánh cây ở miệng đề phòng phát ra âm thanh tiến vào địa điểm dựđịnh mai phục ẩn nấp. Cự ly Tùng Tán Kiền Bố còn cách khoảng nửa canhgiờ, lưới đã giương xong, chỉ chờ con mồi tiến vào. Vào giữa trưa, từtàng cây ở hướng đông nam dần bốc lên bụi đất. Trong lòng Đỗ Hà dâng lên niềm hưng phấn lẫn kích động: Tùng Tán Kiền Bố rốt cục mắc câu rồi!
Trên đường đi, Đỗ Hà đã dùng chiến thuật tâm lý, thông qua sự quen thuộc đối với địa hình, không ngừng dẫn quân Thổ Phiên mắc câu. Hắn lợi dụng bakhu vực hiểm yếu kéo dãn khoảng cách với quân Thổ Phiên, khiến Tùng TánKiền Bố sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy chỉ cần dừng lại thám thínhsẽ lãng phí thời gian, ngược lại mất dấu Đường quân.
Vì thế khigặp sơn cốc không tính là hiểm địa này, Tùng Tán Kiền Bố dĩ nhiên sẽkhông phí thời gian ở lại thám thính, không biết đây là diệu kế mà Đỗ Hà và Lý Tích hợp lực trù tính.
Nhìn đại quân Thổ Phiên dần xuấthiện trước mắt, huyết mạch toàn thân Đỗ Hà sôi trào, huyết dịch xônglên hai má và đỉnh đầu, trái tim đập mạnh.
Lá cây xào xạc trong gió, quân Thổ Phiên hành quân cấp tốc, cũng không để ý hai bên có phục binh hay không.
Quân đi đầu của Thổ Phiên đã tiến nhập vòng phục kích, Đỗ Hà nhìn chằm chằm, chỉ thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp.
Hắn nhìn sang La Thông, Phòng Di Ái, cũng thấy bọn chúng lộ ra vẻ khẩn trương.
Vào lúc quyết định thắng bại, không ai tránh khỏi cảm giác như vậy.
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tàng cây, nghe truyền đến tiếng chim lảnh lót, nào ai có thể ngờ chỉ trong chốc lát nữa, rừng cây yên tĩnh đẹp đẽ như thế sẽ biến thành chiến trường đẫm máu?
Đột nhiên, dưới sườn núi có một nhân ảnh hấp dẫn lực chú ý của hắnn: Đó là một tướng lĩnhđịch quân ở phía đối diện, tuổi chừng trên dưới hai mươi, người mặc giáp vẩy cá được chế theo phương thức rất cổ xưa, trước sau đều đeo kimphiến, eo lưng thẳng tắp, dù kim giáp trầm trọng nhưng không thể cheđược hình thể hùng tráng và khí phách ngạo nghễ.
Mặc dù không thể khẳng định hắn là Tùng Tán Kiền Bố, nhưng có thể khẳng định đó là mộttrong những thủ lĩnh của địch quân, thuộc về nhân vật quan trọng.
Quân Thổ Phiên rốt cục hoàn toàn chui vào trong túi Đường quân, Đỗ Hà taycầm Bàn Long kiếm, chỉ còn chờ Lý Tích dẫn đầu phát động tiến công.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên sâu trong đường núi phíatây vang lên tiếng kèn và trống trận, vô số tinh kỳ tuôn ra...... LýTích rốt cục đã phát động!
Hành động này lập tức dẫn theo phảnứng dây chuyền, Đường quân ẩn ở hai bên sườn núi như nấm sau mưa xôngra, tiếng quát tháo như như thủy triều hướng chân núi dũng mãnh lao tới, sĩ khí dâng trào đến cực điểm.
Gần mười vạn Đường quân cùng kêu lên hô ứng, tiếng gầm khiến cả thiên địa biến sắc.
Trong rừng cây vô số chim chóc bị tạp âm kinh hãi bay vụt lên. Trong lúc nhất thời người hô ngựa hý, bụi đất tung bay, cảnh tượng yên lặng lập tức bị hỗn loạn cùng ầm ĩ thay thế.
- Bang bang bành bành!
Đường quân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, từng người vất xuống dưới núi một bìnhdầu hỏa, một bó củi khô hay cỏ tranh dễ cháy rồi dùng hỏa tiễn bắn ra,lửa mạnh bốc lên trùm lấy quân Thổ Phiên kêu la thảm thiết.
Đường quân đứng trên hai dốc núi, dùng mũi tên nhọn, đá lăn, khúc cây némxuống, nhất thời bụi đất bốc lên đầy trời, rầm rầm điếc tai, thanh thếkhiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Quân Thổ Phiên hiển nhiên không ngờ tới Đường quân mai phục, nguyên một đám đều bị đánh trở tay không kịp, loạn cả một đoàn.
Đỗ Hà cũng hiện thân, thấy thế ầm ĩ cười dài:
- Thổ Phiên hại dân hại nước, lần này nếu ta không khiến các ngươi thất bại thì sau này sẽ viết ngược tên!
Tuy hắn nói không lớn nhưng nội lực không tầm thường, trong chiến trườnghuyên náo vẫn có thể truyền tới vào tai từng tên quân tốt Thổ Phiên.
Thế lửa dần dần tắt, trường kiếm Đỗ Hà chỉ phía xa,dẫn đầu lao xuống núi.
Đại quân đối phương ngàn dặm mà đến, cũng không có đầy đủ thời gian nghỉngơi nên còn mệt mỏi, hiện giờ sĩ khí như cầu vồng, chỉ trì hoãn mộtchốc sẽ khiến khí thế suy yếu nên thừa dịp địch nhân hỗn loạn xua quâncường công là hợp đạo dùng binh.
Lý Tích thân kinh bách chiến cũng minh bạch đạo lý hày, cùng lúc gióng trống tiến công.
Các binh sĩ theo tiếng trống xông ra, binh sĩ Thổ Phiên hồn phi phách tán,còn chưa kịp dừng lại bày trận phòng ngự đã máu chảy đầm đìa.
Cảmột đám Chấp Thất Tư Lực, Ngưu Tiến Đạt, Lưu Lan, Lý Nghiệp Hủ, Lý KếNghiệp như mãnh hổ từ trên núi lao xuống, vạn người cùng rống, nổ vangrung trời, toàn bộ chiến trường một mảnh thảm thiết.
Đội tiênphong gồm 3000 người tạo thành tràn xuống, chia cắt đại quân Thổ Phiênkhiến bọn chúng không thấy lẫn nhau, mặc dù tại đây địa hình cũng khônghiểm yếu vẫn có thể vây khốn toàn diệt.
Tiếng gào thét vang lêndưới rừng cây, kinh hô cùng thảm thiết liên tiếp, thanh âm binh khí giao kích xen lẫn tiếng cốt nhục gãy vỡ trầm đục, máu tươi nhuộm hồng cảrừng cây bãi cỏ.
Đỗ Hà đáp xuống, đem Bàn Long Kiếm ngậm trong miệng, hai tay rút bao tên bên hông bắn ra liên hoàn.
Binh tướng Đường quân sớm đã biết rõ Đỗ Hà có tuyệt kỹ này nhưng hiện giờchứng kiến vẫn không thể kìm lòng, phát ra tiếng sợ hãi thán phục từ đáy lòng.
Nội lực gia trì ám khí, mạnh không kém cung tiễn, chuẩntâm càng không cần nhiều lời, mũi tên như có mắt liên tiếp bắn về phíachỗ hiểm trên thân thể địch nhân. Bắn hạ chừng mười tên, hắn cầm BànLong Kiếm bay lên, sử ra Thiết Huyết thập nhị thức chém qua biển người,kiếm quang bắn ra bốn phía, đại khai đại hợp, thế không thể đỡ.
Có một tên Vạn phu trưởng Thổ Phiên thấy hắn đồ sát binh sĩ bên mình nhưthế, lòng đầy căm phẫn, múa lấy Lang Nha bổng vọt mạnh đi qua.
Đỗ Hà cười lạnh, thi triển khinh công trong nháy mắt vượt qua khoảng cách ba trượng.
Trường kiếm của hắn từ trên cao chém xuống, chẻ đôi khôi giáp đối phương, tiếp tục cắt vỡ bộ ngực, máu tươi bắn ra tung tóe.
Tên Vạn phu trưởng trợn tròn tròng mắt không thể tin, vẫn còn giơ thanh Lang Nha bổng, cứ thế đổ gục.
Mặc dù chết đi nhưng hắn vẫn không thể biết vì sao mình chết, đối phương rõ ràng còn cách hắn ba trượng sao đột nhiên hiện ra trước mặt, trong tình huống hắn không hề phòng bị chém ra một kiếm.
Chẳng lẽ Đường nhân này lại biết súc địa pháp! Người đã chết đi, dĩ nhiên vĩnh viễn không thể biết.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, nhưng thắng bại đã quyết định vào khoảnh khắc Tùng Tán Kiền Bố đi vào bẫy rập!