Đại Đường Đạo Soái

Chương 304: Trên biển gặp cướp



Đây là một cao thủ!

Lý Dật Phong cảm thấy bất ngờ, bây giờ làthời kì thái bình thịnh thế, học tập võ nghệ đã không được trọng dụng.Vào thời này, du đãng khắp nơi, chi bằng thành thật ở nhà trồng trọt, có thể an cư lạc nghiệp. Học võ vốn giống như đọc sách, cần quanh năm suốt tháng khổ luyện, những người có thể kiên trì bền bỉ thật sự không nhiều lắm. Huống chi mặc dù ngươi luyện được võ nghệ, nhiều nhất cũng chỉ làm gia đinh hộ viện hoặc là bộ khoái các loại.

Đường triều quả thật thượng võ, nhưng chỉ giới hạn trong toàn dân luyện tập sức khỏe, ngườichính thức tốn công phu nghiên cứu khổ luyện rất ít. Cho nên cao thủchân chính phần lớn là vì bảo vệ tính mạng trong loạn thế, vì trở nênnổi bật mà khổ luyện, bọn họ phần lớn đều đã trải qua vô số chém giếtsinh tử. Còn người trẻ tuổi vì hoàn cảnh điều kiện không giống vì vậyngười có thể trở thành cao thủ thật sự vô cùng ít.

Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi không rõ sâu cạn, Lý Dật Phong vừa cảm thấy bất ngờ cũng có chút hiếu kỳ.

Lý Dật Phong cắm ngọc tiêu vào bên hông, cáo lỗi nói:

- Biển cả vô lượng, đứng ở nơi này chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé, giốngnhư một con thuyền trong đại dương mênh mông, không khỏi sinh lòng cảmkhái, quấy rầy tâm tình các hạ, thật sự có lỗi!

Đỗ Hà lắc đầu nói:

- Ngươi nói gì vậy, nếu ta thật sự bị khúc nhạc này quấy nhiễu, ta đãkhông xuất hiện ở đây, nhưng cảm giác của chúng ta có lẽ bất đồng….

Hắn đi đến đầu thuyền, sóng vai đứng cạnh Lý Dật Phong, ngắm nhìn trời xanh mây trắng xa xa, cười nói:

- Ta thấy biển cả lại mang tới cho ta một cảm giác khác, trời cao biểnrộng, không phải là không gian khiến cho người sôi trào khát vọng? Nếucó cơ hội, thật sự muốn tranh tài cao thấp với ông trời.

Lý DậtPhong kinh ngạc nhìn Đỗ Hà, sắc mặt hắn tràn đầy tự tin kiêu ngạo. Loạikiêu ngạo này thực sự không phải là loại mèo khen mèo dài đuôi, khiếnngười ta chán ghét, mà là sự tự tin đối với năng lực của mình, hắn cũngbiết người trước mặt không phải loại thích khoác lác, nói hươu nói vượn, mà thật sự là hào kiệt ôm chí lớn, cười nói:

- Chí hướng này của huynh đài, ta thật sự không sánh bằng, không sợ huynh đài chê cười, chí hướng cả đời của Lý Dật Phong ta chính là ngao du thiên hạ, tìm hiểuphong tục nhân tình các nơi, đợi sau khi có tuổi, quay về cố hương, lấyvợ sinh con, không cầu phú quý, không cầu vinh hoa, chỉ cầu có thể sốngtiêu sái! Chỉ có điều đáng tiếc, tạo hóa trêu người, thế sự thế gian lại há có thể như con người mong muốn?

Đỗ Hà hứng thú quan sát người thanh niên trước mặt, người này nhiều nhất chỉ hơn 20 tuổi, nhưng tínhtình cương trực, thần quang nội liễm, võ nghệ hiển nhiên không tầmthường, chỉ có điều người này tựa hồ đang ẩn chứa muộn sầu, phảng phấtnhư cất giấu một bí mật rất lớn, khiến người ta cảm giác muốn tìm hiểuđến cùng.

Nhưng Đỗ Hà cũng không hỏi, hắn biết bất luận người nào cũng có tâm sự của mình, cũng đều có bí mật không thể nói với ngườikhác, nếu cứ tìm cách tìm hiểu đến cùng sẽ khiến người ta chán ghét. Hắn cười nói:

- Nghe ngữ khí của ngươi hình như là một lão đầu đã đi qua rất nhiều nơi.

Lý Dật Phong cười đắng chát, rất nhanh chuyển đổi tâm tình, cười nói:

- Kỳ lạ thật, chính ta cũng có cảm giác này! Tại hạ là Lý Dật Phong ởHàng Châu, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài, đến Giang Đô có việc gì?

Đỗ Hà khách khí nói:

- Tại hạ là Đỗ Tường ở Tức Mặc,lần này chỉ đi ngang qua Giang Đô, mục đích là tiến về Giang Nam Tô Châu tìm một người bạn cũ! Chúng ta lâu rồi không liên lạc, cũng không biếthiện giờ hắn còn sống hay đã chết?

Trong mắt Lý Dật Phong hiện lên thần sắc cổ quái nói:

- Giang Nam là cố hương của ta, Đỗ huynh tìm người nào, có lẽ ta biết cũng không chừng.

Đỗ Hà không chút do dự đáp:

- Vậy thì rất tốt, ở Giang Nam hắn cũng rất nổi tiếng, có lẽ ngươi từngnghe qua tên của hắn rồi. Hắn tên là Chu Sâm, còn có một cái tên khác ởTô Châu là Khai Bi Thủ.

Sắc mặt Lý Dật Phong trở nên nghiêm nghị, hồi lâu mới nói:

- Thì ra là Chu lão anh hùng, rất đáng tiếc, lần này Đỗ huynh đi uổngcông rồi, hai năm trước lão anh hùng đã qua đời, một anh hùng như vậycũng không thoát khỏi vận mệnh, thật sự là thế sự vô thường!

ĐỗHà sớm đã biết rõ, đồng thời cũng biết hai mươi năm trước Chu Sâm là một hảo hán rất nổi tiếng trong lục lâm, giao hữu khắp thiên hạ, giả mạobằng hữu của hắn, không ai biết là thật hay giả. Lần này xuôi nam, chính là mượn danh vọng của hắn, đến danh chính ngôn thuận. Hắn cố ý ngâyngười hồi lâu, cúi đầu nói:

- Không ngờ Chu lão ca đã qua đời,ngươi có biết hắn chôn cất ở nơi nào, còn có người nhà gì không? Năm đóChu lão ca cứu ta một mạng, hôm nay cũng chỉ có thể thắp cho hắn nénhương bày tỏ tâm ý.

Lý Dật Phong an ủi:

- Tâm ý của Đỗ huynh tin tưởng Chu lão anh hùng cũng sẽ cảm nhận được.

Đỗ Hà vẫn tỏ vẻ khổ sở, thở dài nói:

- Chỉ hy vọng như thế!

Lý Dật Phong gãi gãi đầu, trong mắt có vẻ mê man.

Trong lúc nhất thời không khí có vẻ nặng nề, hai người cứ đứng nhìn biển cả mênh mông.

- Không đúng, không hay rồi!

Lý Dật Phong đột nhiên thấp giọng hô lên, nhìn xung quanh, thần sắc lo lắng.

- Làm sao vậy?

Đỗ Hà vẻ mặt mờ mịt, cũng nhìn xung quanh, biển vẫn là biển, bốn phía cũng không có gì khác thường, duy chỉ có rời xa đại lục, đã không nhìn thấylục địa Tây phương.

Lý Dật Phong trầm giọng nói:

- Ta đãngồi thuyền qua đây mấy lần, đây không phải đường đến Giang Đô, trênđường đến Giang Đô vẫn có thể mơ hồ trông thấy lục địa, hiện tại hoàntoàn không thấy bóng dáng lục địa đâu nữa.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Hà đi thuyền, cho nên cũng không nhận ra bất kỳ dị thường nào, lúc nàyđưa mắt nhìn lên trời, sắc mặt cũng biến đổi. Theo tính toán, hiện tạisắp là hoàng hôn, mặt trời ở phía tây, nhưng lúc này bọn họ lại chạy tới phương hướng quay lưng với mặt trời, không biết từ lúc nào thuyền đãđổi hướng.

Đúng vào lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng “Vù vù”.

- Coi chừng!

Đỗ Hà cao giọng kêu lên, tóc gáy khẽ dựng đứng, hắn ở trong quân lâu, cóthể nghe ra đây là tiếng tên bắn, hơn nữa số lượng không ít.

Hắnkhông quay đầu lại, nhưng lập tức người đã hóa thành một thanh lợi kiếmlao ra khỏi vỏ, tản mát ra hàn quang lạnh lùng, trong nháy mắt xuất hiện trước người Lý Dật Phong, rút Đường đao ra khỏi vỏ, liên tục bổ chém,chỉ nghe thấy những tiếng kêu “đinh đinh” không dứt, mỗi đao của hắn đều trúng tên, gạt bỏ tất cả mũi tên bay đến, lực độ vừa đủ, biểu hiện ranhãn lực và tốc độ vung đao siêu tuyệt.

Đỗ Hà nhớ rõ binh khí của Đỗ Tường là Đường đao, cho nên khi ở Tức Mặc đã mua một câyĐường đao, bổ sung đao pháp, học Thiết gia đao pháp trong “Lưu Hương bảo giám”. Con đường võ học này, một khi đã ngộ đạo, đao pháp và kiếm phápcũng không sai biệt nhiều.

Bản lĩnh võ công của Đỗ Hà vốn không kém, huống chi Đường đao là đao thẳng, sử dụng không khác gì kiếm, rất là thuận tay.

Lý Dật Phong thần sắc hoảng sợ, hắn phát hiện ra tình huống không ổn trước Đỗ Hà, cũng đã có chuẩn bị, cho dù lúc này Đỗ Hà không chắn trước người hắn, hắn cũng có tự tin đánh rơi mũi tên như Đỗ Hà, nhưng hắn tự thấymình hoàn toàn không thể nào làm được như Đỗ Hà, đồng thời vừa phản ứng, còn chắn ngang phía trước giúp đỡ, đồng thời ung dung đánh rơi tất cảmũi tên.

Mũi tên bắn tới vô cùng nhanh, người tên là Đỗ Tường này có thể làm được điều này, thật sự cần tốc độ, nhãn lực và kỹ xảo lớnlao, chiêu thức vừa rồi có thể nói là thần kỹ, nhất là bộ pháp hắn thitriển. Trong một cự ly rất gần, mình lại không biết hắn làm thế nào xuất hiện trước người mình.

Đỗ Hà cũng thầm kêu may mắn, nguy hiểmthật, tốc độ của tên nỏ này thật sự quá nhanh, với thực lực của hắn dùng khinh công tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề, nhưng muốn cứu LýDật Phong lại có chút mạo hiểm. Mặc dù hắn nhìn ra Lý Dật Phong có võnghệ không tệ, nhưng không biết thực lực của hắn có thể đỡ được nhữngmũi tên này không?

Đối với vị bằng hữu vừa mới quen biết này, ĐỗHà tỉnh táo lựa chọn biện pháp bảo vệ, rất hiển nhiên không biết kẻ trộm từ lúc nào đã chiếm cứ con thuyền này, Đỗ Hà không biết bọn chúng cóbao nhiêu người, nhưng có thể khẳng định, đối phương có lợi khí như tênnỏ. Với võ nghệ trước mắt của hắn, đối mặt với số lượng cường cung kìnhnỏ quá nhiều cũng không thể làm gì, muốn đánh bại đám đạo tặc này, cứungười vô tội, để thuyền đưa bọn họ trở về phải cần sự giúp đỡ, không hềnghi ngờ, trước mắt người duy nhất có thể giúp đỡ, chỉ có Lý Dật Phong.

Sau khi ngăn cản số mũi tên bay đến, Đỗ Hà cũng âm thầm toát mồ hôi, đốiphương hiển nhiên không được huấn luyện chính quy, không thể bắn têncùng lúc, mà là cao thấp không đều trước sau phóng tới hướng bọn họ, cho nên hắn mới có thể đánh bại.

Càng may mắn tên nỏ của đối phươngthực sự không phải liên nỏ quân dụng của Đường triều, có thể bắn ra 10mũi tên cùng lúc. Nếu như vậy, lúc này bọn họ cũng chỉ có lựa chọn nhảyxuống biển chạy trốn.

Thấy bọn chúng đang chuẩn bị nhét đạn dược, Đỗ Hà quát to:

- Lên!

Sau ba bước, cả người hắn đã ép về phía trước, kẻ trộm đang còn nhét đạndược làm sao ngờ rằng Đỗ Hà có thể đến nhanh như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán, kinh hãi kêu lên, định bỏ chạy.

Đỗ Hà há lại cho bọnchúng như ý nguyện, mũi đao lóe lên, cắt vỡ cổ họng ba người. Sáu ngườicòn lại trong tay chỉ có tên nỏ chứ không có binh khí nào khác, thấy ĐỗHà đến thần tốc như vậy, vứt bỏ tên nỏ quay đầu bỏ chạy.

Nếu bọnchúng kiên trì, còn có thể duy trì mấy hiệp, nhưng bọn chúng quay đầu bỏ chạy, chẳng khác gì tạo cơ hội cho Đỗ Hà chém sau lưng. Tốc độ của bọnchúng làm sao so được với Đỗ Hà?

Luận về tốc độ, Lý Dật Phong xác thực kém hơn Đỗ Hà rất nhiều, nhưng luận võ nghệ cũng không thua kémbao nhiêu, vận kiếm như gió, nhảy vào trong đám người lúc chọc lúc đâm,một hơi cũng đã giết chết sáu người, chỉ là tốc độ không khỏi thua kémmột bậc, đã có người trốn vào buồng nhỏ trên thuyền.

Lý Dật Phong vung vẩy trường kiếm, máu tươi trên thân kiếm hoàn toàn không thấy nữa, lạnh lùng nói:

- Đỗ huynh, hai ta xông vào!

- Không!

Đỗ Hà kéo hắn lại, trong mắt có vẻ tỉnh táo khác hẳn với thường nhân, trầm giọng nói:

- Trốn, chúng ta nhảy xuống biển trốn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv