Đại Đường Đạo Soái

Chương 90: Phòng Di Ái trở về



Đại điện khí thế bàng bạc, điêu lan thế ngọc, khắp nơi đều biểu hiện tôn vinh, Lý Thế Dân ngồi trên ngai vàng, tiếp kiến tín sử mang đến chiếnbáo.

Đỗ Hà đứng ngay bên cạnh.

- Hoàng thượng, Tùng Châu báo nguy, Tùng Châu đô đốc Hàn Uy dâng thư thông tri, thỉnh hoàng thượng xem qua!

Tín sử chạy vội ngàn dặm, phong trần mệt mỏi đem một phong tấu chương giơ cao trước người.

- Mau đem chiến báo trình lên!

Lý Thế Dân không giận còn mừng, thần sắc có chút gấp gáp khó dằn nén!

Tổng quản thái giám cầm tấu chương trong tay tín sử, cung kính dâng lên cho Lý Thế Dân ngự lãm.

Lý Thế Dân xem hết tấu chương, thần sắc có chút âm tình bất định, hỏi:

- Nếu nói như vậy Hàn Uy đã thất bại!

Tín sử cúi đầu, thấp giọng nói:

- Binh mã Tùng Châu thành không đủ, đô đốc tính sai thế địch, bị địch đánh bại.

- Trẫm xem là do hắn khinh địch thì đúng hơn!

Trên mặt Lý Thế Dân đầy vẻ uy nghi, trong mắt hiện tia tinh quang.

- Như thế cũng tốt, thật cũng giúp trẫm xem rõ diện mục của một người…Ngươi lui xuống đi!

Hắn quát lui tín sử, đem tấu chương bảo thái giám đưa cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà tiếp nhận xem thật kỹ.

Tấu chương của Hàn Uy viết rõ hai sự việc, một là hắn ý đồ dò hỏi hư thậtcủa Thổ Phiên, ra khỏi thành nghênh địch nên bị Thổ Phiên đánh bại, haotổn hơn ngàn nhân mã. Hai là bởi vì chiến sự thất bại, có một bộ phậnKhương Tù phụ thuộc Đường triều liền phát động phản loạn, Khương Tù Diêm Châu thứ sử Biệt Tùng Ngọa Thi cùng Nặc Châu thứ sử Bả Lợi Bộ Lợi haingười thấy gió liền nghiêng theo, sách động cả châu đầu hàng Thổ Phiên,Bạch Lan nhất tộc cũng bởi vậy đã tiếp nhận Thổ Phiên thống nhất quảnlý.

Lý Thế Dân quan tâm cũng không phải vì Hàn Uy bại, mặc dùkhông có chuyện hắn khinh địch lần này, y theo kế hoạch của họ cũng phải giả bại, hắn quan tâm chính là chuyện dị tộc bội phản.

Hắn đượcxưng là Thiên Khả Hãn, đã được vạn bang quy hạ, cũng tự nhận đối vớinhững dị tộc chịu phụ thuộc Đại Đường cũng không đối đãi thiệt thòi, đối xử như nhau, nhưng hôm nay chỉ gặp thất bại nho nhỏ, vừa bị uy hiếp một chút liền làm phản. Đây không thể nghi ngờ là hung hăng quạt một bạttai trên mặt hắn, cho nên hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thật cho trẫm nhìn rõ gương mặt thật của một số người!

Đối với việc này ngươi thấy thế nào!

Sắc mặt Lý Thế Dân thật âm trầm.

Đỗ Hà minh bạch Lý Thế Dân muốn hỏi chuyện những dị tộc làm phản, thong dong cười nói:

- Tiểu tử ngược lại cho rằng chuyện này chưa chắc không phải là một chuyện tốt!

Lý Thế Dân lạnh lùng nhìn hắn.

Đỗ Hà ung dung cười nói:

- Lý thúc thúc còn nhớ lúc trước tiểu tử từng nói qua ngài đối đãi khoandung với dị tộc, thực sự là đối xử quá tốt. Cách làm như thế tuy thểhiện trí tuệ bao dung của ngài, nhưng lại làm cho những kẻ có lòng dạkhó lường thừa dịp nguy cơ. Cũng tỷ như nói Diêm Châu thứ sử cùng NặcChâu thứ sử, bọn hắn căn bản cũng không chút chống cự, nếu gặp phảichuyện hao tổn ích lợi lập tức lại đổ về phương khác. Ta có thể khẳngđịnh, chỉ cần quân ta đại phá Thổ Phiên, hai vị thứ sử này sẽ lập tứcdâng thư thỉnh cầu thứ tội, hơn nữa còn biên ra một đống lớn lý do đểchứng tỏ mình vô tội. Tiểu tử cho rằng loại người này không thể buôngtha. Đại Đường ta có thể tiếp nhận bất cứ dị tộc nào quy thuận, nhưngnếu dị tộc chỉ vì lợi ích mà đến, còn không bằng đem tiêu diệt sạch!

Lý thúc thúc, tiểu tử có một đề nghị. Đối với dị tộc nguyện ý cùng hoạnnạn với đại đường, cho họ giúp đỡ, lại để cho họ hộ vệ biên cảnh ĐạiĐường, đối với dị tộc chỉ vì ích lợi mà đến, kiên quyết tru diệt, tuyệtkhông dung tình. Lại để cho thiên hạ dị tộc biết rõ, Đại Đường có thểcho họ thổ địa ngừng chân, cũng có thể lập tức cho họ tay trắng thậm chí là diệt tộc…Nhất là loại dị tộc ngay lúc chiến đấu lại phản bội, càngkhông cho phép tồn tại, nhất định phải áp dụng thủ đoạn thiết huyết!

Từ trước tới nay Đỗ Hà luôn tôn sùng lời nói “không phải tộc ta, kỳ tâm tất dị”, vì vậy nói chuyện lại tràn đầy sát cơ.

Trong lịch sử Lý Thế Dân đối nội đối ngoại lại đối xử như nhau, cách làm nhưthế tuy hấp dẫn những vị danh tướng dị tộc uy danh hiển hách như ChấpThất Tư Lực, Khế Tất Hà Lực, A Sử Na Xã trung tâm quy thuận, nhưng cũnglàm cho một ít tiểu nhân dị tộc lòng dạ khó lường thừa dịp lợi dụng.

Cho nên mỗi lần thất bại, đều có một ít đầu tường thảo lắc lư bất định,những cỏ đầu tường này nếu ngày nào chưa diệt, cuối cùng sẽ có một ngàygây thành đại họa.

Lý Thế Dân trầm mặc hồi lâu, nhẹ gật đầu cười lạnh nói:

- Hiền chất nói không sai, trẫm đem trọng tâm đặt ở bắc địa Tây Vực, mộtmực bỏ qua việc thống trị phía nam, cũng nhân cơ hội này cẩn thận sửatrị một chút!

Lời nói của hắn âm trầm tràn đầy hàn ý.

Lý Thế Dân vốn là một vị đế vương sát phạt quả quyết, trải qua sự nhắc nhở của Đỗ Hà, đã động ý định giết gà dọa khỉ.

Hưởng thụ ân đức lớn của Đại Đường vương triều, cũng tới thời điểm khiến chonhững dị tộc kia hiểu được một chút uy danh của Đại Đường.

Đỗ Hà về tới quân doanh, ngoài ý muốn nhìn thấy đám binh lính dưới trướng đang tụ tập cùng một chỗ, quát:

- Không lo đi huấn luyện, tụ một chỗ làm gì?

Đám quân tốt thấy Đỗ Hà đã đến, nhao nhao nhường ra một lối đi.

Thuận lối đi nhìn vào, ngay trung ương đám người có hai người đang đối nghịch lẫn nhau, một là La Thông đang đối diện hắn, một bóng lưng khác thậtquen thuộc, mặc võ sĩ bào màu xanh, nhưng không biết là người phươngnào. Đỗ Hà cảm thấy kỳ quái, La Thông ở bên trong quân doanh ngoại trừkhông thắng được mình, nhưng người khác tới đối chiến chỉ giống như đitìm tai vạ.

Hôm nay lại có người dám cùng La Thông đối chiến?

Nhưng người đối chiến với hắn cũng thật bất phàm, thế đứng của hắn như tùngbách, thân thể cường tráng, đầu cao hơn La Thông nhưng trong tay cầm một thanh mạch đao thật làm người sợ hãi, tựa hồ do thuần thép chế tạo, hàn quang sáng ngời, dưới ánh mặt trời sắp khuất chiếu xuống tản ra ánhsáng chói mắt.

Đại Đường mạch đao thuộc về binh khí trọng binh,nặng tới năm mươi cân, nhưng mạch đao trong tay người nọ phải đạt tớimột trăm tám mươi cân.

Vương Đức chạy ra nghênh đón Đỗ Hà, cười nói:

- Là hiệu úy mới tới, tên là Phòng Di Ái. La hữu lang tướng tựa hồ cóchút xem thường hắn, châm chọc vài câu. Hắn tức giận liền hướng La hữulang tướng đòi khiêu chiến!

Hà mễ?

Phòng Di Ái!

Đây không phải là cùng mình, a không, là cùng “Đỗ Hà” trảm đầu gà đốt giấy vàng kết huynh đệ bên trong thanh lâu đó sao!

Lại nói tên tiểu tử này mất tích đã hơn nửa năm rồi!

Lúc hành quan lễ, chính mình từng hỏi qua Phòng Huyền Linh về tin tức của Phòng Di Ái, lúc ấy Phòng Huyền Linh chỉ nói:

- Di Ái được Thúc Bảo thừa nhận, rời khỏi Trường An, đi quân doanh phương bắc lịch lãm rèn luyện!

Lúc ấy Đỗ Hà còn cảm thấy vui mừng, vẫn nghĩ sẽ có đoạn thời gian không códịp gặp lại, nhưng không tưởng được mới không bao lâu đã thấy hắn.

Nghĩ như vậy nhưng thần sắc chợt biến, thuở nhỏ Phòng Di Ái bị cha hắn bứcbách học văn, nửa năm trước mới bỏ văn tập võ, tuy sư phụ là Đại Đườngđệ nhất mãnh tướng, nhưng so với Tiểu Bá Vương La Thông đã tập võ từ nhỏ khởi điểm đã kém hơn rất nhiều, làm sao có thể là đối thủ.

Vừa định tiến lên ngăn cản nhưng đã chậm một bước!

- Haiiii…!

Phòng Di Ái hét lớn một tiếng, vượt lên một bước, mạch đao trong tay bổ thẳng xuống, là một chiêu Lực Phách Hoa Sơn.

Chỉ nghe “hô” một tiếng, mạch đao tiếp xúc cùng không khí, sinh ra tiếng xé gió mãnh liệt, một đao lại phảng phất như xé rách cả không khí.

Đỗ Hà thầm giật mình, hắn còn đứng cách Phòng Di Ái tới hai mươi bước,nhưng cách xa hai mươi bước mà hắn vẫn có thể nghe được tiếng xé gió vôcùng mãnh liệt kia.

Tận đáy lòng La Thông có chút xem thườngPhòng Di Ái, nhưng một đao của đối phương đánh xuống, thần sắc La Thônglập tức đại biến. Lúc một đao chém xuống, đao không bổ trúng, nhưng khítức cuồng bá kinh hồng hãi nhiên lại làm cho La Thông sinh ra cảm giáckhông thể chống cự.

Phòng Di Ái đoạt được thượng phong, muốntránh né cũng không còn kịp, huống chi tính tình La Thông vốn hiếuthắng, làm sao cam tâm né tránh, hai tay giơ cao trường thương ngạnhkháng một chiêu kia.

Phanh!

Một thanh âm binh khí giao nhau nổ mạnh đinh tai nhức óc, kích thích bụi đất đầy trời.

Cự lực tràn đến, thiết thương nặng ba mươi cân đã bị lực lượng song phương đập vào, không chịu nổi liền cong vẹo xuống.

Lực lượng càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng La Thông không giữ đượcthương, miệng đã bị đánh rách, máu chảy tuôn, trường thương rời khỏi tay đăng đăng đăng bật lùi tới năm bước, nhưng dù là như thế vẫn không cách nào định trụ được lực đạo, dưới chân vấp ngã đặt mông ngồi bệch dướimặt đất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv