Vật trên giá sắt là một hợp Xá Lợi bằng đồng, giống hệt với hộp Xá Lợi mà trước đây hắn giao cho Võ Thuận.
- Lúc chúng ta phát hiện ở đầm nước thì chỉ nghĩ nó là cái hộp đồng, sau khi tìm người giám định mới biết là hộp đựng Xá Lợi Di Lặc, huynh biết đệ có liên quan đến hộp Xá Lợi này nên mới đến tìm đệ.
Lý Trân đầu óc trống rỗng, hắn căn bản không để ý Tôn Lễ đang nói chuyện gì? Hộp Xá Lợi này xuất hiện khiến hắn rất kinh ngạc.
Hắn chậm rãi cầm hộp Xá Lợi lên, xem xát rất tỉ mỉ. Đúng là kể cả hình dáng,độ nặng và hoa văn khắc trên đồng đều giống nhau như đúc.
Hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên hoa văn trên hộp đồng, dù có chỗ rất mờ nhưng hắn vẫn mơ hồ phân biệt được, trong tay phật Di Lặc đang nâng một cái bình bát (chén ăn của sư).
Nói cách khác, đây cũng là một hộp Xá Lợi giả. Lý Trân nhắm hai mắt lại, nhớ lại chuyện ngày ấy Vương Nguyên Bảo nói với mình.
- Tổng cộng có ba hộp Xá Lợi, một hộp là Xá Lợi thật, bản thân hắn lấy được hộp Xá Lợi ấy, mà hai hộp Xá Lợi giả kia, một rơi vào tay Vương Nguyên Bảo, một hộp bị A Hoãn vương cướp đi.
Tay Lý Trân không khỏi run lên, hộp Xá Lợi giả này đáng lẽ nên ở Thổ Hỏa La cách đây hàng ngàn dặm, nhưng không ngờ lại xuất hiện ở một đầm nước nhỏ trong thành Lạc Dương, ở đây rốt cuộc đang cất giữ bí mật gì?
- Lý lão đệ, Lý công tử, đệ không sao chứ!
Tôn Lễ thấy hắn vẻ mặt khác thường, liền thấp giọng nhắc nhở. Lý Trân đang hoảng hốt dần khôi phục lý trí, hắn đem hộp Xá Lợi để lại giá sắt, cúi đầu thở dài một tiếng nói:
- Thật sự là âm hồn bất tán mà!
- Lần trước đệ có nói với ta về hộp Xá Lợi, chính là nó sao?
Lý Trân gật đầu, lại lập tức lắc đầu:
- Đệ lúc đó nói chưa rõ ràng, hộp Xá Lợi có liên quan đến đệ đã bị mở ra ở trong cung rồi, đây là một hộp khác, nhưng có lẽ nó cũng có liên quan đến đệ.
- Vậy Lý công tử có thể cho ta manh mối gì không?
Đây mới là chuyện Tôn Lễ quan tam, vụ án này liên đới quá rộng, không chỉ là khiến y phải chịu áp lực rất lớn, mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ cuary, nếu y có thể phá được vụ án này, rất có thể sẽ được phục chức, nên y nhìn Lý Trân bằng đôi mắt ngập tràn hy vọng.
- Lòng đệ bây giờ rất loạn, đệ muốn sắp xếp lại mọi chuyện thật rõ ràng đã. Tôn đại ca cho đệ một chút thời gian được không?
Tôn Lễ gật đầu, lấy hộp Xá Lợi đưa cho Lý Trân:
- Vụ án này do ta chủ quản, ta có thể quyết được. Hộp vật chứng này tạm thời cho đệ mượn, chờ để suy nghĩ kĩ càng rồi trả lại cho ta.
Hai người đi ra khỏi tiểu thương khố, Lý Trân lại hỏi:
- Vụ án này cấp trên cho Tôn đại ca bao nhiêu thời gian?
- Ba tháng, cấp trên yêu cầu ta phải phá vụ án này, nếu không phá được vụ án này, chắc ta chỉ có nước đi làm thị vệ thôi.
Lý Trân im lặng gật đầu, nếu Tôn Lễ đã mở lời với mình, mặc kệ chuyện này có liên quan gì đến hắn không, hắn đều sẽ giúp Tôn Lễ hết mình, cũng là trả cho y một món nợ ân tình.
Trong xe ngựa trên đường về nhà, Lý Trân khẽ vuốt ve chiếc hộp đồng trong tay, chiếc hộp này đáng ra nên ở trong tay A Hoãn Vương, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở Trung Nguyên. Theo như hắn suy đoán, A Hoãn vướng nhất định có liên quan đến Trung Nguyên.
Hộp Xá Lợi bằng đồng này như một tấm gương vậy, nó soi rọi hết nhứng điểm khó hiểu trong lòng hắn, bắt hắn phải đối mặt với sự thật.
- Rốt cuộc là kẻ nào đã giết chết Võ Thuận?
Đây là một bí mật chưa được giải đáp của hộp Xá Lợi, hắn vốn tưởng vụ án Xá Lợi đã kết thúc, chuyện này đã không còn quan trọng, bản thân cũng có thể quên đi được.
Thật không ngờ, vô tình chuyện này lại xuất hiện trước mắt mình, điều này khiến Lý Trân nhớ đến lời nới của Cao Diên Phúc.
- Tranh đấu trong triều đình chính là như vậy, có đôi khi ngươi cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, thật ra đó chỉ là một khởi đầu…
Lý Trân vô lực tựa vào thành xe, hộp Xá Lợi trong tay khiến hắn có cảm giác giống như hắn đang đi Cao Xương thì gặp bão cát vậy, đều là một định mệnh về tương lai tăm tối, mà hắn không thể trốn thoát.
Nhưng chuyện này rất phức tạp, hắn nên bắt đầu từ đâu đây?
... . .
Ba ngày liền Lý Trân chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, trừ việc thỉnh thoảng đi xuống lầu, mọi việc từ ăn ngủ nghỉ của hắn đều gọn trên lầu, Lý Tuyền bận buôn bán, cũng không lên chỗ hắn.
Hộp Xá Lợi bằng đồng treo ngay trước tấm mắt của hắn, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thất, đôi khi hắn thật sự mong cái hộp đồng kia ơi xuống, đập vào đầu hắn một cái cho tỉnh táo lại.
Ba ngày này hắn đã chỉnh lý lại toàn bộ những sự việc phát sinh trong thời gian qua, cũng tìm được một ít manh mối, chỉ có điều hắn không biết nên bắt đầu từ đâu, tựa như viết một bài văn vậy, phần mở bài nên viết sao đây?
- Công tử!
Tiểu nhị A Tài ở dưới lầu gọi hắn.
- Có chuyện gì?
Lý Trân mơ mơ màng màng đáp lại.
- Địch cô nương đến rồi!
Lời nói của A Tài tựa như đánh một trận sấm rền, lập tức khiến tâm hồn mơ màng trên mây của Lý Trân trở về mặt đất, Địch cô nương là ai? Địch Yến không phải đi Bành Trạch rồi sao? Đầu óc hắn mông lung, chuyện gì cũng phản ứng rất chậm.
- Này! Huynh định không xuống đấy à?
Dưới lầu truyền đến tiếng hét của Địch Yên, rất rõ ràng, Địch Yến đã trở về rồi. Lý Trân bỗng mừng như điên, ngồi bật dậy, đầu đập phải chiếc hộp đồng bên trên, đau đến mắt bắn ra ngàn ngôi sao, nằm phịch xuống.
Một lúc lâu sau hắn mới lấy tay ôm trán đứng dậy, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Địch Yến mặc nam trang, đầu đội mũ ô long, mặc áo dài màu xanh lam, đai lưng bằng da, lưng đem trường kiếm, khó chịu nhìn hắn:
- Muội đợi huynh lâu lắm rồi, huynh làm gì mà lâu thế?
Bây giờ Địch Yến mới thấy hắn có điểm khác thường, bước lên quan sát hắn:
- Trán huynh sao vậy? sung cả một cục lên rồi.
Lý Trân ngượng ngùng nói:
- Vừa này huynh đứng dậy vội quá, đầu bị va một cái, đến giờ vẫn còn đau đây.
Địch Yến không kìm nổi che miệng cười khẽ, lại nhịn cười nói:
- Muội biết rồi nhé, là huynh còn mơ ngủ bị muội gọi dậy chứ gì.
Lý Trân nhìn sắc trời, hóa ra bây giờ vẫn là sáng sớm, hai ngày nay hắn tỉnh tỉnh mê mê, đến mấy giờ rồi cũng không biết.
- Chờ một chút!
Lý Trân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, giống như vừa mới bật ra một manh mối, hắn nhất định phải nắm bắt được, nên hắn khoát tay, để Địch Yến không cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Địch Yến tức giận, chân đạp xuống sàn:
- Huynh sao vậy? Bị hồ đồ rồi à?
A Tài đứng bên cạnh nói:
- Địch cô nương, công tử đã ba ngày không xuống lầu, cả ngày cứ cầm cái hộp đồng ngẩn người ra, có khi bây giờ công tử vẫn chưa tỉnh táo lại đâu.
- Hộp đồng nào? Đưa cho ta xem!
Địch Yến tò mò hỏi.
Lý Trân lập tức nhớ ra, Địch Yến chính là manh mối mấu chốt, lúc trước vì Địch Yến đi Bành Trạch, hắn đành phải bỏ qua manh mối này, bây giờ Địch Yến đã trở về giúp hắn tìm được chìa khóa giải đáp bí mật này.
- Muội đợi ta một chút!
Lý Trân xoay người chạy vội lên lầu, một tay với lấy chiếc hộp đồng treo trên không trung giật xuống, ba chân bốn cẳng nhảy xuống cửa tiệm ở dưới, đưa hộp Xá Lợi cho Địch Yến.
- Muội xem cái này đi.
Địch Yến nhận lấy chiếc hộp đồng, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người:
- Huynh… sao huynh lại có được một trong số chúng?
- Chuyện này nói ra rất dài, muội vào bên trong ngồi đã, huynh sẽ nói cho muội những chuyện đã xảy ra.
Lý Trân đưa Địch Yến vào trong phòng ngồi, A Tài mang lên cho họ hai chén nước ấm, Địch Yến uống một hớp, lại quay sang quan sát hắn:
- Sao huynh không hỏi muội vì sao quay lại?
Bây giờ Lý Trân mới trả lời:
- Mấy hôm nay đầu óc ta cứ mơ mơ hồ hồ, biết tin muội về mừng đến phát điên, nhưng gặp muội rồi lại quên mất không hỏi đấy!
Khuôn mặt xinh đẹp của Địch Yến ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Muội về huynh vui lắm sao?
Lý Trân cười gật đầu:
- Đương nhiên là vui rồi! Chỉ có điều không biết vì sao muội quay về thôi? Bá phụ có khỏe không?
- Phụ thân ở Bành Trạch rất khỏe, người dân Bành Trạch thuần phác, nghe nói cha muội đến, hơn vạn người đã ra ngoài thành chào đón, gần như là truyền tay nhau tung hô đưa cha muội đến huyện nha, việc ăn ở được sắp xếp raatschu đáo. Còn về muội, cha cho muội về đây chăm sóc mẫu thân.
Mặt Địch Yến nóng lên, nàng lấy cớ này thật sự không cao minh, hai huynh trưởng đều ở kinh thành, đâu cần tới nàng chăm sóc mẫu thân.
Nàng vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Hộp Xá Lợi này sao lại nằm trong tay huynh?
Mấy hôm nay Lý Trân vì hộp Xá Lợi này mà vắt kiệt suy nghĩ, không biết bắt đầu từ đâu, hôm nay Địch Yến trở về khiến hắn thấy một tia hy vọng.
Lý Trân vội vàng hỏi:
- Ta nhớ muội từng nói với ta, lúc trước là do muội bắn chết Võ Thuận có phải không?
Vẻ mặt Địch Yến hơi không tự nhiên, nàng không muốn nhắc lại chuyện này, do dự một chút, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Lý đại ca, chuyện này có liên quan đến hộp Xá Lợi sao?
Lý Trân gật đầu, kể lại vụ án của Tôn Lễ, rồi nói:
- Những thế lực ngày trước tranh cướp hộp Xá Lợi này, ta mới hiểu rõ Lý Đán, Võ Thừa Tự, Tiết Hoài Nghĩa, nhưng còn có một thế lực thần bí nữa, đến nay không biết là ai, chính là người sau lưng muội, ta vẫn hoài nghi A Hoãn Vương làm việc cho người này, rất có thể y có liên quan đến hộp Xá Lợi này.
Địch Yến nghe Lý Trân nói rất có lý, cũng không băn khoăn nữa, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nói thật muội cũng không biết người này là ai, muội chỉ tiếp xúc với một nữ nhân, gọi là A La cô, khoảng chừng bốn mươi tuổi, sau đó ả ta muốn giết muội diệt khẩu.
- Xem ra ả ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không biết muội là con gái của Lý tướng quân.
- Chắc là vậy! Nhưng muội không biết những người khác.
Lý Trân lại trầm tư một lát, hỏi:
- Vậy lúc trước khi ở Trường An muội đã ở đâu? Chắc chỗ đó muội vẫn còn nhớ chứ!
Địch Yến thở dài:
- Những kẻ đó căn bản không tin tưởng muội, lần đầu tiên đi đến sào huyệt của chúng, muội bị bịt mắt bằng vải đen, ngồi trên xe ngựa, căn bản không biết mình đang đi đâu? Chỉ biết đó là một tòa trang viên, lần sau liên lạc là trong am Tử Trúc phía đông thành Lạc Dương, kết quả bị bọn họ đuổi giết, muội phải nhảy xuống nước mới thoát chết.
Lý Trân chỉ thấy đầu óc đau rền, manh mối của Địch Yến vẫn quá ít ỏi, xung quanh thành Trường An có tận mấy trăm tòa trang viên, hắn phải tìm kiểu gì đây?
Hơn nữa ở Đại Đường có rất nhiều thế lực phức tạp, có thể là Võ Tam Tư, cũng có thể là Thái Bình công chúa, còn có thể là Vi Đoàn Nhi, mà cũng có thể là Lý Đức Chiêu.
Thậm chí còn có thể là thế lực quý tộc ở Quan Lũng, như gia tộc Trưởng Tôn, gia tộc Độc Cô, gia tộc Đậu Thị, căn bản không thể tra xét từ đây được.
Trường An vốn là một nơi ngọa hổ tàng long, các thế lực nhiều mà phức tạp, hoàn toàn không thua gì Lạc Dương, thủ đô của Đại Đường tuy rằng dời đến Lạc Dương, nhưng vẫn có mối liên hệ rất lớn đến Trường An.
Vậy thì người giết chết Võ Thuận, rốt cuộc là của thế lực nào?