Đại Đường Đạo Soái

Chương 495: Xảo ngôn du thuyết



Đỗ Hà nhìn lên Quốc Công phủ giản dị trước mắt, trong lòng cũngsinh ra một tia kính ý. Quả nhiên đúng như lịch sử ghi chép lại, A Sử Na Xã Nhĩ sau khi quy hàng Đường triều, trung tâm như một, lâm trận anhdũng, liên tục xây dựng công huân. Hắn vào triều làm phò mã, ra ngoài là chiến tướng, không ngại gian nguy vì Đại Đường chinh chiến tứ phương.Càng khó được chính là hắn cũng như Lý Tĩnh, làm quan thanh liêm, cuộcsống mộc mạc công huân lớn lao, không chút kiêu ngạo.

Ngay cả Lý Thế Dân cũng không thể không tán thưởng tự đáy lòng:

- Võ thần các triều đại, người xuất chúng dũng cảm, liên có được Xã Nhĩ đã cảm thấy thật thỏa mãn.

Nghe trong phủ truyền đến tiếng bước chân, Đỗ Hà hồi phục lại, thu liễm tâmthần. Hết thảy hướng đi đúng như hắn sở liệu, dưới sự thúc đẩy, cơ hồ cả triều văn võ đều bị thổi quét bên trong, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình. Đủ loại chủ ý ùn ùn, nếu nhất nhất thi hành chỉ sợ Đột Quyếtkhông ra vài năm sẽ biến mất trên thế gian này.

Nhất là một chiêu di dân Lĩnh Nam càng thêm cực kỳ âm hiểm. Đỗ Hà không thể tưởng đượcngười chính trực như Ngụy Chinh ở lúc cần thiết cũng có thể xuất ra được một chủ ý âm độc như thế.

Tóm lại trong trận thảo phạt mãnh liệt lần này, chuyện di dân Đột Quyết đã biến thành thần hồn nát thần tính,hết thảy đều tiến hành theo tình huống lý tưởng, chỉ còn kém một bướccuối cùng.

Cửa phủ mở rộng, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực sóng vai đi ra.

Đỗ Hà mỉm cười, trong lòng biết có thành công hay không phải xem hôm nay.Hắn tiến lên bái kiến, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều là đạitướng quân, là võ tướng mang binh có chức vị cao nhất, so với hắn lớnhơn rất nhiều.

A Sử Na Xã Nhĩ cười lớn giành bước lên trước, Đỗ Hà còn chưa kịp cúi người đã bị hắn nâng dậy nói:

- Đỗ tướng quân không cần đa lễ, nào, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, A Sử Na có chuyện muốn thỉnh giáo Đỗ tướng quân.

Chấp Thất Tư Lực cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười thân mật.

Đỗ Hà cũng hiểu được ý tứ, tuy hắn cùng nhị tướng có vài lần duyên phậntiếp xúc, nhưng quan hệ cũng không thâm sâu, nếu không phải có việc muốn nhờ cũng không cần phải khách khí với hắn như thế, nhất là trong thờikhắc mấu chốt hiện tại. Hiện giờ thế cục rắc rối phức tạp, mà bản thânĐỗ Hà lại là công thần bắt giữ A Sử Na Kết Xã Suất, là người có quyềnlực phát biểu nhất, muốn cầu Đỗ Hà chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Dưới sự dẫn dắt của nhị tướng, Đỗ Hà đi tới thư phòng bên trong Quốc Công phủ.

Thư phòng thật lớn, tàng thư bên trong gần ngàn bản, mỗi một quyển đều códấu vết được lật xem, hiển nhiên thật sự không phải chỉ bài trí, chủnhân đúng là thường xuyên dùng tới.

Vô hình trung Đỗ Hà đối với A Sử Na Xã Nhĩ càng nhìn cao hơn ba phần.

A Sử Na Xã Nhĩ mời Đỗ Hà ngồi xuống, gọi người dâng trà.

Nước trà cũng không phải thượng đẳng Long Tỉnh mà là loại giá trẻ Bích LoaXuân, nhưng hiển nhiên đã xem là loại trà tốt nhất trong phủ.

Đỗ Hà cũng không e ngại bưng lên uống, A Sử Na Xã Nhĩ trầm giọng nói:

- Đỗ tướng quân, hiện giờ triều đình phân tranh, ngươi cũng đã được nghenói. Việc này chứng thật là do A Sử Na Kết Xã Suất có lòng làm phản, làm ra việc ác trước tiên. Chúng ta cũng không phải muốn biện giải cho hắn, chỉ là chuyện hắn sai lầm không liên quan tới tộc nhân. Nếu bởi vì A Sử Na Kết Xã Suất để tộc nhân bị phạt tới Lĩnh Nam, như vậy thật sự rấtoan uổng!

Đỗ Hà đặt chén trà lên bàn, cười nói:

- Điểm ấycác vị đừng lo, ta chính là vì việc này mà tới. Bệ hạ cũng biết hiện giờ ngôn luận bên trong triều đình rất bất lợi đối với các vị, ngài sợ cácvị đa nghi nên gọi ta tiện thể nhắn lại cho các ngươi. Để các ngươi được yên tâm, chỉ cần một ngày ngài vẫn còn là hoàng đế, chỉ cần Đại Đườngcòn do bệ hạ làm chủ, tộc nhân Đột Quyết của các vị vẫn là con dân ĐạiĐường, sẽ không phải chịu bất cứ đãi ngộ không công chính nào. Điểm nàytin tưởng các vị có thể tin tưởng bệ hạ sẽ làm được đến!

A Sử NaXã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều là người thẳng tính, vừa nghe được lờinày của Đỗ Hà, hốc mắt đỏ lên, nước mắt như sắp rơi xuống.

A Sử Na cảm động nói:

- Thiên Khả Hãn bệ hạ…đối với chúng ta thật sự quá tốt!

Chấp Thất Tư Lực cũng trộm lau khóe mắt nói:

- Thiên Khả Hãn bệ hạ quá lo lắng, từ ban đầu chúng ta chưa từng hoài nghi lời hứa của ngài.

Chúng ta tin tưởng lời hứa của ngài cũng như núi tuyết phương bắc, tùy ý chogió tuyết thổi đến nhưng mãi mãi không thay đổi, chỉ là lo sợ ngài thấykhó xử nên không thể quyết đoán mà thôi.

Cảm động hồi lâu, A Sử Na Xã Nhĩ mới nói:

- Đỗ tướng quân, tình thế hiện giờ ngươi hiểu rất rõ. Văn võ quần thầnkiên trì như thế, mà Thiên Khả Hãn bệ hạ lại luôn luôn cự tuyệt cangián. Nếu cứ tiếp tục như thế đối với cả ba bên đều không có lợi. Takhông muốn thấy Thiên Khả Hãn bệ hạ bị khó xử, cũng không muốn bởi vìviệc này mà trong triều đình nháo lên mâu thuẫn, càng không muốn nhìnthấy tộc nhân của ta phải di dời tới Lĩnh Nam chịu khổ. Nhưng ta thật sự nghĩ không ra lại có biện pháp nào vẹn toàn có thể giải quyết được mâuthuẫn này. Đỗ tướng quân tài trí hơn người, không biết có nghĩ ra diệukế gì chỉ dạy cho ta, A Sử Na Xã Nhĩ sẽ vĩnh viễn ghi khắc ân tình củaĐỗ tướng quân!

- Còn có ta!

Vẻ mặt Chấp Thất Tư Lực cũng thật nghiêm túc.

Đỗ Hã khó xử gãi đầu, bộ dáng như phi thường khó khăn, kỳ thật đáy lònghắn đã sớm cười nở hoa, đúng là gặp khi buồn ngủ lại có người đúng lúcđưa lên gối đầu. Hắn còn đang lo lắng làm sao sắm được vai quân sư chỉđiểm hai người, không thể tưởng được họ lại trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Hắn ra vẻ suy nghĩ một lúc lâu, mới nói:

- Việc này nói ra thật phức tạp, như vậy đi, ta kể lại nguyên nhân vì sao tạo thành cục diện như hôm nay. Hai vị hẳn sẽ cảm thấy tình hình thậtkỳ quái phải không? Vì sao hành vi cá nhân của A Sử Na Kết Xã Suất lạitạo ra mưa gió như vậy trong triều đình, vì sao một chuyện không lớncũng không nhỏ lại tạo thành sóng to gió lớn như vậy, đem cả bệ hạ, cảtriều văn võ kể cả tộc dân Đột Quyết của các vị đều bị liên lụy vào!

Câu nói của hắn chính là chuyện mà A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, bọn họ sinh hoạt tại Đại Đườngkhông chỉ mới một hai năm, nếu tính toán kỹ lại, A Sử Na Xã Nhĩ đã trởthành phò mã Đại Đường bảy năm, Chấp Thất Tư Lực cũng đã sinh hoạt suốtmười năm.

Trong thời gian này, bọn họ tiếp xúc Đại Đường ngàycàng hưng thịnh, là dung nạp trăm sông, có đại khí thôn nuốt sơn hàthiên hạ, có được uy thế làm người ta thần phục. Cả triều văn võ đối với họ cũng không hề có mâu thuẫn khúc mắc, nghĩ mãi vẫn không rõ vì saolại biến thành tình hình căng thẳng như bây giờ.

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Nói trắng ra chỉ có một nguyên nhân, các vị là người Đột Quyết, làngoại tộc, thực sự không phải là người Đại Đường, là Hán tộc!

ASử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều kịch biến, sắc mặt trở nên vôcùng khó xem. Từ sau khi thuần phục Đại Đường, bọn họ đã được tấm lòngrộng rãi của Lý Thế Dân cảm nhiễm, đã quyết định sẽ vì Đại Đường trả giá hết thảy, nhưng nếu bởi vì họ là người Đột Quyết nên bị bài xích, nhưvậy sẽ thật tổn thương tấm lòng của họ.

Đỗ Hà lại giảm bớt ngữ khí, nói:

- Hai vị đại tướng quân đừng trách tại hạ nói khó nghe, từ xưa đến nayHoa Hạ cùng ngoại tộc bắc Trường Thành có cừu hận vĩnh viễn không thểtiêu tan. Từ thời Tần Hán là Hung Nô, đến thời kỳ Lưỡng Tấn lại có NgũHồ, tiếp tục thời kỳ Tùy Đường lại có Đột Quyết. Giữa chúng ta xảy rachiến sự nhiều không kể xiết, cừu hận lẫn nhau cũng càng ngày càng sâu.Tuy rằng Đại Đường lấy được thắng lợi, nhưng cừu hận tích lũy quanh nămsuốt tháng vẫn tồn tại trong lòng mỗi người!

A Sử Na Xã Nhĩ lại nói:

- Nhưng Thiên Khả Hãn bệ hạ đã nói qua, sẽ không trách lỗi xưa. Ngài sẽđối đãi tộc dân Đột Quyết như tộc dân Hán tộc Đại Đường, mà trên thực tế cũng làm được như vậy. Suốt mười năm nay con dân Đột Quyết sinh hoạttại Đại Đường vô cùng yên ổn, đã sát nhập vào Đại Đường. A Sử Na Xã Nhĩđã xem Đại Đường chính là tổ quốc của ta, vì tổ quốc chinh chiến, vìquốc gia bán mạng, cừu hận là có thể hóa giải!

Đỗ Hà lắc đầu cười nói:

- A Sử Na đại tướng quân, suy nghĩ của ngài thật quá ngây thơ rồi. Cừuhận là có thể hóa giải, nhưng tuyệt đối không thể nói hóa giải liền hóagiải.

Ở trong mắt các ngươi Đại Đường chiếm cứ thổ địa phong thủy trù phú, lại thường xuyên xuất binh thảo phạt các vị, tàn sát giết chóc tộc dân của các vị. Nhưng ở trong mắt Đại Đường con dân, Đột Quyết cácvị có phải là cường đạo hay không? Chiến tranh giữa hai dân tộc, khôngcó phân biệt tà ác cùng chính nghĩa, nhưng lẫn nhau vẫn có cừu hận. Bệhạ quả thật có được lòng dạ biển chứa trăm sông, ngài đã tiếp nhận cácvị.

Nhưng loại lòng dạ rộng rãi đại khí này không phải người nàocũng sẽ có. Những dân chúng Đại Đường từng bị Đột Quyết hãm hại chưachắc đã chịu thừa nhận, những vị đại thần chán ghét các vị chưa chắc đãchịu thừa nhận.

Chỉ là vì có mệnh lệnh của bệ hạ, bọn hắn khôngcó cách nào, chỉ có thể tuân lệnh, nhưng trong lòng chán ghét cừu hậncũng không vì một câu nói của bệ hạ mà hóa giải, chỉ cất giấu tronglòng, không dám biểu lộ đi ra. Đồng dạng ta tin tưởng tộc dân Đột Quyếtcủa các vị cũng có người cừu hận dân chúng Đại Đường, cũng không phảingười Đột Quyết nào cũng có ý tưởng như hai vị. Nói thật cho ta biết,tộc dân của các vị thực sự không hề bài xích Đại Đường sao?

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực im lặng không nói gì, thật lâu Chấp Thất Tư Lực mới nói:

- Câu nói này của Đỗ tướng quân ta thật sự không thể phủ nhận. Đừng nóilà người khác, nói chính mình, ban đầu khi thua bại trong tay Đại Đườngtrong lòng ta không phục, từng nghĩ sẽ phản kháng. Nhưng từ sau khi cảmnhận được lòng dạ rộng lớn biển chứa trăm sông của Thiên Khả Hãn bệ hạ,ta đã buông cừu hận, thay đổi ý tưởng. Tộc dân của ta cũng như vậy, khiĐông Đột Quyết diệt vong, cảm xúc phản Đường quả thật mãnh liệt, nhưngtrải qua sinh hoạt mười năm yên ổn, phần lớn tộc dân đã sớm thông hiểuhết thảy!

Đỗ Hà nói tiếp:

- Đại tướng quân cũng nói, đâylà phần lớn tộc dân mà không phải toàn bộ, điều này nói rõ vẫn còn cóngười không chịu an phận. Nơi này ta không phủ nhận thời gian có thể hòa tan hết thảy, kể cả cừu hận. Thế nhưng cần phải có một đoạn thời giandài đăng đẵng, mười năm còn xa xa không đủ. A Sử Na Kết Xã Suất chính là mồi lửa khơi gợi lên vấn đề này, giả sử không có hắn dẫn dắt sự kiệnnày, như vậy ở hai mươi năm hoặc ba mươi năm sau, thời gian quá dài sẽcó thể tiêu hủy cừu hận giữa hai dân tộc. Nhưng hiện tại lại xuất hiệnmột A Sử Na Kết Xã Suất, làm cho những người còn chưa quên cừu hận lạimột lần nữa tìm về ký ức cừu hận bài xích kia, do đó lại mãnh liệt bạophát. Hoàn toàn có thể nói, A Sử Na Kết Xã Suất đã hủy diệt bao nhiêu cố gắng dung hợp của bệ hạ đối với hai dân tộc chúng ta, khiến mâu thuẫngiữa song phương lại một lần nữa ác hóa, đây là nguyên nhân khiến sựkiện này phát sinh ngày càng lớn!

Chấp Thất Tư Lực thở dài nói:

- Nói đến cùng cũng là do các ngươi không thể thừa nhận chúng ta!

- Sai lầm rồi!

Đỗ Hà nghiêm túc nhìn hắn nói:

- Không phải chúng ta không tiếp nhận các vị, mà là các vị ngay từ đầuluôn luôn không muốn dung nhập chúng ta. Đông Đột Quyết đã sớm tiêudiệt, quốc gia của các vị đã không còn tồn tại, nhưng các vị vẫn cứ quần cư cùng một chỗ, cùng Đại Đường cách ly thật rõ ràng. Đừng nói là người khác, dù chính hai vị đại tướng quân khi mở miệng đều nói “tộc dân” của chúng ta, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho các vị cũng khônghề đem Đại Đường là mẫu quốc của chính mình… Đây chỉ là chuyện rất nhỏ,nhưng trực tiếp phản ứng lòng của các vị…Thử hỏi các vị không phối hợpcùng Đại Đường, không đem chính mình xem là người Đại Đường, Đại Đườnglàm sao yên tâm tiếp nhận các vị?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv