Sau tiếng hạ lệnh của Đỗ Hà, bên ngoài trướng lập tức tuôn ra ba tên thân vệ, sứ giả truyền lệnh thần sắc kịch biến, lùi lại một bước,sợ hãi nói:
- Đỗ tướng quân, ngươi làm gì vậy?
Trong mắt Đỗ Hà lóe lên quang mang sắc bén, cười lạnh nói:
- Chính miệng ngươi nói, ngươi phụng mệnh của Đại tổng quản đến đây, kêuta đóng quân ở Xích Đình cốc, không được tự tiện hành động, nhưng ngươilại không lấy ra quân lệnh, ta nghi ngờ ngươi giả truyền quân lệnh.
- Cái này….ta…
Tên sứ giả truyền lệnh chảy mồ hôi ròng ròng, nói năng lộn xộn, giả truyềnquân lệnh là tội lớn chém đầu, hắn chỉ là một sứ giả truyền tin, làm sao có thể tiếp nhận tội lớn như vậy.
- Nghe ta giải thích….Đỗ tướng quân….chuyện này….
Tên sứ giả mở miệng, muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích nhưthế nào. Hắn thật sự không hiểu nổi, tại sao lệnh tiễn giấu trong ngườimình lại biến mất như vậy.
- Được, ta sẽ chờ giải thích của ngươi.
Đỗ Hà hiện tại có rất nhiều thời gian, cũng không vội vàng, hắn muốn mua chuộc tên sứ giả này, để hắn giúp mình phản đòn.
Người truyền lệnh đã nhận được cơ hội, nhưng vẫn á khẩu không trả lời được,chỉ có thể nói không biết lệnh tiễn làm sao biến mất.
Đỗ Hà tỏ vẻ minh bạch:
- Ta nghĩ ta có thể hiểu được ý của ngươi, ngươi nói ngươi là người mangtin tức, phụng mệnh Đại tổng quản đến đây, nhưng lệnh tiễn lại bị mất,cho nên ngươi không cách nào chứng minh thân phận của mình, càng khôngcách nào chứng minh lời ngươi nói là thật hay giả. Ngươi có thể là sứgiả truyền tin thật sự, cũng có thể là kẻ giả mạo! Ngươi không cảm thấychuyện này rất hoang đường sao? Nếu ngươi là ta, ngươi có đi tin nhữnglời ngươi nói không?
- Cái này….
Sứ giả truyền lệnh vẻ mặt đau khổ, chính hắn cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường, rất vô nghĩa, lắc đầu.
- Có thế chứ!
Đỗ Hà ra vẻ khó xử:
- Lời ngươi nói, chính ngươi còn không tin, kêu người khác làm sao tin đây?
- Nhưng ta thật sự phụng mệnh đến đây. Đỗ tướng quân….
Sứ giả truyền lệnh bị ép buộc, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
- Dựa theo quân pháp, ta có quyền xử tử ngươi!
Đỗ Hà nghiêm mặt, khiến sứ giả truyền lệnh càng run rẩy.
- Nhưng….
Hắn kéo dài giọng, ngữ khí thay đổi:
- Ta thấy ngươi là người rất trung thực, cũng không muốn làm khó ngươi.Như vậy đi, kể từ hôm nay, ngươi đợi trong doanh trướng của ta, cho đếnkhi Đại tổng quản đến đây. Sau đó xác định thân phận của ngươi. Nếungươi thật sự là người do Đại tổng quản phái tới, ta sẽ nói giúp chongươi, xin Đại tổng quản xá tội làm mất lệnh tiễn của ngươi.
Sứ giả truyền lệnh vội vàng khom người cảm tạ, bị mất lệnh tiễn, là tội lớn ảnh hưởng đến quân cơ.
Cho dù lúc này Đỗ Hà không xử trí hắn, quay về Hầu Quân Tập cũng không thacho hắn. Hiện tại Đỗ Hà biểu thị xin tha cho hắn, có thể khiến hắn giảmbớt rất nhiều tội lội, trong mắt cũng lộ ra cảm kích sâu sắc.
-Nhưng… ta cũng nói trước, ta ghét nhất là người khác lừa gạt ta, vạnnhất lời ngươi nói có nửa câu hư giả. Thực xin lỗi. Ta sẽ cho ngươi nếmthử cái gì là sống không bằng chết.
Đỗ Hà nói đến đây, nhiệt độ xung quanh như giảm bớt rất nhiều.
Cho dù sứ giả truyền lệnh không thẹn với lương tâm, cũng bị sát ý trong lời nói của Đỗ Hà hù dọa.
- Ra đi!
Đỗ Hà kêu người đem hắn đi.
Sứ giả truyền lệnh cảm kích bái lạy, vừa mới ra khỏi đại trướng, vừa vặn đối mặt với Lưu Nhân Quỹ đang chuẩn bị bước vào.
Lưu Nhân Quỹ tiến lên thấp giọng nói:
- Tướng quân, có phải Đại tổng quản đã biết đại thắng Xích Đình cốc, phái Sứ giả tới khuyên bảo Tướng quân án binh bất động hay không?
Đỗ Hà cười nói:
- Có quỷ mới biết. Dù sao sứ giả đã sơ ý đánh mất lệnh tiễn, không có lệnh tiễn, chúng ta nghe ai đây?
Lưu Nhân Quỹ ngây người, một lát sau mới tỉnh ngộ, cười nói:
- Sứ giả này cũng thật là sơ ý.
Hắn đương nhiên không cho rằng Sứ giả đánh mất lệnh tiễn, nhưng hắn làngười thông minh, biết một số chuyện không cần biết rõ, yên tâm rời đi.
Đỗ Hà một mình trong doanh trướng, lấy từ trong tay áo ra một lệnh tiễn, cười lạnh nói:
- Chuyện đã tới lúc này, Hầu Quân Tập ngươi còn muốn dùng thứ đồ chơi này đến hiệu lệnh ta, hừ, quá ngu xuẩn, quá ngây thơ!
Hai tay hắn khẽ dùng lực, trực tiếp bẻ gẫy lệnh tiễn thành hai đoạn, đốt lửa.
Đúng lúc này, một con chim bồ câu đưa tin màu trắng vỗ cánh bay đến trước cửa lều lớn.
Đỗ Hà bắt lấy bồ câu đưa tin, lấy lá thư dưới chân bồ câu, đọc qua nội dung trong thư, cười ha ha nói:
- Tôm tép nhãi nhép, cũng dám càn rỡ!
Hắn quay người bước vào doanh trướng, sát cơ trong mắt nồng hậu, đi đến trước bàn, lấy giấy bút ra viết một chữ:
- Giết!
Sau đó nhét tờ giấy này vào ống trúc dưới chân bồ câu, thả chim bồ câu đưa tin bay đi.
Cao Xương thành!
Trát A Thất Lợi gần đây bề bộn nhiều việc, không ngừng âm thầm điều binh khiển tướng, ý định ở ngoài sáng giết chết Đỗ Hà.
Chỉ cần giết chết Đỗ Hà, Cao Xương chắc chắn sẽ chạy về phía tây, hắn đã âm thầm liên hệ với Tây Đột Quyết, sau khi đoàn người Cao Xương tiến vàolãnh địa Tây Đột Quyết, Tây Đột Quyết sẽ tiêu diệt gọn, hắn cũng sẽ thụphong thủ lĩnh bộ lạc, nghĩ tới đây trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắn hiểu rõ hung hiểm Tây Vực, đã sớm biết rõ một khi Cao Xương đánh mấtthành trì đã không còn cái gì, khi có người đề nghị chạy trốn, cũng đãcó suy nghĩ bán đứng Cao Xương rồi.
Hiện tại hắn mang theo 130tên hảo thủ, chuẩn bị chạy tới nơi phục kích, lại kêu bọn chúng chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị giết chết Đỗ Hà.
Bên cạnh Trát A Thất Lợi cómột người rất cao lớn, thậm chí còn rất mập mạp, trong tay cầm Trảm Mãđao dài ba tấc. Hắn tên là Ma Da, là đệ nhất dũng sĩ của Cao Xương, lựcbạt ngàn cân, Trảm Mã đao của hắn có thể chém một con trâu nước nặngtrăm cân thành hai đoạn, là nhân vật mấu chốt nhất để giết chết Đỗ Hà.
Lúc chạng vạng tối, người đi lại trên đường cũng không có nhiều.
Nhân khẩu Cao Xương vốn rất thưa thớt, hiện giờ sắp xảy ra chiến sự, nếukhông phải có chuyện quan trọng, cũng không ai muốn đi lại trên đườngphố.
Lúc này tâm tình của Trát A Thất Lợi rất tốt, vừa chậm rãi bước đi vừa nói chuyện với Ma Da.
Ở đầu đường, có một chiếc xe do hai con ngựa kéo, chậm rãi chạy đến, trên đầu người phu xe đội một chiếc nón trúc, không nhìn rõ mặt.
Hai hộ vệ đẫn đường đi phía trước, vừa thấy chiếc xe ngựa chạy đến không hề có ý tứ né tránh, vội vàng quát lên.
Hai mắt người phu xe lấp lánh tinh linh, thân hình cao lớn, chính là Hoàng Phủ Hạo Hoa.
Hoàng Phủ Hạo Hoa cười nhạt, đợi xe ngựa tới gần, giương roi ngựa lên, liêntục đánh vào trên lưng ngựa, hai con ngựa hí dài một tiếng, kéo theochiếc xe ngựa lao về phía Trát A Thất Lợi và Ma Da.
Chiếc xe ngựa vọt vào đám binh lính Cao Xương, đẩy ngã hơn mười người.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nhảy khỏi ghế, đạp mạnh trên lưng ngựa, bay xuyên qua đám lính Cao Xương.
Hàn mang trong tay chớp động, hai gã Cao Xương ngã xuống, cây roi tiếp tục lao về phía Trát A Thất Lợi.
Ma Da là người có võ nghệ cao nhất, lập tức phản ứng, trước tiên túm lấymột tên lính bên cạnh, ngăn cản trước mặt Trát A Thất Lợi, sau khi hétthảm một tiếng, hắn cầm thi thể trong tay coi như ám khí, ném tới chỗHoàng Phủ Hạo Hoa. Hắn còn chạy nhanh hơn tuấn mã phát điên, lập tức bám theo phía sau.
Hoàng Phủ Hạo Hoa quất roi không trúng, quát to:
- Cẩu tặc Trát A Thất Lợi, hôm nay không giết được ngươi, nhất định sẽ có một ngày, ta lấy tính mạng của ngươi, báo thù cho vô số sinh linh mấtmạng trong tay ngươi.
Nói xong, hắn liền bỏ chạy vào con ngõ nhỏ bên cạnh.
Ma Da đuổi theo không kịp.
Trát A Thất Lợi còn chưa định thần đã giận dữ quát:
- Còn không mau đuổi theo!
Khi đại bộ phận binh mã đang bị Hoàng Phủ Hạo Hoa thu hút, một thân ảnh thoăn thoắt từ dưới xe ngựa phóng ra.
Không ai ngờ lại có một thích khách can đảm dám giấu mình dưới chiếc xe ngựa, người này mặt vuông tai lớn, hình dáng cường hãn, tràn đầy khí khái nam nhân, chính là Ba Vũ Hưng.
Công phu của Ba Vũ Hưng còn xuất sắchơn Hoàng Phủ Hạo Hoa, hắn thả người, chân trái đạp lên lưng ngựa, thânhình phút chốc bắn lên, giống như mũi tên bay về phía Trát A Thất Lợi,Lang Nha đao trong tay không ngừng chém giết hai bên, ra tay như gió,nhanh như thiểm điện.
Binh lính Cao Xương lần lượt ngã xuống, phút chốc đã đến gần Trát A Thất Lợi.
Trát A Thất Lợi thần sắc hoảng hốt, vung đao mãnh liệt chém tới.
Ba Vũ Hưng cười gằn, Lang Nha đao từ trên chém xuống.
Trát A Thất Lợi bị chém thành hai đoạn, bỏ mạng!
Trong con hẻm nhỏ!
Ma Da chém Trảm Mã đao về phía Hoàng Phủ Hạo Hoa!
Hoàng Phủ Hạo Hoa thả người, phóng về phía trước, cùng lúc đó, ở chỗ góc cuahiện lên hai bóng người, trong tay bọn họ cầm cung nỏ, bắn tên về phíaMa Da. Đối mặt với lực bắn của cường nỏ, trong khoảng cách chừng 10bước, cho dù có mạnh như Hạng Vũ cũng không né tránh được.
Cùng lúc đó!
Cúc Trí Cương đang định quay về Vương phủ, nghĩ đến ngày mai chính là thờikhắc thay đổi vận mệnh của mình, bất giác vô cùng hưng phấn.
Bêncạnh đường đi đột nhiên truyền đến mùi rượu, Cúc Trí Cương vừa ngửi đãngây người, mùi rượu này vô cùng thuần chất, chỉ mới ngửi mùi đã khiếnhắn chảy nước miếng. Hắn vội đi về phía mùi rượu tỏa ra, chợt thấy bênđường có một thanh niên ăn mặc theo kiểu thương nhân đang ngồi một mìnhđối ẩm trong đình nghỉ mát.
Cúc Trí Cương thích rượu như mạng, không nhịn được, tiến lên hỏi:
- Ông chủ này thật có nhã hứng, rượu ngon như vậy, một mình độc ẩm thật là đáng tiếc, có muốn cùng ta đối ẩm không?
Người thanh niên vội mời hắn ngồi xuống.
Cúc Trí Cương kêu thủ hạ sang nhà hàng xóm mượn chén, thấy người thanh niên thoải mái rót rượu, cũng không cố kỵ, tùy tiện uống mấy chén, mùi vịkhiến hắn như si mê, tán thán nói:
- Hảo tửu, uống rượu này rồi mới biết những loại rượu trước kia toàn là nước tiểu ngựa, rượu này tên gì?
Người thanh niên trả lời:
- Đỗ Khang.
Cúc Trí Cương hỏi lại:
- Ngươi là người ở đâu?
Người thanh niên nói:
- Đại Đường, ta là người buôn rượu, định đi qua con đường tơ lụa, nhưngsợ mã tặc không dám đi về phía trước, biết rõ Nhị vương tử hảo tửu, chonên dùng mùi rượu thu hút vương tử đến, hy vọng Nhị vương tử có thể muarượu của ta!
Cúc Trí Cương hiểu ý, ngay khi hắn buông lỏng cảnhgiác, người thanh niên đã đâm một kiếm xuyên qua trái tim của hắn rồinhảy xuống dòng sông bên cạnh.
Đồng thời, khi năm vị Tướng quân Cao Xương dùng bữa ở tửu quán, uống rượu độc toàn bộ bị mất mạng.
Trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, trong thành Cao Xương, chín tên đại thầncủa phái chủ trốn trước sau chết oan uổng, trong đó còn có một vươngtử, một đệ nhất Đại tướng!