Trường Nhạc lòng như lửa đốt chạy đến Đông Cung, khuônmặt tái nhợt. Nàng không thể tin được Lý Thừa Càn sẽ làm ra chuyện phảnnghịch như thế nhưng nàng càng tin Vũ Mị Nương sẽ không nói dối.
Nàng không kìm được vội vàng chạy tới hoàng cung. Sau khi biết được Lý ThếDân, Đỗ Hà đã đi Đông Cung để thăm Lý Thừa Càn, nghĩ đến khả năng lịchsử tái diễn càng không dám có bất kỳ lãnh đạm lại chạy tới Đông Cung, hy vọng có thể trước lúc Lý Thừa Càn phát động bức vua thoái vị thông triLý Thế Dân, Đỗ Hà cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Còn chưa tới Đông Cung, Trường Nhạc đã phát hiện khác thường, phòng thủ quá mức sâu nghiêm.
Nàng lớn lên trong hoàng cung nên cũng có hiểu biết nhất định với bố phòngtrong nội cung. Hoàng cung đúng là thủ vệ thâm nghiêm nhưng chỗ chânchính thâm nghiêm là các yếu đạo cửa cung, trong tường viện tuy thỉnhthoảng có tuần binh đi qua nhưng sẽ không tụ tập quá nhiều.
Bởivì hoàng cung quá lớn, nếu đem binh mã tuần tra nhiều lên sẽ tiêu tốn cả vạn. Nhưng vừa tới đầu tường Đông Cung, Trường Nhạc đã gặp hai tốp quân tốt tuần tra:
- Chẳng lẽ đại ca đã triển khai hành động? Nếu lànhư thế, mình đi vào chẳng phải là dê vào miệng cọp, trở thành con tincho đại ca uy hiếp phụ vương, Đỗ lang?
Nàng chấn động nhưng bên ngoài vẫn không lộ vẻ gì khác thường, ẩn ẩn phát giác có ánh mắt giám thị sau lưng.
Trọng Tôn Chi phát hiện Trường Nhạc thì biến sắc, trong giây lát đã quyết định nếu nàng tiến vào Đông Cung thì bắt làm con tin.
Khi Trọng Tôn Chi xuất hiện trong tầm mắt Trường Nhạc, nàng nhìn hắn một lát rồi tiến lên nói:
- Ta nhớ ngươi là Trọng Tướng quân. Ta nhận ra ngươi.
- Sau khi chinh phạt Thổ Dục Hồn, phụ hoàng từng triệu kiến qua ngươi...... Còn khen ngươi trung dũng hơn người.
Trọng Tôn Chi không ngờ Trường Nhạc lại đến gần, trong lúc nhất thời có cảmgiác thụ sủng nhược kinh. Trường Nhạc là Trưởng công chúa của Đại Đường, lại là mỹ nhân tuyệt thế, để nàng nhớ được tên cũng là một chuyện cựckỳ quang vinh, vội vàng đáp lễ nói:
- Trí nhớ công chúa thật tốt, mạt tướng Trọng Tôn Chi bái kiến Trường Nhạc công chúa.
Trường Nhạc ôn hòa cười nói:
- Nhớ là Tướng quân lúc ấy ở dưới trướng Hầu Quân
Tập, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Trọng Tôn Chi đoán không ra ý đồ của Trường Nhạc, chỉ có thể cười nói:
- Một lời khó nói hết, bất quá mạt tướng bây giờ là Hữu Kim Ngô Vệ Tướng quân, phụ trách phòng vệ trong nội cung.
Quân tốt bốn phía thấy Trọng Tôn Chi cùng Trường Nhạc hàn huyên lẫn nhau,đều lộ vẻ yêu thích lẫn ngưỡng mộ. Tuy bọn họ đều biết nàng đã gả chồngnhưng có thể nói chuyện với nữ tử xinh đẹp như vậy cũng là một chuyệnhạnh phúc.
Trường Nhạc cũng không hỏi nhiều, nhăn nhó:
-Trường Nhạc có chuyện muốn nhờ Tướng quân...... Là như thế này. Nghe nói đại ca sinh bệnh, hình như rất nghiêm trọng, không biết hiện tại rasao?
Trọng Tôn Chi vội hỏi:
- Tình huống cụ thể như thếnào, ta cũng không rõ ràng lắm. Công chúa đã muốn biết, sao không tựmình đi dò hỏi Bệ Hạ cùng Đỗ tướng quân, hai người đều đang ở trong Đông Cung.
Trường Nhạc biến sắc:
- Đỗ lang đã ở đây, được rồi, để ta đi tìm mẫu hậu. Đa tạ trọng Tướng quân nhắc nhở.
Nàng vội vàng hấp tấp quay đầu bước đi, tựa hồ gặp chuyện gì khó xử.
Trọng Tôn Chi có chút không hiểu thấu, lập tức tưởng tượng, cũng giật mình,ai cũng biết Đỗ Hà cùng Lý Thừa Càn bất hòa, Trường Nhạc tuy là em gáiLý Thừa Càn nhưng cũng là phu nhân của Đỗ Hà, không muốn cho trượng phubiết rõ mình quan tâm Lý Thừa Càn cũng là chuyện thường tình.
- Tướng quân.
Một gã quân tốt sau lưng thấp giọng nhắc nhở một câu, ý hỏi sao không bắt Trường Nhạc.
Trọng Tôn Chi lắc đầu nói:
- Không thể nhiều chuyện. Thủ vệ trong nội cung không chỉ có chúng ta, cứ ở Đông Cung vẫn là ổn thỏa nhất, đừng chọc vào Trường Nhạc.
NếuTrường Nhạc bước vào Đông Cung thì sẽ phải bắt nàng nhưng giờ nàng còn ở ngoài, tại đây thỉnh thoảng sẽ có người khác đi qua. Ngoài ra hắn đảmnhiệm Hữu Kim Ngô Vệ Tướng quân chỉ mới nửa năm, trong một ngàn ngườichưởng quản cũng không phải đều trung thành, động thủ vào lúc này cũngkhông phải là cao minh.
Đương nhiên nếu như Trường Nhạc lộ ra bất luận điều gì để cho hắn nghi ngờ thì hắn dĩ nhiên sẽ không tha. Chỉ làTrường Nhạc biểu diễn quá tốt, nhất cử nhất động hợp tình hợp lý, vàolúc nghe Đỗ Hà ngay tại Đông Cung thì bộc lộ thần thái thê tử sợ trượngphu biết vô cùng tinh tế khiến không ai có thể hoài nghi.
Đến lúc ra khỏi Đông Cung, Trường Nhạc mới thở phào, cảm thấy sau lưng lạnhbuốt, mồ hôi ướt đẫm áo lông. Lúc ban đầu nàng chỉ là phát giác được một chút dị thường nhưng Trọng Tôn Chi xuất hiện đã khẳng định ý nghĩ củanàng. Bởi vì nàng biết rõ Trọng Tôn Chi là người của Hầu Quân Tập. Lúctrước chinh phạt Thổ Dục Hồn, Trọng Tôn Chi theo đại quân thảo phạt từng tác chiến trong khu vực không có người ở hai ngàn dặm, dùng 200 kỵ độtphá lập nhiều đại công.
Lý Thế Dân phong Trọng Tôn Chi làm tướngquân, đưa hắn về dưới trướng Hầu Quân Tập, lại để cho hắn chỉ huy mộtcánh quân nhưng hắn cự tuyệt, tỏ vẻ muốn hiệu lực dưới trướng Hầu QuânTập. Lý Thế Dân cũng tôn trọng ý nguyện của Trọng Tôn Chi nên không miễn cưỡng.
Lúc ấy Trường Nhạc vừa lúc ở bên nên biết việc này, càngbiết Trọng Tôn Chi tuy là tướng quân nhưng lòng trung với Hầu Quân Tậpcòn hơn Lý Thế Dân.
Trường Nhạc được Vũ Mị Nương cho biết chủ mưu của lần bức vua thoái vị này là Hầu Quân Tập nên khi Trọng Tôn Chi xuất hiện liền xác nhận điểm này.
Trong nháy mắt, Trường Nhạc dứtkhoát làm ra phán đoán, Trọng Tôn Chi vây khốn Đông Cung, trong ĐôngCung triển khai bức vua thoái vị, biết nếu vào đó đã không có tác dụnggì, ngược lại còn bị lợi dụng thành con tin.
Cách duy nhất có thể cứu trợ Lý Thế Dân, Đỗ Hà là tìm cầu viện, nói cho đại tướng đáng tincậy trong nội cung để họ xuất binh cứu viện.
Ở thời điểm này,Trường Nhạc cũng không lỗ mãng làm việc, nàng biết bản thân đã lâm vàohoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, quay mình lại càng nguy hiểm, chỉ có thểbất động thanh sắc đi lên phía trước. Cuối cùng nhất nàng nghĩ tớiphương pháp thoát thân là dùng mâu thuẫn Đỗ Hà cùng Lý Thừa Càn để rờiđi.
Trường Nhạc đứng tại nguyên chỗ, tự hỏi cách xử lý thế cục trước mắt?
Nàng nghĩ tới hai biện pháp, thứ nhất là chạy tới Lập Chính điện để mờiTrưởng Tôn Hoàng Hậu ra mặt điều động quân đội cứu viện: Thứ hai, nàngtự mình đi tìm quân đội cứu viện. Hai phương pháp này đều có cả lợi vàhại. Cách đầu tiên ổn thỏa hơn, Trưởng Tôn Hoàng Hậu là chủ hậu cung,địa vị của bà gần với Lý Thế Dân, dù không có quyền lực điều động quânđội nhưng nếu ra mặt nói rõ tình huống chắc chắn có thể điều động được.Nhưng nếu như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, bất lợi với cứu viện.
Cách thứ hai sẽ tiết kiệm được thời gian nhưng nàng chỉ là một công chúa,quyền lực có hạn, chuyện này lại không phải chuyện đùa. Giả như là thật, có thể lập được công tích nhưng vạn nhất thất bại thì chính là tội danh tự tiện xuất binh đánh Đông Cung, ai có thể tha? Trên tay Trường Nhạckhông có chứng cứ rõ ràng, ai dám mạo hiểm?
Thời gian cấp báchkhông cho phép Trường Nhạc nghĩ nhiều, nàng hơi chút do dự rồi hạ quyếttâm. Đã tới không kịp tìm Trưởng Tôn Hoàng Hậu ra mặt, nàng quay ngườitrực tiếp chạy tới Hiển Đức điện tìm Trình Giảo Kim, chỉ có lão mới đủtrung thành và can đảm dẫn binh tới đánh Đông Cung.
Hiển Đức điện là một đại điện nổi danh của hoàng cung, nó không dùng để nghỉ ngơi mà dùng để luyện binh.
Năm đó, Lĩnh Lợi Khả Hãn dẫn hơn mười vạn đại quân tiến tới Trường An, LýThế Dân bị ép ký lập minh ước Vị Thủy để Đột Quyết lui binh. Sau đó, LýThế Dân vì rửa nhục, nên để điện này trống, mỗi ngày đều luyện binh. Đột Quyết đã diệt, nhưng Hiển Đức điện vẫn duy trì như cũ.
Trình Giảo Kim suất lĩnh Hữu vũ vệ quân để bảo đảm an toàn cho hoàng cung ở đây.
Trường Nhạc đã tìm được Trình Giảo Kim. Cũng không biết vì sao mà gia hỏa nàytuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng râu tóc vẫn đen sì khiến hắn như mới babốn mươi tuổi, thân thể cường tráng, cười nói như chuông.
Trường Nhạc nói hết mọi chuyện với Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim vạn phần khó xử, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta nói Trường Nhạc công chúa, ngươi đừng làm khó lão Trình, chúng tangày xưa không oán, ngày gần đây không thù, sao ngươi lại hại lão Trình. Lão Trình năm nay mới 51 tuổi còn muốn sống thêm ba bốn mươi năm. Ngươi bảo lão Trình mang binh đánh Đông Cung, có khác gì lấy đầu lão Trinh,không làm, lão Trình kiên quyết không làm........
Trường Nhạccũng biết muốn thuyết phục Trình Giảo Kim không phải chuyện dễ, trongnội tâm tuy vạn phần lo lắng, thực sự không thể không nhẫn nại:
- Trình lão tướng quân, Trường Nhạc cũng biết yêu cầu này khó khăn nhưngphụ hoàng thân hãm Đông Cung, thuộc cấp Trọng Tôn Chi dưới trướng HầuQuân Tập đã vây khốn. Tình huống vạn phần khẩn cấp, cấp bách, không phải Trình lão tướng quân không thể không cứu, Trường Nhạc vì Đại Đường, vìphụ thân, vì trượng phu, cầu lão tướng quân rồi........
Nàng lui về phía sau một bước, muốn quỳ xuống lạy.
Trình Giảo Kim lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Trường Nhạc, nhăn nhó khổ sở, đột nhiên vỗ đùi, kêu lên:
- Được rồi...... Trường Nhạc công chúa, lão Trình ta liều cái mạng già này trao cho ngươi.
Hắn vỗ tay một cái:
- Quân đâu, lấy binh khí, lên ngựa, Trình gia gia mang bọn ngươi đến Đông Cung chơi một chuyến.
Hắn vừa hô xong thì hơn hai ngàn quân tốt trên chiến trường nhất tề dạ ran, trong thời gian uống cạn chén trà đã sẵn sàng.
Trình Giảo Kim cũng dẫn ngựa mình tới, lên ngựa gào thét phóng về Đông Cung.
Hiệu suất lẫn tốc độ khiến Trường Nhạc cũng theo đó ngẩn ngơ.